Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 276

“Tằng Mặc, ngươi đã đi đâu?” Mộ Dung Vũ khoanh tay nhướng mày, lười biếng hỏi.

“Không phải là lúc trước có người thăng cấp võ tông sao, ta đi hỏi thăm thử.” Tằng Mặc thản nhiên trả lời.

Mộ Dung Vũ nhíu mày: “Nghe được những gì? Người thăng cấp là ai? Có thể dẫn phát Lăng Tiêu Lôi Kiếp, hẳn không phải là người thường.”

“Người thăng cấp chính là Bạch Diên Tinh, Hiên Viên Thành đi qua tìm phiền toái, đã bị Mộ Thần làm thịt.” Tằng Mặc nhíu mày nói.

Nghe được lời Tằng Mặc nói, sắc mặt Mộ Dung Vũ trong khoảnh khắc trở nên hết sức khó coi.

“Bạch Diên Tinh thăng cấp?” Trang Cẩn trợn tròn đôi mắt xinh đẹp hỏi.

Tằng Mặc gật đầu: “Đúng thế.”

Trang Cẩn nhíu mày, nói: “Sao lại nhanh như vậy?”

Rõ ràng lúc mới vừa tiến vào, hắn và Bạch Diên Tinh đều chỉ mới là võ hoàng bát tinh, lúc này hắn đã thăng cấp lên võ hoàng cửu tinh, nhưng không ngờ Bạch Diên Tinh lại đột phá đến võ tông. Trước kia, lúc Trang Du nhắc tới Diệp Thạch, giọng nói luôn tràn đầy hận ý cùng kiêng kị, Trang Cẩn vẫn luôn không cho là đúng, giờ khắc này, Trang Cẩn bỗng nhiên cảm thấy hắn đã có chút hiểu tâm tình đệ đệ mình.

Nghĩ đến Trang Du, Trang Cẩn nhịn không được nhẹ hít một hơi, “Mộ Thần đúng là quá lãnh tình, dù sao A Du cũng là người hắn từng yêu,không ngờ hắn lại có thể xuống tay.”

Nghe Trang Du nói, trước kia Mộ Thần từng thích A Du, khi ấy Mộ Thần đối xử rất tốt với A Du, A Du muốn cái gì, Mộ Thần đều mặc kệ hết thảy đại giới đưa cho A Du. Nhưng, từ sau khi Bạch Diên Tinh xuất hiện, Mộ Thần liền trở nên lạnh lùng, bạc tình, mặc kệ A Du vãn hồi như thế nào, Mộ Thần cũng không quay đầu lại.

Bạch Diên Tinh có tốt như vậy sao? Diện mạo y quá mức bình thường, đến tột cùng thì Mộ Thần coi trọng thứ gì ở Bạch Diên Tinh?

“Mộ Thần giết Hiên Viên Thành?” Thạch Kinh Thiên nhíu mày hỏi.

Tằng Mặc gật đầu: “Đúng!”

Thạch Kinh Thiên cau mày nói: “Tên đó thật đúng là không biết kiêng kỵ gì.”

Trang Cẩn nhíu mày, Mộ Thần từng có xung đột với bọn họ, hiện tại Bạch Diên Tinh lại thăng cấp, nếu như hai bên gặp nhau lần thứ hai, bọn họ sợ là vẫn không chiếm được chỗ tốt gì.

“A Vũ, ngươi sắp thăng cấp rồi hả?” Trang Cẩn quay qua hỏi Mộ Dung Vũ.

Mộ Dung Vũ gật đầu: “Đúng vậy.”

Trang Cẩn mỉm cười ngọt ngào: “Chúc mừng A Vũ,nếu như ngươi thành công thăng cấp, bên chúng ta liền có tới ba võ tông.”

Tằng Mặc nhìn nụ cười trên mặt Trang Cẩn, trong lòng nóng lên liền nói: “A Cẩn, ta cũng đã cảm ứng được vách chắn võ tông.”


Trong mắt Trang Cẩn hiện lên nồng đậm vẻ ngoài ý muốn, ý cười doanh doanh: “Thật tốt quá, nếu như Tằng Mặc cũng thăng cấp, vậy chúng ta liền có tới bốn võ tông.Mộ Thần dù có lợi hại hơn, thì hắn vàBạch Diên Tinh cũng chỉ có hai người.” Trang Cẩn lại quay qua nhìn Thạch Kinh Thiên, nắm nắm tay cổ vũ: “Kinh Thiên, ngươi cũng phải cố lên nha!”

Thạch Kinh Thiên cười: “Được!” Hắn đã là cửu tinh võ hoàng, thực lực này so với những thiên tài sinh trưởng ở Trung Châu thì đã cao hơn một mảng lớn, nhưng mà… mấy người bên cạnh Trang Cẩn đều là quái vật.

Thạch Kinh Thiên cúi đầu, trong năm người, chỉ có mình hắn là xuất thân từ Trung Châu, ngẫu nhiên thông qua bí cảnh truyền tống đến nước ngoài, gặp Trang Cẩn.

Người Trung Châu luôn xem thường người nước ngoài, cố tình trong năm người, thực lực của hắn lại kém cỏi nhất.

…….

Diệp Thạch chạy như bay hai ngày, rốt cục tìm được Diệu Đan Lâu. Y chạy tới trước Diệu Đan Lâu thì ngừng lại.

Diệp Thạch không phải là người đầu tiên đến, bên ngoài Diệu Đan Lâu đã tụ tập không ít người, có không ít người là người đan tháp.

Đoàn người bồi hồi bên ngoài Diệu Đan Lâu, không người nào dám tới gần.

“Các ngươi đang làm gì thế?” Diệp Thạch hỏi mọi người.

Mọi người thấy Bạch Diên Tinh đến đây, sắc mặt đều có chút cổ quái. Mộ Thần hung danh hiển hách, do vậy mọi người thấy Bạch Diên Tinh – người liên quan tới Mộ Thần – thì ánh mắt đều mang theo vẻ kiêng kị.

“Tháp Linh, bọn họ sao lại nhìn ta như vậy? Giống như ta là Hồng Thủy mãnh thú ấy.” Diệp Thạch nói thầm.

“Ngươi vốn chính là Hồng Thủy mãnh thú mà.” Tháp Linh ha ha nở nụ cười.

Diệp Thạch: “…”

“Bạch thiếu, chỉ có một mình ngươi thôi sao? Mộ thiếu đâu?” Cát Hiểu Điệp bước tới, vẻ mặt có chút đề phòng hỏi.

“Mộ Thần đang luyện đan.” Diệp Thạch trả lời.

Sắc mặt Cát Hiểu Điệp cổ quái, vào lúc này mà Mộ Thần lại luyện đan, cũng không biết luyện loại đan gì.

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Diệp Thạch hỏi.

“Chúng ta muốn tiến vàoDiệu Đan Lâu, nhưng vào không được.” Cát Hiểu Điệp trả lời.

Bên ngoài Diệu Đan Lâu trải rộng cơ quan, chỉ cần đạp sai một bước là vạn kiếp bất phục. Đã có mấy người thử tiến vào Diệu Đan Lâu, kết quả chết không toàn thây.

“Các ngươi có nhiều người như vậy mà không có một ai nghĩ ra biện pháp đi vào sao?” Diệp Thạch khẽ đảo mắt hỏi.

Cát Hiểu Điệp lắc lắc đầu, sắc mặt khó coi: “Không có.”

Kỳ thật là có, kẻ điên Tư Không Minh kia nghĩ ra một biện pháp: dùng mạng người để đổi. Ý muốn dùng chiến thuật biển người, mở ra một con đường.

Nhưng mà, Tư Không Minh sợ chọc nhiều người tức giận, chỉ chọn mấy tu luyện giả thực lực yếu kém. Đáng tiếc, cấm chế bên ngoài Diệu Đan Lâu quá dày đặc, sau khi chết mấy chục người, tu luyện giả lập tức ôm đoàn. May là Tư Không Minh có thực lực cường hãn, nhưng cũng không dám chọc nhiều người tức giận.

Diệp Thạch nhìn. Cát Hiểu Điệp hồi hộp liếc mắt nhìn Diệp Thạch, người này sẽ không giống Tư Không Minh chứ? Nghe nói Mộ Thần – tình nhân của y rất là hung tàn, Hiên Viên Thành cùng hắn một lời không hợp, đã bị làm thịt, Diệp Thạch sẽ không phải là cũng…

Diệp Thạch sờ sờ mặt: “Tháp Linh, ta có khủng bố tới vậy sao?”

“Ngươi đương nhiên là có! Ngươi đáng sợ lắm luôn, bản tôn còn sợ ngươi nữa cơ mà.”Một con hổ màu xanh ghé vào trên vai Diệp Thạch nói.

Diệp Thạch bĩu môi: “Đó là do ngươi nhát gan, cho nên mới sợ ta.”

Con hổ cười lạnh: “Lá gan của bản tôn mới không nhỏ, nơi này nhiều người nhưng không chịu được một ngọn lửa của bản tôn, hay là bản tôn thay ngươi thiêu chết đám người kia đi. Người bị thiêu cháy, bị tấn công, rất thú vị.”

“Câm miệng!” Diệp Thạch tức giận quát.

Cát Hiểu Điệp hoảng sợ nhìn con hổ trên vai Diệp Thạch.

Diệp Thạch ngẩng đầu, cười khan với Cát Hiểu Điệp, nói: “Ngươi không nên nghe nó nói bậy, miệng con mèo này không có một chút đứng đắn nào, nó rất thích nói giỡn, kỳ thật, thiêu chết người nào có dễ dàng như vậy, nhỉ?”

Cát Hiểu Điệp nhìn tươi cười xấu hổ trên mặt Diệp Thạch, chỉ cảm thấy nụ cười của Diệp Thạch vô cùng tà mị, hai chân như nhũn ra.

Con hổ phẫn nộ nhìn Diệp Thạch, “Tiểu quỷ, ngươi dám nói bản tôn là mèo?”

“Ngươi chỉ là một hỏa linh thất cấp, cả ngày ‘bản tôn bản tôn’ cũng không biết xấu hổ.” Diệp Thạch tức giận.

Con hổ phẫn uất nói: “Nếu không phải do đám nhân loại đáng chết các ngươi tính kế bản tôn, bản tôn sẽ từ bát cấp rớt xuống thất cấp sao?”

Diệp Thạch lạnh lùng quát lớn: “Câm miệng, nếu không ta kêu Mộ Thần bóp chết ngươi!”

Con hổ lạnh lùng trừng mắt nhìn Diệp Thạch.

Diệp Thạch đi dạo một vòng ngoài Diệu Đan Lâu, chỉ nhìn ra được một chút cấm chế bố trí bên ngoài, hẳn là trận pháp thuật không hữu dụng.

Cát Hiểu Điệp nhìn Diệp Thạch, kiên trì hỏi: “Bạch thiếu, ngươi có nhìn ra được cái gì không?”

Diệp Thạch lắc đầu: “Không có. Nhưng Mộ Thần có thể nhìn ra, một hồi hắn sẽ tới.” Lúc Mộ Thần còn đang luyện đan trong phòng giả lập, Diệp Thạch đã dặn dò Tháp Linh, để Tháp Linh sau khi Mộ Thần luyện đan xong thì gọi hắn.

Cát Hiểu Điệp có chút chần chờ: “Mộ Thần sắp tới?” Cát Hiểu Điệp không biết sự đặc biệt của Linh Tháp, chỉ nghĩ Mộ Thần đang ở nơi khác.

Diệp Thạch gật đầu: “Đúng vậy.”

Diệp Thạch thấy ở chỗ sâu trong đáy mắt Cát Hiểu Điệp che dấu không được vẻ hoảng sợ, thấp giọng nói với hổ xanh: “Nha đầu kia hình như rất sợ Mộ Thần. Mộ Thần có gì đáng sợ nhỉ?”

“Mấy nha đầu đều nhát gan.” Con hổ không để ý.

Diệp Thạch gật đầu: “Cũng phải, Mộ Thần là người tốt mà.”

Cát Hiểu Điệp nghe được mấy câu nói của Diệp Thạch và hổ xanh, khóe miệng nhịn không được mà run rẩy.

……

Mộ Thần đi ra từ trong Linh Tháp, Cát Hiểu Điệp bị Mộ Thần đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ.

“Xin chào Cát tiểu thư, lại gặp mặt.” Mộ Thần đối với Cát Hiểu Điệp khiêm tốn mà nói.

“…Xin chào, Mộ thiếu.” Cát Hiểu Điệp cười khan.

Diệp Thạch nhìn Mộ Thần, trực tiếp chỉ vào cấm chế bên ngoài Diệu Đan Lâu, nói: “Vào không được.”

Mộ Thần nhìn cấm chế ngoài Diệu Đan Lâu, trong mắt hiện lên ánh sao.

“Thế nào?” Diệp Thạch mở to đôi mắt trông mong hỏi.

Mộ Thần cười: “Cấm chế bên ngoài là vận dụng minh văn và phù chú, không biếtđã chôn bao nhiêu phù chú ở trong này, nếu toàn bộ kíp nổ, nói không chừng ngay cả võ tôn cũng có thể bị tạc nổ.”

Diệp Thạch nhíu mày: “Vậy có biện pháp đi vào không?”

“Chỉ cần tránh được những chỗ đó, không động tới những bẫy rập minh văn phù chú là được.” Mộ Thần trầm tư một chút rồi nói.

“Làm thế nào tránh được?” Diệp Thạch hỏi.

“Ngươi tiến vàoLinh Tháp đi, ta mang ngươi vào.” Mộ Thần đề nghị.

Diệp Thạch gật đầu không chút do dự: “Được.”


Mộ Thần cất Diệp Thạch vào Linh Tháp, thân hình nhanh như chớp, xoay người một phát liền xuyên qua vách chướng, dễ dàng tiến vào trong Diệu Đan Lâu.

Cát Hiểu Điệp còn chưa kịp phản ứng, Mộ Thần đã đi mất, mà Diệp Thạch thì đã bị Mộ Thần mang đi.

“Cát tiểu thư, người nọ đi vào rồi.” Một thanh âm kinh nghi bất định vang lên bên tai Cát Hiểu Điệp.

Cát Hiểu Điệp quay đầu, vẫn còn có chút mờ mịt nói: “Đúng vậy,đi vào rồi.”

“Người nọ dễ dàng đi vào như thế, có phải là cấm chế xảy ra vấn đề không?” Một tu sĩ đan tháp hỏi.

Cát Hiểu Điệp bất đắc dĩ nói: “Không phải.” Là do người nọ quá mức nghịch thiên! “Đó là Mộ Thần đấy!”

“A, là ‘Mộ Thần không gì làm không được’ mà Bạch Diên Tinh lúc trước cả ngày đến đan tháp chúng ta hỏi thăm sao?” Một nữ tu hỏi.

Cát Hiểu Điệp gật đầu: “Đúng thế.”

“Mộ Thần này, thật đúng là thần.”

Cát Hiểu Điệp: “Đúng vậy. Quả nhiên là Mộ Thần không gì làm không được.”



Ngoài bí cảnh.

Đám người Bạch Thần Tinh chợt mất đi hình ảnh Mộ Thần và Diệp Thạch, “Khôngnhìnđược.”

Ô Phượng mím môi, trong Thiên Cơ Bí Cảnh có rất nhiều nơi có thể che chắn dò xét, hiển nhiên Diệu Đan Lâu này chính là một trong số đó.

“Không biết hai bọn nó thế nào.” Bạch Thần Tinh nhíu mày lo lắng.

Ô Phượng an ủi Bạch Thần Tinh: “Không cần lo lắng, bọn họrấtmạnh, có thể tự bảo vệ mình.”

Bạch Thần Tinh thở ra một hơi: “Cũng phải.”

“Tiểu tử Tư Không Minh kia quá hung tàn.” Ô Phượng nhíu mày nói.

Bạch Thần Tinh chỉ cười, Tư Không Minh và sư phụ gã đều là những tên liều mạng, không có gia thất, không có chỗ nào cố kỵ, lại tâm ngoan thủ lạt.

Ô Phượng nhìn Bạch Thần Tinh, ghen tị nói: “Diệu Đan Lâu này không tồi, không biết Mộ Thần với Bạch Diên Tinhsẽ tìm được gì bên trong.”

“Chỉ là một cái Diệu Đan Lâu mà thôi, Ô gia nhiều linh bảo như vậy, ngươi còn nhớ thương tới một cái Diệu Đan Lâu sao?” Bạch Thần Tinh thản nhiên nói.

Ô Phượng âm thầm siết chặt tay. “Chỉ là một cái Diệu Đan Lâu mà thôi.”? Lời này thật mệt Bạch Thần Tinh nói ra được.