Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 52: Khách nhân từ huyện xuống

Tần Miễn thầm giật thót một cái, nhưng mặt tỉnh bơ nói “Việc này đúng là khiến người khó hiểu. Bất quá Lôi gia vô quyền vô thế, không có gì đáng giá để tính kế. Vệ cô nương từng là nha hoàn đắc lực của thế gia vọng tộc, có lẽ suy nghĩ không giống với người thường.”

“Cũng đúng.” Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí không rối rắm vấn đề này nữa.

Buổi chiều hôm đó, Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí phụ hỗ trợ trong tiệm, giảm bớt nhiều áp lực cho Tần Miễn, Lôi Thiết. Chứng kiến không ít người sống tại trấn trên tự mang bát đến ăn malatang, hai huynh đệ giật mình không ngớt. Kỳ thật rất nhiều khách nhân đề nghị Tần Miễn, Lôi Thiết mở rộng cửa tiệm hoặc đổi sang một căn tiệm diện tích lớn hơn, nhưng một là chưa có cơ hội, hai là Tần Miễn tạm thời không có nhiều *** lực, huống chi lại sắp tới cuối năm. Việc này về sau mới tính.

Buổi tối, bốn người ngồi trong tiệm ăn lẩu nóng hổi, rồi cùng ngồi xe trâu về nhà. Bởi hôm nay đồ ăn bán hết sớm, lúc về tới thôn, mặt trời chỉ vừa xuống núi.

Tần Miễn nói Lôi Thiết đánh xe trâu tới cửa lão trạch luôn. Hắn không phủ nhận là muốn đi cười nhạo Đỗ thị. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Bên lão trạch vừa bưng thức ăn lên bàn.

Tần Miễn xách một giỏ đồ ăn vào cửa, mặt treo nụ cười, cất giọng nói: “Cha, nương, mọi người sắp sửa ăn cơm sao? Xem ra chúng ta về đúng lúc. Ta và Thiết ca mang không ít đồ ăn về cho cả nhà, cha và các đệ đệ có thể uống vài chén cho vui.”

Hai tay Lôi Thiết bưng một nồi canh, cùng hắn đi vào.

Tần Miễn ra hiệu Lôi Thiết đặt xuống bàn bên phía nữ nhân, cố ý nhìn mặt Đỗ thị “Nương, đây là canh lẩu trong tiệm chúng ta, nấu bằng xương heo rất thơm. Ta còn mang thêm một ít thịt viên, thịt dê, thịt ba chỉ, thịt bắp và khoanh cá, bỏ vào nồi canh nấu sẽ càng thơm hơn.” Lôi Hướng Trí sờ cằm. Sao hắn ta có cảm giác đại tẩu trở về là để ‘diễu võ giương oai’? Ngẩng đầu nhìn đại ca nhà mình, ánh mắt y hàm chứa sự sủng nịch cùng dung túng khó có thể phát hiện, hắn ta đành bất đắc dĩ khẽ lắc đầu.

Quả thật Tần Miễn có ý kích thích tâm tư Đỗ thị nên rất hào phóng mang về nhiều món mặn, đủ cho một đám người ăn tới căng bụng.

Ánh mắt Đỗ thị đảo qua từng loại từng loại món mặn trên bàn, vui cũng không phải, giận cũng không đúng, sau hồi lâu không nói được gì.

Tần Miễn cảm thấy hả hê lắm.

Lôi Hướng Nhân thế mới biết Lôi Hướng Lễ và Lôi Hướng Trí tới tiệm của Lôi Thiết, thầm hối hận đã không đi cùng bọn họ, vội vàng đi qua “Thơm quá. Tức phụ, còn không nhanh mang bếp lò và một cái nồi sạch ra? Tam đệ muội, ngươi đi lấy rượu.”

“À.” Triệu thị nuốt nuốt nước miếng, xoay người vào bếp.

Tiền thị đi theo.

Lôi Đại Cường ho nhẹ một tiếng “Lão đại, ngươi và tức phụ ngươi ăn chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống cùng nhau ăn một chút.”

Lôi Thiết nhàn nhạt nói: “Đã ăn rồi. Tức phụ, đi.”

“Được. Cha, nương, chúng ta ra về.” Tâm tình Tần Miễn vui vẻ vẫy vẫy tay, cùng Lôi Thiết đánh xe trâu đi về, nhịn không được ngâm nga một khúc nhạc.

“Tâm trạng rất tốt?” Lôi Thiết hỏi.

“Thường thôi thường thôi.” Tần Miễn tiếp tục khẽ hát, giống như vô ý nói “Lúc Vệ cô nương gả vào cửa, chúng ta cho mỗi bàn tiệc thêm một cái lẩu được không? Để mọi người trong thôn thấy dù chúng ta bị buộc phải phân gia thì vẫn đặt hai lão trong lòng.”

Lôi Thiết cầm tay hắn, ngực nóng lên, giọng khàn khàn: “Nghe lời ngươi.”

Vài ngày sau đó, Đỗ thị dường như yên lặng hẳn. Tần Miễn không tốn tâm tư vào lão trạch nữa.

Hôm nay, sau khi chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, Tần Miễn đi mở cửa tiệm.

Lôi Thiết như có như không nhìn thoáng qua cửa, lau khô nước trên tay mới không nhanh không chậm đi qua.


Tần Miễn nhìn vài người dường như đã đợi rất lâu ngoài cửa, nghi hoặc không ngớt.

Nhóm người tới có tất cả ba người, một vị công tử trẻ tuổi ước chừng hai lăm hai sáu vận áo bào màu trắng, cổ áo viền lông cáo trắng như tuyết, hông đeo một khối bạch ngọc quý giá, vừa nhìn liền biết là công tử nhà giàu, một đôi mắt phượng hẹp dài đánh giá Tần Miễn, trong mắt hàm chứa vài phần tìm tòi nghiên cứu.

Bên trái là một nam nhân trung niên tuổi khoảng bốn muổi, vận một thân màu xám, dáng dấp giống như người quản sự.

Phía bên phải công tử trẻ tuổi là một thiếu niên mười bảy mười tám ăn mặc như tiểu tư.

“Tiểu Lục tử, tiểu Thuận tử, tiếp đón khách nhân.” Tần Miễn gọi với ra sau.

“Đến đây.” Trịnh Lục nhanh chóng chạy đến “Hoan nghênh các vị khách quan, không biết các vị đến ăn lẩu, malatang hay món nướng?”

Công tử trẻ tuổi không để ý đến nó, liếc mắt nhìn Lôi Thiết rồi trở lại người Tần Miễn “Ngươi là lão bản tiệm này?”

“Thưa phải” Tần Miễn mỉm cười “Nếu công tử không phải đến ăn thì phiền dịch sang bên cạnh một chút, đừng chắn đường khách nhân khác.”

Tiểu tư kia trừng mắt “To gan!”

Lôi Thiết nhướng mày.

Tần Miễn lạnh lùng nói: “Ngươi mới to gan. Chủ tử ngươi còn chưa lên tiếng, hạ nhân như ngươi lại chen miệng vào. Nếu ngươi là tiểu tư của ta lập tức sẽ bị vả miệng hai mươi cái.”

Sắc mặt tiểu tư đại biến, trộm dò xét sắc mặt công tử, vội vàng cúi đầu.

Trịnh Lục bội phục nhìn lão bản nhà mình, vị công tử này khí thế bất phàm, vừa nhìn liền biết lai lịch lớn, vậy mà lão bản nhà mình không sợ hãi chút nào.

“Các vị, phiền đứng sang bên cạnh nhường đường.” Tần Miễn thúc giục.

Công tử trẻ tuổi thú vị nhìn Tần Miễn một cái, ngồi xuống một cái bàn gần nhất “Chúng ta ăn lẩu.”

Trịnh Lục bắt lấy cơ hội mở miệng “Nếu ăn lẩu mời các vị vào bên trong *** ngồi. Bàn bên ngoài vốn là chuẩn bị cho khách nhân ăn malatang và món nướng.”

Công tử trẻ tuổi lại nói: “À, bên ngoài mát mẻ hơn. Nếu vậy chúng ta ăn malatang và món nướng. Xuân Sinh, ngươi đi gọi món.”

Tiểu tư cung kính nói: “Dạ, công tử.”

Sau khi Tần Miễn trở lại quầy, Lôi Thiết cũng trở lại bên nồi canh.

“Hơn phân nửa là vì công thức điều chế nguyên liệu mà đến.” Tần Miễn nhỏ giọng nói với Lôi Thiết.

Lôi Thiết thản nhiên nói: “Có ta ở đây.”

Công tử trẻ tuổi nếm thử malatang và đồ nướng được bưng lên bàn. Tần Miễn chú ý thấy người này và nam tử trung niên đều cầm thìa múc một thìa nước canh uống trước, *** tế thưởng thức như muốn phân biệt hương vị trong nó.

Họ không phải những người đầu tiên làm như thế.


Tần Miễn không lo họ nếm ra được phối liệu nước canh, phối liệu hắn dùng là một ít đồ gia vị người bình thường không dùng, hoa tiêu chưa bao giờ được cho là gia vị, thêm cả nước linh tuyền để tăng hiệu quả hương vị hắn thần không biết quỷ không hay cho vào.

“Thế nào?” Công tử trẻ tuổi nhẹ giọng hỏi.

Nam tử trung niên thấp giọng nói: “Thuộc hạ hổ thẹn, chỉ có thể nếm ra tám loại.”

Công tử trẻ tuổi lộ ánh mắt giật mình, không nói gì nữa, lúc này mới cầm đũa bắt đầu nhấm nháp đồ ăn trong bát malatang.

“Tiểu Thuận tử, hình như hai ngày này có nhiều nhân công lên trấn trên hơn, có chuyện gì à?” Tầm mắt Tần Miễn xẹt qua bốn khách nhân trên người có dính bùn, hỏi Vương Thuận. Không chỉ lưu lượng khách của tiệm ‘Ăn món ngon’ nhiều hơn, việc buôn bán của tiệm ăn tiệm cơm tiệm mì khắp trấn trên cũng tốt hơn.

Vương Thuận nói: “Tiểu lão bản không biết sao? Vào thu đông hàng năm, mực nước sông ngòi giảm xuống, một tháng trước khi nó đóng băng, quan phủ sẽ điều động lượng lớn nhân công đi làm sạch sông Lục Khúc. Các nhân công đều là đi tẩy sạch sông Lục Khúc. Mỗi ngày ít nhất có thể kiếm được hơn hai mươi văn tiền. Năm trước ta cũng làm việc này.” Sông Lục Khúc là con sông lớn nhất Huyện này, sông nhỏ chảy qua thôn Thanh Sơn là một nhánh của sông Lục Khúc.

“À?” Tần Miễn vội vàng hỏi “Sông Lục Khúc cách nơi này có xa không? Công tác làm sạch đại khái sẽ kéo dài bao lâu?”

Vương Thuận có hỏi tất đáp “Những năm trước đều là khoảng nửa tháng Sông Lục Khúc cách đây hơi xa, đi bộ ít nhất phải hơn hai khắc (30 phút).”

“Giữa trưa bọn họ ăn cơm thế nào?” Tần Miễn lại hỏi.

Vương Thuận nói: “Đại đa số là tự mang lương khô, nếu có xe thì có thể đến trấn trên ăn.”

Hai mắt Tần Miễn chợt lóe, chen đến cạnh Lôi Thiết, nhỏ giọng nói: “Biện pháp kiếm tiền đến rồi.”

Lôi Thiết nhíu mày hỏi. Kỳ thật công việc của y chả có gì khó, chỉ cần cho đồ ăn khách chọn vào cái vá, sau khi nấu chín thì đổ vào bát, múc thêm nước canh, rắc hành tỏi là được.

“Chủ ý này là cho bên lão trạch. Sau khi về thôn nói cho lão Tam và lão Tứ, về phần họ có nói với những người khác hay không, không phải chuyện của chúng ta.”

Lôi Thiết gật đầu, thuận tiện sờ sờ đầu hắn một chút.

Công tử trẻ tuổi ngẩng đầu thấy bọn hắn đang nhìn nhau cười nói. Vốn chuẩn bị chờ khách nhân ít hơn sẽ đến nói chuyện với lão bản tiệm này, nhưng trong tiệm luôn không còn chỗ ngồi, hắn đành đứng dậy đi qua.

“Hai vị, tại hạ Niếp Hành, đến từ huyện Chiêu Dương. Không biết hai vị có thời gian nói chuyện không? Ta có ý muốn mua phối phương của quý tiệm.”

Lôi Thiết nhìn Tần Miễn.

Niếp Hành cũng nhìn qua Tần Miễn.

Tần Miễn chắp tay với Niếp Hành “Được Niếp công tử để mắt, hai người chúng ta thấy vinh hạnh vô cùng. Nếu Niếp công tử đã thẳng thắn như thế, ta cũng nói thẳng, trước tháng Năm năm sau chúng ta không có ý định bán phối phương. Niếp công tử là người thông minh, ắt hẳn hiểu rõ lẩu và malatang là ăn theo thời tiết” Hắn và Lôi Thiết thế lực đơn bạc, không có ý định độc quyền vĩnh viễn.

Đôi mày nhăn của Niếp Hành tức thì giãn ra “Nói cách khác, sau tháng Năm sang năm là thời cơ Tần lão bản và Lôi lão bản bán ra phối phương.”

Đồng tử Tần Miễn co rụt. Người này đã điều tra hắn và Lôi Thiết.

“Đúng là ý này, nhưng tạm thời chưa có kế hoạch cụ thể.” Tần Miễn nói.

Sau khi cân nhắc, Niếp Hành nói: “Một khi đã như vậy, hi vọng đến thời điểm đó, nhị vị lão bản có thể ưu tiên suy xét tại hạ.”

Tần Miễn cười nhạt nói: “Nếu Niếp công tử có tâm, tháng Năm năm sau tái kiến.”

Niếp Hành nhìn sâu vào hắn một cái, xác định thiếu niên này không đơn giản. Như vậy, nam nhân lấy tư thế bảo vệ đứng cạnh thiếu niên khẳng định lại càng không đơn giản.

“Được.” Niếp Hành hảo tâm nhắc nhở “Người có cùng ý tưởng với ta không ít, bọn họ chưa hẳn sẽ thẳng thắn như ta. Nếu phối phương này rơi vào tay người khác, ta nghĩ ta sẽ vô cùng tiếc nuối.”

Lôi Thiết đột nhiên mở miệng, tiếng nói vững vàng rét lạnh, giọng điệu đầy khí phách tựa như kinh lôi “Cứ việc thử xem.”

Niếp Hành khẽ gật đầu ý bảo tiểu tư trả tiền, sau đó dẫn theo tiểu tư và nam nhân trung niên rời đi.

-Hết chương 52-

——