Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 164


“Tiền bối, chiếc phi thuyền này của ngươi thật xa hoa! Bỏ xa cái phi thuyền cũ kỷ kiacủa Hùng Uy tiền bối mấy con phố luôn ấy.” Diệp Thạch nhìn thiết trí xanh vàng rực rỡ bên trong khoang thuyền thì chân thành tán thưởng.

Cơ Phi Diễm bình tĩnh cười, bộ dạng đầy khiêm tốn: “Chiếcphi thuyền này của ta thì không coi là gì, nhưng, bỏ xaphi thuyền của A Uy hơn mười con phố thì vẫn dư dả.”

Diệp Thạch: “…”

“Tiền bối, ngươi không sợ bị đánh cướp sao?” Diệp Thạch mở to mắt tò mò hỏi.

Hùng Uy xem thường nói: “Đánh cướp?Nàng mà sợ bị đánh cướp á?Là đám cướp sợ nàng ấy chứ.” Cơ Phi Diễm nổi danh lừng lẫy, đám cướp mà gặp được nàng thì xui xẻo rồi.

Cơ Phi Diễm oán trách nhìn Hùng Uy, “A Uy, ngươi đừng nói bậy bạ!”

Cơ Phi Diễm vừa nói vừa vươn tay hung hăng nhéo Hùng Uy một phen, bị Cơ Phi Diễm vặn một phát Hùng Uy liền nhe răng nhếch miệng.

Diệp Thạch suy nghĩ rồi hỏi: “Cơ tiền bối, ngay cả Hùng Uy tiền bối cũng sợ ngươi, vậy mấy đám cướp khẳng định cũng sợ ngươi đúng không?”

Hùng Uy tức giận nhìn Diệp Thạch, “Ai sợ nàng?”

Diệp Thạch bĩu môi, thấp giọng nói thầm: “Sợ thì cứ nói là sợ đi, còn sống chếtkhông thừa nhận...”

Hùng Uy bị chọc tức sắc mặt xanh mét, nhưng khuôn mặt Cơ Phi Diễm lại nở nụ cười như hoa.

“Thạch Đầu, ngươi đang nói đùa sao, một nữ nhân như tasao lại không sợ hãi khigặp cướp chứ?Nhưng mà có A Uy ở đây, ta rất yên tâm.” Cơ Phi Diễm cười duyên ỷ lại trên vai Hùng Uy.

Mộ Thần thấy bộ dáng sợ hãi của Hùng Uy thì không khỏi thầm buồn cười, bộ dáng này của Hùng Uy giống như cái người đang tựa trên vai không phải là một mỹ nhân như hoa như ngọc, mà là một quả bom hẹn giờ ấy.

Hùng Uy nghe mà xem thường, Cơ Phi Diễm nổi danh là quỷ gặp quỷ khóc, đám cướp chết trên tay nàng vô số kể, mấy tên cướp vừa nghe thấy tên nàng liền chạy trối chết.

… …

Một trận âm thanh hỗn hợp giữa độc huyền cầm* và sáo trúc truyền tới.

*Độc huyền cầm:

lmr1418799088

Diệp Thạch nhíu mày hỏi: “Thanh âm này là gì vậy?”


“Là khúc Nghê Thường Vũ Y, phỏng chừng là lão giàLục gia kia đi tới, lão gia hỏa kia luôn thích mấy cái thứ loạn thất bát tao này mà.” Cơ Phi Diễm nhíu mày nói, trong ánh mắt lộ ra vài phần phiền chán.

Diệp Thạch nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy từ bên cạnh bay qua một chiếc phi thuyền xanh vàng rực rỡ.

Phía trên phi thuyền có mười mấy nữ tử đang khảy đàn tranh, tỳ bà* cùng các loại nhạc khí, âm thanh mà mọi người nghe được chính là từ trên tay đám nữ tử này truyền ra.

*Đàn tranh, tỳ bà:

nimetn

“Nhiều mỹ nữ ghê!” Diệp Thạch nói thầm.

“Những nữ nhân đó đều là cơ thiếp của lão giàLục gia kia.” Cơ Phi Diễm nâng cằm, bĩu môi nói.

Diệp Thạch sửng sốt một chút, “Nhiều như vậy đều là cơ thiếp? Hắn còn có thời gian sao?”

Cơ Phi Diễm bĩu môi, “Nhiều ư? Không nhiều lắm.Chỗ này mới chỉcó mười mấy người mà thôi, tính ra tất cả cơ thiếp của lão gia hỏa kia hẳn là khoảng trênmột trăm.”

Diệp Thạch trợn tròn mắt kinh ngạc.

Cơ Phi Diễm thản nhiên cười nhìn biểu tình của Diệp Thạch.

Lão già Lục gia kia rất trọng việc khai chi tán diệp*, cường giả võ hoàng cưới nhiều tiểu thiếp giống lão già Lục gia thì chỗ nào cũng có, nhưng giống Hùng Uy bây giờ vẫn còn cô đơn lẻ loi thì rất khó tìm.

*khai chi tán diệp: sinh con đẻ cái

Diệp Thạch nhìn phi thuyền bên ngoài, cảm thấy có chút quen mắt, “Phi thuyền kia hình như rất lợi hại?!”

Phi thuyền của Cơ Phi Diễm bỏ xa phi thuyền của Hùng Uy mấy con phố, mà chiếc phi thuyền bên ngoài kia lại bỏ xa phi thuyền của Cơ Phi Diễm mấy con phố.

“Tất nhiên là lợi hại rồi, đó là phi thuyền lục cấp, giá trị khoảng ba triệu, vô luận là lực phòng ngự hay là tốc độ thì đều cường hãn hơn so với chiếc phi thuyền này của ta.” Cơ Phi Diễm chậm rãi nói.

“Thì ra là phi thuyền lục cấp,khó trách…” Diệp Thạch nhịn không được mà nhìn thoáng qua Hùng Uy.

Đều là võ hoàng, mà người ta thê thiếp thành đàn, Hùng Uy lại lẻ loi một mình, người ta có gia tài bạc triệu, Hùng Uy lại nghèo tới mức chỉ có năm mươi vạn, trừ bỏ có khả năng béo hơn đối phương một chút, hình như Hùng Uy không có chỗ nào hơn người ta.

Hùng Uy tức giận trừng Diệp Thạch, “Nhìn cái gì?Có cái gì hay mà nhìn?”

Diệp Thạch tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn đã lộ ra ý nghĩ.

Diệp Thạch ý vị sâu sa nhìn Hùng Uy, thở dài nói: “Tiền bối à, ngươi phải hảo hảo suy nghĩ lại...” Là một võ hoàng mà lại nghèo túng như vậy, quá dọa người rồi.

Hùng Uy: “…”

“Cơ tiền bối, lão giàLục gia mà ngài nói, chẳng lẽ là ông nội của Lục Nghiêu, Lục Hành Phong?” Mộ Thần trầm tư một chút, mở miệng hỏi.

Cơ Phi Diễm gật đầu: “Đúng, Lục Hành Phong tuy cưới trên trăm cơ thiếp, nhưng cũng không có nhiều người có thể khai chi tán diệp cho hắn, Lục Nghiêu là tôn tử mà Lục Hành Phong nhìn trúng, hai ngươi có phải đã từng xảy ra xung đột với Lục Nghiêu không?” Thực lực của tu sĩ càng mạnh, thì việc có con nối dòng càng gian nan.

Diệp Thạch lắc đầu liên tục, “Không có, không có.”

Cơ Phi Diễm không để bụng, “Không có thìtốt, lão giàkiamang thù ghê lắm.”

Cơ Phi Diễm nghe nói, hình như Mộ Thần và Diệp Thạch từng xảy ra xung đột với Lục Nghiêu trong bí cảnh, thậm chí lệnh bài bảo mệnh mà lão nhân kia để lại trên người Lục Nghiêu cũng bị phát động, lệnh bài kia phong ấn một đạo công kích của Lục Hành Phong, cũng không biết hai tên nhóc này tránh thoát như thế nào.

… …

Diệp Thạch nhíu mày nhìn thoáng qua chiếc phi thuyền bên ngoài cửa sổ, rầu rĩ hỏi: “Lão gia hỏa kia sẽ không phải là cómục đích giống chúng ta đi?”

Cơ Phi Diễm gật đầu, “Hơn phân nửa là giống.”

Hy vọng tên Lục Nghiêu kia không có ở đây! – Diệp Thạch âm thầm nghĩ.

Diệp Thạch vừa mới nghĩ như vậy, Lục Nghiêu và Trang Du liền đi ra từ trong khoang thuyền đối diện, nhập vào tầm mắt Diệp Thạch.

Trong nháy mắt nhìn thấy Trang Du, Diệp Thạch nhất thời có loại cảm giác sắp hỏng mất.

Diệp Thạch nghiến chặt răng, hắn cho rằng Trang Du và Lục Nghiêu đã chạy rồi thì từ nay về sau bọn họ liền thành người lạ, vĩnh viễn không gặp nhau. Nào biết, nào biết… Đây là cái nghiệt duyên gì đây!!

Mộ Thần thấy sắc mặt Diệp Thạch bỗng nhiên biến đổi, theo ánh mắt Diệp Thạch nhìn ra, sắc mặt cũng cứng ngắc một chút.

Mộ Thần cúi đầu siết chặt tay, xem ra, có một cổ lực lượng tên là “số phận” đã dẫn dắt bọn họ cùng với nhân vật chính tới một chỗ, nếu thật sự tránh không được, vậy cũng chỉ có thể xử lý Trang Du và Lục Nghiêu như xử lý tên Lam Nhược Phong kia.

“Lục Nghiêu đi theo lão giàLục gia?Tiểu bạch kiểm Trang Du này cũng ở đây?!” Sát khí trong mắt Hùng Uy chợt lóe qua.

Diệp Thạch siết chặt tay, trên mặt phủ đầy sát khí.

“Lục Nghiêu đã thăng lên tứ tinh võ linh, Trang Du cũng đã là tam tinh võ linh. Tiểu Thạch Đầu, tập trung chút đi, đừng để người ta vượt qua.” Hùng Uy sử dụng linh hồn lực quét qua phi thuyền đối phương, cười cười nói với Diệp Thạch.

Diệp Thạch trịnh trọng gật đầu, “Vâng, ta biết rồi!”

Không ngờ Trang Du đã là tam tinh võ linh, tên tiểu bạch kiểm này tiến cảnh đúng là nhanh. Diệp Thạch không cam lòng cắn chặt răng, ánh mắt hung hăng trừng Trang Du, giống như là muốn trừng ra mấy trăm cái lỗ trên người Trang Du vậy.

Cơ Phi Diễm có chút buồn cười nhìn vẻ mặt hiện giờ của Diệp Thạch.

… …

“Đối diện là Cơ Phi Diễm Cơ tiền bối sao?Tiền bối nếu có hứng thú thìlên đây ngồi một chút.” Thanh âm của Lục Nghiêu từ xa xa truyền tới.

“Lục tiểu tử,ngươi đúng là càng ngày càng soái nha, nhưng bà cô ta đây hiện tại có việc, không tiện tới đó.” Cơ Phi Diễm cao giọng đáp lời.

Lục Nghiêu nghe được lời của Cơ Phi Diễm thì trên mặt hiện lên vài phần dị sắc.

“Lục Nghiêu, Cơ Phi Diễm rất lợi hại sao?” Trang Du không hiểu nên hỏi Lục Nghiêu đang đứng bên người.

Lục Nghiêu nhăn mày, “Nữ nhân này…” Là một kỳ ba, cũng là một truyền kỳ!

Ông nội năm đó tựa hồ cũng có chút hứng thú với Cơ Phi Diễm, làm cho một nữ nhân kiệt ngạo bất tuân ở dưới thân mình uyển chuyển hầu hạ là giấc mộng của rất nhiều nam nhân, chỉ là, sau lưng Cơ Phi Diễm có thế lực hùng hậu như Cơ gia nên ông nội không có vươn tay.

“A Nghiêu, trở lại đi.” Lúc này, thanh âm của Lục Hành Phong truyền tới.

Lục Nghiêu nghe thấy lời của Lục Hành Phong thì nhíu mày, trở lại trong khoang thuyền.

“Ông nội, Cơ Phi Diễm nói có việc, không thể qua đây.” Lục Nghiêu nói.

Lục Hành Phong cười thản nhiên, “Nàng có khách, nên tất nhiên sẽ không nguyện ý qua đây.”

“Khách?”

Lục Hành Phong gật đầu, trong mắt hiện lên sự hung ác nham hiểm, “Là Hùng Uy.”

Lục Nghiêu sửng sốt một chút, năm đó, chuyện của Cơ Phi Diễm và Hùng Uy nháo ầm ĩ, nhiều năm qua, giữa Cơ Phi Diễm và Hùng Uy cứ như đã chặt đứt liên hệ, Lục Nghiêu còn tưởng rằng hai người đã kết thúc.

“Bên người Cơ Phi Diễm trừ bỏ một tên Hùng Uy, còn có hai thiếu niên, đều là tứ tinhvõ linh, hẳn là hai người mà ngươi nói lúc trước: Mộ Thần và Diệp Thạch.” Lục Hành Phong thản nhiên nói.

“Đều là tứ tinhvõ linh?” Lục Nghiêu kinh ngạc hỏi.

Lục Hành Phong gật đầu, “Không sai.”

Sắc mặt Lục Nghiêu biến đổi, thời điểm hắn vừa tới Thánh Tinh, Mộ Thần chỉ vừa mới thăng cấp võ linh, mà lúc ấy hắn đã là nhị tinh võ linh. Lúc này hắn đã là tứ tinh võ linh, không ngờ Mộ Thần cũng là tứ tinh võ linh, mà Diệp Thạch cũng như thế, hai người kia là đại địch của hắn sao?


Trang Du cúi đầu, trong mắt hiện lên vài phần âm u, không nghĩ tới Diệp Thạch đã là tứ tinh võ linh. Mệt cho hắn còn tưởng rằng, hắn đã là tam tinh võ linh, hắn đã vượt qua Diệp Thạch rồi.

“Bách Quyết Luyện Thể ở trên tay Mộ Thần?” Lục Hành Phong hỏi.

Lục Nghiêu gật đầu, “Vâng, là tôn nhi làm việc thất trách, không đem được pháp quyết về đây.”

Lục Hành Phong không để bụng, lắc đầu nói: “Không sao, sẽ có cơ hội, chúng ta còn nhiều thời gian.”

Phi thuyền của Lục Hành Phong là phi thuyền lục cấp, tốc độ nhanh hơn nhiều so với phi thuyền của Cơ Phi Diễm, chỉ trong chốc lát, Diệp Thạch liền nhìn không thấy bóng dáng phi thuyền đối phương.

“Bọn họ đã ly khai.” Mộ Thần nhăn mày nói.

“Tốc độ của phi thuyền lục cấp không phải là thứ mà phi thuyền ngũ cấp có thể so.” Cơ Phi Diễm hít nhẹ một hơi rồi nói.

“Hùng tiền bối, ngươi nên hảo hảo nhìn người ta đi.” Diệp Thạch nghiêng đầu nói.

“Nhìn cái gì?” Hùng Uy hỏi.

Diệp Thạch nhún vai nói: “Nhìn coi người ta lợi hại bao nhiêu, trong chốc lát liền bỏ xa ngươi đến bóng dáng cũng không còn. Là võ hoàng thì phải làm được tới cái loại trình độ này, mới có thể xứng với danh xưng võ hoàng nha!” Nhìn Hùng Uy thế nào thì cũng thấy là một tên giả danh võ hoàng.

Hùng Uy tức giận trừng Diệp Thạch, sao lúc trước hắn lại muốn mang theo Diệp Thạch nhỉ, chẳng lẽ hắn mang theo Diệp Thạch là để tự làm mình ngột ngạt sao?

“Hay lắm, có bản lĩnh thì ngươi cũng sống đến cái trình độ kia như hắn đi!” Hùng Uy tức giận nói.

“Hùng tiền bối, ngươi quá coi thường ta rồi, hiện tại ta còn nhỏ tuổi, nhưng chờ ta lớn hơn, khẳng định ta sẽ càngsống tốt hơn hắn, nhưng tuyệt sẽ không biến thành người giống ngươi đâu.” Diệp Thạch tràn đầy tự tin nói.

Hùng Uy: “…”

Mộ Thần đứng sát mép thuyền cảm nhận từng làn gió thổi ngang qua, trong mắt lưu chuyển quang mang.

Lam Nhược Phong đã chết, kế tiếp chính là Lục Nghiêu, chỉ cần Bách Quyết Luyện Thể vẫn còn trên tay hắn, Lục Nghiêu sẽ không thể buông tha hắn.

Số mệnh đã quyết định, bọn họ nhất định phải là quan hệ đối địch.

Diệp Thạch nhẹ nhàng đi tới bên người Mộ Thần, thấy Mộ Thần như đang đi vào cõi thần tiên, nhẹ giọng hỏi thăm: “Mộ Thần, ngươi không sao chứ?”

Mộ Thần ôn nhu cười với Diệp Thạch, mở hai tay ra hướng Diệp Thạch.

Diệp Thạch đỏ mặt, bước thẳng vào ôm ấp của Mộ Thần.

Mộ Thần gắt gao ôm Diệp Thạch, đầu tựa lên bả vai của Diệp Thạch, “Thạch Đầu, ta sẽ thay ngươi giải quyết hết đámngười hại ngươi!”

“A?” Diệp Thạch khó hiểu nhìn Mộ Thần.

Mộ Thần cười cười, ôm Diệp Thạch vào ngực, “Ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta là được