Trưởng Tôn Hách chủ động tiến cung bầu bạn với Lục hoàng tử Thổ La quốc, mặt mày còn tươi cười rạng rỡ, khiến cho Hiếu Huệ đế ngạc nhiên. Ngài không cố ý điều tra, nhưng cũng nghe nói chuyện Trưởng Tôn Hách bị Minh thân vương đánh, bèn hiếu kỳ hỏi.
Trưởng Tôn Hách liền nhân cơ hội nói ra chuyện Minh thân vương sắp có con trai. Y đúng là cố ý. Thời điểm thích hợp phơi bày chuyện nhà ở trước mặt Hiếu Huệ đế, Hiếu Huệ đế sẽ càng yên tâm với y.
Quả nhiên, Hiếu Huệ đế chẳng hề để tâm, cười chúc mừng y rốt cuộc mây tan thấy trăng sáng. Minh thân vương sinh thêm con trai cũng không ảnh hưởng tới ngài, cùng lắm ngài chỉ có thể ngồi trên long ỷ hai mươi năm nữa, hai mươi năm sau, chuyện đề phòng con cháu tôn thất là việc của Hoàng đế tiếp theo, không cần ông hao tâm nhiều làm gì.
Hai ngày sau, hoàng cung lại có thịnh yến. Bất kể Đại Hạ quốc có đang âm mưu tính kế Thổ La quốc hay không, từ xa tới chính là khách, Đại Hạ quốc không thể không tiếp đãi sứ đoàn Thổ La quốc nồng hậu. Nếu làm qua loa cho xong, ắt sẽ khiến Thổ La quốc nghi ngờ.
Ngoài ra, chuyện chọn người nào hoà thân cũng quyết định trong hôm nay. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Yến hội hôm đó là vào buổi trưa, cử hành tại Ngênh Tân điện.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân đều thích món ăn của Ngự thiện phòng, Tần Miễn lại xin nghỉ cho hai đứa con, dẫn bọn nhỏ cùng tiến cung. Lôi Thiết tỏ vẻ ủng hộ, nhưng nhi tử nên giáo dục thì phải giáo dục, trực tiếp nói rõ với bọn nhỏ, mục đích dẫn chúng tiến cung là để chúng trải nghiệm sự đời, nếu vì vậy mà lười biếng sự học, nên phạt tất sẽ phạt. Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân tuổi không lớn, nhưng rất nhiều việc đáy lòng đều rõ ràng, thẳng thắn đáp ứng.
Các đại thần và phu nhân khác nhìn điều này với ánh mắt lạ thường.
Tần Miễn không thèm để ý, Trần Mộc Phong hỏi hắn suy nghĩ thế nào vậy, hắn thẳng thừng lên mặt trả về một câu “Con ta thông minh, không lên lớp một buổi cũng không sao.” Trần Mộc Phong đáp lại bằng câm nín, hạ quyết tâm chờ đệ đệ sinh ra sẽ xem nó như nhi tử mà đau.
Yến hội lần này không giống như lần trước, tới tham gia yến hội ngoài cáo mệnh phu nhân, còn có nhóm nữ nhi chưa định thân của quan to quyền quý và vương hầu công tước.
Đại Hạ quốc tương đối coi trọng ‘nam nữ đại kỵ’, nhưng nếu cha nương của nữ tử ở đây, cũng không nghiêm khắc yêu cầu nam nữ đại kỵ. Huống chi, trong trường hợp như cung yến thường có nhiều cung nữ nội thị hầu hạ, khả năng xuất hiện chuyện trao thân gửi phận rất thấp.
Chúng đại thần và các phu nhân đã sớm biết được lần này sứ đoàn Thổ La quốc đến Đại Hạ quốc là để cầu thân, không khỏi suy đoán mục đích Hiếu Huệ đế bảo họ đưa theo cô nương nhà mình cùng tham dự yến hội rất có thể là muốn tuyển một nữ tử phong làm công chúa đưa đến Thổ La quốc hòa thân. Một vài cặp cha mẹ thật hoan nghênh việc này, nếu nữ nhi trở thành công chúa, nhà mình cũng sẽ được phong thưởng ít nhiều Một vài cha mẹ lại thấy bất an, không nỡ để con gái gả đi nước khác. Nhưng lệnh vua không thể trái. Thế nên hiện tại Ngênh Tân điện, mỹ nữ như mây, đại thể đều là thiếu nữ chưa định thân trong độ tuổi mười bốn đến mười tám, ăn vận hoa lệ mười phần.
Lần này chỗ ngồi không phân riêng nam nữ mà bố trí theo gia đình. Hai phu thê ngồi phía trước, các cô nương ngồi đằng sau cha nương. Một vài đôi phu thê vợ phía sau chỉ có một thiếu nữ, một vài đôi phía sau có ba bốn thiếu nữ, có đích nữ cũng có thứ nữ…
Hiếu Huệ đế an vị trên bảo tọa, Hoàng hậu và Thái hậu ngồi hai bảo toạ trái phải sau bàn dài Yến thanh công chúa và Đoan Ninh công chúa cũng tham dự, Đoan Ninh công chúa ngồi cùng Hoàng hậu, Yến thanh công chúa thì ngồi cùng Thái hậu.
Đại hoàng tử, nhị hoàng tử, tam hoàng tử, tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử đều lộ diện. Đây là lần đầu tiên Tần Miễn cùng lúc nhìn thấy cả năm vị hoàng tử trưởng thành. Trong đó, đại hoàng tử là tiên hoàng hậu sở sinh, nhị hoàng tử và tam hoàng tử là đương hoàng hậu sở sinh, tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử lần lượt do Hiền phi và Lương phi sở sinh. Quy chế hậu cung của Đại Hạ vương triều là nhất hoàng hậu, nhất quý phi, tứ phi hiền lương thục đức và lục tần, dưới hơn nữa thì không giới hạn. Hoàng hậu là người duy nhất trong hậu cung có hai nhi tử, liền biết thủ đoạn không phải tầm thường.
Tần Miễn đánh giá một vòng, âm thầm buồn bực. Chẳng lẽ Yến Thanh công chúa và Đoan Ninh công chúa đều không nằm trong danh sách ứng cử hoà thân?
Qua ba tuần rượu, Hiếu Huệ đế ra hiệu một khoé mắt cho Văn thừa tướng.
Văn thừa tướng cười ha ha, đứng lên, khom người với Hiếu Huệ đế “Khải bẩm Hoàng thượng, vi thần cho rằng hiếm khi Lưu điện hạ đến đây một lần, chỉ lấy rượu thơm món ngon chiêu đãi thì không khỏi có hơi nhàm chán.”
“Hở? Chẳng lẽ Văn ái khanh có ý kiến gì hay? Hiếu huệ đế cảm thấy hứng thú, hỏi.
Văn thừa tướng nói: “Thần nghe danh người Thổ La giỏi văn thiện võ đã lâu, Đại Hạ quốc ta cũng không ít văn võ đại tài, sao không mượn cơ hội hiếm có này tỷ thí một phen? Thứ nhất, có thể luận bàn học tập lẫn nhau Thứ hai, cũng có thể trợ hứng cho Lưu điện hạ và các vị quý sứ.”
Tần Miễn sáng tỏ. Xem ra Hiếu Huệ đế rất tự tin vào thủ hạ nhân tài của ngài nên mới muốn khoe khoang một phen.
Quan viên làm đến chức vị từ tứ phẩm trở lên sẽ không mấy ai hồ đồ, nhìn ra Hiếu Huệ đế và Văn thừa tướng kẻ xướng người hát, bèn sôi nổi phụ họa, lời nói ra thật khiêm tốn, hi vọng có thể thỉnh giáo người Thổ La một hai.
Hiếu Huệ đế nghe vậy, tất nhiên là ủng hộ toàn lực “Chúng ái khanh nói có lý, nhưng không biết ý Lưu điện hạ thế nào?”
Lưu Mãn Thanh đến Đại Hạ quốc chuyến này, hao hết tâm tư cũng chỉ sắp xếp được hai người phe mình vào đoàn sứ giả, còn lại đều là người Hoàng đế Thổ La quốc an bài. Cho dù y không để tâm thanh danh của Thổ La quốc, những người khác cũng sẽ không để y rút lui, hiển nhiên chỉ có thể mỉm cười đáp ứng.
Gia Duẫn Văn trong nhóm sứ đoàn chính là văn thần đi sứ lần này, tuổi chừng bốn mươi, hào hoa phong nhã, đôi mắt ôn hoà luôn lóe ra nét trầm ổn cơ trí, không hoảng không vội nói: “Ngoại thần ngưỡng mộ văn hoá Đại Hạ quốc đã lâu, lời này của bệ hạ cũng chính là tâm ý của chúng ta. Không biết bệ hạ muốn tỷ thí thế nào?”
Qua lại giữa các nước luôn như thế, không lúc nào không tồn tại việc đọ sức, bên họ đã sớm có phòng bị, trong đoàn sứ giả không ít tài tử văn võ song toàn.
Chỉ ăn uống quả thật hơi nhàm chán, nam nữ trẻ tuổi tham dự cung yến lúc này đều dậy hứng thú.
Hiếu Huệ đế trầm ngâm một lát “Nếu muốn so, dĩ nhiên phải so tận sức. Như vậy thì sao? Trước so văn, sau so võ.”
Gia Duẫn Văn như có như không liếc mắt nhìn các thiếu nữ ở phía sau đại thần và cáo mệnh phu nhân, trong lòng nghĩ e là Hiếu Huệ đế muốn tuyển một thiếu nữ trong số đó phong làm công chúa gả đi Thổ La quốc. Thổ La quốc họ cũng không phải dễ gạt gẫm, nếu trận tỷ thí hôm nay có thể áp đảo Đại Hạ quốc sẽ dễ đưa ra yêu cầu hơn.
Ông nhìn sang Lưu Mãn Thanh, cung kính hỏi: “Không biết Lưu điện hạ nghĩ như thế nào?”
Lưu Mãn Thanh nói: “Bệ hạ nói có lý.”
Hiếu Huệ đế đang muốn mở miệng, một giọng nữ lanh lảnh vang lên trong điện.
“Phụ hoàng, nhi thần có một chủ ý, không biết có nên nói hay không.”
Người nói là Yến Thanh công chúa.
Hiếu Huệ đế nhìn cảnh cáo cô một cái, ôn hòa nói: “Yến Thanh muốn nói gì?”
Ánh mắt Yến Thanh công chúa xẹt qua người Tần Miễn, cười rạng rỡ “Nhi thần cho rằng, về so văn, không bằng Đại Hạ quốc ta và Thổ La quốc mỗi bên lần lượt ra ba đề, chỉ định người trả lời câu hỏi, tăng thêm thú vị cho trận so tài.” Tuy nói chỗ ngồi hôm nay không tách ra theo giới tính, nhưng quan văn và quan võ vẫn ngồi tách ra, hơn nữa phục sức giữa quan văn và quan võ bất đồng. Người Thổ La nếu không biết lợi dụng điểm này thì đúng là đồ ngốc. Hôm nay cô phải cho tên nông phu quê mùa Tần Miễn kia đẹp mặt.
Hiếu Huệ đế khẽ gật đầu “Chủ ý khá hay.” Đại Hạ quốc trước nay luôn trọng văn nên không ít võ quan vẫn có thể ngâm thơ đối câu, dù dùng phương thức này cũng không cần lo.
Người Thổ La dường như có chuẩn bị mà đến, mặt không đổi sắc đồng ý đề xuất của Yến Thanh công chúa.
Tần Miễn nhận ra được cái liếc mắt khi nãy của Yến Thanh công chúa, rất tò mò đối phương định nhằm vào hắn thế nào.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân không hẹn mà cùng nhìn về phía Yến Thanh công chúa, hai huynh đệ vẻ mặt lạnh nhạt giống nhau như đúc, ánh mắt cũng giống nhau như đúc, sắc bén đến mức doạ người kinh hãi.
Lòng Yến Thanh công chúa chợt nảy, theo bản năng tránh đi ánh mắt chúng, tiếp đó lại nổi giận nhìn lại, huynh đệ hai người cũng đã dời tầm mắt, đang nhỏ giọng trò chuyện.
Hiếu Huệ đế uống một ngụm rượu ngon, cười nói: “Quý sứ Thổ La quốc là khách quý của chúng ta, liền tùy các ngươi ra đề mục trước.”
Lưu Mãn Thanh đề nghị: “Bệ hạ, không bằng như vầy. Tệ quốc và quý quốc ra xen kẽ đề mục.”
“Cũng tốt.” Hiếu Huệ đế nâng tay làm một tư thế ‘mời’ “Vậy mời quý sứ ra đề trước.”
Nhóm sứ đoàn Thổ La quốc đều nhìn sang Gia Duẫn Văn.
Gia Duẫn Văn đứng lên, cúi người hành lễ với Hiếu Huệ đế xong, trầm ngâm một lát, vừa nói vừa đảo mắt qua một hàng võ quan “Hiện là giữa hè, vậy đề thứ nhất, ngoại thần thỉnh quý quốc lấy đề tài ‘giữa hè’ làm một bài thơ.”
Mọi người đều sáng tỏ, đối phương biết rõ Đại Hạ quốc trọng văn lại ra đề đầu tiên đơn giản như thế, hiển nhiên là muốn thử sức.
Gia Duẫn Văn nhìn một vị tham tướng lưng hùm vai gấu trong nhóm võ quan “Mời vị đại nhân này đáp lời.”
Tham tướng kia đứng lên, sau khi ôm quyền với ông, gãi gãi đầu, cúi đầu suy nghĩ.
Vẻ mặt Gia Duẫn Văn bình thản, cũng không thúc giục.
Tham tướng kia đương nhiên cũng không kéo dài lâu lắm, suy tư một lát, ngâm: “Cửa đông muộn không nóng, hộ bắc có gió mát. Cả ngày ngồi lại nằm, không rời phòng một bước. Trong lòng không vướng bận, có xuất môn cũng thế(1).”
Những người khác có người gật đầu, có người lắc đầu.
Gia Duẫn Văn bình luận đơn giản “Thơ này tuy câu chữ đơn giản, nhưng có một nét thi vị khác. Quý quốc quả nhiên nhiều nhân tài.”
Hiếu Huệ đế cười ha ha.
Lưu Mãn Thanh cười nói: “Tới quý quốc ra đề mục.”
Tất cả mọi người nhìn Văn thừa tướng.
Văn thừa tướng việc nhân đức không nhường ai, đứng lên “Đã như vậy, thỉnh quý sứ cũng làm một thơ, lấy ‘Rượu’ làm chủ đề.“ Ông cũng chỉ một võ tướng bên đối phương.
Không nghĩ võ tướng kia có thực tài, đứng lên, chỉ trầm ngâm một chút rồi ngâm: “Trước rượu ta hát, đời người bao lâu? Giống như sương sớm, ngày qua khổ đau. Nghĩ tới ngậm ngùi, buồn lo suốt đời. Lấy gì để quên? Chỉ có rượu thôi.”
Người Đại Hạ quốc không khỏi ngầm chấn động. Thơ này thật tuyệt diệu!
Hiếu Huệ đế cũng không chần chờ khen: “Thơ hay! Ván thứ nhất, quý sứ thắng. Trẫm kính chư vị một ly!”
Kính rượu xong, Thổ La quốc ra đề thứ hai.
Vẫn là Gia Duẫn Văn ra đề mục “Gà thỏ ở cùng ***g, trên có ba lăm đầu, dưới có chín tư chân, số lượng mỗi loài là?”
Nghe đề này, sắc mặt Tần Miễn, Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân đều hơi đổi. Đây không phải là phương trình bậc hai một ẩn Tần Miễn từng dạy sao? Lúc Tần Miễn dạy cho Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân, Lôi Thiết cũng cùng học nên cả nhà họ đều giải được đề này. Nhưng nhìn những người khác, ai nấy đều lộ vẻ mặt khẩn trương.
Tần Miễn thầm nói Gia Duẫn Văn đủ độc. Với người bình thường mà nói, độ khó câu hỏi này không nhỏ, không phải không thể giải ra, mà có lẽ sẽ mất khá lâu mới tính ra được.
Không ít người dùng tay uống rượu, viết lên bàn tính toán.
Ánh mắt Gia Duẫn Văn đảo qua, nhìn về phía Văn thừa tướng “Làm phiền Văn đại nhân chỉ giáo.” Vì ván thứ nhất là Thổ La quốc thắng nên bên họ có thể thăm dò thêm một lần. Ông cho rằng, Văn thừa tướng giữ địa vị cao nhất trong hàng ngũ quan văn, hẳn là tài học xuất sắc nhất.
Văn thừa tướng vuốt chòm râu ngắn, sai người lấy giấy bút và bàn tính đến.
Thống lĩnh đoàn sứ giả, Thịnh Tự Hạo nói: “Bệ hạ, đề này phải chăng nên định thời hạn?”
Hiếu Huệ đế cũng là người tri thức uyên bác, dĩ nhiên nhìn ra độ khó của đề này, ngồi trên cao đã thu hết vẻ mặt của chúng thần tử vào mắt, trong lòng có chút không yên, nhưng không được thua khí thế, mỉm cười nói: “Nên như vậy. Không bằng lấy một nén hương làm hạn định, các vị nghĩ thế nào?”
Mấy người Lưu Mãn Thanh đều không có dị nghị.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân nhìn sang Tần Miễn, hỏi ý, Tần Miễn khẽ lắc đầu.
Văn thừa tướng vững như Thái sơn, viết viết hồi lâu, buông bút, đáp: “Gà hai mươi ba, thỏ mười hai.”
Gia Duẫn Văn chắp tay khen: “Văn thừa tướng tài cao, tệ tướng bội phục!”
“Ha ha, quá khen, quá khen.” Văn thừa tướng nhìn thoáng qua Hiếu Huệ đế, có chút không tự tin.
Nụ cười tươi của Hiếu Huệ đế nhạt đi.
Trong lòng Gia Duẫn Văn đắc ý, cất cao giọng nói: “Không biết đề thứ hai của quý quốc là?”
-Hết chương 186-
Chú giải:
(1) Bài thơ ‘Ngày mùa hè’ của Bạch Cư Dị. Ý nghĩa: Ngoài mặt tác giả viết mình ở trong nhà tránh nóng, chân không bước ra ngoài. Nhưng thực tế là nói lên bản thân không màng công danh lợi lộc – lòng yên tĩnh tự nhiên mát.
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]