Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 168: Nhập kinh

Chuyện này cứ thế mà định.

Hoàng thượng phái Lý công công hộ tống cả nhà Lôi Thiết cùng nhau hồi kinh, hiển nhiên là vì phòng bị Lôi Thiết để người nhà ở lại thôn Thanh Sơn. Nghĩ đến điểm này, Tần Miễn, Lôi Thiết thấy trì hoãn lâu không tốt, sai người cho gọi những người quản lý mấy gian nhà xưởng và mấy gian cửa hàng đến.

Lão gia(1) là đại bản doanh của Tần Miễn, Lôi Thiết, hai người không tính buông tay. Cửa tiệm điểm tâm, tiệm ăn và Song Hưởng lâu vẫn do người quản lý hiện tại phụ trách. Để khuyến khích ba quản lý thêm dụng tâm làm việc, Tần Miễn, Lôi Thiết thương lượng, quyết định cho mỗi người hưởng một phần lợi nhuận kinh doanh của cửa hàng đó.

Du nhiên điền cư và sơn trang nghỉ mát Kỳ Lân giao cho Toàn thúc trông coi, về sau Toàn thúc chính là quản gia của lão gia, mọi chuyện trên dưới đều do ông trù tính xử lý. Tửu phường do Lôi Đại Hà phụ trách, xưởng miến do Lôi Đại Sơn quản lý, xưởng chao do Lôi Đại Thụ xử lý. Tiền tháng của Toàn thúc tiền tăng lên thành mỗi tháng năm lượng, Lôi Đại Hà, Lôi Đại Sơn và Lôi Đại Thụ mỗi tháng tăng lên một lượng. Các hạ nhân khác, tiền tháng hạ nhân tam đặng tăng năm mươi văn, hạ nhân nhị đẳng tăng một trăm văn, hạ nhân nhất đẳng tăng một trăm năm mươi văn.

Phúc thúc, Phúc thẩm, Lôi Tần Nhạc, nương tử Lôi Tần Nhạc cùng với chín gia tướng, Tần Miễn Lôi Thiết sẽ dẫn họ cùng đi kinh thành. Dù sao đến kinh thành, cũng cần tâm phúc bên người. Tất cả hạ nhân còn lại lưu lại thôn Thanh Sơn. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tốn khoảng năm ngày trời, Tần Miễn, Lôi Thiết mới an bày thoả đáng công việc trong nhà.

Thời điểm phải lên đường, người một nhà đều không nỡ. Du nhiên điền cư là một tay Tần Miễn và Lôi Thiết tạo ra, mỗi một chỗ đều lưu dấu chân, đều cất giữ hồi ức của bọn hắn. Viên Viên Mãn Mãn cũng chẳng đành, nhà ở kinh thành khẳng định sẽ không giống ngôi nhà nơi nơi là quả chốn chốn là hoa ở thôn Thanh Sơn này, lại càng không có khu vui chơi độc nhất vô nhị.

Cuối cùng, một nhà bốn người đi dạo một vòng Du nhiên điền cư, Lôi Thiết uỷ thác Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ, lý chính chiếu ứng hộ một phần trong nhà, cả nhà lên xe ngựa, khởi hành nhập kinh. Bởi vì mang theo không ít đặc sản, phải dùng đến bảy cỗ xe ngựa.

Gần như người cả thôn đều ra đưa tiễn, mãi nhìn theo xe chạy trên đường núi, vượt qua triền núi, không còn bóng dáng. Kim Mao và Nhất Điểm Bạch không có khả năng sẽ thích ứng cuộc sống nơi kinh thành, Tần Miễn, Viên Viên, Mãn Mãn chỉ có thể nhịn đau lưu chúng nó lại.

Nhất Điểm Bạch, Kim Mao dường như biết sẽ tách ra với bốn chủ nhân một đoạn thời gian rất dài, vẻ mặt bất mãn, vẫn luôn theo sát họ đến trấn trên, bị Tần Miễn đuổi về nhà.

Ghé vào cửa sổ nhìn bóng dáng Nhất Điểm Bạch, Kim Mao dần biến mất, Viên Viên và Mãn Mãn ‘Òa’ một tiếng khóc lên, khóc đến thở không nổi, nước mắt từng giọt lăn xuống.

“Kim Mao — Nhất Điểm Bạch –”

Tần Miễn, Lôi Thiết dỗ cả nửa ngày cũng không được, hai tiểu tử khóc đến mệt mỏi ngủ mất.

Lúc khởi hành ngày hôm sau, Lôi Hướng Trí vào xe ngựa, giới thiệu cho Tần Miễn, Lôi Thiết tình huống bấy giờ trong kinh thành, nhất là các thế lực chốn quan trường. Chẳng qua hiện Lôi Hướng Trí là quan hàm lục phẩm, không có tư cách vào chầu, chỉ biết đại khái.

Trước hôm vào kinh một ngày, Lý công công giục ngựa đi bên cạnh xe ngựa, trò chuyện phiếm với Tần Miễn, Lôi Thiết. Lúc này Tần Miễn, Lôi Thiết mới hiểu biết đại khái chuyện triều đình.

Sau khi vào kinh thành, thấy nhiều thứ lạ mắt, Viên Viên và Mãn Mãn mới tạm thời đem sự nhung nhớ dành cho Nhất Điểm Bạch Kim Mao đặt ở đáy lòng.

Lý công công đi đến bên xe ngựa “Trấn quốc công, phủ Trấn quốc ngay tại phố Sùng Ân phía trước, trên con đường này hầu như đều là phủ đệ huân quý nhất lưu, cách hoàng cung không xa, về sau Trấn quốc công vào triều cũng tiện. Tạp gia đưa mấy vị hồi phủ chỉnh trang trước, sau đó mới tiến cung diện thánh.”

“Làm phiền Lý công công.” Lôi Thiết gật đầu, ý cảm tạ đối phương.

“Trấn quốc công khách khí.”

Phố Sùng Ân sạch sẽ lại rộng mở, cả con đường có thể để bốn năm chiếc xe ngựa đi song song. Xe ngựa đi khoảng hai khắc (30 phút) thì dừng.

Lôi Thiết xuống xe trước, ôm Viên Viên, Mãn Mãn xuống, Tần Miễn xuống xe sau cùng.

Phía trên cửa son trước toà nhà kín cổng cao tường, treo bài biển ‘Trấn quốc công phủ’ lẫy lừng. Đại môn đang rộng mở, một vị nam tử râu ngắn bước nhanh từ trong ra, mặt mày mỉm cười, chắp tay hành lễ với Lôi Thiết và Tần Miễn.

“Nô tài Trần Phúc, là Mộc quận vương phái đến thay xử lý phủ Trấn quốc, tham kiến Trấn quốc công, Trấn quốc phu nhân.”

Tần Miễn mặt không đổi sắc. Đã bị người gọi ‘tức phụ’, ‘đại tẩu’ nhiều năm, giờ bị gọi là ‘phu nhân’ cũng không có gì to tát.

“Miễn lễ. Mộc quận vương là…?” Tần Miễn nghĩ đến Mộc Thần. Hoàng gia họ Trần, nếu Mộc quận vương thật sự là Mộc Thần, vậy tên thật của Mộc Thần có thể là Trần Mộc Phong.

Quả nhiên, Trần Phúc không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Hồi Trấn quốc phu nhân, Quận vương nhà chúng ta tục danh là Trần Mộc Phong, Quận vương nói chờ Trấn quốc công và Trấn quốc phu nhân ổn định xong, sẽ đến thỉnh nhị vị ăn cơm bồi tội.”

“Mộc quận vương có tâm.” Lôi Thiết “Ngày khác ta và nội tử sẽ đi bái phỏng y.”


“Dạ, nô tài sẽ chuyển cáo cho Quận vương.”

Lý công công còn đang chờ, mấy người họ không nhiều lời nữa. Trần Phúc đưa mọi người vào cửa.

Trong viện không có ít hạ nhân, không biết thu vào từ đâu, có đang quét rác, có đang cắt tỉa cành lá, có đang tưới hoa…

Trần Phúc dẫn bọn họ đến tịnh phòng rồi rời đi.

Một nhà bốn người tắm rửa một phen, thay quần áo sạch sẽ.

Lôi Thiết đã khôi phục chức quan, quan phục là chính phục kiến giá, y mặc quan phục của Trấn quốc đại tướng quân, một thân màu đen làm nền, càng nổi bật vẻ cao lớn rắn rỏi của y, uy phong lẫm lẫm, khí thế bức nhân.

Tần Miễn vận bộ áo ngắn cũng màu đen, hông buộc đai lưng bản rộng lam nhạt, mã giáp khoác ngoài cũng đồng màu làm, bên dưới phối với quần dài bó chân màu đen và ủng ngắn nâu nhạt, tóc dài tung bay, tư thái hiên ngang, ngọc thụ lâm phong.

Hai người đánh giá lẫn nhau, đều bất giác ngốc ngốc nhìn đối phương.

Tóc Viên Viên và Mãn Mãn đã dài gần đến bả vai, đỉnh đầu bện một đuôi sam hình lốc xoáy, thân mặc trường bào màu tím nhạt, đai lưng bên trái treo hà bao nhỏ *** xảo, bên phải giắt ngọc bội màu trắng, đẹp một đôi kim đồng tác phong nhanh nhẹn. Hai đứa nhìn ngắm Lôi Thiết, ngưỡng mộ đầy mắt.

Lý công công ho nhẹ một tiếng, bốn người mới hồi thần. Lý công công nói cho bọn hắn một vài lễ nghi cơ bản khi diện thánh. Ông không biết là, lúc ở nhà Lôi Thiết đã dạy cho Tần Miễn, Viên Viên, Mãn Mãn. Đừng thấy bình thường Lôi Thiết nói không nhiều, y làm người rất cẩn thận, yên lặng dùng phương thức riêng để bảo hộ người trong lòng.

Bốn người lên xe ngựa. Xe ngựa vững vàng chạy về phía hoàng cung, dừng lại tại cổng chính Nam môn hoàng cung.

Nam môn tổng cộng có ba cổng tò vò, một cổng chính, hai cổng bên. Bốn người xuống xe ngựa, theo Lý công công từ sườn Đông môn tiến vào, đi dọc theo hành lang gấp khúc khúc khúc chiết chiết trong cung hồi lâu, dựng lại tại Minh Thanh cung, nơi Hoàng đế cư trụ.

Lý công công cười nói: “Trấn quốc công, Trấn quốc phu nhân, đi lâu như vậy, hai vị tiểu công tử nhất định đã mệt mỏi, các vị có thể ở bên kia nghỉ ngơi một lát. Tạp gia đi trước, bẩm báo cho Hoàng thượng một tiếng.”

Tần Miễn, Lôi Thiết biết, nhất định Lý công công muốn báo cáo với Hoàng đế những điều mắt thấy tai nghe trên đoạn đường này.

“Lý công công xin cứ tự nhiên.”

Lôi Thiết buông Viên Viên, Mãn Mãn xuống, Tần Miễn chỉnh lại y phục cho hai đứa, vốn dĩ còn lo hai đứa nhỏ sẽ sợ hãi, nhưng cả hai đều đứng yên thẳng thớm, hai mắt lấp lánh, biểu cảm chỉ có tò mò, không có sợ hãi, không hổ là nhi tử của hắn cùng Lôi Thiết.

Lôi Thiết nắm tay Tần Miễn, quan tâm nhìn hắn.

Tần Miễn cười đáp lại, tỏ vẻ không ngại.

Lý công công cẩn thận cất bước vào trong điện.

Hiếu Huệ đế đang ngồi sau ngự án, phê duyệt tấu chương.

“Nô tài xin thỉnh an Hoàng thượng.”

Hiếu Huệ đế liếc nhìn y một cái, lại viết nhanh vài chữ rồi gác ngự bút, tấu chương hợp nhau đến đặt ở bên phải kia nhất lược thượng.

“Trở về rất nhanh. Đứng lên đi.”

“Đa tạ Hoàng Thượng.”

Hiếu Huệ đế hỏi: “Trấn quốc công thế nào?”


Lý công công thuật lại từng chuyện từ lúc gặp Lôi Thiết đến sau đó, không hề giấu diếm điều chi.

Hiếu Huệ đế cảm thấy hứng thú, hỏi: “Thôn Thanh Sơn, Du nhiên điền cư, Kỳ Lân sơn trang, thật sự giống như tiên cảnh nhân gian? Nói vậy, chẳng phải còn hoàn hảo hơn hoàng cung của trẫm?”

Câu cuối cùng có thể là lời phạm đến thánh tâm, nhưng Lý công công không chút bối rối, đi theo bên người Hiếu Huệ đế nhiều năm, ông biết lúc nào nên nói dối, lúc nào nên nói thật.

“Tất nhiên là không thể so được với hoàng cung của Hoàng thượng. Thôn Thanh Sơn, Du nhiên điền cư, Kỳ Lân sơn trang đều chỉ chốn nhỏ hẹp, nhưng thắng ở tự nhiên, mới lạ, ba bước khom lưng có thể ngắt hoa, năm bước ngẩng đầu có thể hái quả, hơn nữa từng mảng ruộng lúa xanh mượt, sắc xuân dạt dào, quả thật là một nét thi vị khác.”

Hiếu Huệ đế quả thực không hề nổi giận, khẽ gật đầu, ngữ khí ôn hòa “Nghe nô tài ngươi kể, trẫm thực sự có tâm muốn tự mình đi xem một chút.”

Lý công công cười nói “Khởi bẩm Hoàng thượng, Lôi tiểu đại nhân ba năm chưa hồi hương, lần này về lại thôn Thanh Sơn, đã cảm khái rất nhiều. Ở trên đường nô tài nghe ngài ấy đề cập đang hoạ một bức ‘Đào nguyên đồ’, hiện đã hoàn thành một nửa.”

Hiếu Huệ đế vừa lòng gật đầu “Chờ hắn họa xong thì dâng lên.”

“Dạ.”

Hiếu Huệ đế lại nói: “Tuyên bọn họ vào, trẫm thật muốn xem dạng người nào có thể thu phục được đại tướng quân của trẫm.”

Cung điện sâu thẳm, mệnh lệnh từ hoàng đế qua từng cung nhân truyền đi, thẳng đến nội thị gác cửa cung Minh Thanh hô to: “Truyền Trấn quốc công cùng với gia nhân vào yết kiến –”

Lôi Thiết, Tần Miễn mang theo Viên Viên Mãn Mãn bước vào cửa điện, dưới từng ánh mắt rũ xuống, không nhanh không chậm đi về phía trước.

Ngồi ngay ngắn trên long ỷ, Hiếu Huệ đế nhìn bốn người đang đến gần, ngài nhìn Lôi Thiết trước, ánh mắt đảo qua vết sẹo trên mặt y, một tia không vui chợt hiện rồi tan nơi đáy mắt. Tiếp đó, ngài dừng mắt trên người nam nhân trẻ tuổi bên cạnh Lôi Thiết, trong mắt chợt loé *** quang, như có chút đăm chiêu. Lôi Thiết mặc quan phục vào, khí thế thịnh uy, lăng lệ túc sát, nhưng Tần Miễn là một nam tử thôn quê bình thường, đi bên cạnh y lại không mảy may bị khí thế kia ảnh hưởng, hơn nữa một thân trang phục còn ẩn ý ứng phối cùng Lôi Thiết, nhìn từ chỗ cao, bóng dáng hai người họ hài hòa ăn ý vô cùng. Có thể thấy được, nam nhân trẻ tuổi này cũng không đơn giản, khó trách có thể lọt vào mắt đại tướng quân lãnh diện lãnh tình.

Ánh nhìn Hiếu Huệ đế chuyển tiếp sang hai tiểu gia hoả, cẩn thận đánh giá ngũ quan chúng, trong lúc vô tình, đối mắt với hai cặp mắt to đầy tò mò, ngài mỉm cười, nhận được hai nụ cười đáp lại khả ái, ý cười bên môi càng sâu.

Cả nhà Tần Miễn đi đến cách bậc thang chừng năm sáu bước chân thì dừng, đồng thời quỳ xuống.

“Vi thần/thảo dân tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Bình thân.”

“Tạ Hoàng thượng.”

Hiếu Huệ đế nói: “Lý Phúc Thọ, ban ngồi cho Trấn quốc công cùng người nhà.”

“Dạ.”

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Tần Miễn và Lôi Thiết an nhiên ngồi xuống ghế dựa nội thị đưa đến. Cho Viên Viên và Mãn Mãn là hai cái đôn gấm, hai đứa nhỏ thấy phụ thân ngồi xuống, cũng bình thản ngồi theo.

Đáy mắt Hiếu Huệ đế chợt lóe ý cười, nhìn qua Lôi Thiết.

“Trấn quốc công, lâu ngày không gặp, vẫn khoẻ chứ? Ngồi đáp là được.”

Lôi Thiết ôm quyền nói: “Ngụ nơi sơn dã, tự do tự tại. Không biết Hoàng thượng có khoẻ?”

Hiếu Huệ đế vì câu thứ hai của y mà vui mừng, cũng không nghiền ngẫm câu trước có thâm ý gì khác không, trong mắt hơi áy náy “Mặt của khanh… Trẫm sẽ phân phó Thái y viện khai thuốc tốt nhất cho khanh.”

Lôi Thiết: “Đã phiền Hoàng Thượng hao tâm, vi thần càng nguyện lưu lại vết sẹo này.”

“Hở?” Hiếu Huệ đế mỉm cười, bí hiểm “Vì sao vậy?”

Lôi Thiết thản nhiên nói: “Vết sẹo này có thể giúp thần tránh bớt vài phiền toái.”

Hiếu Huệ đế nhìn y với ý vị sâu xa, rồi chuyển sang Tần Miễn.

“Nghe nói Tần công tử am hiểu y thuật, năm đó đệ đệ Trấn quốc công trúng độc ngoài ý muốn, chính là nhờ Tần công tử chữa trị.”

“Tần công tử?” Đáy mắt Lôi Thiết thoáng hiện vẻ âm trầm.

-Hết chương 168-

Chú giải:

(1) Lão gia: chỉ nhà ở quê hương

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]