Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 207: Áo gấm về làng

Nói là dẫn đường, nhưng Tần Miễn và Lôi Thiết dĩ nhiên không thể luôn đi phía trước Hiếu Huệ đế, sau khi vào Huyện đổi thành Hiếu Huệ đế đi trước, Tần Miễn và Lôi Thiết theo bên cạnh ngài.

Bố cục nhà cửa chỉnh tề, đồng ruộng xanh rờn bát ngát, ao hồ xanh thẳm trong vắt, tất cả thu hết vào đáy mắt Hiếu Huệ đế, trên mặt ngài lộ rõ vẻ hài lòng, thỉnh thoảng gật đầu. Trong cánh đồng xa xa, hán tử nông gia tay chống cái cuốc cười ha ha tán chuyện với anh nông dân ruộng bên cạnh, sườn mặt y đối diện với ánh nắng, gương mặt cười ánh lên sự thỏa mãn với cuộc sống, xúc động lòng người. Dưới tàng cây liễu, lũ trẻ độ tuổi khác nhau chơi đùa rượt đuổi ầm ĩ, chất giọng non nớt trong trẻo tràn đầy vui thích. Nhóm phụ nhân đang giặt quần áo trên phiến đá xanh bên hồ thỉnh thoảng cất giọng la rầy chúng vài câu, tuy quở trách đó, nhưng trong giọng nói bao hàm tình thương yêu với lũ trẻ.

Tần Miễn, Lôi Thiết không dùng ngôn từ hoa lệ giảng giải cho Hiếu huệ đế mình đã tiêu phí bao nhiêu tâm tư và *** lực trong công cuộc trùng kiến Vị huyện, vẻ mặt luôn bình thản, không quan tâm hơn thua.

Lý công công thấy rõ, không khỏi tiếc nuối thay Hoàng thượng sắp mất đi hai viên đại tướng.

Hiếu Huệ đế bị bầu không khí yên lặng êm đềm trong Huyện thành lây nhiễm, nhất thời quên đi chuyện Tần Miễn, Lôi Thiết sắp quy ẩn, phát ra vài tiếng cười to từ nội tâm. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Tốt tốt. Theo trẫm sang đó xem.”

Hiếu Huệ đế dẫn đầu đi về phía cánh đồng ruộng, mọi người vội vàng đuổi kịp.

Lúc này, nông dân làm cỏ trong ruộng rốt cuộc phát hiện đội ngũ thật dài xa xa, vừa thấy quần áo sắc vàng sáng chỉ có Hoàng đế được mặc liền sửng sốt, rồi nhanh chóng đoán ra thân phận người này, đại kinh thất sắc, đầu trống rỗng quỳ xuống đất.

Hiếu Huệ đế vội vàng đi tới, thân thiết nói với một lão giả gần nhất: “Lão nhân gia, mau mau bình thân.” Ông cụ thụ sủng nhược kinh, hai chân như nhũn ra, sau một lúc lâu mới đứng thẳng người được.

Hiếu Huệ đế ôn hòa gọi hết nông dân gần đó tới trước mặt, hỏi thăm niên kỷ bọn họ, thu hoạch ruộng vườn thế nào, nhà có mấy người…

Vài người trẻ tuổi lá gan lớn chút, cố phồng dũng khí trả lời. Các lão nhân nhận được cổ vũ, cũng gia nhập trò chuyện.

Hiếu Huệ đế hoà nhã thân thiện, rất khó để người không thích. Trong nhất thời, những thân phận cách biệt một trời một vực trò chuyện với nhau thật vui.

Một tiểu hài tử tám tuổi còn chạy đi hái một quả đào vừa đỏ vừa to trên cây xuống.

Vẻ mặt Lý công công khẽ biến, đang muốn tiến lên, bị Hiếu Huệ đế ngăn cản.

Hiếu Huệ đế tin tưởng năng lực chủ trì Vị huyện của Tần Miễn Lôi Thiết, mỉm cười, tự mình lột vỏ, cắn một ngụm “Ừm, rất ngọt.”

Đó là dĩ nhiên. Mức sống của người dân trong núi quả thật kém hơn người đồng bằng rất nhiều. Tần Miễn có lòng giúp họ, lúc gieo trồng mấy cây ăn quả đều dùng một lượng nước linh tuyền thích hợp cải tạo. Thế nên hương vị hoa quả Vị huyện ngọt lành vô cùng.

“Đa tạ tiểu gia hỏa khoản đãi.” Hiếu Huệ đế hiền từ xoa xoa đầu tiểu hài tử.

Tiểu hài tử hồn nhiên cười đáp trả, vẻ mặt ngây thơ.

Ngược lại, phụ thân hài tử đó kích động đến hai tay phát run, suýt chút ngất xỉu.

Tần Miễn cố nín cười, tâm nói e là trong vòng mười ngày nửa tháng tiếp theo phụ thân thằng bé sẽ không cho thằng bé gội đầu mất.

Dạo quanh cánh đồng ruộng xong, Tần Miễn, Lôi Thiết lại dẫn Hiếu Huệ đế đi trên đường huyện. Hiếu Huệ đế tùy tiện chọn vài hộ gia đình thăm hỏi, cực kỳ vừa lòng.

Lúc này, Hiếu Huệ đế đã hơi mệt mỏi, để Tần Miễn, Lôi Thiết dẫn ngài đến nhà họ.

Lôi Thiết phân phó cấm vệ quân đến đó bố trí canh phòng trước.


Chờ ba người Tần Miễn, Lôi Thiết và Hiếu Huệ đế về đến nơi, bốn phía nhà Tần Miễn đã được bố trí kiên cố như tường đồng vách sắt.

Tần Miễn sắp xếp phòng ngủ chính để Hiếu Huệ đế nghỉ ngơi, Lý công công phụng bồi.

Tần Miễn hỏi hai ngự trù theo hầu Hiếu Huệ đế cần chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn gì, rồi tự mình đi mua các loại thịt, sau đó ra vườn rau hái chút rau củ.

Hiếu Huệ đế nghỉ ngơi một lúc lâu, bảo Tần Miễn, Lôi Thiết cùng ăn cơm trưa với ngài.

Buổi chiều, Tần Miễn, Lôi Thiết bồi Hiếu Huệ đế tham quan học đường và vài lớp huấn luyện kỹ năng của Huyện, Hiếu Huệ đế khen ngợi cách làm này của Tần Miễn hết lời. Tuy nói ‘Sĩ nông công thương’, thương xếp cuối cùng, song Hiếu Huệ đế chưa bao giờ nghĩ thương nhân không quan trọng, tỷ như trong cuộc chiến với Thổ La quốc, chỉ tính khoản quyên góp của thương nhân thì đã hơn một nghìn vạn lượng, ngoài ra, thuế thương nghiệp hàng năm là một trong các nguồn trọng yếu của tổng thu ngân sách triều đình.

Hiếu Huệ đế từ xa đến đây, hiển nhiên sẽ không khảo sát xong liền đi ngay, buổi sáng hôm sau, Tần Miễn, Lôi Thiết dẫn ngài đi thể nghiệm thú vui tự mình hái hoa quả rau củ.

Nhìn thấy trong ruộng có người cày ruộng, Hiếu Huệ đế cũng tới thể nghiệm một phen, làm vài vị quan viên đi theo sợ tới mức sắc mặt tái mét, sợ trâu kia đột nhiên phát cuồng tổn thương Hiếu Huệ đế.

Hiếu Huệ đế thấy Tần Miễn, Lôi Thiết cũng hộ giá, bình thản vô cùng, chơi đùa thống khoái.

Không ít người dân xem náo nhiệt thấy thế, tức thì càng thêm kính ngưỡng Hiếu Huệ đế, nội tâm còn có vài phần quý mến. Trong lòng họ, Hoàng đế luôn là đấng cao cao tại thượng, ai có thể ngờ lúc sinh thời họ không chỉ được gặp Hoàng thượng, thậm chí Hoàng thượng còn muốn học tập bọn họ cách cày ruộng?

Ở Vị huyện được bốn ngày, Hiếu Huệ đế định khởi hành hồi kinh.

Lần này tới, Hiếu Huệ đế mang theo một tân Huyện lệnh, trực tiếp để y lại đây. Hiếu Huệ đế bảo Tần Miễn, Lôi Thiết cùng ngài hồi kinh, chính thức chuyển giao công vụ.

Hiếu Huệ đế cũng là có ý tốt, nếu Tần Miễn, Lôi Thiết từ Vị huyện quay về thẳng thôn Thanh Sơn, chỉ sợ người trong triều đình sẽ nghĩ bọn họ bị Hiếu Huệ đế ‘đày vào lãnh cung’, lỡ như sau này Tần Miễn Lôi Thiết gặp phải phiền toái, quan viên có thể sẽ khi dễ bọn hắn. Mà hồi kinh cùng Hiếu Huệ đế thì khác, nó chứng tỏ Hiếu Huệ đế vẫn coi trọng họ như trước.

Tần Miễn và Lôi Thiết đều không ngốc, tự nhiên hiểu được điểm này, thừa nhận thịnh tình của Hiếu Huệ đế.

Ngày khởi hành, lão bá tánh biết được Tần Miễn, Lôi Thiết phải rời khỏi Vị huyện, ai cũng khiếp sợ, rưng rưng quỳ đưa, lưu luyến không rời. Tần Miễn là một Huyện lệnh tốt, không cần phải nói, còn Lôi Thiết tuy nói không nhiều, người cũng lạnh nhạt, nhưng vì trùng kiến Vị huyện ra bao nhiêu sức lực, lão bá tánh không phải người mù, đều xem trong mắt.

“Tần đại nhân, Lôi tướng quân, chúng ta sẽ nhớ các ngài lắm!”

“Tần đại nhân, Lôi tướng quân, đi đường bình an nha!”

“Tần đại nhân, Lôi tướng quân, đều là quan tốt a!”

“…”

Hàng vạn người quỳ xuống đưa tiễn rầm rộ khiến Hiếu Huệ đế chấn động, không khỏi than thở: “Nếu chúng quan viên Đại Hạ ta đều như Lôi ái khanh và Tần ái khanh, Đại Hạ quốc lo gì không mạnh?”

Tất cả quan viên đi theo cúi đầu xưng phải.

Tân huyện lệnh Tô đại nhân nhìn lão bá tánh theo tiễn Tần Miễn, Lôi Thiết một dặm lại một dặm, trong ***g ngực chợt sôi trào nhiệt huyết, song quyền siết chặt. Nếu có một ngày, y cũng có thể khiến dân chúng cam tâm tình nguyện làm thế vì y, y nghĩ mình dẫu có chết cũng không uổng.

Đường hồi kinh, không cần nói lời rườm rà.


Sau khi về đến kinh thành, Tần Miễn, Lôi Thiết chính thức dâng tấu thỉnh từ quan.

Hiếu Huệ đế miễn đi chức Trấn quốc đại tướng quân của Lôi Thiết, miễn đi chức Huyện lệnh Vị huyện của Tần Miễn, giữ lại phong hào Trấn quốc công của Lôi Thiết, địa vị cáo mệnh phu nhân của Tần Miễn, Thế tử Trấn quốc công của Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân vẫn là An Bình huyện công, không chỉ thế, y còn đích thân hạ lệnh cấm vệ quân hộ tống một nhà Tần Miễn về quê, thật là vinh sủng vô thượng.

Trần Mộc Phong, Trưởng Tôn Hách và Lôi Hướng Trí đứng trên thành lâu đưa tiễn.

“Không biết vì sao, cứ cảm thấy sau khi họ đi, kinh thành sẽ càng thêm không thú vị.” Trong lòng Trần Mộc Phong ôm một đứa bé khoảng sáu bảy tháng, béo tròn mũm mĩm khiến người yêu thích.

Trưởng Tôn Hách nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt Trần tiểu đệ “Có sao đâu? Khi nào thấy buồn chán, chúng ta liền đến huyện Chiêu Dương chơi.”

“Quyết định vậy đi.” Trần Mộc Phong nói.

Lôi Hướng Trí mỉm cười, nhìn theo bóng dáng mọi người Tần Miễn càng lúc càng xa, hi vọng sau này đại ca đại tẩu càng lúc càng tốt. Năm trước, hắn đã thăng lên thành Thị độc học sĩ Nội các hàm tứ phẩm, hắn tin tương lai mình cũng sẽ ngày càng tốt.

Rời đi kinh thành, một nhà bốn người Tần Miễn, Lôi Thiết, Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân thoải mái cả thể xác lẫn *** thần, ở trong xe ngựa rộng rãi, cả nhà cùng nhau chơi bài tú lơ khơ ‘Chạy mau’(1) do Tần Miễn ‘phát minh’. ‘Chạy mau’, tên như ý nghĩa, ai hết bài trước thì thắng. Ba người Tần Miễn, Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân liên thủ làm trên trán Lôi Thiết dán đầy tờ giấy, ba phụ tử chốc chốc lại phát ra tiếng cười to đắc ý.

Nhóm gia tướng bên ngoài xe ngựa nghe thấy tiếng cười, đều hiểu ý cười cười.

Nhất Điểm Bạch nằm gục trên đùi Tần Miễn, ngẩng đầu nhìn bài trong tay hắn, hai lỗ tai một hồi dựng thẳng, một hồi lại cụp tai, thỉnh thoảng còn ngả nghiêng, dáng vẻ kia y như là xem hiểu. Kim Điêu đậu trên trần xe ngựa, tùy ý phe phẩy cánh, lúc đột nhiên bay lên, nhơn nhở đảo quanh không trung một vòng Lúc bất chợt hạ xuống, lười biếng nhìn trái nhìn phải. Kim Mao thân hình khổng lồ, ngồi một mình trong chiếc xe ngựa khác

Đường về không vội, cả nhà Tần Miễn một đường vừa đi vừa chơi, ước chừng mất hơn tháng trời mới tiến vào huyện Chiêu Dương.

Lão bằng hữu Niếp Hành đã sớm nhận được tin tức, đứng ở giao lộ nghênh đón họ.

Dùng bữa trưa tại nhà Niếp Hành xong, đoàn xe tiếp tục xuất phát, lúc tiến vào thôn Thanh Sơn đã là chạng vạng.

Mùa hè ban ngày dài, các thôn dân vẫn chưa nghỉ ngơi, tụ ở cây đại thụ đầu thôn hóng mát, có đang khâu đế giày, có đang ăn cơm, có đang chơi cờ, có tán gẫu chuyện nhà.

Ngô Địch *** mắt thấy chiếc xe ngựa quen thuộc đến gần, đứng phắt dậy, kinh hỉ nói: “Đó là nhà Thiết tử thì phải?”

“Ui, đúng rồi!”

“Còn có quan binh hộ tống nữa? Áo gấm về làng a!”

Mọi người vừa nghị luận vừa sôi nổi đứng lên nghênh đón, nhiệt tình chào hỏi.

“Tức phụ Thiết tử, các ngươi đã trở về?”

“Dọc đường hẳn vất vả lắm nhỉ?”

“Có thể về rồi à, mọi người đều nhớ các ngươi.”

Có tiểu hài tử vội vã hỏi: “Tần thúc thúc, Viên Viên và Mãn Mãn có cùng về không?”

“Viên Viên, Mãn Mãn…”

“Có cả Kim Mao và Nhất Điểm Bạch kìa!”

-Hết chương 207-

Chú giải:

(1) Bài ‘Chạy mau’ của Trung quốc: Bộ bài tú lơ khơ Trung quốc có 54 lá, nhưng chơi ‘Chạy mau’ thì bỏ hai lá Joker còn 52 lá.

Khá giống với ‘tiến lên’ nước mình, trò chơi gồm 4 người chơi, 52 lá bài tây, mỗi người 13 lá. Ai ra hết lá bài trước là thắng, 3 người còn lại chia ra chịu, chìa bài trên tay mình ra đếm, luật chơi chi tiết thì tui không nghiên cứu làm gì.

——