Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 77: Muốn cách ngươi gần hơn

Lôi Thiết mang theo Hỉ Nhạc cùng đi Đặng gia thôn, để Hỉ Nhạc nhận biết đường. Nếu về sau có chuyện cần đến Đặng gia thôn, Lôi Thiết không cần tự thân đi.

Tần Miễn ở nhà một mình, rốt cuộc cũng có thời gian dư dả tiến vào không gian, thuận tay kéo theo Nhất Điểm Bạch. Từ khi xuyên việt số lần hắn tiến vào không gian có thể đếm được trên đầu ngón tay. Không phải hắn không muốn vào, mà là không có cơ hội. Ban đầu là vì phòng bị Lôi Thiết nên không dám vào, sau thì do trong hiện thực quá bận rộn, mỗi ngày hắn đều nghĩ phương pháp kiếm tiền, nghĩ cách cải thiện sinh hoạt, chẳng thể quan tâm không gian. Ngẫu nhiên đi vào, thời gian ở trỏng đều không dài, hầu như chỉ lấy nước linh tuyền hoặc hái chút rau củ hoa quả. Nay hắn đã có ý tiết lộ chuyện không gian cho Lôi Thiết, chỉ còn chờ một thời điểm thích hợp.

Vào không gian, Tần Miễn nhạy bén nhận ra không gian hơi khang khác trước. Cẩn thận nhìn quanh một vòng, phát hiện diện tích không gian đã mở rộng, trước kia đứng ở cửa tứ hợp viện nhìn ra xa, cảnh sắc đằng xa luôn là màn sương khói mông lung, nay nhìn lại, núi xanh vô cùng rõ ràng. Hắn chợt có một suy đoán, chẳng lẽ không gian biến lớn?

Nói thật, tuy ngẫu nhiên có được không gian đã hai năm, nhưng hắn không phải rất hiểu rõ không gian này. Bất quá có thể khẳng định không gian không có bất cứ ác ý gì, hắn cảm giác được hắn và không gian ‘tâm ý tương thông’, ngẫu nhiên đụng phải vài mãnh thú ở đây, chúng sẽ trở nên dịu ngoan, còn có thể tự động tránh né hắn.

Tần Miễn suy xét trong chốc lát, không nghĩ ra liền thôi không nghĩ nữa, đầu tiên tưới nước cho nụ hoa được hắn đặt tên là ‘phấn cầu’, thấy nó chẳng có biến hóa gì cũng không thất vọng, xoay người đi nhặt trứng gà trong ổ trứng vịt trong ***g, cất vào nhà kho nhỏ trong tứ hợp viện. Công năng giữ tươi của không gian sẽ giúp chúng không bị hỏng. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Nhất Điểm Bạch lần đầu tiên tiến vào đây, hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, rồi như mũi tên lao ra, biến mất trong rừng cây.

Tần Miễn không lo lắng cho nó, lấy ra hai cái rổ, một rổ đựng trứng gà, ra vườn rau hái một rổ rau củ, rồi giương giọng hô: “Nhất Điểm Bạch, đi thôi!”

Chỉ chốc lát sau, Nhất Điểm Bạch từ trong bụi cỏ nhảy ra, cọ cọ chân hắn, mặc hắn vòng tay qua cổ nó.

Nháy mắt sau, hai người trở lại nhà chính. Tần Miễn vừa gặm táo đỏ vừa kéo dây thừng ở cửa sổ.

Phúc thẩm xuất hiện rất nhanh, cung kính uốn gối “Tiểu thiếu gia.”

Tần Miễn chỉ vào giỏ đựng rau bên cạnh giếng “Phúc thẩm, hôm nay có khách, thẩm rửa sạch rổ rau đó đi.”

“Dạ.”

Tần Miễn đứng bên cạnh nhìn một lát, Phúc thẩm làm việc rất nhanh nhẹn. Hắn cắn táo, kéo ghế mây ra, nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời.

Nhất Điểm Bạch bỗng nhún thân nhảy lên, nhào về phía trước.

Tần Miễn hoảng sợ, còn tưởng Nhất Điểm Bạch phát hiện có thứ gì uy hiếp, vội từ ghế mây nhảy dựng lên, lại thấy hai chân Nhất Điểm Bạch cấu chặt một tảng đá, nhe răng sắc, gầm nhẹ vài tiếng sau đó thả tảng đá ra, từ tảng đá nhảy xuống, vặn eo trở mình rồi tiếp tục nhào qua, còn há mồm cắn tảng đá.

Tần Miễn trợn mắt há hốc mồm nhìn chốc lát, rồi u buồn nhìn trời, Nhất Điểm Bạch là đang luyện tập bắt giết con mồi!

Hắn đầu đầy hắc tuyến(1) trừng mắt Nhất Điểm Bạch một lúc lâu, rất muốn hỏi một câu: Nhất Điểm Bạch, nhóc ‘điên cuồng’ như vậy đại chủ nhân của nhóc có biết không?

Nghĩ Nhất Điểm Bạch có nghe cũng không hiểu, hắn bất đắc dĩ nằm trở về, vắt chéo chân gặm táo nhìn Nhất Điểm Bạch tiếp tục điên cuồng luyện tập.

Phúc thẩm đề phòng nhìn Nhất Điểm Bạch, đi vòng qua đến gần Tần Miễn “Tiểu thiếu gia, đồ ăn đã rửa xong. Hôm nay trời nắng đẹp, không bằng lấy chăn bông áo bông của ngài ra để ta phơi?”

Tần Miễn ngồi dậy “Ta quên mất, vẫn là Phúc thẩm cẩn thận. Có điều ta tự phơi được rồi. Nơi này không còn việc gì, thẩm trở về đi.”

“Dạ, tiểu thiếu gia.”

Sào phơi đồ trong nhà tăng thêm bốn cái, tựa như hai cái xà đôi trong phòng thể thao.

Tần Miễn ôm chăn bông, đệm bông, gối ôm, áo bông trong tủ áo và đệm sô pha đệm ghế dựa trong phòng khách, tất cả mang ra ngoài phơi, sau đó bưng bộ trà cụ và điểm tâm đặt ra bàn đá dưới cây phong, lại nằm xuống ghế dài.

Nhất Điểm Bạch vẫn đang đánh giết ‘con mồi’, tứ chi chạy nhảy giẫm đạp cát bụi văng tung toé. Tần Miễn thấy may mắn hắn nằm ở hướng có gió.

Lôi Thiết dẫn một đoàn người đi tới, một nhóc béo tốt chạy ào đến trước nhất.

“Miễn biểu thúc!”

“Xa tử.” Tần Miễn đứng dậy chào đón.

Đặng lão gia tử, lão thái thái, một nhà Đặng đại cữu và một nhà Đặng nhị cữu đều không thiếu người nào. Đoàn người vừa đi vừa đánh giá trang viên, đều cảm thấy ánh mắt không đủ dùng. Nhất là mấy vị phụ nữ, nhìn thấy đủ loại hoa, ánh mắt không dời nổi.

Khôn tử, Hiên tử ngịch ngợm nhún nhảy lên bẻ gãy nhánh cây hoa lê, Ngọc nha và Lan nha hai đóa hoa nở rộ trong vườn mới chạy tới.

Tần Miễn thấy Lôi Thiết ôm hai chú chó nhỏ trong lòng “Đây là…?”


Lôi Thiết đưa chó nhỏ cho hắn “Đại cữu tặng.”

Tần Miễn vui mừng nói lời cảm ơn với Đặng đại cữu “Đại cữu phí tâm. Không dối gạt đại cữu, điền cư quá lớn, chúng ta đang cần mấy chú chó để giữ nhà.”

Đặng đại cữu xua tay “Người khác cho, không đáng gì.”

Tần Miễn thấy hai chó con đang nhìn Nhất Điểm Bạch, hơi lo lắng. Nhất Điểm Bạch là sói, nhất định có thể dung nạp hai chó con.

Lôi Thiết nhìn ra băn khoăn của hắn “Ông ngoại nói đây là chó săn sinh ra.”

Tần Miễn thoáng yên tâm “Huynh tiếp đãi mọi người ông ngoại trước nhé.”

Hắn không dám tùy tiện để Nhất Điểm Bạch tiếp xúc hai chó con, ôm chó vào nhà, đút cháo còn dư của bữa sáng có pha chút nước linh tuyền, rồi tạm thời nhốt hai chó con vào phòng tạp vật.

Lúc hắn ra ngoài, chỉ thấy một mình Lôi Thiết ngồi cạnh bàn đá. Điểm tâm và trà nóng trên bàn cũng chưa ai động vào.

“Người đâu hết rồi?”

Lôi Thiết chỉ vào rừng cây ăn quả bảo “Đi dạo.”

Đại cữu mẫu bẻ một cành đào trên cây đưa cho Hỉ nha Hiên tử nhún người nhảy lên dùng sức vỗ cành đào, nhìn đóa hoa rơi rì rào cười ha ha.

Tần Miễn thấy, đau lòng đến mức nhíu mày. Nhưng hắn đã sớm đoán sẽ có tình huống này.

Lôi Thiết đứng lên.

Tần Miễn ngăn y lại “Thôi không sao, để mặc họ đi. Chung quy họ cũng không thể phá huỷ toàn bộ hoa được. Năm nay là năm đầu tiên trồng cây ăn quả, mời họ đến chơi xem như hết lòng hết dạ, về sau vẫn nên miễn. Chúng ta có cần đi cùng không?”

Lôi Thiết xua tay “Ông ngoại nói không cần bồi.”

Tần Miễn liền ngồi yên không nhúc nhích.

Hai người uống trà, nói chuyện.

Cả hai không biết lúc này Phương đại gia cũng đang ở trong rừng cây ăn quả.

Phương đại gia nhìn thoáng qua cành đào trong tay Hỉ nha, rồi đảo mắt qua đống hoa rơi trên mặt đất, nói với Hiên tử: “Tiểu tử, hành động này của ngươi sẽ khiến cây này mất đi không ít trái. Đáng tiếc.”

Đặng Hiếu đang trò chuyện với Đặng Trung, nghe vậy bước nhanh tới, xấu hổ ngăn Hiên tử lại “Vị lão nhân gia này là…?”

“Ha ha. Các ngươi là khách của Lôi Thiết nhỉ? Ta là người Lôi Thiết mời đến chăm sóc cây ăn quả.” Phương đại gia nói.

Hiên tử hếch cằm không phục trừng ông “Đây là vườn trái cây của biểu thúc ta, ta muốn chơi đùa thế nào thì chơi như thế đó!”

Đặng Hiếu quát lớn “Hiên tử!”

Phương đại gia cười lắc đầu, không nói gì nữa, xoay người đi về một hướng khác.

Tức phụ Đặng Hiếu trừng mắt Đặng Hiếu, trách cứ: “Có chuyện sao không nhẹ nhàng mà nói? Hài tử không hiểu chuyện thì từ từ dạy bảo.”

Đặng lão gia tử và lão thái thái đã sớm đi xa, cảm thán hiện tại ngoại tôn có tiền đồ, hoàn toàn không biết chuyện phát sinh phía sau.

Tần Miễn và Lôi Thiết ngồi một hồi lâu, người Đặng gia mới trở lại. Khôn tử, Hiên tử mỗi đứa đều cầm một cành hoa chơi trò đánh nhau Ngọc nha, Lan nha đều cầm một nắm hoa lớn. Đặng lão gia tử trầm mặt đi tuốt đằng trước. Đặng đại cữu, Đặng nhị cữu thấy mấy hài tử cầm thứ gì, đều có chút xấu hổ.

Tần Miễn phảng phất như không thấy, nhiệt tình chiêu đãi.


“Ông ngoại, bà ngoại, bên ngoài ấm áp, hay là chúng ta ngồi bên ngoài luôn?”

“Được, được.” Lão thái thái cười hiền từ.

Người Đặng gia ở điền cư chơi một ngày, ăn xong cơm chiều liền cáo từ.

Mấy hài tử chơi vui không muốn đi, nhưng vì nhà Tần Miễn không có giường dư, thế là bị cha mẹ dẫn về. Tần Miễn thầm may mắn trong nhà chỉ có một phòng.

Sau khi tiễn chân khách nhân, hắn kéo Lôi Thiết đi lòng vòng trong vườn cây ăn quả và vườn hoa. Tổn thất của vườn trái cây ở mặt ngoài nhìn không ra, nhưng trong vườn hoa có rất nhiều hoa bị giẫm đạp, mặt đất còn lưu bước chân nhỏ hỗn độn, nhìn ra được có hài tử chạy loạn trong bụi hoa.

Ba người Phúc thúc, Phúc thẩm và Hỉ Nhạc thương tiếc nâng hoa lên, rót chút nước cho nó.

Nhưng tâm tình Tần Miễn không tệ, vì tiễn bước người Đặng gia chẳng khác nào đã hoàn thành một nhiệm vụ, đoạn thời gian dài thật dài kế tiếp không cần tái kiến mấy đứa bé như gấu như hổ này nữa. Sau này trái cây chín muồi, hắn cũng không tính mời chúng đến đây, không thì sẽ không biết bị đạp hư bao nhiêu. Lúc đó chỉ cần đem biếu chút hoa quả là được.

Tần Miễn kéo Lôi Thiết đi “Đi xem hai chó con thôi.”

Về đến nhà, Nhất Điểm Bạch đang dùng vuốt cào cào cánh cửa phòng tạp vật, nhìn trên nhìn dưới như đang nghiên cứu cách mở cửa.

Lôi Thiết một tay nhấc nó lên, đặt qua một bên.

Nhất Điểm Bạch luôn có chút kính sợ y, thành thật đứng bất động tại chỗ.

Tần Miễn mở cửa, hai chó con im lặng nằm sấp trên mặt đất, hai đôi mắt tròn xoe ướt sũng đồng thời nhìn qua.

Một con chó nhỏ lông xám, diện mạo trông giống sói hơn Con còn lại lông trên mình một phần ba màu trắng, hai phần ba màu đen, nhìn qua tựa như đang mặc một kiện áo giáp, rất đáng yêu.

Tần Miễn vuốt nhẹ hai cái đầu nhỏ, đẩy con lông màu xám đến trước mặt Lôi Thiết “Con này huynh đặt tên.”

Lôi Thiết không cần nghĩ ngợi “Nhất Phiến Hôi(2).”

“Một đống xám, ha ha ha…” Tần Miễn giẫm chân bình bịch cười to.

Lôi Thiết: “Giống với ‘Nhất Điểm Bạch’.”

Tiếng cười của Tần Miễn ngưng bặt.

Lôi Thiết chỉ vào chó con còn lại “Nó gọi là gì?”

Tần Miễn nghiêm mặt nói: “Hắc Mã Giáp.”

Lôi Thiết trầm mặc một lát, gật đầu “Dễ nghe.”

Tần Miễn mất hứng nhìn y “Nhất Điểm Bạch’ và ‘Hắc Mã Giáp’ đều dễ nghe hơn ‘Nhất Phiến Hôi’.” Nhất Điểm Bạch cho rằng Tần Miễn gọi nó, chạy tới ngẩng đầu nhìn hắn.

Lôi Thiết gật đầu “Ừ.”

Tâm tình Tần Miễn lại càng không thoải mái.

Lôi Thiết sờ sờ đầu hắn “Ngủ. Ngày mai lên núi.”

Hướng chú ý của Tần Miễn lập tức bị dời đi.

Sau khi Lôi Thiết cũng lên giường, hắn tự giác chen qua.

Lôi Thiết dừng một chút, mới ôm lại hắn.

Tần Miễn kỳ quái hỏi: “Sao vậy?”

Lôi Thiết không nói chuyện, nâng mông tức phụ lên để hai người kề sát vào nhau hơn.

Tần Miễn nháy mắt tỉnh ngộ, có phần không nỡ gục vào vai nam nhân, nhỏ giọng nói: “Có muốn ta lấy tay…” Môi bị nhiệt độ nóng bỏng phủ kín.

Tiếng thở dốc kiềm nén mà dồn dập trong bóng đêm vang rõ vô cùng, thật lâu sau, giọng nói của Lôi Thiết mới vang lên, trầm thấp khàn khàn “Ngủ.”

-Hết chương 77-

Chú giải:

(1) Đầu đầy hắc tuyến: Σ( ° △ °|||)

(2) Nhất phiến hôi: một đống xám. Tui cũng phân vân không biết có nên dịch ra từ này luôn không, nếu dịch thì phải dịch luôn Nhất Điểm Bạch và Hắc Mã Giáp, nhưng hai từ này dịch ra lại kì kì. Haiz

——–