Sơn trang nghỉ mát Kỳ Lân không thích hợp cho người thường ở vào mùa đông, khắp nơi phủ đầy khí rét. Tần Miễn, Lôi Thiết không sợ lạnh, Viên Viên Mãn Mãn có linh khí cung cấp hơi ấm, chỉ ở vài ngày thì không thành vấn đề.
Viên Viên, Mãn Mãn phát hiện tên sơn trang là đặt theo danh tự các nhóc, hớn hở mang theo Nhất Điểm Bạch, Kim Mao thám hiểm nơi nơi. Nhất Điểm Bạch, Kim Mao đặc biệt thích chỗ này, đối với chúng nó giống như là được về rừng sâu núi thẳm vậy.
“Nhất Điểm Bạch, Kim Mao.” Lôi Thiết mở miệng gọi.
Nhất Điểm Bạch, Kim Mao phi nhanh chạy về.
“Trông Viên Viên và Mãn Mãn.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Nhất Điểm Bạch gật gật đầu, cùng Kim Mao trở lại cạnh Viên Viên, Mãn Mãn.
Lôi Thiết nắm tay Tần Miễn, đi về một hướng khác.
“Đi đâu vậy?” Tần Miễn khó hiểu, mơ hồ đoán được Lôi Thiết gấp gáp như vậy là muốn làm gì, tim chợt đập gia tốc. Mấy tháng nay cả hai đều vì sơn trang nghỉ mát bận đến mức chân không chạm đất, chẳng thân mật được mấy lần. Hắn không ngại thừa nhận, bản thân cũng muốn Lôi Thiết, rất rất muốn, chỉ nghĩ thôi mà toàn thân đã khô nóng.
Lôi Thiết không nói chuyện, bước đi ổn trọng như cũ, nhưng lộ rõ vài phần vội vàng. Tần Miễn xoay người ra trước mặt đối phương, hai tay vòng qua hông y, hôn môi một cái, rồi mỉm cười nhìn y.
Lôi Thiết ôm chặt hắn, phi thân lên, lấy chạc cây vươn ngang ra làm điểm bật phóng lên cao, càng bay càng cao, vài giây sau, xuất hiện tại một gian nhà trên cây.
“Làm hồi nào vậy?” Tần Miễn kinh hỉ không thôi, lôi kéo tay y đánh giá chung quanh.
Gian nhà trên cây dài chừng hai trượng(), rộng hai trượng, cao khoảng một trượng, không gian rộng mở, nóc nhà, vách tường, sàn nhà đều dùng trúc xanh to cỡ cánh tay người lớn ghép nối thành, có cửa sổ, cửa ra vào, chế tác khéo léo *** xảo, thanh thoát tươi mát. Ngày hè vào đây ở nhất định rất mát mẻ.
1 trượng = 4 mét
Chính giữa nhà trải một tấm thảm dày to cỡ chiếc giường. Tần Miễn thâm ý nhìn Lôi Thiết một cái, đi đến cửa ló đầu nhìn xuống, gian nhà trên cây cách mặt đất gần tám trượng, có thể nhìn đến Viên Viên Mãn Mãn đang thích thú chạy vòng quanh Kim Mao, Nhất Điểm Bạch trong sơn trang.
Đang nhìn, chợt bị Lôi Thiết từ sau lưng ôm lấy, giọng y khàn khàn, tràn ngập ám chỉ “Tức phụ, muốn ngươi.”
Tần Miễn giống như rơi vào lò hoả thiêu, xoay người, dùng sức bổ nhào vào đối phương.
Hai người lăn trên thảm sàn, nhanh chóng quấn quýt lấy nhau…
Viên Viên Mãn Mãn chơi thật lâu, bỗng nhiên không thấy bóng dáng Tần Miễn, Lôi Thiết cũng không hoảng, đi vào Lương Hạ quán ngủ lại đêm nay, ăn một ít quà vặt trong túi, sau cảm thấy hơi mệt, cởi giày bò lên giường nằm xuống, còn tự giác đắp chăn.
Nhất Điểm Bạch và Kim Mao nằm sấp xuống bên giường, khép hai mắt, thủ hộ bọn nhóc.
Động tĩnh trong gian nhà trên cây thật lâu sau mới dừng.
Trận vận động say sưa ướt át chấm dứt, Tần Miễn cảm giác như có linh kiện gỉ sét nào đó trong thân thể lần nữa khởi động lại, *** thần đại chấn, sức lực sung mãn. Hắn quay đầu nhìn sang Lôi Thiết, cũng giống hắn, từ trong tới ngoài tản ra khí tức vui thích và thoả mãn, kiềm lòng không đậu nhào lên hôn môi y, thân thể bất giác cọ xát theo.
Cổ họng Lôi Thiết phát ra tiếng gầm nhẹ nặng nề, không nhịn được lật đối phương ngã nằm xuống thảm, lại phủ mình lên…
“Tức phụ?”
Tần Miễn chôn đầu trong ngực Lôi Thiết, tứ chi quấn chặt tứ chi đối phương, kháng nghị trong im lặng. Hắn thật sự không làm nổi lần ba a.
Lôi Thiết bị hắn siết chặt, cũng không giãy dụa, còn mỗi phần đầu là có thể động, bèn cúi đầu hôn hôn những sợi tóc mềm mại kia “Tức phụ, nơi này là của hai chúng ta.”
Tần Miễn mở mắt ra, ngẩng đầu, trêu ghẹo: “Cả nhi tử cũng không nói?”
“Ừ.” Hai mắt Lôi Thiết nhìn thẳng hắn.
“Được.” Tần Miễn cười khẽ, hai cánh tay ôm cổ đối phương. Dù Lôi Thiết có bảo hắn nói cho nhi tử sự tồn tại của chỗ này, hắn cũng không nỡ.
Hai người dây dưa thêm chốc lát mới đứng lên ăn mặc chỉnh tề, trở lại mặt đất.
Viên Viên, Mãn Mãn đã tỉnh ngủ, thấy hai vị phụ thân, cùng nhau chạy tới.
Viên Viên quan sát phụ thân và lão cha, phụ thân đang cười, này không có gì kỳ quái, nhưng ánh mắt lão cha hình như cũng đang cười, làm nhóc hơi hiếu kỳ “Phụ thân, lão cha, hai người đi đâu vậy?”
“Khụ…” Tần Miễn chột dạ nhìn qua chỗ khác “Tùy tiện đi lanh quanh thôi, xem có chỗ cần sửa hay không ấy mà.”
Mãn Mãn khoanh hai tay trước ngực, ý vị sâu xa “À –”
Nhóc và ca ca cũng không ngốc. Mấy tiểu đồng bọn khác đều sống cùng với một phụ thân một người nương, mà nhóc và ca ca thì có hai cha, không có nương. Nhưng phụ thân bọn nhóc lợi hại gấp mười phụ thân của các tiểu đồng bọn, lão cha bọn nhóc thì phải lợi hại hơn gấp trăm lần nương của các tiểu đồng bọn.
Nếu Tần Miễn và Lôi Thiết đọc được suy nghĩ của hai đứa con, nhất định Tần Miễn sẽ đắc ý đến nghênh ngang cười to, bởi vì hai tiểu gia hỏa rõ ràng đặt Lôi Thiết ở vị trí ‘nương’, mà Lôi Thiết không biết nói chuyện, chỉ có thể yên lặng buồn bực dưới đáy lòng.
Lôi Thiết dễ dàng ôm đồng thời Viên Viên và Mãn Mãn lên “Tức phụ, về phòng.”
“Phụ thân, nhà cải đỏ đã sắm xong đồ tết, nhà chúng ta khi nào mới mua?” Mãn Mãn nằm gục trên vai Lôi Thiết, hỏi Tần Miễn.
Tần Miễn nói: “Ngày mai. Ngày mai ta với lão cha dẫn các ngươi đi trấn trên.”
Thời gian phi nhanh, lại sắp đón Tết.
Ngũ phòng(1) Lôi gia Lôi Hướng Trí năm nay không trở lại ăn Tết.
Đông đi xuân đến, Viên Viên và Mãn Mãn năm tuổi.
Trung tuần tháng Hai, Tần Miễn, Lôi Thiết bắt đầu dẫn dắt người cả thôn cải tạo thôn Thanh Sơn. Có vài hộ nông dân điều kiện trong nhà hơi kém, không mua nổi nhiều hoa và cây ăn quả, Tần Miễn sẽ cho họ vay. Chỉ cần nhân phẩm không có vấn đề, Tần Miễn đều sẽ mượn, viết giấy nợ là được.
Thời gian làm bạn với Viên Viên Mãn Mãn ít đi, hai phu phu bèn đưa Viên Viên Mãn Mãn đến ban khoa cử của học đường thôn Thanh Sơn. Hai tiểu gia hoả trở thành học trò nhỏ tuổi nhất trong ban.
Mới đầu Trần phu tử còn không tình nguyện, cảm thấy tuổi hai đứa bé quá nhỏ, lo không thể quản giáo tốt. Tần Miễn không lý luận cùng phu tử, chỉ đề nghị ông cho phép Viên Viên Mãn Mãn thử lên lớp hai hôm.
Hai ngày sau, Tần Miễn muốn đem Viên Viên Mãn Mãn về, Trần phu tử lại không bằng lòng. Vì ông phát hiện Viên Viên Mãn Mãn chẳng những nghe lời, còn thực thông minh. Thế là Viên Viên Mãn Mãn giống như các hài tử trong thôn khác, ăn sáng xong thì đeo túi sách trên lưng đến học đường, giữa trưa về nhà ăn cơm, nghỉ ngơi nửa canh giờ rồi lại đi học đường, đầu giờ Dậu tan học.
Dù Tần Miễn, Lôi Thiết bề bộn nhiều việc, mỗi ngày vẫn sẽ dành ra nửa canh giờ phụ đạo bài học cho các nhóc, cũng dạy chúng một ít tri thức hiện đại.
Đến thượng tuần tháng Ba, hoa và cây ăn quả hầu như đã trồng xuống hết ở những nơi theo quy hoạch cải tạo. Tần Miễn lặng lẽ tưới thêm nước linh tuyền pha loãng, đảm bao hoa và cây ăn quả sống được, rồi mời về bốn vị hiểu biết cách chăm sóc cây hoa, cây ăn quả và Phương đại gia cùng nhau truyền thụ cho thôn dân kinh nghiệm chăm sóc cây trồng.
Hạ tuần tháng Ba, các loại cây hoa cây ăn quả lục tục trổ bông, phấn trắng vàng tím… đua nhau khoe sắc, rực rỡ muôn vẻ. Thôn Thanh Sơn nhất thời từ thiếu nữ bình phàm biến thành thiên tiên hạ phàm. Các thôn dân đi trong biển hoa, ngửi các loại hương thơm, thần thanh khí sảng, eo lưng đều thẳng hơn trước. Nhìn từ xa xa, thôn Thanh Sơn càng thêm mỹ lệ, cao thấp bất đồng, nhà cửa nhấp nhô san sát thấp thoáng giữa hồng hoa lục liễu, tựa như tiên cảnh chốn nhân gian.
Biến hoá của thôn Thanh Sơn lôi kéo sự chú ý của những thôn khác, không ai không hâm mộ, hầu như mỗi ngày đều có người chạy tới ngắm hoa. Ngắm thì được, tuyệt đối không cho phép hái. Bằng không, chó trong thôn sẽ rượt theo, không hai ba dặm không chịu bỏ.
Tháng Sáu, đào chín muồi, hương vị ngọt lành. Lý chính và các thôn dân triệt để yên lòng.
Hoa quả chín cây, ngoài trừ chở đến trấn trên bán một ít, còn lại đều vận ra vùng ngoài. Tần Miễn không dạy các thôn dân cách làm mứt quả hay hoa quả đóng vò. Về mặt này thì hắn có tư tâm, chỉ một nhà hắn không thể giám sát toàn bộ thôn dân. Vạn nhất có người làm hàng nhái ăn theo sẽ dẫn đến phiền phức lớn. Cũng không phải không có thôn dân nghĩ ra cách làm mứt quả, nhưng vì nhãn hiệu Nhất Tuyến Thiên đường lớn mạnh, họ căn bản không thể mở rộng thị trường, mứt quả làm ra nhiều nhất là bán cho người địa phương nếm thử vị mới mẻ, mà không thể giống như mứt quả của Nhất Tuyến Thiên đường có thể tiêu thụ đi xa. Bất quá, do hương vị hoa quả rất ngọt, nội bán hoa quả đã cho nhiều lãi, khá hơn chỉ trồng hoa màu ngũ cốc nhiều.
Ngoài ra, hoa quả thôn Thanh Sơn bán cho người bản thôn chẳng khác gì cho không. Tỷ như, nhà Giáp trồng đào, nhà Ất trồng lê, người ngoài thôn mua đào là tam văn tiền một cân, mua lê thì bốn văn tiền một cân, nhưng Giáp mua lê của nhà Ất chỉ cần một văn tiền một cân, Ất mua đào nhà Giáp cũng là một văn tiền một cân. Kể từ đó, các thôn dân đều có thể ăn được hoa quả ngon rẻ. Bọn nhỏ cũng có thể hấp thu dinh dưỡng toàn diện, trắng hơn nộn hơn khỏe mạnh hơn trẻ con thôn khác rõ rệt.
Hoa cũng tiêu thụ ra ngoài, loại bất đồng, giá bất đồng. Một chậu cúc dại giá chỉ mười văn tiền, nhưng một chậu sơn trà cánh hoa chúm chím hình vương miện có thể bán được hai trăm văn một chậu.
Cuộc sống người dân thôn Thanh Sơn ngày càng tốt, quan hệ giữa thôn dân càng thêm hài hoà.
Có một chuyện bị lý chính nói trúng. Cô nương khác thôn trước kia đều không muốn gả đến thôn Thanh Sơn, nay lại cố tìm mọi cách muốn gả vào, thậm chí còn có cha nương nhà gái vụng trộm nhìn trúng tiểu tử nào đó thôn Thanh Sơn, sau đó mời bà mối đi làm mai. Tâm tư các tiểu tử bản địa đều nở hoa, chẳng sợ bộ dạng lưng hùm vai gấu, chỉ cần làm người an phận chịu khó, vẫn sẽ có cô nương nhìn trúng Ngược lại, các cô nương bản địa không muốn gả ra ngoài, càng hi vọng có thể gả cho người cùng thôn, làm phụ mẫu cũng mong cô nương nhà mình sống tốt, không giống như trước không muốn gả con cho người trong thôn.
Không chỉ thế, có vài nhà thôn khác hoặc có quan hệ bà con với người bản thôn, vụng trộm tặng lễ cho lý chính, hi vọng có thể chuyển đến thôn Thanh Sơn. Lý chính đều không đồng ý. Chỉ Trần phu tử là ngoại lệ. Ông tính chuyển cả nhà đến định cư thôn Thanh Sơn, lý chính và các thôn dân nhiệt liệt hoan nghênh.
Tháng Bảy, thời tiết bắt đầu nóng bức, sơn trang nghỉ mát Kỳ Lân chính thức kinh doanh. Những khách nhân đến Kỳ Lân sơn trang hầu như đều do tin tưởng thực lực của Song Hưởng lâu, sau khi tới mới phát hiện chỗ trọ, món ăn, thức uống, điểm tâm, hoạt động giải trí… không mặt nào không là sự trải nghiệm mới mẻ nhất, mà sơn trang nghỉ mát khác chưa từng có. Trong vòng năm ngày ngắn ngủi, sáu viện lớn gồm mười bốn viện nhỏ toàn bộ chật kín.
Những người này đến còn kéo kinh tế thôn Thanh Sơn phát triển, chẳng hạn có khách nhân muốn vào vườn hoa nhà nào đó hái chút hoa, đến vườn trái cây nhà ai hưởng thụ niềm vui tự mình hái quả, hoặc ra ao hồ nhà ai nhận thầu lội nước hái hạt sen đào ngó sen, không những thu tiền hoa, tiền trái cây, tiền củ sen, còn thu tiền ‘ngắt hái’. Kẻ có tiền mua là sự hưởng thụ, ngay cả sơn trang nghỉ mát Kỳ Lân phí ăn ở đắt đỏ cũng chi nổi thì sao luyến tiếc chút tiền mua hoa quả này? Cứ thế, người xài tiền vui vẻ, người kiếm tiền cũng vui vẻ.
Mãi đến khi mùa hè nực nội trôi qua, vẫn có người lục tục đến sơn trang nghỉ mát Kỳ Lân, không phải để tránh nóng, mà là vì hưởng thụ phong cảnh mỹ lệ thôn quê.
Trong bận rộn mà vui sướng, một năm lại qua đi.
Tháng Ba, xuân về hoa nở.
Lý chính vận động các thôn dân trồng hoa hai bên đường lớn, tiến hành ‘cây xanh hoá’ theo như lời Tần Miễn, để con đường dẫn vào thôn Thanh Sơn cũng trở nên đẹp mắt.
Một nhà Tần Miễn có cống hiến trọng yếu với sự phát triển của thôn Thanh Sơn, được miễn tất cả các hoạt động tập thể.
Vừa lúc hôm nay là ngày nghỉ bảy ngày một lần của học đường thôn Thanh Sơn, Viên Viên Mãn Mãn muốn đi xem trồng cây, Tần Miễn, Lôi Thiết liền dẫn hai đứa cùng với Nhất Điểm Bạch, Kim Mao đi bộ lên núi sau thôn sau xem mọi người trồng cây.
Trên núi, gót sắt leng keng, một đội binh sĩ áo giáp sắt cưỡi khoái mã uy nghiêm chạy tới, ‘Hiu’ dừng lại trước mặt các thôn dân đang làm việc sục sôi ngất trời.
Ai nấy đều ngừng động tác, tò mò nhìn lén đội quân binh.
Lý chính buông xẻng trong tay xuống, bước nhanh qua “Xin hỏi các vị — Hướng Trí tiểu tử?”
Lôi Hướng Trí không chú ý tới ông, ánh mắt phức tạp dừng ở Lôi Thiết đang sóng vai đứng cạnh Tần Miễn, nhìn Viên Viên Mãn Mãn chơi đùa.
Lôi Thiết chợt lơ đãng nhìn qua, mày khẽ nhíu lại.
Người đứng đầu đội ngũ binh sĩ giáp sắt tuổi chừng bốn mươi, mặt mày sáng sủa, nét mặt mang theo vài phần kiêu ngạo, nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng ở Lôi Thiết, lập tức vui mừng, giục ngựa đi qua, nhanh nhẹn xuống ngựa, khom lưng chắp tay bái chào Lôi Thiết, ngữ điệu khách khí mà nịnh nọt “Tạp gia xin thỉnh an Lôi đại tướng quân! Lâu ngày không gặp, Lôi đại tướng quân vẫn khoẻ?”
-Hết chương 166-
Chú giải:
(1) Phòng: chi (một nhánh trong gia tộc)
Quyển 3● Hoàn
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]