Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 159: Cuộc thi bắt đầu

Sau khi hội nghị chấm dứt, Tần Miễn gọi Tôn chưởng quầy vào phòng nghỉ.

“Tôn chưởng quầy, phân phó cho tất cả nhân viên, mấy ngày nay phải tiếp đãi chu đáo toàn bộ khách nhân trong Song Hưởng lâu, nước trà, điểm tâm, hoa quả và một ngày ba bữa đều phải làm *** xảo nhất, để họ đượv mở mang kiến thức, địa phương nhỏ bé này của chúng ta cũng có hưởng thụ cấp bậc quý tộc. Ngoài ra, đến cửa hàng điểm tâm lấy vài tờ thực đơn về. Bọn họ gọi thứ gì, chúng ta sẽ cung ứng cho họ thứ đó. Đương nhiên, phí dụng vẫn cứ thu bình thường, chẳng qua chiết khấu cho họ mười phần trăm. Về phần ba người Liễu lão đều chiết khấu hai mươi phần trăm.”

“Dạ! Tiểu lão bản an tâm, ta nhất định tận tâm tận lực.” Tôn chưởng quầy ý chí tràn trề ngẩng cao rời đi.

Một hỏa kế gõ cửa bẩm báo “Khởi bẩm tiểu lão bản, Niếp công tử đến đây.”

“Mau mời.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Niếp Hành mặc một thân bạch y, mặt đầy gió xuân đi vào.

Tần Miễn đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, trêu chọc: “Sao hôm nay bỏ được ra ngoài rồi?”

“Ngươi đúng là gì cũng dám nói.” Niếp Hành ngồi xuống, tự giác bốc anh đào trong rổ trái cây ăn “Ta thành thân vậy mà ngươi và Lôi Thiết đều không xuất hiện. Vốn ta muốn để Viên Viên và Mãn Mãn làm đồng tử lăn giường cho ta, đáng tiếc.”

“Ngươi cũng phải thông cảm cho chúng ta chứ.” Tần Miễn kêu khổ “Song Hưởng lâu chúng ta cùng lúc đồng thời nhận khiêu chiến của nhiều nhà tửu lâu như vậy, ta và A Thiết dễ dàng sao? Đương nhiên phải nắm chặt thời gian luyện tập nhiều chút.” Niếp Hành một lời chọc trúng tim đen “Là Song Hưởng lâu các ngươi đồng thời khiêu chiến chúng tửu lâu nhỉ?”

Tần Miễn cười mà không nói.

“Chắc ngươi cũng nhìn thấy? Tửu lâu nhà ta cũng tham gia.” Niếp Hành nói tiếp.

Tần Miễn gật đầu “Có thấy. Các ngươi tham gia là được rồi. Chắc ngươi còn chưa biết đâu, Liễu Vân Vi đến đây. Nghe nói lúc trước ngài ấy từng là ngự trù?”

Niếp Hành phấn khởi *** thần “Thật sao? Đương nhiên, Liễu lão là nhân vật truyền kỳ giới đại trù. Phố phường đồn đãi, ban đầu ông chỉ là bày quán ven đường, đương kim thánh thượng còn trẻ cải trang đi tuần, trong lúc vô ý phát hiện ra ông, cũng đưa ông vào cung, sau đó một lần thành danh. Tuy không biết việc này là thật hay giả, nhưng Liễu lão là người có bản lĩnh thật sự. Cuộc thi lần này, dù cho tửu lâu ngươi ta không thể đoạt giải nhất, nhưng có thể được Liễu lão chỉ điểm một hai cũng là rất may.”

Tần Miễn rất tán thành, vừa muốn đáp lời, cửa phòng bị đẩy ra.

“Tức phụ…” Lôi Thiết ôm hai tiểu tử đang ngái ngủ tiến vào, thấy Niếp Hành, gật gật đầu “Chúc mừng. Sớm sinh quý tử.”

Thái dương Niếp Hành giật giật. Lời này thật không có ý khoe khoang chứ?

“Đa tạ…”

“Phụ thân.” Mãn Mãn làm nũng hô, giọng nói lúc vừa tỉnh ngủ mềm nhẹ chọc đau lòng người.

Viên Viên vươn tay về phía Tần Miễn, bởi vì ngủ lâu, khuôn mặt đỏ rực như táo.

Tần Miễn bước nhanh qua “Sao vậy?”

“Nhi tử tỉnh ngủ liền đòi ngươi.” Lôi Thiết chuyền Viên Viên và Mãn Mãn cho hắn.

Niếp Hành ở một bên cười thầm, hán tử lạnh lùng nay có vẻ đã biến thành vú cha.

Mỗt tay Tần Miễn ôm một đứa, Viên Viên Mãn Mãn cọ cọ ***g ngực hắn, buồn ngủ.

Niếp Hành đứng lên “Các ngươi bận rộn, ta ra ngoài ăn cơm.”

“Đón tiếp không chu đáo rồi.” Tần Miễn lộ vẻ xin lỗi “Lần sau ta và A Thiết mời ngươi ăn cơm. Đúng rồi, Mộc Thần còn ở Chiêu Dương không? Đến lúc đó gọi hắn luôn.”

Viên Viên, Mãn Mãn ngủ được không quá an ổn, mày cứ nhíu lại. Lôi Thiết vỗ nhẹ lưng hai đứa nhỏ.

Hình ảnh nột nhà bốn người ở bên nhau tản mát ra ôn nhu vô hạn.


Niếp Hành nói: “Nửa tháng trước hắn có việc gấp nên đã hồi kinh.”

Tần Miễn thật đáng tiếc.

Sau khi Niếp Hành rời khỏi, Tần Miễn qua ngồi sô pha, điều chỉnh tư thế ngủ cho hai đứa nhỏ. Lôi Thiết kiên nhẫn đánh nhịp dỗ chúng ngủ.

Chờ Viên Viên Mãn Mãn ngủ say, hai người mới nhỏ giọng nói chuyện.

“Tức phụ, vừa rồi bàn chuyện có thuận lợi?”

“Rất tốt.” Tần Miễn cười gật đầu, giữa mi mắt mang theo vẻ đắc ý “A Thiết, lần này thật sự là trời cũng giúp ta, không ngờ tiền ngự trù Liễu Vân Vi cùng hai danh trù bằng hữu ông lại xuất hiện. Ba người họ sẽ khiến kết quả thi đấu càng có sức thuyết phục. Song Hưởng lâu chúng ta muốn không nổi tiếng cũng khó.”

“Tin tưởng như vậy?” Lôi Thiết nghiêng người hôn hắn.

“Đương nhiên.” Tần Miễn hơi nghiêng người, tựa vào người y “Tối mai đi với ta, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.”

Lôi Thiết gật đầu, làm nụ hôn này say đắm thêm.

Niếp Hành ra khỏi phòng nghỉ, chuẩn bị đến nhã gian tầng hai ăn cơm, lúc ngang qua đại đường, chú ý thấy trên vài bàn khách bày những đĩa điểm tâm *** xảo chưa từng thấy qua, bèn đổi ý, chọn đại một bàn trống, gọi hoả kế tới.

“Hôm nay có điểm tâm gì mới, mỗi loại đều bưng lên cho ta một phần.”

“Dạ.”

Ba người Liễu lão, Cố lão và Văn lão ngồi ở bàn vị trí gần cửa sổ, nhìn điểm tâm bày biện trên bàn, nhất thời im lặng. Loại thứ nhất là bánh ngọt cầu vồng(1), cắt thành những hình thoi đặt trong đĩa trắng, chỗ cắt để lộ bảy tầng màu của bánh, cam, vàng, lục, xanh, lam và tím, chỉ nhìn thôi cũng khiến người thấy vui mắt Đĩa thứ hai là bánh bích quy, màu hoa hồng, màu lục nhạt, màu đào hồng, màu lê vàng, tản ra hương vị hoa quả thơm lành Loại thứ ba là màn thầu hoa hồng vị khoai tím(2), đóa đóa nở rộ, hương thơm nức mũi. Bất kể món nào đều cảnh đẹp ý vui, chỉ ngoại hình đã làm bọn ông sinh hảo cảm.

Sau một lúc lâu, Liễu lão vẻ mặt suy nghĩ, rồi cười ha ha nói: “Hai vị lão bản Song Hưởng lâu đúng là hai vị kỳ nhân.”

Cố lão nói chuyện tương đối nghiêm cẩn “Vẫn còn chưa nói trước được.”

Văn lão cầm một miếng bánh bích quy bỏ vào miệng “Rất nhanh liền biết.”

……

Trước hôm thi đấu một ngày, dỗ Viên Viên, Mãn Mãn ngủ say xong, Tần Miễn và Lôi Thiết cùng nhau tiến vào không gian, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho cuộc thi. Vì ở Song Hưởng lâu, ngoài nhà bếp nhỏ, chỉ có bốn bàn bếp, hơn nữa người dự thi khá đông nên cuộc thi áp dụng quy tắc loại trừ. Mỗi đầu bếp ít nhất cũng tỷ thí hai lần, cho nên được bao nhiêu chuẩn bị vài đạo đồ ăn.

Món chay của người Hán cần chú ý chọn lựa Món ăn mặn càng tốn công phu. Sườn dê, ức gà, ức vịt, mề vịt, nấm hương, măng mùa đông… đều xuất xứ từ không gian.

Trời vừa hửng sáng, Lôi Thiết rời giường trước nấu cháo rồi mới gọi một lớn hai nhỏ rời giường. Ăn xong bữa sáng, hắn chất toàn bộ nguyên liệu nấu ăn đã sắp xếp lên xe ngựa, một nhà bốn miệng đi đến tửu lâu.

Viên Viên và Mãn Mãn biết hôm nay phụ thân sẽ tham gia thi đấu nên ngoan ngoãn vô cùng.

Nhóm đầu bếp thì nấu ăn sáng tại nhà bếp của Song Hưởng lâu, sau khi nấu xong, bưng đồ ăn đến đại đường, thỉnh ba người Liễu lão đánh giá trước mặt mọi người.

Để tránh người đến xem quá đông làm quấy nhiễu cuộc thi, trừ người dự thi, phụ bếp nhóm lửa cho người dự thi và người phụ trách của các tửu lâu, chỉ cho phép một trăm người đầu tiên tiến vào Song Hưởng lâu tham quan, tới chậm hơn đều không được vào.

Tần Miễn suy nghĩ chu đáo, người tới trễ, mỗi người đều có thể nhận miễn phí một bọc điểm tâm nhãn hiệu ‘Nhất Thiên Thiên đường’. Có câu ‘há miệng mắc quai’, được chỗ tốt, những người này cũng không thể không biết ngượng mà oán giận gì.

Đúng giờ Thìn, cuộc thi bắt đầu. Hạng mục thi đấu đầu tiên là phân biệt gia vị dùng trong món ăn. Trước mặt mỗi đầu bếp đặt giấy bút, nghiêng mực, sau khi nếm thử món ăn thì viết tên gia vị vào giấy.

Ba người Lão liễu vào nhà bếp một chuyến, rồi bưng ra một tô canh, nước canh giống như chỉ tăng thêm các loại gia vị nước, hiển nhiên là đã lọc bỏ xác, không thấy bất cứ đồ gia vị hay nguyên vật liệu nào.


Hai tiểu nhị ôm ra mấy chục chén nhỏ, phát cho tất cả người dự thi.

Liễu lão cười nói: “Tô canh này là lão phu và Văn lão, Cố lão tùy tiện bỏ thêm các gia vị vào nấu thành, hương vị có lẽ không quá ngon. Mỗi người chúng ta chỉ biết gia vị mình bỏ vào, không biết hai người kia cho vào thứ gì. Đợi các vị nhận biết xong, chúng ta sẽ cùng nhau công bố đáp án. Ngoài ra, thỉnh các vị viết tên mình trên giấy. Mời.”

Tần Miễn múc một thìa canh, uống một ngụm nhỏ, tỉ mỉ nếm vị, rồi nhấc bút lông lên, chầm chậm viết.

Lôi Thiết, Viên Viên, Mãn Mãn ngồi ở vị trí sát bờ tường xem đấu.

“Lão cha.” Mãn Mãn thấy phụ thân đang viết chữ, đến gần tai Lôi Thiết, dùng tay nhỏ che miệng mình lại, nhỏ giọng thì thầm “Chữ phụ thân xấu lắm.”

Trong mắt Lôi Thiết mỉm cười, nhìn thoáng qua tức phụ mình, cũng không lạ khi Mãn Mãn, Viên Viên đều sùng bái y hơn, trước giờ tức phụ viết chữ bằng bút lông chưa từng tiến bộ. Có lẽ kỳ này y nên huấn luyện tức phụ ra trò mới được.

“Về sau bắt phụ thân tập viết chữ cùng các ngươi, được không?”

Viên Viên, Mãn Mãn gật đầu lia lịa, trên hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc treo nụ cười gian xảo, biểu tình y chang lúc phụ thân chúng cười mờ ám.

Tần Miễn hồn nhiên không biết bản thân bị nam nhân và nhi tử nhà mình hùa nhau tính kế, viết đến lưu loát, chốc lát sau liền viết xong toàn bộ gia vị, gác bút trước nhất.

Ba người Liễu lão nhìn nhau, có chút suy nghĩ.

Lại qua một khắc (15 phút), tất cả người dự thi đặt bút xuống.

Điếm tiểu nhị thu hồi các đáp án, giao cho ba người Liễu lão.

Đầu tiên, từng người trong nhóm Liễu lão nói ra do gia vị mình bỏ vào.

“Lão phu cho vào là hồi hương, nước tương, thảo quả…”

“Lão phu cho vào trần bì, rượu, muối, vỏ quế…”

“Lão phu cho vào đường, gừng, tỏi…”

Một vị đầu bếp thất thanh kêu lên: “Không thể nào có rượu, tại hạ không nếm thấy vị rượu.”

Ba người Liễu lão mỉm cười lắc lắc tay, rồi nhanh chóng lật xem tất cả trang giấy, lấy ra những đáp án chính xác và đầy đủ.

“Vì sao các hạ không nếm ra, lại có rất nhiều người nếm ra?”

Đầu bếp kia không đáp lại được, suy sụp ngồi xuống.

Cố lão đọc lên những cái tên giải đáp chính xác “Vương Phúc Sinh, Lưu Tông Hiền… Ngô Đức Vượng… Tần Miễn… Trịnh Hiển Quý…”

Tần Miễn nhìn về phía Lôi Thiết, Viên Viên và Mãn Mãn.

Viên Viên Mãn Mãn cười tủm tỉm giơ ngón cái lên với hắn, dùng ánh mắt thúc giục ra hiệu Lôi Thiết làm theo.

Lôi Thiết trưng vẻ mặt cứng đơ, cũng giơ ngón cái lên.

Tần Miễn mỉm cười toe toét, vẻ mặt sáng lạn, mị lực bắn ra bốn phía.

Người dự thi tổng cộng bảy mươi chín người, qua được mục đầu tiên chỉ có hai mươi hai người. Bất quá, không qua được ải thứ nhất, tạm thời không quan trọng, còn có thể lật ngược ở cửa thứ hai và thứ ba.

Hạng mục tỷ thí thứ hai là món chay. Bốn người một tổ thi với nhau, mỗi tổ loại ra hai người. Người bị loại bỏ sau lần đầu sẽ có cơ hội thi phụ, nếu lại bị loại, thì tính là thua ở mục thứ hai. Như vậy, dù hạng mục thứ ba thắng hay thua đều không cứu vãn được nữa.

-Hết chương 159-

Chú giải:

(1) Bánh ngọt cầu vồng

bánh ngọt cầu vồng

(2) Màn thầu hoa hồng vị khoai tím

màn thầu hình hoa hồng tím

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]