Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 94: Về nhà

Lôi Thiết giữ lại những ai trả lời ‘Trung thành’, tổng cộng mười bốn người.

“Dẫn những người còn lại đi đi.” Lão bản phân phó hỏa kế.

Lôi Thiết đứng lên, nói với mười bốn thiếu niên: “Ta làm vài động tác, các ngươi học theo.”

Y biểu diễn mười chiêu đầu tiên của một bộ quyền pháp.

Mười bốn thiếu niên mờ mịt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Một thiếu niên ăn mặc sạch sẽ xung phong bước lên trước, nhanh nhẹn đánh xong mười chiêu quyền pháp, trừ động tác không quá chuẩn thì gần như không có sai sót. Lúc này những người còn lại mới lần lượt biểu hiện. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Thiết giữ lại những người có thể nhớ hơn phân nửa số động tác, tổng cộng chín người, sau đó tỏ ý với lão bản.

Lão bản vội vàng đi tới “Chín người bọn hắn, mỗi người tám lượng bạc.”

Lôi Thiết gật đầu, lấy ra tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho ông.

“Đa tạ công tử đã chiếu cố.” Lão bản cất ngân phiếu, thối lại hai mươi tám lượng. Lôi Thiết lấy ra hai nén bạc nhỏ đưa ông “Mua hai ngày lương khô cho mười người Mướn hai chiếc xe ngựa.”

Lão bản nói: “Công tử yên tâm, nhất định sẽ sắp xếp thoả đáng cho ngài!”

Lôi Thiết ngồi không bao lâu, lão bản đã an bài xong xuôi. Xe ngựa là loại một xe hai con ngựa khoẻ mạnh kéo, người đánh xe cũng là dân chuyên nghiệp.

Lôi Thiết bảo chín thiếu niên mới mua mang đồ đạc cá nhân của mình lên xe, y cưỡi ngựa chạy phía trước dẫn đường, trực tiếp ra khỏi thành.

Lúc này đã là giờ Tỵ, đường phố vô cùng náo nhiệt, người đến người đi, ngựa xe như nước. Không trung phủ Thanh Thiên phiêu đãng mùi dược liệu nồng đậm. Tình cờ nghe mấy người đi đường đối thoại, Lôi Thiết mới biết mấy ngày nay có buổi đấu giá dược liệu quy mô lớn tổ chức tại phủ Thanh Thiên, đấu giá đều là dược liệu hiếm lạ. Thương buôn dược liệu các nơi nghe tiếng mà đến, nếu có thể mua được dược liệu quý hiếm làm bảo vật trấn tiệm cũng tốt.

Ba huynh đệ Hà Tam Châu, Tứ Hải và Ngũ Hồ dắt ngựa đi theo dòng người, hết nhìn đông tới nhìn tây, muôn vàn cảm thán trước sự phồn hoa của phủ Thanh Thiên.

Lôi Thiết nhàn nhạt nhìn lướt qua họ, vung dây cương, hắc mã chầm chậm chạy xa.

Ngày tháng Sáu biến đổi thất thường. Xuất phát chưa đến nửa canh giờ, trên trời mây đen hội tụ, thoáng chốc liền ào ào mưa to. Hai xa phu ngồi ở càng xe, tuy đỉnh đầu có lán che, nhưng lúc xe ngựa chạy, mưa vẫn tạt vào áo quần họ, vội vàng lấy áo tơi(1) ra mặc vào.

Lôi Thiết lấy nón và áo tơi từ bọc đồ ra.

“Đùng đoàng –” Một tiếng sấm nổ vang trên đỉnh đầu, mưa lớn hơn nặng hạt hơn, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.

Xa phu lão Triệu vốn định đề nghị chủ thuê tìm một chỗ nghỉ chân, đợi mưa rút bớt hẵng đi tiếp, lại thấy Lôi Thiết không có ý dừng lại, đành phải đánh xe ngựa chạy theo, nhưng tốc độ chậm hơn rất nhiều.

Lôi Thiết quay đầu lại, giục ngựa chạy về bên cạnh xe ngựa “Lấy tốc độ nhanh nhất mà đi. Tăng thêm năm lượng bạc.”

Lão Triệu cắn răng một cái, liều mạng. Dù sao bọn họ cũng thường xuyên lao động, cơ thể rắn chắc không dễ sinh bệnh. Chạy một chuyến này đã có thể kiếm bảy lượng bạc, có lời.

“Được, xin công tử yên tâm!”

Lôi Thiết cũng nói y vậy với xa phu còn lại. Tốc độ hai xe ngựa không giảm chút nào, bốn con ngựa cất vó chạy về phía trước.

Buổi chiều, hết mưa. Đoàn người nghỉ ngơi tại ven đường nửa canh giờ rồi gấp rút lên đường.

Chiều ngày hôm sau, đoàn xe về đến huyện Chiêu Dương. Chẳng những ở huyện Chiêu Dương cũng đang đổ mưa, mà còn lớn hơn phủ Thanh Thiên, mưa như trút nước khiến đường lầy lội khó đi vô cùng.

Lôi Thiết để mọi người dừng lại uống chén trà nóng tại một quán trà ở Huyện, rồi tiếp tục lên đường. Hai xa phu nhìn nhau cười khổ, nhanh chóng lên xe.

Du nhiên điền cư, Tần Miễn đứng ở cửa nhà chính, tay trái bưng mâm trái cây, tay phải cầm tăm trúc xiên đào mật hái trong không gian ăn, xuyên qua rèm mưa buông xuống nơi mái hiên nhìn về phía đại môn, lòng có chút không yên. Mưa to thế này, ông tướng Lôi Thiết kia sẽ không đội mưa mà đi chứ?

Nhất Điểm Bạch ngồi bên chân hắn, hai lỗ tai một chốc dựng thẳng một chốc lại cụp xuống, cái đuôi sát mặt đất chốc lát vung qua trái, chốc lát lại dời qua phải, bộ dáng chán muốn chết.

Tần Miễn vô tình nhìn thấy, khóe miệng giật giật, ngồi xổm xuống trêu chọc nó: “Nhất Điểm Bạch, ngươi thật là sói hở?”

Nhất Điểm Bạch ngẩng đầu lên, há miệng “UUUU –”

Tần Miễn: “…”

Nhất Điểm Bạch tru xong, quay đầu nhìn hắn.

“Được được, ngươi là sói, là sói.” Tần Miễn bất đắc dĩ đứng lên, vô tâm ăn đào mật, mắt không khỏi lại nhìn ra đại môn.

Đúng lúc này, Nhất Điểm Bạch bỗng đứng lên, quay đầu kêu một tiếng với hắn, nhanh chân vọt vào màn mưa, cái đuôi vung vẫy trông khoái chí hơn hẳn ngày thường.

Tim Tần Miễn tức thì đập nhanh mấy nhịp. Chẳng lẽ Lôi Thiết về đến?


Hắn thuận tay để mâm trái cây lên thành cửa sổ, đuổi theo sát.

Lúc ngang qua đại môn, Nhất Phiến Hôi và Hắc Mã Giáp sủa gâu gâu chào hỏi Tần Miễn, không được trả lời, lại xoay thân chạy về phòng.

“Tiểu thiếu gia đi đâu vậy? Sao không mang ô theo?” Phúc thẩm lo lắng nói: “Đương gia, ngươi mau cầm ô đuổi theo đi.”

“Phúc thẩm, để ta đi, cơ thể ta khoẻ hơn.” Hỉ Nhạc tiếp nhận ô trong tay Phúc thẩm, chạy ra ngoài cửa.

Tần Miễn còn chưa chạy đến cửa thôn liền thấy hắc mã chạy tới trong màn mưa nặng nề. Trên lưng ngựa là nam nhân treo trong lòng hắn. Hai chiếc xe ngựa theo ở đằng sau.

“Hí! –”

Lôi Thiết thấy Tần Miễn, nhướng mày, thúc vào bụng ngựa, hắc mã lao gấp về trước, lúc sắp tới chỗ Tần Miễn cũng không dừng lại. Lôi Thiết cúi người một cái, dễ dàng kéo Tần Miễn ngồi lên trước người y, tay trái cởi áo tơi trên mình bọc lấy Tần Miễn, trách cứ:

“Chạy ra đây làm gì?”/“Huynh ngốc hả? Sao không đợi tạnh mưa hãy đi?”

Hai người gần như đồng thời mở miệng.

Lôi Thiết ôm chặt tức phụ, dùng cánh môi cọ cọ sườn mặt đối phương, không nói gì nữa “Giá –”

Mắt thấy hắc mã quen thuộc chạy tới, Hỉ Nhạc thả chậm bước chân, đứng ở ven đường, mỉm cười. Thì ra là đại thiếu gia trở lại, chả trách.

“Hỉ Nhạc, người ở phía sau giao cho ngươi.” Tần Miễn bỏ lại một câu.

“Tiểu thiếu gia yên tâm!”

Hắc mã chạy thẳng đến trước cửa phòng mới dừng lại.

Xuống ngựa, Tần Miễn cùng Lôi Thiết đồng thời vươn tay kéo đối phương vào phòng.

“Mau thay quần áo đi.” Tần Miễn nói.

Hắn tìm một bộ đồ sạch sẽ ném cho Lôi Thiết, lại tìm cho bản thân, cởi quần áo ướt đẫm ra, dùng vải khô lau khắp người.

Cảnh tượng trắng loá trước mặt có chút chói mắt, hầu kết Lôi Thiết nhấp nhô mấy cái, bước qua kéo người vào lòng.

“Huynh — ưm!”

Tần Miễn nhanh chóng bị Lôi Thiết kéo vào cơn kích tình, thuận theo tâm tư, ôm lấy eo nam nhân nhiệt tình đáp lại.

‘Két –’ cửa phòng bị đẩy ra.

Tần Miễn cả kinh, vội đẩy Lôi Thiết ra.

Nhất Điểm Bạch từ ngoài cửa chạy vào, giũ giũ người vẫy hạt nước văng tung toé ra ngoài, đôi con ngươi màu nâu tò mò nhìn chằm chằm hai vị chủ nhân.

Lôi Thiết nhìn nó, hai mắt nheo lại.

Tần Miễn nghẹn cười, nhanh chóng lau khô nước mưa, mặc quần áo khô vào.

“Đi ra ngoài.” Lôi Thiết chỉ vào cánh cửa.

Nhất Điểm Bạch liếc nhìn hắn một cái, xoay người, chậm rì rì ra khỏi phòng, không biết là cố ý hay vô tình, cái mông đụng vào cửa, cánh cửa lại ‘Két!’ một tiếng, thong thả lui về phía vách tường, bất động.

“Ha ha ha…” Tần Miễn nhịn không được cười ra tiếng, ngồi trên giường cầm quần áo Lôi Thiết ném lên người y “Mặc vào, coi chừng cảm lạnh đó.”

Lôi Thiết thấy hắn đã ăn mặc chỉnh tề, rầu rĩ mặc quần áo vào.

Tần Miễn nhào qua hôn môi an ủi y “Trên đường chắc cũng không ăn uống đàng hoàng nhỉ? Muốn ăn gì? Ta đi làm.”

“Mì đi.”

Tần Miễn kéo y ra ngoài “Ta làm cho huynh tô mì nước.”

Hai người đi ra nhà chính, thấy Hỉ Nhạc đứng dưới mái hiên.


“Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia.”

“Sắp xếp xong hết rồi?” Tần Miễn hỏi.

Hỉ Nhạc nói: “Đã an bài xong ạ. Tuổi bọn hắn đều xấp xỉ nhau nên ta xếp vài người ở chung một phòng. Ta nhờ Phúc thẩm nấu mì cho bọn họ ăn. Hai xa phu thì vẫn đang chờ.”

Lôi Thiết lấy ra mười bốn lượng bạc từ túi tiền đưa cho Hỉ Nhạc.

Tần Miễn nghe tiếng mưa rơi, nói: “Mưa kiểu này chắc nhất thời sẽ không ngừng đâu, trời cũng gần tối rồi. Hỉ Nhạc, nếu hai xa phu kia không ngại, giữ họ ngủ lại một đêm, sáng mai hãy lên đường.”

“Tiểu thiếu gia thật sự là hảo tâm.” Hỉ Nhạc gật đầu đáp “Hai vị xa phu đó cũng đang lo lắng việc này. Tiểu nhân đi nói cho họ.”

Hỉ Nhạc dắt ngựa rời đi, không đề cập mình sẽ an trí họ thế nào.

Tần Miễn bảo Lôi Thiết ăn tạm đào mật lót dạ, sau khi chiên hai cái trứng, lấy bốn gói mì ăn liền từ không gian ra, cho ngay vào chảo dầu nấu. Mì ăn liền chín nhanh hơn mì sợi. Cho thêm cà chua đã gọt vỏ xắt khối, gia vị, còn có mấy lát thịt nạc và cải xanh.

Lôi Thiết ngẩn người nhìn tô mì nước tản ra mùi thơm.

Tần Miễn ngồi xuống bên cạnh y, hối thúc “Không đói bụng sao? Mau ăn đi.”

Mưa vẫn đang rơi, không khí trong phòng có chút mát lạnh. Lôi Thiết lại cảm giác nơi ***g ngực như có luồng nhiệt quay cuồng, nhấc đôi đũa lên, cúi đầu ăn mì.

Tần Miễn đi bưng mâm trái cây trên bệ cửa sổ, ngồi trở lại chỗ bên cạnh Lôi Thiết, vắt chéo chân vừa ăn trái cây vừa rung rung chân. Lôi Thiết ăn xong mì, hắn liền hối y về phòng nghỉ ngơi.

Lôi Thiết kéo hắn cùng nằm trên giường lò.

Tần Miễn thành thật để y ôm. Mấy ngày nay Lôi Thiết đi vắng, hắn cũng ngủ không yên giấc. Trời mưa ngủ ngon, phải đánh một giấc thật đã.

Đột nhiên Lôi Thiết đứng dậy xuống giường, cài chốt cửa phòng.

Tần Miễn nhìn mà buồn cười. Đây là sợ Nhất Điểm Bạch lại xông vào hở?

Lôi Thiết hôn khóe miệng đanh nhếch lên của hắn “Tức phụ, mấy ngày nay ở nhà thế nào?”

“Hết thảy bình thường.” Tần Miễn nghiêng người nằm đối mặt cùng y, tay phải vỗ về sườn cổ y, đánh ngáp một cái “Huynh thì sao?”

“Rất tốt.” Lôi Thiết cầm tay hắn, ôm hắn nằm sát vào mình “Ngủ đi.”

“Mấy ngày nay ta lúc nào cũng nhớ huynh.” Tần Miễn thẳng thắn nói, kê đầu gối lên vai nam nhân, đùi phải cũng vắt qua hai chân y “Huynh thì sao?”

Thân nhiệt Lôi Thiết vừa nguội xuống lại cấp tốc tăng lên “Ừ.”

“Ừ cái gì?” Tần Miễn cố ý hỏi.

“Đừng quậy.” Lôi Thiết nhẹ nhàng vân vê eo hắn một trận, nghiêng đầu nhìn vách tường.

Tần Miễn nén cười, không chọc y nữa, ôm eo đối phương, khép hai mắt lại. Mùi hương quen thuộc cùng khí tức an tâm quanh quẩn bên người, chốc lát sau hắn đã ngáy o o.

Lôi Thiết quay đầu, khẽ hôn một cái xuống môi tức phụ, nhắm mắt lại, cũng nhanh chóng say ngủ.

Thời điểm tiếng mưa chợt ngừng, Tần Miễn từ trong mộng bừng tỉnh lại, nhất thời có chút hoảng hốt, không biết là mộng hay tỉnh.

“Tỉnh?” Thanh âm từ tính của nam nhân vang lên bên tai.

Lúc này Tần Miễn mới nhớ ra Lôi Thiết thật sự trở về, ừ một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời u ám. Mưa xác thật đã ngừng, bên ngoài chút âm thanh cũng không có.

“Đói bụng.” Tần Miễn nằm bám lên mình Lôi Thiết “Còn huynh?”

“Cũng hơi đói.” Eo Lôi Thiết khẽ động động.

Bên tai Tần Miễn nóng hổi, nhảy dựng lên “Ta đi –”

Miệng bị lấp kín…

Hai người làm đệm giường lăn qua lộn lại nhăn nhúm, một hồi lâu sau mới chỉnh ngay ngắn quần áo trên người, ra khỏi phòng.

Lôi Thiết mặc mỗi cái quần lê giày đi tới nhà chính, cánh tay dài nâng cao, dùng mồi lửa thắp sáng bốn giá nến treo tường.

“Làm chút gì ăn nhé?” Ánh mắt Tần Miễn hân mộ nhìn cánh tay rắn chắc hữu lực kia “Ta muốn ăn cơm.”

Lôi Thiết không sao cả, nói: “Vậy nấu cơm.”

“Được, nấu cơm ăn.” Tần Miễn đi vào bếp “Lại xào thêm gói mì ăn liền, lâu rồi chưa ăn đúng là hơi nhớ hương vị kia.”

Bước chân Lôi Thiết dừng lại “Sau này thử tự làm xem sao.”

Tần Miễn ngẩn ra, lập tức cười rộ “Ý kiến hay! Rãnh rỗi sẽ thử, không chừng có thể làm ra thật.”

“Ừ.” Lôi Thiết “Cần rau gì? Ta đi hái.”

“Hái vài quả cà tím, ít ớt chỉ thiên, thêm cải thảo nữa.”

-Hết chương 94-

Chú giải:

(1) Áo tơi: áo mưa bằng lá nón, lá gồi hay lá cọ.

——