Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 96: 《 tiểu trạch môn 》

“Nô tài cáo lui.” Chín người Lôi Tần Trung cùng nhau hành lễ rồi chạy theo Lôi Tần Nhạc.

Lôi Thiết nói với Tần Miễn: “Hôm nay bồi ngươi.”

Tần Miễn cười “Được, ta cũng bồi huynh.”

Phúc thẩm, Phúc thúc đều cúi đầu, mắt xem mũi mũi nhìn tâm.

“Hai xa phu kia đi rồi sao?” Tần Miễn hỏi Phúc thúc. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Phúc thúc nói: “Phải. Sáng sớm đã đi, hai người họ còn nhờ tiểu nhân chuyển đạt lòng cảm kích của họ với hai vị chủ nhân.”

Lôi Thiết thấy Tần Miễn không tự giác làm ra động tác đỡ eo “Phúc thúc, thúc đến trấn trên liên hệ cửa tiệm vật liệu xây dựng, bảo họ chở gạch ngói đến đây.”

Phúc thúc hỏi: “Dạ. Không biết đại thiếu gia cần số lượng bao nhiêu?”

Lôi Thiết: “Chiếu theo nơi ở hiện tại của ta với tiểu thiếu gia.” “Tiểu nhân đã hiểu, sẽ đi làm ngay.” Phúc thúc vội vàng rời đi.

“Quên một chuyện nữa.” Tần Miễn nói với Phúc thẩm “Phúc thẩm, chín người mới tới có đãi ngộ giống như thúc thẩm. Thẩm đi nói với họ một tiếng. Mặt khác, nếu cần vật dụng hàng ngày gì, bảo họ đi nói cho Phúc thúc mua luôn một lượt.”

“Dạ.”

“Không có chuyện gì nữa, thẩm lui ra đi.”

Sau khi Phúc thẩm rời đi, tư thế Tần Miễn đứng lên có chút không được tự nhiên “A Thiết, ta muốn đi vào ngâm mình.”

“Cùng đi.” Lôi Thiết.

Nhất Điểm Bạch như nghe được, đang nằm úp sấp ở góc tường, liền vẫy đuôi chạy tới.

Tần Miễn mang nó theo vào không gian.

Vào cửa tứ hợp viện, hắn và Lôi Thiết đồng thời sửng sốt nhìn bồn hoa ‘phấn cầu’. Tựa hồ chỉ trong một đêm, phần đầu ‘phấn cầu’ biến lớn gấp đôi, đỉnh chóp nụ hoa nguyên bản tròn căng rốt cuộc phân tách lộ ra tầng tầng lớp lớp vây sít sao vào nhau.

“Không ngờ hoa này lúc sắp nở thì rất nhanh. Chẳng lẽ nó đột nhiên thông suốt?” Tần Miễn đùa giỡn, đi qua duỗi tay vuốt ve một chút. Nụ hoa hơi mềm giãn, sờ thực thoải mái. Bỗng nhiên tay hắn khựng lại, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc. Vừa rồi là ảo giác sao? Mơ hồ cảm giác được cảm xúc vui mừng của nụ hoa. Chẳng lẽ nó thích hắn chạm vào?

“Sao vậy?” Sức quan sát của Lôi Thiết rất nhạy bén.

Hai người không chú ý đến Nhất Điểm Bạch không giống như trước đây, vừa vào không gian liền tung tẩy chạy khắp nơi, mà là lần lượt nhìn nhìn Tần Miễn và Lôi Thiết, ánh mắt rất kỳ quái. Sau đó mới vẫy đuôi chạy đi.

Tần Miễn lắc đầu, không biết trả lời thế nào, chỉ nói: “Huynh chạm nó thử xem.”

Bàn tay to của Lôi Thiết chạm vào nụ hoa, cũng có chút kinh ngạc.

Tần Miễn liền biết vừa rồi không phải ảo giác, cười mỉm chi cầm tay Lôi Thiết để y lại vuốt ve nụ hoa mấy cái “Ta dám khẳng định sau khi nó nở rộ sẽ là một đoá kỳ hoa! Nếu nó thích, về sau lúc chúng ta tưới nước thì thuận tiện sờ sờ nó.”

Tuy Lôi Thiết cảm thấy vuốt ve một đóa hoa có chút quái dị, nhưng vẫn gật đầu “Đi ngâm mình.”

Hai người không chú ý ‘phấn cầu’ nữa, đi tới linh tuyền.

Lôi Thiết múc một thùng tắm nước linh tuyền, trực tiếp dùng nội lực đun ấm. Tần Miễn nằm dựa vào thùng, thoải mái thở ra một hơi. Lôi Thiết xắn tay áo mát xa eo cho hắn.

Tần Miễn được nước linh tuyền xoa dịu, thoáng cái đã phục hồi bộ dáng phấn chấn *** thần.

“Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, tức phụ Nhị công tử đến đây, nói là có việc gấp.”

Hai người nghe ngoài không gian có tiếng bẩm báo của Phúc thẩm ở cửa phòng, vội vàng ra khỏi không gian.


Tần Miễn mở cửa, thấy Triệu thị đang cầm một quả đào mật còn chưa chín muồi mà gặm, khóe miệng giật giật.

“Nhị đệ muội, có việc gì sao?” Tần Miễn nhàn nhạt hỏi, thấy Triệu thị không có vẻ gì là nôn nóng, liền biết không phải xảy ra việc lớn gì.

Triệu thị nở nụ cười nịnh nọt “Đại tẩu, là như vầy. Tiểu nương mang thai, cha bảo ta tới nói cho các ngươi một tiếng.”

“Hả?” Tần Miễn nhướng mày. Đây đúng là một đại sự bên lão trạch. Vệ thị gả cho Lôi Đại Cường hơn nửa năm mà vẫn không có tin tức, đoạn thời gian trước nàng còn lo âu, không nghĩ rốt cuộc cũng có. A, cảnh tượng náo nhiệt trong lão trạch mà quay thành một vở tuồng có thể gọi là [ Tiểu trạch môn](1)

“Đúng là một đại hỉ sự.” Tần Miễn nói “Ta và A Thiết sửa soạn một chút sẽ qua ngay.”

“Không vội, không vội, các ngươi cứ từ từ. Ta chờ các ngươi.” Triệu thị nói xong thì chen vào nhà chính.

Tần Miễn ra hiệu bằng mắt cho Phúc thẩm.

Phúc thẩm ưỡn bộ ngực rắn chắc, đi đến đứng bên cạnh Triệu thị.

“Nhị đệ muội, chờ chúng ta một lát.”

Tần Miễn, Lôi Thiết vào bếp, Triệu thị đứng lên muốn xem xét chung quanh.

Phúc thẩm giẫm mạnh vài bước che trước mặt nàng ta, cười nói: “Tức phụ Nhị công tử, ngài ngồi, đừng đứng kẻo mệt.”

Triệu thị hừ một tiếng, nếu hạ nhân nhà lão Đại gọi Lôi Hướng Nhân là Nhị công tử, theo lý nên gọi nàng một tiếng Nhị nãi nãi, thế mà trước giờ họ cứ ngậm miệng mở miệng là tức phụ Nhị công tử tức phụ Nhị công tử, thật đáng giận.

Nàng ta cũng không nghĩ lại, quan hệ giữa hai vị chủ tử Du nhiên điền cư cùng vài người nào đó bên lão trạch vốn không nóng, gọi Lôi Hướng Nhân một tiếng Nhị công tử đã là cho gã mặt mũi, sao có thể gọi nàng ta Nhị nãi nãi?

Tần Miễn làm việc luôn linh hoạt, nhanh chóng mở tủ đồ ăn vặt, mỗi loại đều lấy một ít bày trí vào hộp đựng đồ ăn, đưa Lôi Thiết cầm theo.

Hai người cùng Triệu thị đi về phía cổng lớn.

Lúc ngang qua cây đào mật ở đầu cầu, Triệu thị kiễng mũi chân vươn tay hái một qủa đào mật to, dùng lực kéo xuống, kéo theo cả hai trái đào.

Tâm trạng Tần Miễn tốt, lười so đo với nàng ta.

Đi ra đại môn, Tần Miễn nhìn thấy Tiền thị đứng cách đó không xa, có chút bất ngờ.

“Đại ca, Đại tẩu.” Tiền thị lúc đối mặt với Lôi Thiết vô cùng khách sáo hữu lễ.

Tần Miễn gật đầu “Tam đệ muội.” Vì quan hệ với Lôi Hướng Nghĩa và cũng vì Tiền thị sau này không có tìm hắn và Lôi Thiết gây phiền toái, ấn tượng của hắn với Tiền thị cũng tốt hơn.

Triệu thị, Tiền thị đi phía sau Tần Miễn, Lôi Thiết. Tiền thị tức giận lườm Triệu thị một cái. Chuyện Vệ thị mang thai để nam nhân mở miệng nói ra dù sao cũng không tốt, Lôi Đại Cường vốn bảo nàng đến Du nhiên điền cư báo cho Lôi Thiết, Tần Miễn. Nàng đang định mượn cơ hội này cầu Tần Miễn, Lôi Thiết thò tay vào chuyện phân gia của lão trạch, nếu Lôi Hướng Nghĩa không mở miệng được thì để nàng nói. Không ngờ Triệu thị lại giành chạy tới trước một bước, làm nàng mất cơ hội, thật buồn bực mà.

“Tam đệ muội, ánh mắt của ngươi là sao vậy?” Triệu thị cố ý lớn tiếng hỏi.

“Không có gì!” Tiền thị đi nhanh hơn hai bước, không muốn nói chuyện với nàng ta.

Tần Miễn đã cùng Lôi Thiết đi xa, bước chân nhẹ nhàng.

Triệu thị vừa cắn đào mật vừa âm thầm đánh giá bóng dáng hài hòa của hai người. Sao cứ cảm thấy hai người này không giống như mọi lần nhỉ? So với dĩ vãng càng thân cận, bả vai thỉnh thoảng cứ đụng vào nhau.

Không nghĩ ra bèn không thèm suy nghĩ nữa, nàng ta bước nhanh đuổi kịp.

“Đại ca và Đại tẩu đúng là có bản lĩnh. Đào này chưa chín mà đã ngọt như vậy, chín muồi nhất định càng ngọt. Đại tẩu, lúc đó người trong nhà mình mua có thể được giá rẻ hơn chút không?”

Tần Miễn ý vị thâm trường nhìn nàng ta một cái, thông minh hơn rồi ha, không nói lấy không mà là ‘mua’. Đáng tiếc hắn sẽ không tin tưởng nàng ta.


Chưa đợi hắn đáp lời, Tiền thị đã mở miệng trước “Nhị tẩu cũng thật là. Thôn chúng ta ai chẳng biết năm nay hoa quả nhà Đại tẩu đều cung ứng cho tửu lâu nhà họ, ngươi thế này không phải là làm khó Đại tẩu sao?”

Triệu thị liếc trắng mắt nàng ta, nhưng vì Lôi Thiết ở đây, không dám dây dưa mãi “Ha ha, không phải ta nhất thời quên mất sao?”

Đến lão trạch, chưa vào cửa đã nghe được tiếng cười thoải mái của Lôi Đại Cường.

Vệ thị nhè nhẹ vỗ về phần bụng còn chưa lộ rõ, khoé môi mỉm cười, thỉnh thoảng nâng mắt nhìn Lôi Đại Cường, hết sức thẹn thùng.

Tần Miễn đánh giá nàng chốc lát, trong lòng thật sự bội phục Vệ thị.

“Lão Đại, tức phụ lão Đại, các ngươi đến chơi.” Vệ thị đứng dậy chào đón.

Lôi Đại Cường vội đỡ lấy nàng “Cẩn thận.”

“Giờ vẫn còn chưa lộ rõ đâu! Lão nhân, sau này ngươi cần phải mỗi ngày kề bên muội muội, tránh cho nàng ta không cẩn thận làm mất đứa nhỏ.” Tiếng nói chanh chua của Đỗ thị từ cửa truyền tới, ánh mắt nhìn chằm chằm bụng Vệ thị bụng, hận không thể khoét một lỗ ở đó.

“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm.” Vệ thị theo bản năng đưa tay che phần bụng dưới, cười nhã nhặn thân thiết với Đỗ thị. Gả cho Lôi Đại Cường đã nửa năm, nàng mãi không có tin tức, đáy lòng không phải không có khủng hoảng, sợ thân thể Lôi Đại Cường có vấn đề, muốn tiếp tục sinh con đã muộn. Rốt cuộc nay đã có thể buông xuống nỗi lo. Từ khi Lôi Hướng Trí trở thành đồng sinh, mỗi ngày Đỗ thị ở trước mặt nàng vênh váo tự đắc, phỏng chừng chưa từng nghe qua câu ‘Phong thuỷ luân chuyển’. Lôi Đại Cường cao tuổi có con, nhất định sẽ đối đãi đứa bé của nàng khác với các hài tử khác. Từ nay về sau, Đỗ thị hòng lại kiêu ngạo trước mặt nàng.

Vệ thị nói với Lôi Đại Cường: “Tướng công, hiện giờ là thời điểm cấy mạ, chuyện trong nhà cần tướng công và tỷ tỷ bận tâm rất nhiều. Sao có thể để tướng công ngày ngày bồi ta khiến mình tỷ tỷ mệt nhọc? Nên ta nghĩ có cần mua một nha hoàn hay không? Thứ nhất, có thể chiếu cố ta, thứ hai, nay ta hoài thai không thể phân ưu cùng tỷ tỷ, trong lòng không an, nha hoàn khi rãnh rỗi thì hỗ trợ cho tỷ tỷ. Có thể nói là vẹn toàn đôi bên.”

Sắc mặt Đỗ thị đại biến, tay phải bấm vào lòng bàn tay phát đau lại không tự biết.

“Không được!” Bà lập tức phản đối “Nhà chúng ta chỉ là một hộ nông dân, mua nha hoàn cái gì? Vô duyên vô cớ để người chê cười!”

Chuyện của trưởng bối, Triệu thị, Tiền thị, Lôi Hướng Nhân xen mồm vào không tốt, đều không lên tiếng.

Tần Miễn, Lôi Thiết càng sẽ không nói chen vào, ngồi một bên làm bối cảnh.

Lôi Đại Cường thờ ơ phất tay “Có cái gì buồn cười? Ngay cả bình thê ta còn cưới, còn sợ người chê cười ta mua nha hoàn ư?”

Trong tay Vệ thị có tiền, không thể lấy cớ trong nhà không có tiền ngăn cản Vệ thị được. Đỗ thị nghẹn nửa ngày mới nói: “Mua nha hoàn về nào có chỗ cho nó ở.”

Vệ thị cười: “Việc này tỷ tỷ không cần lo, để nha hoàn trải chăn nằm dưới đất trong phòng là được. Hiện tại trời nóng, không sợ cảm lạnh. Về phần sau này thì để sau này tính, chung quy vẫn sẽ có cách giải quyết.”

“-cứ như vậy đi.” Lôi Đại Cường thấy vợ cả tức giận không thôi, quá mức vô tình cũng không tốt, an ủi “Được rồi, Vi nhi ra ý này không chỉ vì nàng ấy, còn là vì ngươi, không phải sao? Một nhà chúng ta hoà thuận vui vẻ có gì không tốt?”

Đỗ thị không phản đối được, lạnh mặt ngồi xuống, có điều từ ánh mắt âm trầm của bà liền biết bà sẽ không cam tâm từ bỏ như vậy.

Tần Miễn xem một hồi kịch, cảm thấy mỹ mãn, đứng lên, ra hiệu Lôi Thiết đưa hộp đồ ăn cho Lôi Đại Cường.

“Cha, nương, tiểu nương, chúc mừng. Đây là chút tâm ý của ta và Lôi Thiết, hi vọng các ngài không ghét bỏ.”

“Ừ, ngươi và lão Đại phí tâm.” Lôi Đại Cường mở hộp đồ ăn nhìn thoáng qua, tươi cười “Nay tiểu nương các ngươi hoài thai, khẩu vị sẽ rất kỳ là. Nếu nàng ấy muốn ăn hoa quả trong vườn trái cây các ngươi, các ngươi nên –”

Vệ thị mỉm cười ngắt lời ông “Tướng công, việc kinh doanh trong tửu lâu bọn lão Đại quan trọng. Huống chi nghe nói khẩu vị người mang thai thường thiên về chua hoặc cay ạ.”

Tần Miễn cười mà không nói.

Vệ thị cho hắn một cái nhìn đầy thiện ý. Mặc kệ là Lôi Hướng Trí, hay là Lôi Thiết, Tần Miễn, đều là đối tượng nàng muốn mượn sức.

Tần Miễn không tỏ rõ ý kiến, cười cười “Cha, nương, tiểu nương, không còn sớm, ta và A Thiết trở về.”

Vệ thị gật đầu “Được. Rãnh rỗi hãy đến ngồi chơi.”

Tần Miễn, Lôi Thiết sóng vai rời đi. Đỗ thị cả liếc cũng không thèm liếc mắt bọn hắn một cái.

Ra khỏi lão trạch, Tần Miễn liền bật cười ra tiếng “Ha ha”

“Cao hứng?” Lôi Thiết hỏi.

Tần Miễn ngẩng đầu nói: “Đương nhiên! Nhìn Đỗ thị khốn quẫn ta liền cao hứng!” Vốn biết hồi nhỏ Lôi Thiết từng bị Đỗ thị ngược đãi, nhưng cho đến đêm qua Tần Miễn mới biết nó nghiêm trọng bao nhiêu, trên lưng Lôi Thiết chi chít vết thương cũ, nhìn mà đau lòng.

Lôi Thiết cầm tay hắn, nhìn phía trước “Tức phụ, ta có ngươi là đủ rồi.”

“Ừ.” Tần Miễn thở nhẹ một hơi, bình ổn tâm tình. Tình hình lão trạch càng ngày càng phức tạp. Chỉ tiếc bọn Tam đệ, Tứ đệ, Ngũ đệ và tiểu muội còn phải tiếp tục chờ đợi trong vũng nước đục này.

Lại nói, việc phân gia ở lão trạch cứ vậy mà chết hẳn sao?

-Hết chương 96-

Chủ nhà có điều muốn nói: Thịt thịt của tui âu òi (;ω;)

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]