Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 112: Lời đồn đãi tứ phương

Chuyện Diệp Thạch xuất quan thăng cấp bát tinh võ sư, chấn kinh không ít người.

Cùng là bát cấp tư chất thì vẫn có chênh lệch, nguyên bản Diệp Thạch cùng Trang Du đều là ngũ tinh võ sư, Diệp Thạch bế quan hơn nửa tháng liền trở thành bát tinh võ sư, nhanh hơn so với Trang Du.

Cùng với tin tức Diệp Thạch thăng cấp bát cấp võ sư, các lời đồn đãi về Diệp Thạch truyền bá khắp nơi.

Tỷ như, hiện giờ tình cảnh của Diệp gia rất gian nan, Diệp Thạch lại bỏ mặc.

Tỷ như, phụ thân Diệp Tầm của Diệp Thạch hiện giờ nghèo khó, Diệp Thạch lại ăn chơi đàng điếm, hoàn toàn không để ý.

Tỷ như, Diệp Tầm gần như phải đi ăn xin, Diệp Thạch phát điên, làm như không thấy.

… …

Diệp Thạch nổi tiếng về tư chất, lại có Mộ Thần một vị hôn phu toàn năng như vậy, người ghen tị vô số kể, bởi vậy, tin tức xấu có quan hệ với Diệp Thạch truyền ra, trong thời gian nhanh nhất mọi người đều biết.

Tin tức là từ vài thiếu niên bên Trang Du truyền ra, mấy người kia ngày đó bị Diệp Thạch hạ thể diện trước mặt mọi người, thật sự nuốt không trôi khẩu khí này, liền lan truyền ra tin tức bất lợi đối với Diệp Thạch.

Trong quán cơm, Diệp Thạch hung tợn gặm một cái đùi gà, chung quanh thỉnh thoảng có ánh mắt tìm tòi nghiên cứu hướng phía Diệp Thạch bắn lại.

Mộ Thần nhìn bộ dáng Diệp Thạch nổi giận đùng đùng, bất đắc dĩ nói: “Thanh giả tự thanh, những lời đồn đó đều là nói hưu nói vượn, ngươi đừng nóng giận.”

“Ta mới không phải bởi vì lời đồn mà sinh khí, Diệp Tầm đi ăn xin thì ta càng cao hứng.” Diệp Thạch bĩu môi nói.

Mộ Thần nhìn bộ dáng tức giận của Diệp Thạch, bất đắc dĩ cười cười.

“Vậy ngươi sao lại sinh khí?!” Mộ Thần hỏi.

“Còn không phải bởi vì tên Trang Du kia sao, tiểu tiện nhân kia cản đường ta, hại ta không cẩn thận phá hủy tấm bia đá của học viện, phải bồi thường mười vạn nguyên thạch.” Diệp Thạch nghiến răng nghiến lợi nói.

Mộ Thần nhướng mày, thầm nghĩ: Tấm bia đá kia đều đã vỡ thành bụi, Diệp Thạch thật sự là không cẩn thận sao?

“Mười vạn nguyên thạch?Ngươi không phải là trả giá còn tám vạn sao?” Mộ Thần an ủi.


“Tám vạn vẫn còn rất nhiều a!” Diệp Thạch không cho là đúng mà nói.

“Mới có tám vạn mà thôi, bán vài tờ phù chú là được rồi, coi như là phá tài tiêu tai.” Mộ Thần không chút để ý nói.

“Sư phụ nói giá cả của Viêm Hỏa Phù đã hạ rồi, chúng ta cần phảitiết kiệm.” Diệp Thạch nghiêm túc nói.

Mộ Thần không cho là đúng: “Ngươi cứ việc xài đi, không có việc gì, nguyên thạch thứ này,có kiếm mới có dùng, người biết xài mới có thể kiếm, không cần tiết kiệm.” Giá cả Viêm Hỏa Phù hạ xuống là chuyện bên trong dự kiến của hắn, tuy rằng giá hạ, nhưng mà sống qua ngày vẫn dư dả.

“Thạch trụ kiathật sự là không rắn chắc gì, ta cũng không có dùng lực.” Diệp Thạch tức giận, cố ý khoa trương nói.

Mộ Thần đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “…Được rồi, ngươi đừng nói về thạch trụ kianữa, phá cũng đã phá rồi.”

“Mộ Thần, ngươi nói coi, Diệp Tầm thật sự sẽ đi làm khất cái sao?” Diệp Thạch tràn đầy tò mò hỏi.

Diệp Tầm nói như thế nào cũng là Diệp gia gia chủ, cho tới nay đều sống an nhàn sung sướng, Diệp Tầm rất trọng mặt mũi, không đến nông nỗi sơn cùng thủy tận, là quyết sẽ không đi ăn xin.

Mộ Thần nghe nói, Diệp Tầm đem công pháp tổ truyền của Diệp gia bán đi, thu được hơn một trăm vạn.

Công pháp là sinh tồn căn bản của một gia tộc, Diệp Hách nếu như biết Diệp Tầm đem công pháp tổ truyền của Diệp gia bán đi, nói không chừng sẽ bị Diệp Tầm làm cho tức giận mà sống lại.

“Có lẽ sẽ đi.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Trong con ngươi Diệp Thạch hiện lên vài phần quang mang độc ác, “Lão gia hỏa kia sĩ diện như vậy, nếu như phải đi ăn xin thì nhất định rất thú vị.”

“Hắn mập như vậy, đi ăn xin chỉ sợ cũng không có người để ý đến hắn.” Mộ Thần cười nói.

Diệp Thạch nghe được lời của Mộ Thần, nhịn không được nở nụ cười.

“Đã ăn no chưa?” Mộ Thần nhìn Diệp Thạch hỏi.

Diệp Thạch nhìn một bàn xương cốt trước mặt, có chút ngại ngùng nói: “No rồi.”

Mộ Thần nhìn Diệp Thạch, nói: “Ta lại thay ngươi mua một con gà?”

“Còn muốn hai cái giò heo.” Diệp Thạch vội nói.

Mộ Thần nhướng mày, có chút buồn cười gật gật đầu, nói: “Được.”

Mộ Thần xoay người đi mua đồ ăn, Diệp Thạch chán chết hết nhìn đông tới nhìn tây, một ít người nguyên bản chờ xem chuyện vui, nhìn thấy quan hệ của Mộ Thần cùng Diệp Thạch hoàn toàn không có bị mấy lời đồn gần đây ảnh hưởng, nhất thời thất vọng.

Diệp Dung nhìn bộ dáng hai người Mộ Thần cùng Diệp Thạch như keo như sơn, trong lòng hậm hực một trận.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Tầm không ngừng thúc giục nàng kêu Diệp Thạch tới, nàng bị Diệp Tầm làm phiền không chịu được.

Diệp Thạch hoàn toàn không để ý tới nàng, Diệp Tầm cho dù thúc giục nàng thì cũng không hữu dụng a!

… …

Mộ Viễn Phong mặt âm trầm, ngồi ở một bên, cuối cùng nhẹ hít một hơi, viết một phong thơ, nhờ người đưa tới Thánh Tinh học viện.

Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn trốn tránh Diệp Tầm, chỉ là thời điểm hôm nay đi cửa hàng, lại vẫn cùng Diệp Tầm gặp mặt, Mộ Viễn Phong đoán chừng, Diệp Tầm hẳn là đã sớm theo dõi hắn, hắn cứ trốn tránh như vậy, tránh được mùng một, cũng không tránh được mười lăm.

Mộ gia cùng Diệp gia dù sao cũng là bạn cũ, Mộ Viễn Phong cũng không thể tuyệt tình, đều đã gặp gỡ, Mộ Viễn Phong cũng không thể làm như không thấy, chỉ phải bị Diệp Tầm lôi kéo đi tửu lâu nói chuyện.

Diệp Tầm vừa mở miệng, liền muốn giải trừ hôn ước  của Diệp Thạch cùng Mộ Thần, còn muốn đem Diệp Dung gả cho Mộ Thần.

Mộ Viễn Phong cơ hồ bị tức phản cười, chỉ phải nói cho Diệp Tầm biết, Mộ Thần đã nhận định Diệp Thạch, liền tính hai nhà không có hôn ước, Mộ Thần vẫn sẽ lấy Diệp Thạch.

Diệp Tầm rơi vào đường cùng, chỉ có thể lấy lui mà tiến, nói muốn đưa Diệp Dung cho Mộ Thần làm tiểu thiếp.

Mộ Viễn Phong bất đắc dĩ cười, hai người Diệp Thạch cùng Diệp Dung kết thù kết oán đã lâu, nếu hai người đều gả cho con mình, còn không phải là mỗi ngày đánh một trận ngươi chết ta sống.

Lúc này Mộ Viễn Phong cự tuyệt Diệp Tầm.

Trần Đạt đứng bên người Mộ Viễn Phong, đôi mắt đen tối không rõ.

Diệp Tầm này chính là tang môn tinh, thiếu gia thật vất vả mới sống tốt được một chút, hắn liền đến đảo lộn.

Mộ Viễn Phong nhu nhu cái trán, ban đầu Diệp Tầm là một người cực sĩ diện, nhưng mà hiện giờ lại mặt dày mày dạn, thời điểm hắn muốn đi, Diệp Tầm không chút nào giữ thể diện mà kêu hắn lại, hỏi hắn vay tiền, mở miệng chính là một trăm vạn, Mộ Viễn Phong rơi vào đường cùng, chỉ phải cho Diệp Tầm mượn mười vạn nguyên thạch.

… …

Chỗ ở lâm thời của Diệp Tầm.

“Mộ Viễn Phong này cũng quá keo kiệt đi, một trăm vạn nguyên thạch mà thôi lại cứ ra sức khước từ, cư nhiên chỉ cho mượn mười vạn, đây là đuổi khất cái sao?” Uông Lệ bất mãn nói.

Diệp Tầm lúc trước bán đi tổ truyền công pháp, được hơn một trăm vạn nguyên thạch, Uông Lệ cũng xa hoa theo một phen.

Chỗ xài tiền ở Hoàng đô vô số kể, hai người đi vào đã bị sinh hoạt ngũ quang thập sắc trong Hoàng đô mê loạn đôi mắt.

Đã quen sinh hoạt xa hoa, lại nghĩ đến túng quẫn ngày tiếp theo, Uông Lệ đã cảm thấy tiền đồ một mảnh hắc ám.

“Còn không phải sao, Mộ Viễn Phong là tam cấp luyện dược sư, tùy tiện luyện mấy khối đan liền có thể thu vào mấy chục vạn, hắn cư nhiên keo kiệt như vậy.” Diệp Tầm bất mãn nói.

“Hừ, Dung nhi có cái gì mà không tốt, làm tiểu thiếp cho nhi tử hắn còn không tốt sao, lại ra sức khước từ, thật sự khi dễ Dung nhi chúng ta gả không ra ngoài được sao.” Uông Lệ đầy bất mãn.

Diệp Dung hiện giờ là học sinh Thánh Tinh học viện, bên Diệp gia có không biết bao nhiêu người hướng tới cầu hôn đâu.

Lúc trước biết Diệp gia cùng Mộ gia có hôn ước, Uông Lệ đã cố ý đi hỏi thăm qua tin tức về Mộ Thần, kết quả hỏi thăm ra được làm cho Uông Lệ thất vọng không thôi, tại trong con ngươi Uông Lệ, Mộ Thần chính là một cái rác rưởi không hơn không kém.

Lúc ấy, Uông Lệ cảm thấy nếu như nữ nhi mình thật sự gả cho Mộ Thần, chính là một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu.

Tuy rằng Mộ Thần hiện giờ thoát thai hoán cốt, nhưng mà hình tượng không xong trước kia của Mộ Thần đã khắc sâu trong đầu Uông Lệ, thế cho nên Uông Lệ vẫn luôn cảm thấy nữ nhi của mình dư dả xứng Mộ Thần.

“Dung nhi có gởi thư không? Tiểu tử Diệp Thạch này xuất quan chưa?” Diệp Tầm hỏi.

Uông Lệ gật gật đầu, nói: “Đã xuất quan.” Hơn nữa, đã thăng cấp thành bát tinh võ sư. Đáng thương Dung nhi mới chỉ là tứ tinh võ giả, chênh lệch của hai người không chỉ nhỏ tí tẹo.


Diệp Tầm mãnh liệt đứng lên, hỏi: “Xuất quan?Nếu đã xuất quan, hắn vì saokhông đến gặp ta?”

Uông Lệ bất đắc dĩ thở dài, nói: “Dung nhi nói hắn không muốn tới gặp ngươi.”

Diệp Tầm nghiến răng, buồn bực mắng: “Xú tiểu tửchết tiệt này.” Nếu sớm biết sự tình sẽ biến thành như vậy, hắn lúc trước nên bóp chết hắn.

Uông Lệ chần chờ một chút rồi nói: “Trong thư Diệp Dung kể, Diệp Thạch vẫn luônnói, ngươi không phải là cha của hắn, phụ thân thân sinh của hắn không phải là ngươi.”

Diệp Tầm sắc mặt nhất thời đổi đổi, lúc trước vì lấy lòng mẫu phụ Diệp Thạch, Diệp Tầm đã cam đoan, sẽ đối xử với Diệp Thạch như con mình, Diệp Tầm cùng mẫu phụ Diệp Thạch đã nói trước, không nói cho Diệp Thạch biết chuyện sinh phụ thân sinh của hắn, qua nhiều năm như vậy, Diệp Thạch vẫn luôn đem hắn là sinh phụ.

Giúp người khác nuôi nhi tử cũng không phải là chuyện sáng rọi gì, Diệp Tầm chưa bao giờ đối ngoại nói, Diệp Thạch là làm sao mà biết được? Diệp Tầm rất rõ ràng, thời điểm Diệp Thạch rời đi Diệp gia hẳn là còn chưa biết hắn không phải là thân sinh phụ thân.

Chẳng lẽ là Trần Đạt? Khúc Tâm Dương sẽ không đem chuyện này nói cho một hạ nhân như Trần Đạt đi?

Diệp Tầm sắc mặt thay đổi lại biến, nếu Diệp Thạch đã biết hắn không phải là phụ thân, vậy lợi thế trên tay hắn liền mất lớn.

Uông Lệ nhìn sắc mặt Diệp Tầm không ngừng biến hóa, tâm tư chuyển nhanh, nhìn biểu hiện của Diệp Tầm, chẳng lẽ, Diệp Thạch thật sự không phải là nhi tử của Diệp Tầm?

Diệp Tầm híp mắt, nếu Diệp Thạch đã biết, vậy hắn cũng không cần tiếp tục che giấu.

“Dung nhi nói, Diệp Thạch bế quan hơn hai mươi ngày, liên thăng tam tinh, trở thành bát tinh võ sư.” Uông Lệ nói.

Diệp Tầm cắn răng, ngũ tinh võ sư đến bát tinh võ sư, chỉ có dùng hơn hai mươi ngày, Diệp Thạch tiểu dã chủng kia thật đúng là lợi hại, hắn từ ngũ tinh võ sư thăng cấp đến bát tinh võ sư, tựa hồ dùng tám năm, nếu không phải là lấy phúc từ Khúc Tâm Dương, thì còn không có nhanh như vậy.

Tình nhân kia của Khúc Tâm Dương cũng không biết là ai, thiên phú Khúc Tâm Dương không tốt, thiên phú Diệp Thạch lại tốt như vậy, nói không chừng cùng tình nhân kia của hắn có quan hệ.

Khúc Tâm Dương gả cho mình nhiều năm, lại vẫn đối với người nọ nhớ mãi không quên, hẳn đó là một nhân vật không tầm thường, đáng tiếc a! Không tầm thường thì thế nào, còn không phải đem Khúc Tâm Dương từ bỏ sao.

“Dung nhi nói, trước khi Diệp Thạch bế quan đã đi tớicửa hàng Minh Nguyệtmột lần, từ trong đó lấy ra một cái hộp bảo hiểm, nghe nói là mười mấy năm trước có người đặt ở đó, Diệp Dung nói, Diệp Thạch có thể ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy trở thành bát tinh võ sư, tựa hồ cùng đồ vật trong hộp bảo hiểm kiacó quan hệ.” Uông Lệ thản nhiên nói.

Diệp Tầm nghe được lời Uông Lệ nói, mãnh liệt đứng lên, chén trà bên tay bị Diệp Tầm nắm nát thành bột.

Diệp Tầm mặt âm trầm, hắn phục thấp hầu hạ Khúc Tâm Dương nhiều năm, kết quả là Khúc Tâm Dương vẫn để lại một tay.

Diệp Thạch cúi đầu, thầm nghĩ: Khúc Tâm Dương là một kẻ lừa đảo, Diệp Thạch cũng không có tốt hơn chỗ nào, giả dạng đối với mình tất cung tất kính, đem mình đối xử giống như thân sinh phụ thân, nhưng mà, sự thật đâu, giống mẫu phụ hắn để lại một tay, chuyện hộp bảo hiểm, Diệp Thạch nhất định đã sớm biết.

Lấy bản lĩnh của Diệp Dung, vốn là không thể nào biết về hộp bảo hiểm, việc này kỳ thật là Lam Nhược Phong cố ý tiết lộ cho Diệp Dung.