Về nhà, Lôi Thiết đến bên cạnh giếng, trực tiếp múc nước giếng tưới lên mặt.
Tần Miễn nhíu mày “Giờ nước giếng vẫn rất lạnh, huynh coi chừng bị cảm — cảm mạo.”
“Sẽ không, thân thể ta rất khoẻ mạnh.” Lôi Thiết kéo một cái khăn phơi trên sào lau mặt.
Thân thể khoẻ mạnh? Ánh mắt Tần Miễn từ bờ vai rộng lướt đến ***g ngực dày, đến eo thon, đến mông cong, lại đến cặp chân dài, ho nhẹ một tiếng, dời ánh mắt.
“Có thấy Nhất Điểm Bạch ở đâu không?” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Thiết: “Chắc lên núi chơi.”
Nhất Điểm Bạch không vì sinh hoạt cùng loài người mà mất đi dã tính, thường sẽ một mình chạy lên núi, có đôi khi đi một phát hai ba ngày liền, ngẫu nhiên còn mang về chút con mồi nhỏ. Mấy đêm đầu nó không về ngủ, Tần Miễn còn rất lo lắng, sau thấy nó ngoại trừ bẩn chút mệt chút thì không có bị thương gì liền mặc cho nó đi.
Tần Miễn thắp sáng đèn trong phòng, vào phòng bếp cầm một bát nước linh tuyền ra đưa cho Lôi Thiết “Huynh múc hai thùng nước lên, pha nước trong bát này vào, sau đó tưới cho mỗi gốc cây ăn quả một ít.”
Lôi Thiết không hỏi một câu, gật đầu, bưng bát ra ngoài. Từ cửa sổ phòng bếp, Tần Miễn có thể thấy y khom lưng xách thùng nước lấy từ giếng, cánh tay, bả vai tràn trề sức mạnh, lưng, eo lưng và cái mông phác vẽ ra một đường cong mê người. Đợi đến khi bóng dáng Lôi Thiết biến mất tại cổng sân, hắn mới đột nhiên nhận ra nãy giờ mình cứ mãi ngắm nhìn Lôi Thiết, chà chà mặt, bình tĩnh, bình tĩnh đong gạo. Hai người đã xác định tâm ý nhau, Lôi Thiết chính là người nhà hắn, hắn không tự chủ được nhìn chằm chằm Lôi Thiết không phải rất bình thường sao?
Lôi Thiết tưới nước xong trở về bị Tần Miễn không hề báo động trước ôm lấy cổ cắn mạnh một ngụm trên môi, có chút khó hiểu, nhìn tức phụ thản nhiên tránh đi tiếp tục xào rau, động tác nhẹ nhàng tâm tình rất tốt, y bình thường trở lại, giữ yên lặng ngồi về vị trí cũ — trước lòng bếp, canh lửa thêm củi.
“Ngày mai bắt đầu đào hồ nước, chúng ta mướn bao nhiêu người thì vừa?” Tần Miễn trút món hồi oa nhục(1) vào đĩa, mùi cực thơm, bèn cầm đôi đũa gắp một miếng thịt ăn, lại gắp một miếng đưa đến bên miệng Lôi Thiết “Huynh cũng nếm thử này.”
Lôi Thiết ngậm đũa, nhìn hắn một cái, cắn miếng thịt.
Tần Miễn chợt nhớ ra hắn chưa đổi đũa.
“Ba mươi người. Hai mươi hai người đào đất, tám người móc đất.” Lôi Thiết nuốt miếng thịt, nói.
Tần Miễn bắt đầu làm món thứ hai, thịt nạc xào ớt đỏ. Hiện tại dù không có bột làm mềm thịt hay bột baking, hắn vẫn có thể xào thịt nạc non mềm ngon miệng. Nhờ lúc bao sủi cảo hôm tối mồng Chín, trong lúc vô ý hắn nhớ ra kiếp trước có một lần nấu cơm ở nhà, bột baking dùng hết sạch mà quên mua, nhanh trí dùng bột mì để chữa cháy. Thịt nạc sau khi ướp bột mì non mềm vô cùng, không khô chút nào.
Sau khi chảo dầu nóng, Tần Miễn cho thịt nạc đã ướp và gừng xắt nhuyễn vào đảo vài cái, lại đổ ớt đỏ vào, vị cay bốc lên làm hắn bị nghẹn muốn hắt xì, vội quay lưng về phía nồi.
“Đào hồ nước coi như là chuyện lớn, huynh có muốn đến Đặng gia thôn báo cho ông bà ngoại một tiếng không? Còn có hai cữu cữu, ba biểu ca nữa. Nếu chúng ta đào hồ nước lại không mời họ đến hỗ trợ, có lẽ sẽ cảm thấy chúng ta không để họ vào lòng. Về phần có tới hay không thì tuỳ họ.”
Nông dân luôn chú ý như vậy, nhà nào có đại sự gì đều sẽ báo cho thân thích hảo hữu một tiếng, bày tỏ ý tôn trọng, cũng tỏ vẻ tình cảm hai bên tốt.
Cũng là tức phụ suy xét chu đáo, Lôi Thiết gật đầu “Sáng mai ta đi ngay.”
Ngày thứ hai, trời tờ mờ sáng, Lôi Thiết liền đánh xe đến Đặng gia thôn. Tần Miễn nấu xong bữa sáng y còn chưa trở về, liền ăn một mình, rửa sạch chén bát, quét tước nhà một lần, Lôi Thiết trở lại. Đặng đại cữu, Đặng nhị cữu, Đặng Toàn, Đặng Trung và Đặng Hiếu cầm xẻng, rổ, từ trên xe nhảy xuống.
Tần Miễn kinh ngạc tiến lên đón tiếp “Đại cữu, nhị cữu, đại biểu ca, nhị biểu ca, tam biểu ca, các ngươi đến chơi. Mời vào.”
Đặng đại cữu vẫn lãnh đạm như cũ, chỉ gật đầu.
Đặng nhị cữu tươi cười rất hòa ái “Miễn nhi, quấy rầy ngươi.”
Đặng Toàn, Đặng Trung và Đặng Hiếu đều cười chào hỏi Tần Miễn, không thể gọi hắn là ‘Biểu đệ muội’ nên đều gọi ‘Miễn nhi’.
Mấy người đều là lần đầu tiên đến, vào phòng, nhịn không được hiếu kỳ đánh giá bốn phía.
Đặng Toàn cười nói: “Nhà này các ngươi xây không tệ nha.”
Đặng Trung phụ họa gật đầu. Trong phòng, thu hút sự chú ý nhất chính là vách tường, không giống vách tường nhà nông dân bình thường giữa các khối gạch có nhiều bùn khô do đè ép mà tràn ra, toàn bộ vách đều mài phẳng lì. Vách tường đối diện cửa treo một bộ tranh chữ, hai trên trái phải trưng lẵng hoa treo tường *** xảo đối xứng nhau, hai chữ ‘phúc’ dán đối lập nhau, trên chỗ cao bốn góc phòng có đính giá nến treo tường bốn chân bằng trúc, kiểu dáng *** xảo — mấy vật *** xảo được bố trí khéo léo dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của bất kỳ ai vào cửa, làm yếu đi sự quan tâm với bản thân bức tường.
Lại nhìn gia cụ trong phòng, bàn ăn trải khăn bàn kẻ ô vuông màu trắng xen kẽ nâu đỏ, trên bàn bày bộ trà cụ, hai chiếc ghế dựa để song song lót đệm lông màu xám đường may *** tế Trên bàn trà không dính một hạt bụi bày một giỏ trái cây, trong giỏ có vài trái táo và cam Ghế sô pha bốn nệm lớn vừa nhìn là biết êm ái Bên phải sô pha có một giá gỗ ba tầng không cao không thấp, tầng cao nhất trưng giá kê đao bằng gỗ, một thanh đao gỗ mài sáng bóng loáng đặt ngay ngắn ở giá đao, bên cạnh còn có một cây cung nhỏ Tầng giữa trưng mô hình xe ngựa và mô hình thuyền buồm bằng gỗ, đều là một đôi Tầng dưới cùng thì bày hai đĩa điểm tâm chứa hạt dưa và đậu phộng rang, tiện cho chủ nhân ngồi trên sô pha vươn tay liền lấy được. Tiếp tục nhìn qua bên phải, có một tủ đứng cao đến eo, trên tủ bày biện bình hoa, trong bình cắm vài bông hoa nở rộ, bừng bừng sức sống, khiến người ngắm cảm thấy *** thần phấn khởi. Nhìn kỹ mới phát hiện hoa hồng, hoa cúc, cành lá xanh tươi trong bình cùng hoa trong lẵng hoa treo tường đều giống nhau, đều làm từ vải, khiến người phải kinh thán tay nghề khéo léo của người chế tác. Cả phòng khách tạo cho người cảm giác ấm áp, còn có một nét ưu nhã trong đó.
Đặng Hiếu nói đùa: “Quét dọn sạch sẽ như vậy làm chúng ta cũng không dám ngồi luôn.”
Tần Miễn lấy lá trà thượng hạng từ trong tủ đứng ra pha trà cho họ, khiêm tốn nói: “Tại rãnh rỗi nên mới kiếm việc để làm.”
Lôi Thiết cầm đĩa điểm tâm vào phòng bếp, chốc lát sau bưng mấy đĩa đi ra, điểm tâm trong đĩa đều xếp chồng thật cao.
“Đại cữu, nhị cữu, ba vị biểu huynh, mời tự nhiên.” Lôi Thiết nói ngắn gọn.
Đặng Toàn vội nói không cần khách khí.
“Đại cữu, nhị cữu, hôm nay khí trời cũng ấm áp, sao không dẫn các hài tử đến đây chơi?” Tần Miễn hỏi. Lôi Thiết rất kín kẽ, loại chuyện giao tiếp việc nhà này không thể trông cậy y.
Nhắc tới hài tử, sắc mặt Đặng đại cữu dịu hẳn “Chúng ta tới làm chính sự, dẫn chúng theo làm gì? Rất ồn ào.” Tuy nói thế nhưng trong mắt ông không có vẻ ghét bỏ, hiển nhiên rất yêu thương tôn tử tôn nữ.
Tần Miễn vội nói: “Tiểu hài tử hoạt bát một chút là việc tốt. Hồ nước chúng ta muốn đào rất lớn, phỏng chừng phải đào hai ba ngày, không bằng ngày mai đại cữu nhị cữu dẫn mấy đứa nhỏ đến đây chơi. Tiểu tử vào tuổi này không phải thích chơi đất chơi bùn nhất sao? Chạy nhiều thân thể mới càng khỏe mạnh. Về phần các tiểu cô nương, có thể nhờ tiểu muội trông. Cô nương trong nhà nên nhân lúc tuổi còn nhỏ ra ngoài ngắm nhìn nhiều một chút.”
Hắn an bài chu đáo, nói cũng chân thành tha thiết, nhị cữu động tâm trước “Vậy được rồi, ngày mai dẫn theo mấy đứa bé đến.”
Đặng đại cữu cũng gật đầu.
Vẻ mặt ba huynh đệ Đặng Toàn càng ôn hòa, Tần Miễn coi trọng hài tử họ chính là coi trọng bọn họ.
Tần Miễn nói tiếp: “Về phần ông ngoại, bà ngoại, đại cữu mẫu, nhị cữu mẫu và ba vị biểu tẩu, hiện tại mời họ đến đây chỉ sợ tiếp đãi không chu toàn, chờ lúc cây trồng ra hoa kết quả hãy mời bọn họ đến tha hồ chơi.”
Mấy người Đặng đại cữu đều nở nụ cười.
“Quyết định như vậy đi.” Đặng Trung cười ha ha nói “Đến khi cây nở hoa kết quả chúng ta sẽ dẫn họ đến đây ngắm hoa.”
“Một lời đã định.” Tần Miễn mỉm cười gật đầu “Lúc đó ta sẽ nhắc Lôi Thiết đi đón mọi người.”
Lại nói chuyện phiếm một lát, Đặng Toàn chủ động nói: “Giờ không còn sớm nữa, chúng ta đi qua đó đi?”
Tần Miễn xua tay nói: “Đại biểu ca, không vội. Mọi người ngồi thêm một lát, để ta đi gọi những người khác đến.”
Sau khi Tần Miễn đi, trong phòng nhất thời yên lặng hẳn.
Đặng Toàn nhìn biểu đệ tính tình trầm lặng, bất đắc dĩ lắc đầu, tâm nói xét theo tính cách, biểu đệ và Miễn nhi đúng là rất xứng.
Đặng nhị cữu ngồi nhàm chán, đứng lên “Thiết tử, ngươi dẫn chúng ta qua đó trước, thuận tiện xem vườn trái cây của các ngươi.”
Mấy người cầm xẻng, gánh rổ, cùng Lôi Thiết ra cửa.
Vì muốn thuê cả thảy ba mươi người, trừ năm người Đặng gia, Tần Miễn lại tìm thêm hai mươi lăm người trong thôn.
Công việc đào đất vất vả hơn, một ngày tám mươi văn tiền Việc dọn đất tương đối thoải mái, một ngày năm mươi văn tiền. Kỳ thật dựa theo khối lượng đào đất và khối lượng dọn đất mà tính tiền công càng công bằng hơn, còn đề phòng có người ăn bơ làm biếng. Nhưng xét đến đều là hương thân, Tần Miễn không làm vậy. Việc gì cũng tính toán chi ly không phải đạo đối nhân xử thế.
Do trả thù lao cao khiến các thôn dân ùa lên, nếu đám người Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, Trương Đại Xuyên, Ngô Địch không phải được đánh tiếng trước, chỉ e không lọt vào danh ngạch.
Tần Miễn còn mời hai tẩu tử mang bếp lò đến khu đất, chỉ nấu nước đưa trà, mỗi ngày hai mươi văn tiền công.
Hai tẩu tử mừng đến không khép miệng, chỉ ngồi nơi đó nấu nước liền kiếm được hai mươi văn tiền, tốt biết bao a.
Tần Miễn thuê người xong về nhà, thấy cổng nhà bị khóa thì không vào cửa mà đi thẳng tới khu đất.
Mới đi mấy bước, một lão đầu chắp tay sau lưng từ đối diện đi tới, hai mắt sáng ngời hữu thần, thân thể gầy gò nhưng bước đi vững vàng, nhìn ra được thân thể kiện khang.
Tần Miễn vừa thấy dung mạo ông và Phương Võ có năm phần giống nhau, cười chào hỏi “Phương đại gia.”
“Ha ha…” Phương đại gia híp mắt cười, ra hiệu bảo hắn cùng đi “Ánh mắt tiểu tử ngươi rất lợi hại.”
Tần Miễn vừa quan sát ông vừa lắc đầu “Phương nhị ca nói ngài năm nay đã sáu mươi mốt, khẳng định là lừa ta, ta thấy ngài nhiều nhất mới năm mươi, càng già càng dẻo dai a.”
“Ha ha ha…” Phương đại gia cười to “Tiểu tử ngươi thật là! Nó không lừa ngươi. Chuyện Phương Võ nói, ta đáp ứng, về sau mong được tiểu tử chiếu cố nhiều.”
“Phương đại gia chiết sát vãn bối rồi.” Tần Miễn khách khí nói “Là hai hậu bối ta và Lôi Thiết cần Phương đại gia chăm sóc nhiều mới đúng.”
Lão nhân đều thích người khiêm tốn hữu lễ. Phương đại gia vuốt râu gật đầu “Đâu có.”
Tần Miễn nói: “Không biết –”
Phương đại gia nhìn ra hắn muốn nói gì, nâng tay chặn lại “Đi xem mấy cây ăn quả kia trước rồi nói sau.”
Tần Miễn biết lắng nghe, nâng tay làm tư thế ‘Mời’.
Hai người đi đến vườn trái cây, Phương đại gia vừa nhìn thấy mấy cây ăn quả, trong mắt hiện vẻ kích động, bước chân nhanh hơn, bất tri bất giác đã vượt lên trước.
Nhìn vẻ mặt ông ấy, quả thật rất hiểu cây ăn quả. Tần Miễn thực sự yên tâm rồi, im lặng đi theo sau.
Phương đại gia dùng móng tay gảy rơi một mảnh vỏ cây của một thân cây, nhìn nhìn màu sắc của lõi dưới lớp vỏ, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Dạo qua vườn cây ăn quả một vòng xong, ông dừng bước, quay đầu nói với Tần Miễn: “Chủng loại cây ăn quả các ngươi mua không ít. Có ba cây khô héo nghiêm trọng, chỉ sợ khó sống tiếp, các cây khác tuyển chọn không tệ. Bất quá, cây trưởng thành trồng dời vốn khó có thể sống, hiện mới trồng dời một ngày, tạm thời còn chưa nhìn ra gì. Nếu năm ngày sau cây không lộ ra tình trạng khô cằn, vậy cơ bản không có vấn đề gì lớn.”
Về điều này, Tần Miễn không hề lo lắng, hắn rất tin tưởng nước linh tuyền.
“Về sau phải làm phiền Phương đại gia tốn nhiều tâm sức.” Tần Miễn trầm ngâm một lát “Kỳ kết trái bình thường của cây ăn quả là ba tháng, mỗi tháng vào kỳ ta trả Phương đại gia hai trăm văn tiền công, ngoài kỳ kết trái, mỗi tháng năm mươi văn tiền, Phương đại gia cảm thấy như thế nào? Hậu bối còn nhỏ không biết giá thị trường ngành nghề này, nếu an bài không thích hợp, Phương đại gia đừng ngại cứ nói.”
Phương đại gia cười ha hả xua tay “Không cần nhiều như thế, vào kỳ kết quả mỗi tháng một trăm văn, ngoài kỳ kết quả mỗi tháng hai mươi văn tiền là được. Quyết định vậy đi.”
Nói xong, ông cũng không đợi Tần Miễn đáp lời, chắp tay sau lưng đi đến nơi đào hồ nước.
-Hết chương 72-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]