“Mộ đồng học, Lam Nhược Phong tới đây.”
Diệp Thạch đầy hứng thú, “Trang Du mới vừa đi, Lam Nhược Phong liền tới, Lam Nhược Phong hắn tới đây làm gì? Mộ Thần, ngươi có biết không?”
“Không biết! Ta cũng không phải là thần tiên.” Mộ Thần lười biếng dựa lưng vào ghế dựa rồi nói.
“Ngươi tuy rằng không phải là thần tiên, nhưng mà ngươi luôn luôn liệu sự như thần nha.” Diệp Thạch nói.
Mộ Thần nhướng mày, cười như không cười nhìn Diệp Thạch, “Vậy à? Ta liệu sự như thần sao? Di, ta tính ra được Diệp Thạch chỉ thích Mộ Thần thôi này.”
Diệp Thạch quẫn bách liếc Mộ Thần một cái, Mộ Thần đắc ý cười ha ha.
Diệp Thạch cắn chặt răng, làm bộ tức giận nói: “Ta cũng tính ra được Mộ Thần chỉ thích Diệp Thạch thôi!”
“Thạch Đầu, ngươi bói toán quả nhiên rất chuẩn xác nha.” Mộ Thần cười nhìn Diệp Thạch, trêu tức nói.
Diệp Thạch đỏ mặt cúi đầu, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm.
Bên này hai người Mộ Thần cùng Diệp Thạch đang liếc mắt đưa tình, bên ngoài Lam Nhược Phong lòng như lửa đốt tiến vào.
Lam Nhược Phong vừa vào cửa, liền chặn đầu Mộ Thần hỏi: “Trang Du vừa mới tới đây?”
“Đúng vậy! Vừa mới tới.” Khi Lam Nhược Phong xuất hiện, đỏ ửng trên mặt Diệp Thạch đều lui xuống, toàn bộ tinh thần đề phòng nhìn Lam Nhược Phong.
Lam Nhược Phong nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng hỏi: “Trang Du hắn nói chuyện gì với các ngươi?”
Sắc mặt Diệp Thạch cổ quái nhìn Lam Nhược Phong, “Trang Du là tình nhân của ngươi nha! Chuyện của hắn, ngươi không đi hỏi hắn lại tới hỏi chúng ta làm gì?”
Sắc mặt Lam Nhược Phong lập tức trầm xuống, gần đây Trang Du càng ngày càng lạnh nhạt với hắn.
Hơn nữa, sau khi Lục Nghiêu xuất hiện và Mộ Thần thăng cấp võ linh, thái độ của Trang Du đối với hắn càng ngày càng không tốt.
Thời điểm lúc ban đầu, ánh mắt của Trang Du nhìn mình tràn đầy sùng bái cùng hâm mộ, nhưng mà hiện tại, lại tràn đầy thở dài cùng phiền muộn.
Diệp Thạch thấy sắc mặt Lam Nhược Phong khó coi, bên miệng xẹt qua một nụ cười tà khí, “Sẽ không phải là, tiểu tử Trang Du kia di tình biệt luyến, không để ý tới ngươi nữa?”
Lam Nhược Phong như là bị giẫm trúng đinh mà nhảy lên, hung ác nhìn Diệp Thạch, nói: “Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, Trang Du rốt cuộc nói cái gì với các ngươi là được rồi!”
Diệp Thạch cười lạnh, thái độ của Lam Nhược Phong như vậy làm cho Diệp Thạch rất không muốn nói thêm cái gì với hắn, nhưng mà nghĩ tới mục đích mà Trang Du đến đây, Diệp Thạch lại cảm thấy việc này nói cho Lam Nhược Phong cũng không sao.
“Trang Du hắn là tới vì Lục Nghiêu, hắn thỉnh cầu Mộ Thần đáp ứng giao dịch Bách Quyết Luyện Thể với Lục Nghiêu, nhưng mà trên tay Mộ Thần căn bản không có thứ này.”
Khuôn mặt Lam Nhược Phong trầm xuống, hỏi: “Trang Du vì sao lại nhấc lên quan hệ với Lục Nghiêu? Hắn vì sao phải vì Lục Nghiêu mà tới tìm các ngươi?”
“Ta cũng không biết vì sao, chắc do ngươi không có cho hắn ăn no nên hắn muốn tìm bất mãn đi?” Diệp Thạch cười nhạo.
Lam Nhược Phong hung hăng trừng Diệp Thạch.
Mộ Thần nghiêng đầu, cười như không cười đánh giá Lam Nhược Phong, nguyên bản mỗi người trong đám tiểu công đều cậy tài khinh người, cãi nhau không ít, Trang Du từ giữa điều tiết mới để cho vài người bảo trì hòa bình ở ngoài mặt, chỉ là Lam Nhược Phong hiện tại kém xa Lục Nghiêu nhiều lắm, Lục Nghiêu căn bản không đem Lam Nhược Phong để vào mắt.
“Lam huynh, ngươi phải giám sát chặt chẽ Trang Du một chút nha! Nếu như tiểu bạch kiểm Lục Nghiêu này tại dưới mí mắt ngươi, đem Trang Du bắt cóc đi, khi đó mất mặt không chỉ là ngươi, mà còn là toàn bộ Thánh Tinh học viện chúng ta, đều đi theo ngươi dọa người.”
Sắc mặt Lam Nhược Phong đổi đổi, không nói một lời ly khai.
Diệp Thạch nhìn Lam Nhược Phong nổi giận đùng đùng rời đi, quay đầu nhìn Mộ Thần, hỏi: “Trang Du này sẽ không thật sự coi trọng Lục Nghiêu đi?”
“Cũng có thể.” Trang Du luôn coi trọng cường giả, hơn nữa chỉ coi trọng cường giả cao nhất, thực lực không đủ chỉ có thể làm pháo hôi.
Trong nguyên văn, Lam Nhược Phong am hiểu luyện đan, Lục Nghiêu am hiểu minh văn, Bạch Nghị am hiểu trận pháp. Vài chính quy tiểu công, ai cũng có sở trường riêng, thực lực cũng không phân cao thấp.
Hiện giờ kỳ ngộ của Lam Nhược Phong đã bị mình đoạt hơn phân nửa, bây giờ lại biểu hiện thường thường không có gì lạ, Trang Du chỉ sợ là chuẩn bị buông tha hắn.
Diệp Thạch cau mày nói: “Tên Trang Du này cũng quá hồ nháo rồi, Lục Nghiêu là ngoại nhân đó!”
Mộ Thần không để bụng nói: “Chỉ cần gia nhập Minh Nguyệt học viện thì Lục Nghiêu không phải chính là nội nhân sao?”
Diệp Thạch mở to mắt, “Điều đó không có khả năng!”
Mộ Thần nâng cằm, nói: “Có thể có khả năng hay không không phải chúng ta có thể định đoạt.”
… …
“Sư phụ.” Lục Nghiêu cung kính gọi một tiếng với Không Sát.
Trong đám người cùng thế hệ thì Lục Nghiêu rất ít nhìn vào mắt, nhưng mà đối với vị sư phụ Không Sát này, Lục Nghiêu vẫn rất là tôn kính.
“Nghe nói ngươi gần đây rất thân cận với Trang Du? Sao? Động tâm à?” Không Sát trêu tức nhìn Lục Nghiêu.
“Sư phụ, Trang Du chính là bát cấp tư chất, nếu như hắn có thể gia nhập Minh Nguyệt học viện chúng ta thì đó chính là một chuyện tốt rất lớn.” Lục Nghiêu thản nhiên cười nói.
“Trang Du đích thật là một nhân tài hiếm có, nếu người như vậy ở lại Thánh Tinh học viện thì đó là người tài giỏi không được trọng dụng.” Không Sát nhìn Lục Nghiêu, trong mắt hiện lên ý cười ôn hòa, hỏi tiếp, “Đồ đệ, ngươi thân cận với Trang Du, hẳn không chỉ là bởi vì tư chất của hắn tốt?”
Lục Nghiêu cười ngại ngùng nói: “Trang Du hắn có diện mạo thiên tư quốc sắc, đồ đệ cũng nhịn không được mà động tâm.”
Nhớ tới Thánh Tinh học viện, ý cười trên mặt Không Sát thu liễm lại, “Ngươi nếu như có thể đem Trang Du kéo vào học viện chúng ta, đó có thể xem như là một chuyện tốt rất lớn.”
Người có bát cấp tư chất, Minh Nguyệt học viện chỉ có một mình Lục Nghiêu, tuy rằng hiện tại nhìn như là Minh Nguyệt học viện bọn hắn mạnh hơn, nhưng mà chờ tới lúc ba người bát cấp tư chất của Thánh Tinh trưởng thành lên thì liền nói không chắc vẫn như vậy, nếu có thể kéo một người lại đây, như vậy…
“Đồ nhi cũng nghĩ như vậy.” Lục Nghiêu thản nhiên nói.
“Kỳ thật, ưu điểm lớn nhất của Trang Du không chỉ là bát cấp tư chất, đồ nhi, ngươi có lẽ không biết, Trang Du này là thiên âm thân thể, nếu như ngươi có thể cùng hắn song tu thì ngươi tiến cảnh sẽ càng nhanh, Mộ Thần gì kia căn bản sẽ không phải là đối thủ của ngươi.” Không Sát thần thần bí bí nói.
Lục Nghiêu đột nhiên mở to mắt, “Làm sao có thể?!”
Trong con ngươi Không Sát hiện lên tinh quang, “Thể chất của Trang Du đã bị người khác dùng bí thuật che dấu, nếu không phải là vi sư trước kia gặp được người có thiên âm thân thể khác thì còn không dễ nhận ra.”
“Có người che dấu thể chất của Trang Du? Là Sư Tử Ngọc?” Lục Nghiêu nhăn mày hỏi.
Không Sát lắc đầu, “Hẳn không phải là hắn, thủ đoạn của người che dấu thể chất thay Trang Du có chút thô lậu, nếu như là Sư Tử Ngọc ra tay, khí tức thiên âm thân thể của Trang Du hẳn là sẽ bị che dấu triệt để, ta thấy tên Lam Nhược Phong kia có hiềm nghi không nhỏ.”
Lục Nghiêu bừng tỉnh đại ngộ, người cùng người có thiên âm thân thể song tu sẽ đạt được chỗ tốt không nhỏ, Trang Du là bị Lam Nhược Phong lấy đi lần đầu, hắn không có khả năng không phát hiện điểm này.
Trang Du người mang thiên âm thân thể, song tu cùng với người khác, tu vi càng cao thì chỗ tốt với Trang Du càng lớn, nếu như tu vi người nọ không bằng Trang Du, Trang Du ngược lại sẽ bị người nọ liên lụy.
Lục Nghiêu híp mắt, âm thầm nghĩ: Lam Nhược Phong đối tốt với Trang Du chỉ sợ là có ý đồ khác, có thời gian hắn sẽ tới trước mặt Trang Du vạch trần mặt nạ của Lam Nhược Phong, thức tỉnh Trang Du khỏi tên Lam Nhược Phong lừa gạt này.
… …
Một trận tiếng bước chân truyền đến, Mộ Thần cùng Diệp Thạch đồng thời hướng phía cửa nhìn sang.
Phú Nguyên Bảo bước nhanh tới, Phú Nguyên Bảo tinh thông luồn cúi, Diệp Thạch cùng Mộ Thần lại vội vàng tu luyện nên không có tâm tư xử lý sản nghiệp, rất nhiều thứ đều trực tiếp giao cho Phú Nguyên Bảo xử lý, chỉ cần cho Phú Nguyên Bảo một phần nhất định.
Thân gia của Mộ Thần ngay cả thế hệ trước trong học viện đều theo không kịp, chỉ cần lấy ra một chút thì cũng đủ cho Phú Nguyên Bảo ăn mặc không lo.
Vì vào chiến tuyến với Mộ Thần, Phú Nguyên Bảo giờ phút này cũng là một nhân vật phong vân trong học viện.
“Nguyên Bảo, vài ngày không gặp mà ngươi càng ngày càng béo rồi, có chuyện gì không?” Diệp Thạch đánh giá Phú Nguyên Bảo.
“Ngày mai sẽ bắt đầu đấu võ, đây là danh sách trận đấu.” Phú Nguyên Bảo bước nhanh lên phía trước, đem hai phần danh sách chia ra đưa cho hai người.
“Sao có thể như vậy?” Diệp Thạch nhíu mày.
Đối thủ nguyên lai của Mộ Thần là một bát tinh võ sư của Minh Nguyệt học viện, nhưng mà hiện tại lại đổi thành Chúc Húc, người này hai mươi tuổi, là một nhị tinh võ linh, Mộ Thần chỉ vừa mới tiến vào cấp bậc võ linh, học viện làm sao có thể an bài một đối thủ khó giải quyết như vậy cho Mộ Thần?
Phú Nguyên Bảo nhìn sắc mặt hai người, “Nghe nói người quyết định thay danh ngạch là Sư Tử Ngọc tiền bối, bởi vì Mộ học trưởng ngươi vừa thăng cấp thành võ linh, nếu an bài cho ngươi một bát tinh võ sư thì không khỏi rất không cho Minh Nguyệt học viện mặt mũi, hắn nói, Mộ Thần nếu có thể lấy yếu thắng mạnh, vậy nhất định có thể dương uy danh của Thánh Tinh học viện chúng ta…”
“Vô liêm sỉ…” Diệp Thạch khó chịu đứng lên.
Mộ Thần kế tiếp còn có bốn trận đấu, nếu trận đầu liền thua, vậy mấy trận đấu kế tiếp phải làm sao?
Mộ Thần thản nhiên nhìn Diệp Thạch, thở dài, không để bụng nói: “Thạch Đầu, an tâm một chút, chớ nóng nảy. Làm tu sĩ, tâm phải giống như nước vậy, phải bình thản, ngươi nóng nảy như vậy rất dễ dàng sinh tâm ma.”
“Nhưng tên Sư Tử Ngọc kia đang tính kế ngươi đó!” Diệp Thạch nổi trận lôi đình.
Mộ Thần không để bụng, “Một nhị tinh võ linh mà thôi, không tính là cái gì.”
Diệp Thạch khó chịu nói: “Thật là, sư phụ ngươi cũng không chịu giúp ngươi.”
“Sư Tử Ngọc hơn phân nửa là không có trải qua sự đồng ý của các trường lão khác liền đem danh sách công bố, sư phụ muốn ngăn trở cũng không còn kịp nữa rồi.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Phú Nguyên Bảo lập tức gật đầu, “Mộ sư huynh liệu sự như thần, việc này Hùng trưởng lão trước đó đích thật không biết, sau khi biết thì Hùng trưởng lão đã tìm Sư tiền bối đánh lớn một trận, bất quá, việc xấu trong nhà không thể ngoại dương… Việc này người biết cũng không nhiều, nghe nói, Sư Tử Ngọc bị Hùng trưởng lão đánh cho không dám ra ngoài.”
“Đánh tốt, nên đánh chết hắn!” Diệp Thạch hung dữ nói.
Đôi mắt Diệp Thạch thẳng tắp nhìn về Phú Nguyên Bảo, Phú Nguyên Bảo bị Diệp Thạch nhìn mà khắp cả người phát lạnh, sau đó hắn nghe Diệp Thạch hỏi: “Thực lực chiến đấu của cái tên Chúc Húc này thế nào?”
Sắc mặt Phú Nguyên Bảo quỷ dị nhìn Mộ Thần, trả lời: “Nghe nói tênChúc Húc nàyrất là khó giết, hắn là thợ săn tiền thưởng nổi danh ở Fred đế quốc, rất nhiều tu sĩ thành danh đều chết trên tay hắn, hắn là một cái nhân vật rất ngoan, tại thời điểm Minh Nguyệt học viện luận võ cũng đã giết qua vài học trưởng cùng viện, Mộ Thần sư huynh, nếu ngươi lên đài, hắn hơn phân nửa sẽ cùng ngươi không chết không ngừng, không bằng ngươi nhận thua sớm đi.”
Mộ Thần cười lạnh: “Thật sự là cám ơn đề nghị của ngươi.”
Vẻ mặt Diệp Thạch đau khổ nhìn Mộ Thần, hơi chần chờ nói: “Kỳ thật, đề nghị của Phú Nguyên Bảo không tồi...”
Mộ Thần cười nói: “Yên tâm đi, một cao thủ cấp bậc nhị tinh võ linh mà thôi.”
Diệp Thạch nhìn bộ dáng Mộ Thần tràn đầy tin tưởng thì âm thầm cắn môi.
“Ta đổi với ngươi!” Diệp Thạch nói.
Mộ Thần xoa đầu Diệp Thạch, “Đừng nói hưu nói vượn.”