Tần Miễn không nói chiếc rổ còn lại đưa cho ai.
“Tiểu nhân hiểu được, tiểu thiếu gia yên tâm.” Hỉ Nhạc múc nước trong chậu rửa tay, nhấc hai cái rổ lên nhanh chóng đi đưa.
Lúc mặt trời xuống núi, toàn bộ anh đào cũng xử lý xong. Tần Miễn kết toán tiền công cho nhóm nhân công, chờ họ rời đi hết, nhấc rổ anh đào còn lại, chỉ vào ba bốn cân anh đào hắn cố ý chừa ra nói với Phúc thẩm: “Phúc thẩm, số quả này để thẩm, Phúc thúc và Hỉ Nhạc nếm thử.”
“Đa tạ tiểu thiếu gia.” Phúc thẩm đã quen tiểu thiếu gia rộng rãi, đối với Tần Miễn cung kính trước sau như một.
Tần Miễn vẫy tay, xách rổ đi ra ngoài. Ra khỏi cổng lớn, ngước nhìn núi rừng xa xa một cái, Nhất Điểm Bạch vẫn chưa trở về. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Hoàng hôn đầu hạ, các thôn dân thường ra khỏi nhà tụ tập tốp năm tốp ba ngồi hóng mát nói chuyện phiếm, vừa chờ cơm chiều trong nhà chín.
Thấy hắn xách rổ đi qua, bọn họ đều thân thiện chào hỏi hắn.
“Nhà Lôi Thiết, đã trễ thế này còn đi đâu vậy?”
Tần Miễn cười đáp: “Đi biếu chút anh đào cho cha nương.” “Nhiều như vậy à.” Các thôn dân cười ha hả nói “Ngươi và Lôi Thiết nhà ngươi đúng là hiếu thuận với cha nương a!”
“Ha ha.” Tần Miễn chỉ cười cười.
“Nghe nói anh đào nhà các ngươi không chỉ lớn mà còn ngọt lành, tiếc là không bán, nếu không ta cũng muốn mua một ít nếm thử. Ha ha, thằng nhóc nhà ta mấy hôm trước ngày nào cũng lải nhải mãi.” Một vị đại thẩm tiếc nuối nói.
Tần Miễn ra chiều áy náy: “Đây là lần đầu tiên ta và A Thiết trồng cây ăn quả, không nghĩ chúng may mắn sinh trưởng tốt hơn nhà người khác. Nên chúng ta mới chuyển đến tửu lâu bán kiếm thêm chút tiền. Bất quá sang năm sẽ không như vậy, năm sau chúng ta chỉ chừa một phần làm mứt và nước ép anh đào, còn lại đều bán đi. Nếu các vị đại thẩm thúc bá muốn nếm ăn thì có thể mua.”
Mấy thôn dân đều cao hứng.
“Được, nói vậy là định rồi nhé.”
Triệu thị đang thu quần áo trong sân, thấy Tần Miễn xách đống anh đào tiến vào thì chẳng quan tâm thu quần áo nữa, mặt mày tươi cười gấp gáp chạy tới chào đón, giọng điệu vô cùng thân thiết “Đại tẩu, ngươi đến chơi. Nặng lắm phải không? Để ta xách cho.”
Rổ anh đào này ít nhất tám chín cân, quả thật không nhẹ. Tần Miễn để mặc nàng ta giành xách rổ.
“Cha, nương, đại tẩu đến nhà!”
Triệu thị hô với vào nhà một câu, bốc một vốc ba bốn quả anh đào bỏ vào miệng, vừa nhai vừa kêu ồm ồm: “Đại Bảo, Tiểu Bảo! Các ngươi chết đi đâu rồi?”
Tần Miễn lắc đầu, đi vào nhà chính.
Lôi Đại Cường, Đỗ thị nhìn thấy rổ trong tay Triệu thị, nở nụ cười tươi rói với Tần Miễn.
Lôi Đại Cường nói: “Nhà lão Đại, ngồi xuống đi.”
“Đại tẩu.” Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, Lôi Xuân Đào lục tục xuất hiện.
Lôi Hướng Nhân chạy đến bên cạnh Triệu thị, túm một nắm to quả anh đào trước khi rổ bị Đỗ thị đoạt đi, rồi chào hỏi Tần Miễn “Đại tẩu.”
Tần Miễn gật đầu, không nói.
“Cha, ta muốn ăn!” Lôi Đại Bảo kiễng mũi chân muốn cướp anh đào trong tay Lôi Hướng Nhân, nước mũi chảy xuống miệng cũng không hay.
Tần Miễn nhanh chóng dời mắt đi, dường như Lôi Đại Bảo trong ấn tượng luôn có bộ dáng chảy nước mũi.
“Nương, nương, ta cũng muốn ăn.” Lôi Nhị Bảo còn nhỏ tuổi, với không tới tay Lôi Hướng Nhân, kéo kéo quần áo Triệu thị.
Vệ thị mỉm cười đúng mức với Tần Miễn “Nhà lão Đại, đa tạ ngươi nhớ chúng ta.”
“Đó là đương nhiên.” Tần Miễn khách khí nói.
“Thật sự rất ngọt.” Lôi Đại Cường vừa ăn vừa gật đầu, chỉ chốc lát liền phun ra vài hột.
Đỗ thị lấy ra một ít cho vào đĩa trước. Mọi người đều biết đây là để dành cho Lôi Hướng Trí.
“Nhiêu đây, đại gia đình chúng ta mỗi người cũng không được chia bao nhiêu. Nhà lão Đại, lát nữa ta đi với ngươi hái thêm một ít.” Đỗ thị vừa ăn vừa nói.
Tần Miễn nói: “Nương, toàn bộ anh đào trên cây đã hái xuống hết, đều làm thành nước anh đào và mứt anh đào đưa đến tửu lâu bán.”
Lôi Đại Cường nhăn mày “Ngươi –”
Tần Miễn đứng lên “Cha, nương, giờ không còn sớm, ta phải trở về nấu cơm, nên về rồi.”
Đỗ thị hừ nhẹ một tiếng, nể tình số anh đào nên không nói gì.
Không thấy bóng dáng Tiền thị cùng Lôi Hân Hân, bà cười nhạo một tiếng, lãnh đạm nhìn Lôi Hướng Nghĩa “Nếu tức phụ lão Tam không khoẻ thì để nó nghỉ ngơi nhiều một chút. Mọi người đều ở đây ăn đi, thứ này không thể để lâu.”
Lôi Hướng Nhân miệng cắn anh đào, nhìn Lôi Hướng Nghĩa với vẻ sung sướng khi người gặp họa.
Lôi Hướng Nghĩa sầm mặt, chẳng nói một lời. Từ hôm đề xuất phân gia, thái độ Đỗ thị và Lôi Đại Cường đối với hắn ta lạnh nhạt đi nhiều, với Tiền thị thì càng nhìn không vừa mắt. Nhưng hắn ta không hối hận. Giá nào cũng phải phân gia.
Tần Miễn đi được nửa đường mới đột nhiên nghĩ đến hôm nay không nhìn thấy Tiền thị và Lôi Hân Hân đâu, có chút nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, vội vàng trở về nhà. Không biết hiện giờ Lôi Thiết đến đâu rồi. Từ sau khi chính thức ở bên nhau, đây là lần đầu tiên hắn và Lôi Thiết tách ra. Biết là với bản lãnh Lôi Thiết sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn cứ lo.
Lôi Thiết lúc này đang ở trong một rừng cây cách xa vài trăm dặm, tại vị trí giáp giữa ven đường và bờ rừng có một mái đình cổ tứ giác(1), còn có một cái ao đập không xa.
Đình tứ giác, bao quanh bốn là bốn hàng ghế gỗ dài, chính giữa là bộ bàn bốn ghế đá cũ nát. Đình thật sự đã có tuổi, bàn đá nứt ra vết rạn dài bằng ngón tay, một đầu ghế gỗ dài còn bị mất góc.
Bởi vì muốn đi sớm về sớm, Lôi Thiết lo gấp rút lên đường, không thèm canh chừng tìm nơi ngủ trọ. Ngẩng đầu nhìn không trung phủ đầy ráng chiều phía tây, y dừng ngựa xuống đất, dẫn ngựa đi uống nước rồi cột nó tại tàng cây, đi vào đình cổ.
Thoáng nhìn quần áo mới trên người, không khỏi duỗi tay sờ sờ. Bộ này do tức phụ dùng máy may cầm tay làm cho y. Thân trên là kiện áo dài màu trắng vạt xéo, chiều dài vừa đủ che hết mông, ống tay áo rộng rãi không buộc chặt, vừa mát mẻ vừa thoải mái Phối ở phía dưới là quần dài bó chân đồng màu trắng, tôn lên vóc người thon dài. Vải quần áo chỉ là vải bông bình thường, giày ngắn màu đen dưới chân cũng là giày vải bố, nhưng rất vừa chân. Tức phụ nói đi lại ở bên ngoài không thể ăn diện đẹp, tránh bị kẻ cướp ăn trộm nhắm vào. Tuy rằng y không sợ bọn phường đạo chích gì, nhưng nhiều một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.
Này là lần đầu y mặc nguyên cây trắng, vốn tưởng sẽ không quen, nhưng kỳ thật trong lòng rất thích.
Tay lại duỗi đến trên cổ, cổ y đeo một sợi dây thừng màu đen, mặt dây chuyền hình Quan Âm bằng ngọc Dương Chi, cũng là tức phụ đeo cho y.
Bụng thấy hơi đói, Lôi Thiết đi về phía hắc mã đang nhàn nhã ăn cỏ, lấy bọc đồ giắt trên lưng ngựa xuống. Bên trong có một chén ống trúc to bằng bắp chân người, hai chén ống trúc tương đối nhỏ hơn thấp hơn, một túi nước, một túi lưới chứa sáu quả đào mật, một hồ lô rượu, đều đặt trên ghế đá.
Y ngồi trên ghế đá, mở chén ống trúc lớn nhất, đổ ra một chiếc bánh bột ngô tròn dày to chừng bàn tay, cắn một ngụm, cảm nhận rõ tầng tầng thịt băm dày cộm thơm ngào ngạt trong bánh. Y không nhanh không chậm nhấm nuốt, ăn xong một cái bánh, lại mở ra một trong hai ống trúc nhỏ hơn, nhấp ngụm canh đậm đà, trong đầu hiện lên hình ảnh Tần Miễn thu xếp hành lý cho mình.
Không biết tức phụ có đang ở trong không gian không nhỉ?
‘Lộc cộc! Lộc cộc!—’ Tiếng vó ngựa từ xa xa vang lên. Ba con khoái mã chở bọc đồ phồng to cách ngày càng gần.
Thanh niên trẻ tuổi đi đầu tuổi chừng hai mươi ăn mặc gọn gàng hô to với hai người cưỡi ngựa khác: “Đại ca, Nhị ca, phía trước không xa có một mái đình tứ giác, đêm nay chúng ta tới đó nghỉ chân đi!”
Đại hán mặt thô theo sát phía sau lớn giọng hô được, vung roi ngựa vang một tiếng giòn tan “Đi thôi! Giá –”
Người chạy sau cùng cũng còn rất trẻ, ước chừng hai lăm hai sáu, mái tóc rất dài, chỉ dùng sợi dây buộc tóc cột gọn vào giữa, nheo mắt nhìn phía trước “Nơi đó hình như có người.”
“Có người thì sao chứ?” Người trẻ tuổi nhất chẳng hề để ý nói, thúc ngựa chạy tới “Đình kia cũng đâu phải nhà y.”
Chỉ chốc lát sau, ba con ngựa chạy đến trước đình tứ giác.
“Hư –”
Lôi Thiết đang ăn chiếc bánh thứ hai, mí mắt cũng không nâng lên một chút.
Thấy dáng vẻ lãnh đạm trầm lặng của Lôi Thiết dường như không dễ trao đổi, ba người không có lập tức đi vào.
Đại hán mặt thô thấy trên băng ghế dài bày đào mật đỏ chót, trong ống trúc nhỏ trôi nổi canh hành thái, còn có bánh bột ngô bị bạch y nhân cắn lộ ra thịt băm, không khỏi nuốt nuốt nước miếng, nói nhỏ với nam tử tóc dài: “Lão Nhị, cùng là người đi ra ngoài, ngươi xem lương khô của người ta ngon chưa kìa. Hay chúng ta đến mua của y?”
“Bỏ ý định đi.” Nam tử tóc dài thật bất đắc dĩ, hạ giọng “Đại ca, ngươi nhìn quần áo trên người y tuy là vải bông, nhưng cắt may khéo léo, kiểu dáng mới lạ, đường may tỉ mỉ Ngọc Quan Âm trên cổ chính là Dương Chi bạch ngọc Bánh bột ngô cũng đặc biệt, chúng ta vào Nam ra Bắc mà vẫn chưa từng thấy dạng bánh bột ngô như vậy Cuối cùng là mấy quả đào mật – đào ở phủ Thanh Thiên còn chưa tới lúc chín cây mà nhỉ? Đào kia có lẽ chuyển từ phía Nam đến, rất quý, người bình thường có thể ăn được sao? Ta thấy người nọ phi phú tức quý(2), ít trêu vào thì hơn.”
Người trẻ tuổi nhất cũng châu đầu ghé tai cùng đồng bọn, vẻ mặt hoài nghi “Phi phú tức quý? Không thể nào? Thời buổi này còn có người dùng trúc làm chén sao?”
Tầm mắt Lôi Thiết dừng ở chén ống trúc. Ống trúc quả thật không đáng tiền, nhưng tức phụ nói, đồ đựng chế bằng trúc có tác dụng tiêu khát, lợi tiểu, thanh phổi tiêu đàm, thường xuyên dùng dụng cụ chế bằng trúc sẽ giúp cho thân thể khoẻ mạnh.
“Tiểu tử ngươi biết cái gì?” Nam tử tóc dài vỗ đầu hắn một cái “Trúc có tác dụng chữa bệnh, dụng cụ chế bằng trúc có lợi cho thân thể. Người ta như vậy gọi là ‘điệu thấp chú ý’ biết chưa?”
Đại hán mặt thô thất vọng sờ sờ bụng “Quên đi. Ta cũng đói bụng rồi, lão Tam, mau lấy lương khô ra nhanh lên.”
Ba người cột ngựa, đi vào lương đình, ngồi xuống các ghế đá đối diện Lôi Thiết.
Người trẻ tuổi lấy ra một bao vải nhỏ trong bọc hành lý, lại từ trong cầm ra vài cái bánh nướng, mỗi người một cái.
Ánh mắt ba người đều không tự chủ hướng tới bánh thịt cùng canh nồng trong ống trúc của Lôi Thiết. Thơm ghê!
Lôi Thiết ăn nốt mẩu bánh uống hết ngụm canh sau cùng. Trừ chén ống trúc nhỏ còn chưa mở, mấy thứ đồ còn lại đều cất vào bao. Sau đó, y móc một cái bánh bã đậu cuộn từ ống trúc nhỏ kia, đi đến trước mặt hắn mã đút nó ăn.
Khoé miệng người trẻ tuổi giật giật, đến gần nói bên tai nam tử tóc dài “Nhị ca, xem như ta đã hiểu rõ cái gì gọi là ‘điệu thấp chú ý’! Bánh bã đậu ngựa nhà người ta ăn còn thơm hơn bánh bột ngô của chúng ta nữa.”
Nam tử tóc dài buồn cười nói: “Lo ăn của ngươi đi. Hành tẩu bên ngoài đừng so đo nhiều như vậy, chờ đến nơi sẽ bắt Đại ca mời ngươi ăn ngon.”
Đại hán mặt thô gật đầu “Nhất định rồi.”
Thời điểm Lôi Thiết đút xong bánh bã đậu xoay người, ba người kia mới phát hiện vết sẹo trên gương mặt bên kia của y, có chút cứng ngắc dời tầm mắt đi, thầm thấy may mắn vừa nãy không trêu chọc y. Người có vết sẹo dài như thế nhất định từng trải qua hiểm cảnh.
Lôi Thiết lau tay sạch sẽ, bắt đầu dạo bộ vòng quanh đình. Tức phụ nói, đi bộ sau bữa cơm, sống đến chín mươi chín.
Ba người dùng khóe mắt nhìn Lôi Thiết đi vòng quanh đình, thần kinh kéo căng. Đây là muốn làm gì, chẳng lẽ đang suy xét nên ra tay với họ từ phía nào?
Đến khi Lôi Thiết đi vòng thứ hai cũng không nhìn lấy họ một cái, ba người bừng tỉnh đại ngộ, người ta chỉ đơn thuần là tản bộ thôi.
Đi ước chừng hai khắc (30phút), Lôi Thiết trở vào trong đình tứ giác, nằm xuống băng ghế gỗ dài trước ghế đá y ngồi lúc nãy, nhắm mắt dưỡng thần. Tức phụ nói, ngủ sớm dậy sớm, thân thể lớn thêm.
-Hết chương 92-
Chú giải:
(1) Đình tứ giác
đình tứ giác
(2) Phi phú tức quý: không giàu thì cũng có địa vị
——–