Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 266

Mọi người ở trong đại sảnh hàn huyên một hồi, sau đó sôi nổi rời đi.

“Trần Mộc!” Ô Phượng khoanh tay, lười biếng gọi Mộ Thần lại.

“Ô tiền bối muốn chỉ giáo gì ạ?” Mộ Thần xoay người kính cẩn hỏi.

“Mị lực của ngươi cũng lớn nhỉ, chẳng những đưa Tưởng tháp chủ tới, ngay cả Cát phó tháp chủ cũng bị ngươi đưa tới đây.” Ô Phượng cười như không cười nói.

Mộ Thần ra vẻ bất đắc dĩ nói “Ô tiền bối nói lời này đúng là chiết sát ta, hai vị tháp chủ đều là tới bái phỏng Hà tháp chủ, có liên quan gì tới ta đâu ạ?”

Ô Phượng cười cười, tiến đến bên tai Mộ Thần, thấp giọng nói: “Dị hỏa trong di tíchđã bị ngươi thu phục à?”

Mộ Thần lập tức hoảng sợ, suy nghĩ rồi hỏi với vẻ không hiểu: “Ô tiền bối đang nói gì vậy?Dị hỏa gì? Sao dị hỏa lại có liên quan tới ta chứ? Nếu như ta thu dị hỏa thì đã sớm bị dị hỏa thiêu chết rồi.”

Ô Phượng không cho là đúng nhìn Mộ Thần: “Ngươi thiên tài như vậy thìsao dễ chết được!”

Mộ Thần tràn đầy vô tội nhìn Ô Phượng: “Ô tiền bối, có phảitiền bối hiểu lầm gìta không? Ta sao có thể được xưng là thiên tài được.”

“Coi như là ta hiểu lầm đi.” Ô Phượng nói.

“Tháp chủ đại nhân, ngươi bị hoài nghi rồikìa.” Tháp Linh bất đắc dĩ nói.

Hoài nghi thì hoài nghi, có gì mà phải xoắn.

Mỗi lần thời gian Thiên Cơ Bí Cảnh mở ra là ba tháng, nhưng thời gian trong bí cảnh lại không giống tốc độ chảy bên ngoài, ba tháng ở ngoài chính là ba năm trong đó.

Nếu như hắn tiến vào trong đó, ba tháng sau đi ra, ít nhất cũng đã là một võ tông ngũ tinh, lục tinh. Lấy thủ đoạn của hắn, võ tôn bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn, khi đó thiên hạ rộng lớn, chỗ nào cũng đi tới được. Mà việc cấp bách hiện giờ chính là phải tiến vào bí cảnh đã.

Thoát khỏi Ô Phượng, Mộ Thần tiếp tục đi về nơi ở của chính mình.

“Trần thiếu!” Tưởng Phong đột nhiên từ đâu nhảy ra

Mộ Thần nhìn Tưởng Phong, cảm thấy ánh mắt Tưởng Phong nhìn mình tựa hồ có thêm mấy phần kính sợ, “Tưởng thiếu có việc?” Mộ Thần hỏi.

“Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?” Tưởng Phong hỏi.


Mộ Thần chần chờ một chút mới gật đầu, cùng Tưởng Phong đi tới tĩnh thất của trận pháp tháp.

“Ta cho rằng giao dịch giữa chúng ta đã kết thúc.” Mộ Thần nhìn cánh cửa đã khóa, lạnh lùng nói với Tưởng Phong.

Tưởng Phong tràn đầy xin lỗi: “Ta biết, làTrần thiếu muốn điệu thấp, thế nhưng mà, ta có chuyện quan trọng phải nói cho Trần thiếu.”

Mộ Thần hỏi: “Chuyện gì?”

“Thạch Kinh Thiên là bạn lữ của Trang Cẩn – người thuộc dòng chính củaMệnh Tộc.Trang Cẩn và Trang Du là song sinh, mệnh số của hai người đều tương khắc vớiBạch Diên Tinh của Bạch gia. Trang Cẩn có năm bạn lữ, Thạch Kinh Thiên là người yếu nhất trong năm bạn lữ của Trang Cẩn.”

Mộ Thần cảm thấy ngoài ý muốn: “Thạch Kinh Thiên là người yếu nhất?”

Tưởng Phong gật đầu, “Đúng thế, ta cũng không thể tin được, nhưng kết quả điều tra ra được chính là như vậy.Với lại bên người Trang Cẩn còn có thêm hai võ tông.”

Trong đôi mắt Mộ Thần nổi sóng mãnh liệt, “Sao lại mạnh như vậy?”

Tưởng Phong hít nhẹ một hơi rồi nói: “Bởi vì vào hai trăm năm trước,Mệnh Tộc có người kế thừa năm tòa Linh Tháp ở Vô Tận Hải, năm người kia hiện tại đều là võ tông, nhưng lại không kém võ tôn bao nhiêu.”

Mộ Thần mím môi, sau khi kế thừa Linh Tháp thì thực lực vốn có sẽ đột nhiên tăng mạnh, có nhất mạch như võ tôn chỉ điểm, thực lực tất nhiên sẽ không tiến triển như người thường. Người có thể kế thừa năm tòa Linh Tháp vào hai trăm năm trước, tất nhiên cũng là hạng người kinh thải tuyệt diễm.

Tưởng Phong cúi đầu thở dài. Sau khi khôi phục tư chất, Tưởng Phong còn muốn ganh đua với Thạch Kinh Thiên, nhưng thế lực sau lưng Thạch Kinh Thiên sâu không lường được, Tưởng Phong không thể không tránh đi mũi nhọn.

Thạch Kinh Thiên có ngoại viện cường đại như vậy, khó trách Tưởng Thành Tiến muốn tìm người giúp đỡ cho Tưởng Phong.

Tiện nhân Trang Cẩn này có vẻ khó đối phó đây!

“Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết chuyện này.Ta đã nhận phần nhân tình này của Tưởng thiếu, vậycái pháo hoa này cho ngươi. Nếu như trong bí cảnh có chuyện gì không giải quyết được thì ngươi đốt cái này, nếu ta đang ở gần đó, ta sẽ lập tức chạy qua.” Mộ Thần nói.

Tưởng Phong cẩnn thận thu lại thứ Mộ Thần đưa, chắp tay nói: “Vậy cảm ơn.”

Trong phòng nghỉ, Cát Tiểu Điệp chu môi, khó hiểu nhìn Cát Nghị.

“Ông nội, sao ngài lại coi trọng cái tên Trần Mộc xấu như quỷ kia vậy?” Cát Tiểu Điệp khó hiểu hỏi.

Cát Nghị cau mày: “Trước đó ở nơi này từng xuất hiện một số lượng lớn đan dược thất cấp phải không?”

Cát Tiểu Điệp gật đầu: “Đúng vậy ạ, không phải là đan sư thất cấp kia đã bị Bạch Thần Tinh mời chào rồi sao?”

Cát Nghị cười khổ: “Ta nghĩ, người kia có thể chính là Trần Mộc.”

Cát Tiểu Điệp mở to mắt: “Không thể nào! Trần Mộc là trận pháp sư cơ mà! Sao có thể luyện đan được!”

Cát Nghị gật đầu: “Đúng thế, đan tháp có phái người tới điều tra, nhưng bởi vì Trần Mộc là trận pháp sư nên không thể không điều tra thêm lần nữa, nhưng kết quả điều tra lại vẫn là Trần Mộc.”

Cát Tiểu Điệp: “Sao có thể là Trần Mộc được? Trận pháp thuật của Trần Mộc tuy biểu lộ ra ngoài là lục cấp, nhưng trên thực tế lại là thất cấp. Chẳng lẽ hắn vừa là trận pháp sư thất cấp, vừa là đan sư thất cấp?”

Cát Nghị: “Thân thể Tưởng Phong hẳn không phải do Tưởng Thành Tiến chữa khỏi, mà là do Trần Mộc chữa khỏi. Bằng không Tưởng Thành Tiến cũng sẽ không có thái độ với hắn như vậy.”

“Rốt cuộc Trần Mộc là từ đâu nhảy ra vậy?” Cát Tiểu Điệp hoang mang hỏi.

Cát Nghị lắc đầu nói: “Ta không biết, nhưng trông hắn giống như là được lão quái vật lánh đời nào đó bồi dưỡng ra.”

Cát Tiểu Điệp nhíu mày, khẽ thở dài, “Không biết sao gần đây lại nhảy ra nhiều cường giả như vậy...”

Cát Nghị nói: “Không biết. Mà Trang Cẩn của Mệnh Tộc kia thật đúng là một nhân vật, nếu như con vào bí cảnh mà gặp được người đó, hoặc là bạn lữ của người đó, thì con nên tận lực tránh đi.”

Cát Tiểu Điệp gật đầu: “Ông nội, con hiểu ạ.”

“Trần Mộc, sắp khởi hành rồi này.” Hà Minh tìm Mộ Thần nói.

Mộ Thần gật đầu: “Làm phiền Hà thiếu thông báo cho ta rồi.”

Hà Minh lạnh lùng nhìn Mộ Thần: “Trần Mộc, ta không biết ngươi dùng phương pháp đường ngang ngõ tắt gì để có được sự ưu ái của Tưởng tháp chủ và Cát phó tháp chủ, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, lần này người dẫn đầu trận pháp tháp là ta, ngươi thân là thành viên của trận pháp tháp, hết thảy đều phải nghe lời ta.”

Mộ Thần cười gật đầu: “Được.”

Hà Minh nhìn nụ cười trên mặt Mộ Thần, có loại cảm giác đang đấm vào gối bông.

“Tháp chủ đại nhân, ngươi nhìn xem ngươi đã tới tình trạng gì rồi, ngay cả một con kiến cũng có thể khiêu khích ngươi.” Tháp Linh tràn đầy xem thường nói, “Ngươi hẳn nên tát thằng đấy một tát mới phải.”

Mộ Thần không để tâm, cười nói: “Ngươi cũng nói gã là một con kiến mà, ta cần phải tức giận với một con kiến mù quáng tự đại sao?”

“Tưởng Thành Tiến là người không tồi, ra tay hào phóng. Nếu như Tưởng Phong gặp được nguy hiểm tại trong bí cảnh thì có thể cứu một lần. Còn cái cô nương Ô Phượng với cái tiểu tử Cát Nghị kia thì không được, hai người đều muốn tay không bắt sói, đừng để ý đến hai người đó.” Tháp Linh nói.

Mộ Thần đi vào đại sảnh, tập hợp với đám người Hà Minh xong liền khởi hành.

Lúc đám người Mộ Thần tới nơi thì ở đấy đã tụ tập mấy ngàn người.

Vô số anh tài hội tụ bên ngoài bí cảnh, hơi có chút cảm giác bách xuyên hối hải ( “百川匯海” trăm sông đổ về một biển??).

Chung quanh cũng có không ít cao thủ tụ tập, võ tôn mà ngày thường khó gặp, ở đây có tới mấy chục người.

Ánh mắt Mộ Thần đảo qua chung quanh.

“Trần Mộc, ngươi thấy cái người mặc long bào màu tím không?” Vương Dương nhỏ giọng nói với Mộ Thần.

Mộ Thần theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy một thanh niên đầu đội kim quan, nghiêm nghị tôn quý đứng ở giữa mọi người, có chút hương vị “hạc trong bầy gà”.

“Đó là ai thế?” Mộ Thần hỏi.

Vương Dương thích nhất là tám chuyện, nhưng mọi người đều không thích nghe gã nói, bởi vì mọi người đều biết có nghe gã nói cũng chỉ là vô nghĩa, chỉ có Trần Mộc tu luyện giả “lánh đời” này nguyện ý nghe gã tán gẫu này nọ lọ chai.

“Đó là thái tử của hoàng triều Phi Long, tên là Hiên Viên Thành, hai mươi chín tuổi, là một võ tông.” Vương Dương nói.

Mộ Thần gật đầu, “à” một tiếng. Ở Trung Châu, vương triều, tông môn, Linh Tháp và các thế gia có thế lực lớn cùng nhau tồn tại. Hoàng triều Phi Long cũng một cỗ thế lực không nhỏ.

“Tính tình Hiên Viên Thành rất kỳ quái, không dễ chọc đâu.” Vương Dương nói nhỏ.

Mộ Thần gật đầu, “ồ” một tiếng.

“Ngươi nhìn người kia đi.” Vương Dương lại tùy tay chỉ một người.

Một người có mái tóc đỏ như lửa ánh vào mi mắt Mộ Thần.

“Người đó tên là Tư Không Minh, là đồ đệ của một lão nhân điên cuồng, vẫn luôn đi theo lão nhân điên cuồng kia tiềm tu, hiện tại mới bị thả ra, cũng là một võ tông.”

“Lão nhân điên cuồng kia là một võ tôn bát tinh, làm người bừa bãi, khi còn trẻ từng đắc tội không ít thế lực lớn, nhưng thực lực của lão mạnh mẽ, người lại giảo hoạt đa đoan, đông đảo thế lực nhiều lần ra tay bao vây, ngược lại bị lão giết thất linh bát lạc.”

“Hai người này hẳn chính là hai người có thực lực mạnh nhất lần tiến vào bí cảnh này.”


Mộ Thần híp mắt, hai người này chỉ là hai trong những võ tông ở đây, không biết còn có bao nhiêu cao thủ đang ẩn nấp. Mộ Thần quay đầu nhìn qua chỗ Mệnh Tộc.

Trang Du đứng ở bên cạnh Trang Cẩn, sắc mặt có chút ảm đạm.

Trang Cẩn một thân trắng như tuyết, rõ ràng là một tiện nhân mà ai cũng có thể làm chồng, thế mà khí chất lại thanh lệ bức người, giống như một đóa hoa sen ở trong bùn mà không nhiễm mùi bùn.

Còn năm thiếu niên đứng chung quanh Trang Cẩn, mỗi người đều có dáng vẻ đường đường chính chính, bộ dáng cũng không tồi.

Nét mặt Trang Cẩn toả sáng, trên mặt là vẻ tươi cười ôn nhuận, hấp dẫn được không ít tầm mắt, năm người bên cạnh Trang Cẩn đều xúm lại bảo vệ Trang Cẩn ở trong.

Ánh mắt Trang Du xuyên qua đám người, dừng ở trên người Diệp Thạch, trong mắt đầy căm hận và phẫn nộ.

Trang Cẩn cũng nhìn qua nơi Trang Du nhìn, “Kia chính là Bạch Diên Tinh – người đoạt cơ duyên của ngươi sao?”

Trang Du gật mạnh đầu: “Đúng vậy!”

Trang Cẩn nhíu mày: “Người nọ đúng là quá phận.”

“Tên Bạch Diên Tinh đó chỉ là một võ hoàng bát tinh mà thôi, A Du yên tâm, chờ vào bí cảnh xong, ta sẽ trút giận cho A Du ngươi.” Mộ Dung Phong ân cần nói.

Trang Du gật đầu, nhưng trong lòng có chút lạnh, Mộ Dung Phong giúp hắn không phải bởi vì hắn, mà là bởi vì anh trai song sinh của hắn.

“Làm phiền APhong rồi.” Trang Cẩn nở nụ cười ngọt ngào với Mộ Dung Phong.

Trên gương mặt Mộ Dung Phong tràn đầy vẻ sủng nịch.

Khi về chỗ Mệnh Tộc, Trang Du mới biết được, dựa theo mệnh đồ mà trong tộc tính toán cho mình, thì mình phải được chúng tinh phủng nguyệt như anh trai Trang Cẩn của mình, nhưng không biết sai ở chỗ nào, những người bên cạnh mình ban đầu cũng ưu tú như những bạn lữ bên người Trang Cẩn, nhưng giờ một đám đều đã chết.

Trang Du cắn môi, trong lòng không khỏi âm thầm ghen tị.

Hắn không thành công dẫn người đi thu phục năm tòa Linh Tháp, đã thành một tên phế vật trong tộc, sở dĩ tộc nhân mang hắn về, chính là vì lo lắng nếu hắn chết thì sẽ ảnh hưởng tới Trang Cẩn.

Song sinh có huyết thống kỳ diệu cộng minh, tu luyện có thể bổ sung với nhau. Nếu hắn là võ tông, Trang Cẩn sẽ tu luyện nhanh hơn, nhưng nếu như hắn chết, Trang Cẩn chỉ sợ sẽ trọng thương.

Trang Du nhìn về phía Diệp Thạch, cơn tức trong lòng như thế nào cũng áp không nổi.

Diệp Thạch nhìn thấy Trang Du và Trang Cẩn, cũng nhịn không được tâm sinh tức giận.

“Diên Tinh, thiếu niên bên cạnhTrang Du tên là Trang Cẩn, đừng nhìn bộ dáng hắnôn nhu mềm yếu, kỳ thật hắn là một võ hoàng bát tinh, năm người bên cạnh hắncũng đều rất lợi hại.” Một người trong Bạch gia nói.

Sắc mặt Diệp Thạch nhất thời đổi đổi: “Ta biết.”