Diệp Thạch nằm cạnh Mộ Thần, hứng thú chơi đùa với ngón tay Mộ Thần.
Mộ Thần từ từ nhắm mắt lại, lẳng lặng vận chuyển nguyên khí. Cùng Diệp Thạch song tu quả thật là một chuyện thần kỳ, chẳng những có thể tăng tiến tu vi mà còn có thể tăng trưởng linh hồn lực.
Mộ Thần từng tìm đọc vài điển tịch, trong đó ghi những cặp đôi khác song tu đều không có hiệu quả tới thế, trừ phi là trong hai người song tu, có một hoặc là cả hai có thể chất đặc biệt, tỷ như thiên âm thân thể như Trang Du, có thể làm cho hai bên đều tiến bộ nhảy vọt.
Mộ Thần đánh giá thể chất Diệp Thạch, chắc hẳn cũng là loại thể chất đặc biệt.
“Mộ Thần cực khổ quá, bàn tay sắp chai đến nơi rồi kìa.” Diệp Thạch buồn bực nói.
Mộ Thần mỉm cười: “Người giỏi thì phải làm nhiều thôi. Mà có Thạch Đầu bên cạnh, cho dù có vất vả hơn cũng không sao.”
Diệp Thạch cười khổ, buồn bực nói: “Ta không giúp được ngươi bao nhiêu cả.”
“Sao lại không chứ? Thạch Đầu rất lợi hại nha, mọi người đều nói Thạch Đầu là anh hùng đó.” Mộ Thần không cho là đúng.
Nếu không nhờ Diệp Thạch luôn ở tiền phương tuần tra phòng tuyến và chữa trị trận pháp bị hao tổn, thì hắn làm sao có thể không để ý chuyện gì mà làm chuyện của mình.
“Ta cũng không tính là gì.” Diệp Thạch tựa vào người Mộ Thần, hưởng thụ sự yên tĩnh khó có được.
Mộ Thần ngủ rất thỏa mãn, sự mỏi mệt mấy ngày trước cơ hồ biến mất, hai người ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao mới dậy.
Lúc Diệp Thạch thức dậy thì thấy đã qua ngày mới, nhất thời giật mình.
Mộ Thần bị Diệp Thạch đẩy tỉnh, mấy ngày trước quá mức mỏi mệt, thế nên Mộ Thần cảm thấy ngủ dị thường ngon, cũng không để ý tới thời gian.
Diệp Thạch cắn môi, gương mặt ửng đỏ, đã tới giờ này rồi mà lại không có ai tới tìm y, hiển nhiên mọi người biết y và Mộ Thần đã làm gì đó nên cố ý không đi tới quấy rầy, nghĩ đến đây, mặt Diệp Thạch lại càng đỏ hơn.
“Tới giờ này rồi sao.” Mộ Thần cảm thấy ngoài ý muốn.
Diệp Thạch gật đầu liên tục như gà mổ thóc, vội vàng nói: “Đúng thế! Chúng ta mau dậy đi.”
Mộ Thần nhìn gương mặt đỏ hồng của Diệp Thạch, bật cười nói: “Rồi rồi.”
… …
“Cuối cùng cũng dậy rồi à.” Khúc Khôn hừ lạnh một tiếng, tức giận nói.
Mộ Thần và Diệp Thạch vừa bước ra khỏi cửa liền gặp phải Khúc Khôn.
Nhìn thấy Khúc Khôn, Mộ Thần lập tức kinh ngạc, hắn đã liên tục vất vả mấy ngày, khó có được thời gian nên mới thả lỏng một hồi, không ngờ lại trùng hợp…
Ánh mắt Khúc Khôn lạnh lẽo nhìn Mộ Thần, hiển nhiên là có thành kiến cực lớn với Mộ Thần, Mộ Thần thấy thế cũng chỉ có thể bất đắc dĩ sờ sờ mũi.
Diệp Thạch gặp được Khúc Khôn, y vừa vui mừng, lại vừa xấu hổ.
“Ông ngoại, sao ngài lại đến đây vậy?” Diệp Thạch chớp mắt hỏi.
Khúc Khôn tức giận nhìn Diệp Thạch: “Ta không thể tới đây thăm tụi con một chút sao?”
Vốn Khúc Khôn rất lo Mộ Thần và Diệp Thạch thủ phòng tuyến không được, nên cố ý tới đây nhìn thử.
Ai mà biết, sau khi phòng tuyến Huyền Phong có bố trí Vạn Kiếm Sát Trận thì còn ổn thỏa hơn ba nước khác mấy phần. Dưới sự duy trì về đan dược của Mộ Thần, tiền tuyến lại có thêm rất nhiều võ vương, có nghĩa là càng có thêm vài phần bảo đảm. Càng đáng sợ hơn chính là, tên nhóc Mộ Thần này lại còn kéo tới một vị võ hoàng từ bên ngoài vào đây.
Một đường hắn đi tới toàn nghe thấy các tu luyện giả dùng những từ ngữ khen ngợi dành cho Mộ Thần. Không ngờ bây giờ thanh danh của hắn lại không theo kịp Mộ Thần và Diệp Thạch, Khúc Khôn cảm thấy vừa bất đắc dĩ, đồng thời lại tràn đầy vui mừng.
“Ông ngoại, có phải là ngài không yên tâm về con nên mới đến phải không? Mộ Thần rất lợi hại, con sẽ không bị sao đâu.” Diệp Thạch nói.
Khúc Khôn hừ lạnh một tiếng: “Có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ một võ vương mà thôi.”
Diệp Thạch rầu rĩ nói: “Mộ Thần cũng không như những võ vương bình thường kia…”
Khúc Khôn lạnh lùng liếc mắt nhìn Mộ Thần, rồi quay qua nói với Diệp Thạch: “Con thử hỏi nó đi, nó đánh thắng được ta à?”
Diệp Thạch: “…”
Mộ Thần: “…”
Diệp Thạch nhăn mặt, có chút oán giận nhìn Khúc Khôn.
Khúc Khôn chắp tay sau lưng, bình chân như vại nói: “Cho nên ta mới nói, võ vương chỉ là võ vương, cho dù võ vương có mạnh hơn đi nữa thì cũng có chênh lệch với võ hoàng.”
Khúc Khôn híp mắt thầm nghĩ, hai đứa nhóc này tiến bộ quá nhanh, nếu giờ hắn không bày ra cái giá thì chỉ sợ là về sau sẽ không bày được nữa.
Mộ Thần thấy Diệp Thạch đang tức giận thì nở nụ cười ấm áp, nói với Diệp Thạch: “Thạch Đầu, ông ngoại nói đúng đó.”
Khúc Khôn vung tay lên, một cái bình lớn bị lấy ra ngoài, huyết khí nồng đậm liền ập vào mặt.
Đôi mắt Diệp Thạch chợt lộ ra dị sắc, “Máu yêu thú này thật là lợi hại!”
Khúc Khôn gật đầu kể, “Trước đó ở biên giới Thiên Không đế quốc có một đầu Song Đầu Giao* lục cấp thất tinh xuất hiện, đầu Song Đầu Giao này có song thuộc tính Lôi Phong, tình trạng phản tổ rất nghiêm trọng. Tuy nó chỉ có thất tinh, nhưng thực lực lại lợi hại hơn cả yêu thú lục cấp cửu tinh. Để giết chết con Song Đầu Giao kia, các quốc gia đã xuất động những võ hoàng trên thất tinh tới, ta cũng được mời đến đó. Vì giết chết đầu Giao Long này, các quốc gia đã có hai vị võ hoàng ngã xuống.”
*Song Đầu Giao /Giao Long: thuồng luồng, là tên gọi của dân gian trong truyền thuyết Việt Nam để chỉ thủy quái hay quái vật dữ ở nước thuộc lớp bò sát đạt kích cỡ khổng lồ.
Mộ Thần híp mắt, tục truyền loài Giao có huyết mạch Long tộc – vua yêu thú, vốn đã khó đối phó hơn yêu thú bình thường, huống chi đầu Giao Long này lại có song thuộc tính Lôi Phong, cho dù là thuộc tính Phong hay là thuộc tính Lôi thì đều là thuộc tính cực kỳ đáng sợ.
Vẻ mặt Diệp Thạch lập tức trở nên căng thẳng, “Ông ngoại, sao ngài có thể làm chuyện như vậy. Chuyện đó quá nguy hiểm!”
“Dù có nguy hiểm thì cũng phải có người đi làm thôi.” Khúc Khôn mỉm cười nói.
Mộ Thần híp mắt, không ngờ cả yêu thú như thế cũng có xuất hiện. Phòng tuyến Thương Lan chính là một phòng tuyến quan trọng của cả bốn quốc gia, bên bọn họ đã gặp được nhiều yêu thú cỡ đó đánh bất ngờ, vậy tình huống các phòng tuyến khác…
Nếu như đầu Giao Long kia đánh tới phòng tuyến bất ngờ thì bọn họ có thể đỡ nổi sao? Mấy ngày gần đây xuôi gió xuôi nước, khiến cho Mộ Thần có mấy phần khinh khi đối với yêu thú triều ở tiền tuyến, nhưng lời của Khúc Khôn hôm nay lại cho Mộ Thần một sự cảnh báo.
Hiện giờ sở dĩ bọn họ thuận lợi như vậy, là bởi vì yêu thú triều chân chính còn chưa có tới.
Vị cao nhân ở linh tháp tính được yêu thú triều lần này là vạn năm khó gặp. Nếu yêu thú triều có thể đơn giản bị hai võ vương như hắn và Diệp Thạch đỡ được thì cũng sẽ không được các quốc gia coi trọng như thế.
Rốt cuộc thì thực lực của hắn vẫn có hơi yếu, nếu như lúc này hắn là võ hoàng, vậy hắn sẽ có đủ năng lực tự bảo vệ mình.
“Thạch Đầu, máu này là ta cố ý lấy cho con, loại máu này mà lấy tinh lọc thì có thể so với máu rồng đấy, con xem thử coi có dùng được không.” Khúc Khôn từ ái nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch vội vàng gật đầu trả lời: “Rất được ạ.”
Đôi mắt Diệp Thạch lộ ra tia sáng kỳ lạ, loại máu này so với máu yêu thú lục cấp bình thường y dùng thì tốt hơn, có phần máu yêu thú này, hẳn là y lại càng có thể tu luyện Bách Quyết Luyện Thể tới tử kim bích. Nếu tu luyện được tới trình độ kia, như vậy ngay cả thân thể của võ hoàng cũng không thể mạnh hơn mình.
Khúc Khôn mỉm cười đưa cho Diệp Thạch một cái nhẫn không gian, bên trong có chứa hơn ba mươi thùng máu yêu thú.
Mộ Thần dùng linh hồn lực đảo qua nhẫn, thầm nghĩ Khúc Khôn đối đãi với Diệp Thạch thật tốt, cái gì cũng muốn cho Diệp Thạch.
“Đây là cho con, đừng có nói ta bạc đãi con đấy.” Khúc Khôn không được tự nhiên ném một cái nhẫn không gian cho Mộ Thần.
“Cảm ơn tiền bối.” Mộ Thần phát hiện trong nhẫn không gian cũng là máu yêu thú, nhưng chỉ có năm thùng.
Máu yêu thú Song Đầu Giao cũng có trọng dụng đối với hắn. Hắn có thể dùng loại máu này luyện ra Huyết Đan, đó là một loại đan dược có thể phục dụng nhiều lần. Có loại đan dược này thì hắn có thể nhanh chóng đẩy tu vi tới võ vương đỉnh phong.
“Bản lĩnh của thằng nhóc con không tồi, không ngờ lại kéo được võ hoàng tới đây.” Khúc Khôn thản nhiên nói.
Tuy rằng nhìn Mộ Thần có hơi không vừa mắt, nhưng đối với năng lực của Mộ Thần thì hắn kỳ thật vẫn rất phục.
“Ông ngoại đã gặp được Mạc tiền bối rồi sao ạ? Mạc Phong tiền bối rất có nghĩa khí, kỳ thật con không có xuất lực gì hết.” Mộ Thần cười đáp.
Khúc Khôn híp mắt nói: “Con cũng không cần quá khiêm tốn.”
Hắn cùng Mạc Phong tán gẫu không tồi, Khúc Khôn chỉ điểm Mạc Phong trên tu luyện một phen, còn Mạc Phong thì nói cho Khúc Khôn một ít bí quyết luyện khí.
Một đường đi tới, có đủ loại khen ngợi Mộ Thần làm Khúc Khôn nghe mà tai sắp đóng thành cái kén. Nhưng khiến cho Khúc Khôn không thể tưởng tượng được chính là, vị Mạc Phong nhìn như không quan tâm thứ gì kia, khi nhắc tới Mộ Thần một cái lại dong dài giống như bà tám vậy. Mà từ trong miệng Mạc Phong, hắn cũng biết được tin tức Mộ Thần lại là một luyện khí sư lục cấp.
Tin tức này khiến Khúc Khôn kinh ngạc không thôi.
… …
“Ông nội, ngài tìm con?” Mộc Minh Phong đi vào biệt viện rồi hỏi.
Mộc Chiến gật đầu: “Đúng vậy.”
Mộc Minh Phong nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì sao ạ?”
“Mộ Thần đưa tới bức thư, nói Diệp Thạch đã thăng cấp lên tử kim bích, mở ra Bách Quyết Luyện Thể, chiếm được bản đồ về mật quật Kim gia.” Mộc Chiến thâm thúy nói.
Sắc mặt Mộc Minh Phong biến đổi, la lên: “Nhanh như vậy sao?”
Mộc Chiến cười khổ: “Không nhanh. Ta thu được tin tức, mấy tháng này Diệp Thạch đều dùng máu yêu thú để tu luyện luyện thể, mà tất cả đều là máu yêu thú lục cấp! Mộ Thần tài đại khí thô, không để cho Diệp Thạch thiếu thốn ở trên tài nguyên tu luyện bao giờ. Còn Khúc Khôn lúc trước đối phó với con Song Đầu Giao song hệ Lôi Phong, sau đó được phân chia lợi phẩm, nhưng hắn lại không có muốn gì, chỉ cần máu của Song Đầu Giao kia, mà con Giao Long đó hình như có hiện tượng phản tổ từ mạch Long Huyết.”
“Khúc Khôn muốn có máu yêu thú, tất nhiên là để chuẩn bị cho Diệp Thạch rồi. Dưới điều kiện như vậy, Diệp Thạch mới nhanh chóng tu luyện tới tử kim bích được.” Mộc Chiến nói.
Mộc Minh Phong gật đầu như hiểu ra: “Thì ra là thế.”
Suốt ngày dùng máu yêu thú lục cấp luyện thể, thậm chí còn có cả Long Huyết. Phúc nguyên của Diệp Thạch, mấy vị võ vương của Kim gia sao có thể so sánh nổi, khó trách luyện thể thuật của y tiến triển nhanh như vậy.
“Ở trong thư Mộ Thần còn nói, mật quật Kim gia ở Song Thành, hắn và Diệp Thạch sẽ tới đó hôm nay, muốn con cũng đi tới.” Mộc Chiến nói.
Mộc Minh Phong sáng mắt lên, trước đó để giao hảo với Mộ Thần, hắn đã chủ động nói ra bí mật của Bách Quyết Luyện Thể cho Mộ Thần, không nghĩ Mộ Thần thật sự thủ tín nghĩa.
“Mộ Thần và Diệp Thạch có thể rời đi sao ạ?” Mộc Minh Phong hỏi.
Mộc Chiến nói: “Hẳn là có thể. Ta có gặp được vài vị đạo hữu thủ quan, họ đối với trận pháp mà Mộ Thần và Diệp Thạch bố trí ra rất là tôn sùng. Huống chi bây giờ ở đó còn có một vị võ hoàng từ bên ngoài.”
Lúc trước Đan Thừa rất không để Mộ Thần Diệp Thạch vào mắt, nhưng bây giờ lại vui lòng phục tùng, như vậy có thể đoán được thực lực hai người ra sao.
Mộc Chiến nghiêm túc nói với Mộc Minh Phong: “Khi gặp Mộ Thần với Diệp Thạch, con đừng có đắc tội bọn họ.”
Mộc Minh Phong gật đầu nói: “Con hiểu ạ.”
Hắn mới chỉ là một võ linh, mà Mộ Thần và Diệp Thạch lại đã là võ vương cửu tinh, hắn làm sao dám đắc tội với hai người được!