Sắc mặt Cố Diệu Ngọc rất khó coi.
Mộc Hạc lại mời tới ba võ hoàng kết thành liên minh với bọn họ, tính công phá đại trận, chia cắt tài sản bên trong.
Thực lực ba người mà Mộc Hạc mời tới đều không thấp, rất có tư thế đảo khách thành chủ.
Từ khi sau khi bị thương, thực lực của nàng giảm đi, những tên võ hoàng kia đều không đặt nàng vào mắt.
Cố Diệu Ngọc nghĩ lại liền một bụng hỏa, họ đã nhìn chằm chằm đại trận này hơn một năm, để phá trận mà lao lực tâm huyết, kết quả hiện giờ lại có một đám người tới muốn chia chén canh, càng giận hơn chính là, đám người kia còn châm chọc khiêu khích, ghét bỏ họ bị hai tên nhóc bẫy một trận.
Chiếu tình hình bây giờ mà xem, cho dù có phá được đại trận, đồ vật chia tới tay nàng cũng sẽ có hạn.
Mộc Hạc mời thêm người tới thì không nói tới nữa, vì ở ngoại điện cũng có rất nhiều người đang như hổ rình mồi.
Nghĩ đến Mộ Thần và Diệp Thạch trong nội điện, ngọn lửa trong lòng Cố Diệu Ngọc thế nào cũng áp xuống không nổi.
Cố Diệu Ngọc nguyên bản cảm thấy, chỉ cần phá được đại trận, vậy gây sức ép Mộ Thần Diệp Thạch thế nào thì đều toàn do mình nói, nhưng hiện tại, người nhìn chằm chằm Mộ Thần Diệp Thạch có quá nhiều, phải đối phó hai người thế nào, tựa hồ cũng không tới phiên mình làm chủ.
… …
“Mộc Hạc đã quay lại, cũng không biết tên kia liên hợp với nhiều võ hoàng như vậy để làm cái quỷ gì.” Hùng Uy lo lắng lên tiếng.
Cơ Phi Diễm nhăn mày nói: “Lão già Mộc Hạc này đa mưu túc trí, Mộ Thần và Diệp Thạch lần này phiền toái lớn rồi.”
“Ta hẳn là nên đi nghe lén coi bọn họ đang thương lượng cái gì.” Hùng Uy nói.
Cơ Phi Diễm tức giận trừng hắn, “Ngươi đi nghe á?Lấy thân phận gì?Võ hoàng đều có ghi tên trên sổ, không chừng Mộc Hạc sớm đề phòng ngươi.”
“Không đến mức đó chứ?” Hùng Uy cau mày lo lắng.
Cơ Phi Diễm híp mắt, người già thành tinh, Mộc Hạc lại là người khôn khéo thế kia, có lẽ đã đoán được Hùng Uy cũng có mặt ở đây.
“Không biết tình trạng trong đó của Mộ Thần và Diệp Thạch thế nào, nếu như có thể liên lạc với bọn họ thì tốt rồi.” Hùng Uy thở dài nói.
Cơ Phi Diễm nghĩ nghĩ, hít nhẹ một hơi rồi nói: “Ngày mai ta sẽ đi dạo bên ngoài trận pháp, không chừng ta có thể nói chuyện với Diệp Thạch được.”
Hùng Uy gật đầu, “Như thế cũng tốt.”
Ngày hôm sau, Cơ Phi Diễm đi dạo quanh bên ngoài trận pháp, đi dạo một vòng, quả thực gặp được Diệp Thạch.
Diệp Thạch cầm một khối lớn thịt thú không biết tên mà gặm răng rắc, ngay cả xương cũng không nhả ra.
Hai má Diệp Thạch phình to, răng nanh trắng sáng, đôi mắt có tinh thần, khuôn mặt tròn tròn, nhìn sao cũng thấy rất thiếu đòn.
Cơ Phi Diễm trước đó tưởng rằng Diệp Thạch nhận không ra mình, không nghĩ tới Diệp Thạch vừa thấy mình thì đô mắt liền hơi sáng lên, nhưng rất nhanh đã bị che dấu.
… …
“Ta liên lạc được với Diệp Thạch rồi.” Cơ Phi Diễm kích động nói với Hùng Uy.
Hùng Uy sửng sốt, sắc mặt bỗng cổ quái hỏi: “Nó nhận ra ngươi?”
Cơ Phi Diễm gật đầu, “Đúng vậy!”
Hùng Uy nghe xong, tâm tình hậm hực một trận, hắn đã nhận thức được Diệp Thạch bao lâu, Cơ Phi Diễm lại nhận thức được Diệp Thạch bao lâu, kết quả Diệp Thạch có thể dễ dàng nhận ra Cơ Phi Diễm, lại cho rằng hắn có bệnh.
“Thằng nhóc đó nhận không ra ta, thấ mà lại có thể nhận được ngươi, chẳng lẽ thằng nhóc kia thầm mến ngươi?” Hùng Uy ghen tị nói.
Rõ ràng hắn cũng nhận không ra bộ dáng hiện tại của Cơ Phi Diễm.
Cơ Phi Diễm cười bất đắc dĩ, giận dữ nhìn Hùng Uy, “Ngươi nghĩ gì đấy?Ở trong đó Mộ Thần và Diệp Thạchcó thể theo dõi tình hình bên ngoài.”
Hùng Uy sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Bọn họ còn làm được chuyện này?!”
Cơ Phi Diễm gật đầu. Nàng cũng phi thường ngoài ý muốn, có năng lực như vậy, ưu thế của Mộ Thần Diệp Thạch rất lớn, khó trách ở trong đó như cá gặp nước.
“Diệp Thạch còn nói gì không?” Hùng Uy hỏi.
Cơ Phi Diễm nhíu mày nói: “Diệp Thạch nói, lão giàMộc Hạc kia liên hợp với những người khác, muốn bố trí Đoạt Tinh Trận để hấp thu tinh lực vận hành củaTinh TúTrận.”
Hùng Uy nheo mắt, “Cho nên, y…”
“Cho nên, Diệp Thạch hy vọng chúng ta đi phá nátĐoạt Tinh Trận, nếu Đoạt Tinh Trận được bố trí xong, nguồn sinh lực cung ứng của đại trận bị chặt đứt, đại trận kia chỉ có thể duy trì thêm một năm.” Cơ Phi Diễm nói tiếp.
Hùng Uy cắn răng, “Nếu muốn ta chính diện giao phong với đám võ hoàng kia, song quyền khó địch tứ thủ, ta khó có thể chống đỡ, nếu chỉ là chuyện phá hư Đoạt Tinh Trận, hẳn là không thành vấn đề.”
Cơ Phi Diễm gật đầu, “Hy vọng vậy.”
… …
“Mộ Thần.” Diệp Thạch đi vào trận pháp thất trong nội điện, “Ngươi đang nhìn cái gì đấy?”
Mộ Thần khép lại quyển sách trận pháp trên tay, nói: “Ta đang nghiên cứu sát trận.”
Sau khi thăng cấp võ vương, trận pháp thuật của hai người đột nhiên tăng mạnh, rất nhiều vấn đề mà lúc trước không hiểu đột nhiên trở nên rõ ràng, trận pháp thuật nhanh chóng tiến nhập lục cấp.
“Hình như gần đây ngươi luôn nghiên cứu sát trận.TuyệtSát Trận? Đây là trận pháp lục cấp nha! Nghe nói lực sát thương của trận pháp nàyrất lớn!” Diệp Thạch nói.
“Đúng. Không chỉ như vậy, trận pháp này phi thường phù hợp vớiTinh Tú Trận, nếu dung nhập trận pháp này vào trong Tinh Tú Trận, nó có thể phát huy ra tới uy lực…” Mộ Thần dừng một chút, khóe miệng cười tà, trên mặt hiện lên một tia ngoan tuyệt. “…nếu võ hoàng bị đánh chính diện thì cũng khó thoát khỏi cái chết.” Mộ Thần âm trầm nói tiếp.
Diệp Thạch ngoài ý muốn nhìn Mộ Thần, Mộ Thần chẳng lẽ tính giết chết hết đám võ hoàng ngoài kia? Mộ Thần cũng quá điên cuồng rồi.
“Mộ Thần, ngươi tính chủ động…?” Diệp Thạch do dự một chút mới hỏi.
Mộ Thần cười thản nhiên, nói: “Chỉ là chuẩn bị thêm mà thôi, nếu sư phụ có thể phá đại trận, vậy đương nhiên là tốt nhất, nếu phá không được, cùng với ngồi chờ chết thì còn không bằng buông tay thử một lần.”
Diệp Thạch gật đầu nói: “Ngươi nói cũng phải.”
Mộ Thần siết chặt nắm tay, nếu Hùng Uy thất bại, muốn cho hắn ngồi chờ chết là không có khả năng, cùng lắm thì mọi người ôm nhau chết chung thôi.
Ai muốn lấy mạng Mộ Thần hắn, vậy hắn chỉ có thể làm cho đối phương chết trước.
“Ta nghe nói trận pháp này cũng tiêu hao rất lớn.” Diệp Thạch suy nghĩ rồi cau mày nói.
Mộ Thần cười an ủi: “Ta sẽ nghiên cứu trận pháp này, nó chỉ là để phòng bị bất cứ tình huống nào mà thôi, nếu sư phụ có thể thuận lợi phá hư Đoạt Tinh Trận, ta tất nhiên không cần phải làm như vậy.”
Diệp Thạch gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Mộ Thần, ngươi cảm thấy Hùng tiền bối sẽ thất bại?” Diệp Thạch cau mày hỏi.
Mộ Thần hít nhẹ một hơi, nói: “Không biết.” Từ trong tâm, hắn cảm thấy phần thắng của vị sư phụ này không lớn lắm.
Mộ Thần siết chặt nắm tay, nguyên văn Trang Du bị truyền tống vào rồi chiếm hết tài nguyên, lại không bị chuyện gì cả, đến phiên mình, giờ ngưu quỷ xà thần gì đó đều chạy đến, thật sự là đau đầu!
Mộc Hạc vừa đến, ba cái Đoạt Tinh Trận được nhanh chóng xây dựng lên.
Để có thể sớm tiến vào bí cảnh chia một chén canh trong đó, nhóm võ hoàng cống hiến không ít tài liệu.
Diệp Thạch cắn răng, “Một đámgia hỏa không có cốt khí, chỉ biết tranh nhau lấy lòng Mộc lão đầu!”
Mộ Thần nheo mắt nói: “Lão già Mộc Hạc có địa vịrất cao trongđám người này.” Tuy rằng thanh danh lão rất bừa bãi.
“Ừm. Chúng ta cũng phải nhanh chân, không thể thua một lão già được.” Diệp Thạch mím môi nói.
Mộc Hạc đang bố trí Đoạt Tinh Trận, mà Diệp Thạch và Mộ Thần lại đang bố trí Tuyệt Sát Trận, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
… …
Cố Diệu Ngọc đứng ở trước đại trận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong trận pháp.
“Cố đạo hữu, ngươi đang nhìn cái gì thế?” Hạ Thành Mặc đi tới bên người Cố Diệu Ngọc hỏi.
Cố Diệu Ngọc nheo mắt nói: “Gần đây Diệp Thạch không có ra đi dạo, ta cảm thấy có chút kỳ quái.”
Hạ Thành Mặc cười lạnh một tiếng, nói: “Bị dọa phá mật nên tất nhiên là không đi ra, này có gì mà kỳ quái.”
Cố Diệu Ngọc lắc đầu nói: “Sẽ không, tên nhóc đó không phải là người như thế.”
Diệp Thạch là một người to gan lớn mật, sao có thể bị dọa phá mật? Nghĩ lại liền thấy không có khả năng.
Đã giao thủ với hai tên nhóc kia hơn một năm, Cố Diệu Ngọc rất rõ, Mộ Thần và Diệp Thạch đều là người vô pháp vô thiên, hơn nữa đều không chịu thua.
“Ta cảm thấy, tựa hồ tụi nó đang trù tính gì đó?” Cố Diệu Ngọc nói.
Hạ Thành Mặc liếc mắt xem thường, “Ta nói nha Cố đạo hữu, ngươi dầu gì cũng là võ hoàng đó! Sao ngươi lại có bộ dáng như là rất kiêng kị hai võ vương vậy?Lại là hai tên mới thăng cấp võ vương nữa chứ.Nhớ năm đó ngươi cũng là nữ trung hào kiệt mà.Sao càng sống càng ngược lại rồi.”
Cố Diệu Ngọc nghe vậy, sắc mặt nhất thời xanh trắng luân phiên.
“Hạ đạo hữu, hai tụi nó không đơn giản như ngươi nghĩ đâu!” Cố Diệu Ngọc cắn răng nói.
Hạ Thành Mặc hừ một tiếng rồi nói: “Không đơn giản?Có thể không đơn giản bao nhiêu?Cố đạo hữu à, ngươi thế nào lạităng chí khí cho địch mà giảm đi uy phong của mình vậy?Để Mộc đạo hữu ra tay thì còn không phải dễ như trở bàn tay sao.”
Cố Diệu Ngọc nghiến răng nói: “Có Mộc đạo hữu ra tay, tất nhiên là có thể vô tưrồi.”
Hạ Thành Mặc cười thản nhiên, Cố Diệu Ngọc nhìn theo bóng dáng Hạ Thành Mặc, bực mình mà siết chặt tay.
… …
“Tiến độ của lão già Mộc Hạc kia thật nhanh!” Hùng Uy cau mày nói.
Cơ Phi Diễm gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Tuy rằng chỉ có một mình Mộc Hạc bày trận, nhưng lại có tới một đám người giúp đỡ hắn.
“Qua ba ngày nữa là trận phápsẽ bố trí xong, ta phải chuẩn bị động thủ thôi.” Hùng Uy nói.
Cơ Phi Diễm có chút chần chờ nói: “Hùng Uy, có rất nhiều người đang giúp đỡ Mộc Hạc, mỗi ngày đều có người bảo hộ trận pháp, nếu lúc này ngươi động thủ, chỉ sợ…”
Hùng Uy hít nhẹ một hơi, “Lời ngươi nói ta cũng biết.” Nhưng nếu trận pháp lục cấp đã bày xong, hắn sẽ càng không có cơ hội, bởi vì trận pháp lục cấp đã thành hình rất khó bị phá hư.
Cơ Phi Diễm nhíu mày, hít một hơi rồi nói: “Chú ý an toàn.”
Hùng Uy gật đầu, “Ngươi yên tâm, ta biết đúng mực.” Hai thằng nhóc Mộ Thần Diệp Thạch này đúng là quá biết gây chuyện, Hùng Uy âm thầm nghĩ.
“Mộ Thần, Hùng tiền bối tính động thủ vào đêm nay.” Diệp Thạch nói.
Mộ Thần gật đầu, “Ừ, đêm nay chúng ta cũng động thủ, nếu như hắn thành công,vậy chúng ta liền án binh bất động, nếu như hắn thất bại, vậy chúng ta liềndung hợp TuyệtSát Trận vào trong đại trận, có khả năng sẽ chết vài tên.”
Diệp Thạch nhìn mặt nghiêng lạnh lùng của Mộ Thần, nuốt một ngụm nước miếng, “Được.”
“Chết một tên cũngđược, chết một, áp lực về sau củachúng ta cũng có thể nhỏ hơnmột chút.” Mộ Thần nở nụ cười nói.
Diệp Thạch nhìn sự phấn khởi hiện lên trong đôi mắt Mộ Thần, nhịn không được mà chớp mắt mấy cái.