Lôi Thiết trách: “Đừng uống quá nhanh. Ăn đồ ăn đi.”
Tần Miễn gắp một đũa cải bó xôi cho nhuận miệng mới dễ chịu hơn chút, ăn một miếng thịt hấp bột gạo, bưng chén rượu lên chạm chén của Lôi Thiết “Uống.” Lần này, hắn uống chầm chậm, nhấm nháp vài phần tư vị, trên mặt dần nóng lên, lại vội vàng gắp đồ ăn.
Lôi Thiết uống một hớp lớn, cũng không giục hắn.
Hoàng hôn dần buông, trong phòng mờ tối, hắn đứng dậy đốt đèn, tại bốn góc đều có một ngọn, thắp lên hết chiếu sáng sủa cả căn phòng.
Tần Miễn sờ sờ mặt nóng bừng, khá là bất mãn. Nam nhân mới uống mấy hớp rượu đã ngừng thì sao được? Tửu lượng nên rèn luyện từ nhỏ. Nghĩ đến đây, hắn ngửa cổ uống sạch số rượu còn lại trong chén. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Hàng mày khôi ngô của Lôi Thiết nhăn lại, gắp đồ ăn vào bát hắn.
“Rượu cũng chẳng có gì tốt, vì sao nhiều người lại thích uống như vậy.” Tần Miễn nói, lại rót thêm một chén.
Lôi Thiết lấy đi chén rượu của hắn, “Ăn nhiều chút rồi hãy uống.”
“À.” Đầu óc Tần Miễn có chút choáng váng, phản ứng cũng hơi trì độn, nghe lời gắp mấy đũa đồ ăn, cúi đầu ăn. Lôi Thiết thừa dịp hắn lơ ngơ, ba món ăn mỗi món gắp một ít bỏ vào bát hắn.
Tần Miễn giải quyết hơn phân nửa, khóe mắt liếc thấy chén rượu, thuận tay cầm lấy ực một hơi, nâng chén lên “Thêm chén nữa.”
“Uống ít rượu, ăn nhiều đồ ăn.” Lôi Thiết nói.
“Không được, ta muốn luyện tửu lượng.” Tần Miễn thò tay túm bầu rượu.
Lôi Thiết cầm lấy bầu rượu trước một bước, chỉ rót cho hắn nửa chén, Tần Miễn chậc một tiếng, hai tay đè lên tay (rót rượu) của y, đợi đầy chén rượu mới buông ra, vừa lòng cười cười với y, cường điệu: “Ta có thể uống.”
Lôi Thiết đặt bầu rượu cách xa hắn chút.
Tần Miễn uống cạn xong, cảm giác cũng không có gì lớn, lại thò tay lấy bầu rượu. Không cẩn thận lệch tay làm bầu rượu rơi xuống mặt đất, một tiếng ‘xoảng’ vang lên, mảnh vụn đầy đất.
“Hả? Ta không cố ý…” Tần Miễn đứng lên, hai chân như nhũn ra, cả người hơi lung lay.
Lôi Thiết nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy người, ổn định hắn ngồi xuống ghế, tỉ mỉ đánh giá hắn. Toàn thân thiếu niên mềm oặt, hai mắt như có một tầng sương mù, ánh mắt mê ly, gò má đỏ bừng.
“Say.”
“Phải không? À…” Tần Miễn sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại, muốn đứng lên “Ta đi ngủ.”
Vừa đứng dậy lại lung lay, Lôi Thiết định dìu hắn vào phòng ngủ.
Tần Miễn mê man ngã trên người y, hai tay vòng qua vai y, miệng đắng lưỡi khô, theo bản năng liếm liếm môi.
Hai mắt Lôi Thiết tối sầm lại, hai tay ôm eo hắn, càng siết càng chặt, thật lâu sau đột nhiên cúi đầu nhẫn nại hít sâu một hơi, môi chậm chạp tới gần, thật cẩn thận hạ xuống trán thiếu niên một nụ hôn nhẹ.
Trên trán ngưa ngứa khiến Tần Miễn khó chịu lắc lắc đầu, trùng hợp đúng lúc Lôi Thiết cúi đầu, cánh môi vô tình xẹt qua chóp mũi hắn. Hương rượu trong khoang miệng cả hai giao hoà vào nhau, tản ra khí tức càng nồng đậm cũng là mê dược hữu hiệu nhất.
Nhiệt lượng trong cơ thể Lôi Thiết thoáng chốc lan tràn đến ngực, cuối cùng hội tụ thành một sự xúc động, bàn tay trái giữ chặt ót Tần Miễn, môi phủ kín môi Tần Miễn không chừa chút khe hở.
Não Tần Miễn hỗn loạn, cố gắng mở to mắt, há miệng muốn nói, lưỡi lại đột nhiên bị ngậm, nhiệt độ nóng bỏng và tốc độ khuấy đảo xua tan chút nghi hoặc trong lòng cùng chút sức lực còn sót lại.
Đến khi đối phương khó thở, Lôi Thiết mới khôi phục lý trí, con ngươi đen kịt phục hồi thanh minh, cúi đầu nhìn người dịu ngoan tựa vào ngực mình, nâng cằm người nọ lên thì chợt sửng sốt. Ngất mất rồi.
Lôi Thiết vén sợi tóc rũ trên trán hắn, khẽ mổ một cái, xoay ngang người nọ ôm lên, đi vào phòng.
…….
Tần Miễn gian nan mở mắt ra lại cấp tốc nhắm lại, đầu nặng nề khó chịu, hai bên thái dương giống như có cây búa đang gõ không ngừng, hắn nâng hai ngón trỏ lên xoa xoa “Đau, đau, đau!”
Một đôi bàn tay to ấm áp dời tay hắn ra, giúp hắn xoa huyệt thái dương.
Tần Miễn mở mắt ra, bất ngờ thấy Lôi Thiết vẫn còn ở trên giường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài trời sáng trưng.
“Huynh mà cũng chưa rời giường sao?”
Ánh mắt Lôi Thiết quét xuống dưới thân.
Tần Miễn ý thức được chân mình đang đè lên đùi người ta, vội rụt về, bụng réo ùng ục, thở dài một hơi, ngồi dậy.
Lôi Thiết đè vai hắn “Chờ.”
Tần Miễn mờ mịt nhìn y mặc quần áo, đặt bàn nhỏ lên giường lò, đi ra ngoài, một lát sau bưng mâm đồ ăn tiến vào, cầm ba món ăn một bát cơm trong mâm đặt lên bàn nhỏ.
Tần Miễn ngạc nhiên nhìn y “Huynh làm sao?”
Lôi Thiết: “Chỉ là hâm nóng. Mặc áo vào.”
Tần Miễn thật sự đói bụng, bất chấp bản thân còn chưa rửa mặt súc miệng, bưng bát cơm lên ăn.
Lôi Thiết chú ý vẻ mặt của hắn, biết chuyện tối qua hắn đều không nhớ rõ.
“Phát ngốc gì vậy? Huynh không ăn sao?” Tần Miễn buồn bực hỏi.
“Ta luyện quyền trước.”
Tần Miễn cảm thấy y là lạ sao sao, tốc độ nhanh hơn, ăn no xong, nhanh nhẹn mặc quần áo đi ra sân.
Mặt trời đã nhô cao ba ngọn tre, Lôi Thiết còn ở trong sân luyện quyền, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng đầm đìa mồ hôi.
Tần Miễn cảm thấy không phải mình bị ảo giác, Lôi Thiết luyện quyền, tốc độ biến đổi chiêu thức nhanh hơn dĩ vãng, mạnh hơn dĩ vãng, giống như đang trút giận. Hắn nhặt một hòn đá lên ném qua, Lôi Thiết cứ như chưa tỉnh, tiếp tục đánh xong bộ quyền.
Ngực Tần Miễn hơi rầu rĩ nên giọng điệu có vẻ không tốt “Ai trêu chọc huynh?”
Lôi Thiết nhìn hắn chăm chú, bắt gặp trong ánh mắt kia có sự tủi thân mà cả chủ thể cũng không biết, bỗng bình thường trở lại.
“Không có. Lát nữa đến tiệm ăn?”
Gánh nặng trong lòng Tần Miễn liền được tháo gỡ “Ta đi rửa mặt.”
Chờ hắn rửa mặt xong, Lôi Thiết đã bưng thức ăn từ trong phòng ngủ ra, đang ngồi ở bàn ăn ăn cơm.
Tần Miễn thấy Nhất Điểm Bạch nằm úp sấp tại góc hẻo lánh vặn vẹo không yên, giống như rất khó chịu, vội vàng đi qua, ngồi xổm xuống xoa nhẹ đầu nó “Lôi Thiết, nó bị làm sao vậy?”
Lôi Thiết trầm ngâm nói: “Đồ ăn hôm qua hơi cay, có lẽ –”
Tần Miễn buồn rầu “Là lỗi của ta. Ta nhớ hình như loài sói không ăn được muối, hơn nữa nó hẳn là chưa từng ăn thực phẩm chín nên dạ dày không thích ứng?” Hắn nhanh chóng vào bếp bưng một chén nước ra đổ vào chậu ăn của Nhất Điểm Bạch, đút nó uống.
“Gì vậy?” Lôi Thiết hỏi.
Tần Miễn trả lời cho có lệ: “Ta đút nó uống nước, hỗ trợ dạ dày tiêu hoá là vô sự.” Thực ra nước này là nước linh tuyền nguyên chất, ít nhiều có thể giảm bớt khó chịu cho Nhất Điểm Bạch.
Lôi Thiết từ chối cho ý kiến, vừa ăn cơm vừa nhìn hắn mớm nước.
Nhất Điểm Bạch từ từ uống nước, lại nằm một lát, quả nhiên khôi phục dáng vẻ *** thần phấn chấn.
Lấy một ít thịt lợn rừng đến cắt thành khối nhỏ bỏ vào chậu ăn của nó. Nhất Điểm Bạch cúi đầu ăn ngon lành.
“Về sau chỉ cho ăn thịt tươi.” Lôi Thiết.
Tần Miễn gật đầu “Lần này là ta sơ sót.”
Chờ Lôi Thiết cơm nước xong, hai người lắp buồng xe vào xe trâu chuẩn bị ra ngoài. Nhất Điểm Bạch tung tăng từ trong cái động trên tường chui ra, nhanh nhẹn nhảy lên xe trâu.
Có cửa không đi, lại muốn chui động. Chẳng lẽ Nhất Điểm Bạch rất thích cái động trên tường kia? Vẻ mặt Tần Miễn buồn cười đi khoá cổng sân lại.
Hôm nay ngày đẹp trời trong, không có chút gió, ánh sáng mặt trời chiếu lên người ấm áp dễ chịu. Trên đường gặp được một cụ ông cùng thôn và tôn tử sáu tuổi của ông đang đi bộ lên trấn trên. Tần Miễn lễ phép mời họ lên xe.
“Gia gia, chó nhỏ kìa.” Đứa nhỏ chỉ vào Nhất Điểm Bạch, nói.
Nhất Điểm Bạch rất có linh tính, trừ cảnh giác nhìn chằm chằm cụ ông và đứa bé thì không lộ ra dấu hiệu công kích.
Cụ ông híp mắt nhìn Nhất Điểm Bạch một lúc lâu “Sao ta thấy nó giống sói quá?”
Trong lòng Tần Miễn lộp bộp, nghiêm mặt nói: “Là chó săn.”
“À.” Cụ ông không nghi ngờ, chung quy loài sói không thể nào thân cận với con người như thế.
Tần Miễn rất bội phục bản thân cái khó ló cái khôn, từ rày nếu có ai còn cho Nhất Điểm Bạch là sói, hắn sẽ kiên trì nói là chó săn.
Xe trâu chạy đến cửa tiệm, Trịnh Lục, Vương Thuận lại đây chào hỏi, chuyển đồ vật trên xe trâu xuống.
Lôi Thiết ngồi ở càng xe không xuống, nói với Tần Miễn: “Đi tới Huyện một chuyến.”
“Làm gì?” Tần Miễn buồn bực.
Lôi Thiết: “Mua các thứ trấn trên không có.”
Tần Miễn thấy y không muốn nhiều lời, tuy lòng rầu rĩ sao sao nhưng vẫn chịu đựng không hỏi, phất tay làm như không có việc gì “Đi đi.”
Lôi Thiết gật đầu, đánh xe trâu đi xa.
“Tiểu lão bản, ngài đến rồi.” Nhạc Đông ra ngênh đón.
Tần Miễn thu hồi tầm mắt, đi vào tiệm “Ừ. Mấy ngày nay buôn bán thế nào?”
“Tàm tạm.” Nhạc Đông “Khách nhân ăn lẩu vẫn rất nhiều. Ăn món nướng cơ bản đều là đóng gói mang về, nhưng ăn malatang ít đi hai người. Bởi vì thời tiết ngày càng lạnh, rất nhiều người không muốn ngồi bàn bên ngoài, tránh bị trúng gió.”
Tần Miễn nhăn mày “Vầy cũng không còn cách nào, một trấn nhỏ như vậy muốn thuê cửa hàng diện tích lớn chút không dễ. Vầy đi, ta lại nghĩ thêm vài món mới, hi vọng có thể hấp dẫn thêm nhiều khách.”
Nhạc Đông tươi cười “Biện pháp này khả thi. Không dối gạt tiểu lão bản, nhiều ngày nay ta và các hỏa kế cũng đang cân nhắc, nhưng chưa nghĩ ra.”
Tần Miễn vui vẻ “Được đó. Các ngươi tiếp tục suy nghĩ, nếu nghĩ ra một món có thể làm, lão bản ta có thưởng.”
Nhạc Đông cười đáp: “Vâng. Lát nữa ta sẽ đem tin tốt này báo cho họ.”
“Ừ, thuận tiện nói với họ càng gần cuối năm càng không thể lơ là sơ suất. Nếu biểu hiện của mọi người tốt, ngày Hai mươi bốn tiệm chúng ta liền đóng cửa, hơn nữa mỗi người sẽ được phát tiền thưởng cuối năm, để ai cũng có một năm mới tốt đẹp.” Tần Miễn vừa nói vừa đi đến quầy xem sổ sách.
Nhạc Đông mừng rỡ, nhất nhất đáp ứng.
Hơn một canh giờ sau, Lôi Thiết mới trở về.
Tần Miễn chịu đựng không hỏi y mua cái gì, ngồi trong tiệm một lát mới cùng nhau về nhà.
Lôi Thiết cầm cung tiễn, cưa và cái bào đi ra ngoài, Nhất Điểm Bạch tung tăng vui vẻ đuổi theo.
Tần Miễn đang có cục tức trong bụng, không hỏi y đi làm gì, cũng không hỏi lúc nào về, dứt khoát cầm giấy bút viết viết vẽ vẽ.
Khi trời gần đen thì trong sân mới có động tĩnh.
Lôi Thiết thả một con gà rừng xuống đất.
Tần Miễn tùy ý nghía một cái, nhướng mi “Dấu răng đó là sao?”
Nhất Điểm Bạch đung đưa cái đuôi, đi đến cọ cọ chân hắn.
“Là Nhất Điểm Bạch săn được.” Lôi Thiết nói xong lại giải thích “Chúng ta không thể coi nó như chó mà nuôi.”
Tần Miễn gật đầu, hơi phờ phạc “Ta biết rõ.”
Lôi Thiết đi đến trước mặt hắn, cầm ra một thứ từ sau lưng đưa cho hắn.
Hai mắt Tần Miễn sáng ngờ. Trong tay Lôi Thiết rõ ràng là một cây cung *** xảo, cánh cung được mài trơn bóng như ngọc, màu vàng sáng, không biết là loại gỗ gì mà mơ hồ có thể thấy sợi tơ vàng.
“Đây là…”
Lôi Thiết: “Dây cung mua ở Huyện, cánh cung là ta làm. Thích không?”
Buồn bã trong ngực nhất thời tan thành mây khói, Tần Miễn mặt mày hớn hở nhận lấy “Thích. Thì ra huynh lên Huyện để mua dây cung…”
Lôi Thiết: “Dây cung trấn trên bán không tốt.”
Tần Miễn yêu thích vuốt ve cung nhỏ không rời tay, bỗng nhiên chú ý thấy trên cánh cung còn khắc vài chữ bạc bằng sắt, nhìn kỹ, đề là ‘Thiết tặng thê’, phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ đề ngày nào tháng nào năm nào, trong lòng chợt nảy, nhìn lên Lôi Thiết.
Lôi Thiết nhìn hắn không chớp mắt.
Hai người đối diện thật lâu, không sao dời tầm mắt được.
Nhất Điểm Bạch nâng đầu cọ cọ chân Tần Miễn, nhìn nhìn bàn ăn, như đang hỏi vì sao vẫn chưa ăn cơm.
Tần Miễn bình tĩnh “Đúng rồi, đây là gỗ gì vậy? Sao đường vân có chỉ vàng?”
Lôi Thiết: “Gỗ chá(1).”
-Hết chương 62-
Chú giải:
(1) Cây chá: Loại gỗ nổi tiếng trong lịch sử, giá cả đắt đỏ, số lượng rất thưa thớt mọc rải rác nhiều tỉnh Trung Quốc, sinh trưởng chậm chạp, không dễ trưởng thành. Cây chá 100 năm chỉ có đường kính 20-30 centimet
——-