Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 155: Đã chơi thì phải chơi lớn

“Tôn chưởng quầy, rốt cuộc chừng nào lão bản các ngươi mới trở về? Chúng ta đã đợi ở đây gần nửa tháng rồi.” Một người mập mạp ghé vào quầy, dường như không thấy sắc mặt khó coi của Tôn chưởng quầy “Đi kinh thành gì gì không phải là ngươi lấy cớ đó chứ?”

Tôn chưởng quầy nhìn thoáng qua các thực khách trong đại đường, nhẫn nại nói: “Ngô đại trù, tại hạ đã nói, vài ngày trước đã phái người đi tìm lão bản nhà chúng ta. Kinh thành cách trấn Lưu Thủy ít nhất nửa tháng đi đường, lão bản chúng ta cũng không biết bay, nếu Ngô đại trù biết, hay là biểu diễn cho tại hạ mở rộng tầm mắt một chút?”

Ngô Đức Vượng ngượng ngùng thả tay xuống, miệng vẫn không buông tha người “Ai biết lão bản các ngươi có cố ý kéo dài thời gian không? Chúng ta không phải là quầy quán nhỏ lẻ, đều là danh trù đại tửu lâu, bắt chúng ta chờ mãi như vậy cũng không phải chút nào.”

Trịnh Hiển Quý khoanh tay ưỡn ngực, thêm mắm dặm muối “Cũng có thể lắm. Ta nói, lão bản các ngươi là đi kinh thành thật, mà không phải nhận được tin chúng ta tới nên sợ hãi bỏ trốn đấy chứ?”

Các *** tiểu nhị giận dữ đầy mặt, lại ngại quy định của tửu lâu, không dám tùy tiện hành động. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tôn chưởng quầy giận quá hoá cười, chậm rãi nói: “Nếu trước đó các hạ gửi bái thiếp đến, lão bản chúng ta dù thế nào cũng sẽ ở đây đợi các hạ đại giá. Lại nói các ngài đây đều không có đưa bái thiếp, lại gần như đến trấn Lưu Thuỷ cùng một ngày, thật sự không có hẹn trước chứ? Vậy thì quá trùng hợp rồi.”

Khách nhân dùng bữa tại đại đường vừa nghe liền hiểu, hoá ra mấy người này cố ý thừa dịp lão bản Song Hưởng lâu đi vắng mới ước hẹn cùng nhau tới phá.

Ngô Đức Vượng, Trịnh Hiển Quý và năm đại trù khác đều biến sắc, thề thốt phủ nhận.

Tôn chưởng quầy xua tay nói: “Các vị có hẹn với nhau hay không, tại hạ không xen vào. Hoặc các vị thối lui sang một bên, hoặc là tìm chỗ ngồi xuống, đừng chậm trễ tại hạ làm ăn. Mời.” “Tôn chưởng quầy, ngươi không cần kéo dài thời gian nữa. Ta thấy dứt khoát so tài trong hôm nay luôn đi.” Ngô Đức Vượng nhăn mày, giương giọng nói “Kỳ thật Song Hưởng lâu các ngươi cũng không cần sợ hãi như thế, không chừng các ngươi có thể thắng đấy? Trịnh huynh, ngươi thấy sao?”

“Đúng vậy!” Mấy người Trịnh Hiển Quý đều cười ha ha.

“Các ngươi!” Trần Tứ lửa giận công tâm, muốn tiến lên, bị Tôn chưởng quầy ngăn lại.

Tôn chưởng quầy đang muốn mở miệng, bên ngoài truyền đến một giọng nói trong trẻo quen thuộc —

“Chỉ vài người so tài thì sao có ý nghĩa, muốn đấu thì đấu lớn một trận!”

Mọi người Tôn chưởng quầy đều lộ vẻ mặt mừng rỡ, kích động hô: “Tiểu lão bản đã về.”

Mấy người Ngô Đức Vượng quay đầu nhìn, một thanh niên bạch y thân ảnh giống như quỷ mị, từ ngoài cửa tiến vào, thong thả mà im lặng dừng xuống trước mặt hắn ta.

Giây lát sau, một vị nam tử hắc y ôm hai đứa nhỏ áo đỏ thẫm nhẹ nhàng bay vào, giống như lá rụng, dáng người ngạo nghễ đứng sóng vai cùng thanh niên bạch y, ánh mắt rét lạnh lãnh đạm nhìn mấy người đứng trước quầy, toả khí lạnh bức người.

Nhất Điểm Bạch từ phía sau hai người ló đầu ra, vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt lãnh khốc.

“Đại lão bản cũng trở về rồi.” Mọi người Tôn chưởng quầy càng mừng hơn, *** thần chấn hưng, eo lưng thẳng hơn vừa rồi rất nhiều.

Tần Miễn lạnh nhạt nhìn quét đám người Ngô Đức Vượng, cùng Lôi Thiết chậm rãi đi tới.

Tôn chưởng quầy dẫn đầu chúng hỏa kế hành lễ, khí thế như hồng.

“Bái kiến đại lão bản, bái kiến tiểu lão bản!”

Mấy người Ngô Đức Vượng thầm kinh hãi, nghi hoặc không thôi. Sao lão bản Song Hưởng lâu về đến đây sớm quá vậy? Dù họ cưỡi ngựa, từ kinh thành đến trấn Lưu Thủy ít nhất cũng mất sáu ngày. Thời điểm Lôi Tần Thành bị phái đi bọn họ đều biết, dựa theo thời gian mà tính, phải ba ngày sau Tần Miễn, Lôi Thiết mới có thể t72 kinh thành về tới.

Hắn ta nào biết, Tần Miễn rất lo cho Song Hưởng lâu nên cưỡi xe ngựa chạy vài ngày thì cùng Lôi Thiết đi trước một bước, Lôi Thiết trực tiếp ẵm ba cha con bay về. Bọn Lôi Tần Nhạc đánh xe ngựa về sau.

Tần Miễn phất tay ra hiệu phần đông hỏa kế đi làm việc của chính mình, đối với đám người Ngô Đức Vượng cười khách khí mà hữu lễ “Tại hạ là Tần Miễn, tiểu lão bản của Song Hưởng lâu, còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh chư vị?”

Khách nhân trong đại đường nhìn hắn tươi cười, âm thầm rùng mình, đều cảm giác sắp có trò hay để xem, bèn thả chậm tốc độ dùng cơm, vểnh tai nghe lén.

Mấy người Ngô Đức Vượng căn bản không để Tần Miễn vào mắt, tự báo lai lịch của mình, chẳng hạn như ta đến từ tửu lâu nào đó của Huyện nào đó hoặc Thành nào đó, cuối cùng báo danh tính.


“Nguyên lai các vị đều là đại trù của tửu lâu danh tiếng, thất kính thất kính. Các vị, mời ngồi bên này.” Tần Miễn có ý đồ làm lớn chuyện, không dẫn bọn họ vào phòng họp mà mời họ tới bàn tròn lớn nhất trong đại đường ngồi xuống.

Lôi Thiết ôm Viên Viên, Mãn Mãn ngồi bên cạnh hắn, Tần Miễn đón lấy Viên Viên từ trong lòng y.

Ngô Đức Vượng và mấy người khác nhìn nhau “Tần lão bản, chúng ta tới là để–”

Tần Miễn cười nhạt ngắt lời hắn ta “Ta biết. Các ngươi muốn cùng Song Hưởng lâu chúng ta thi đấu một trận.”

“Không sai. Nếu –”

Tần Miễn lại ngắt lời “Chỉ tám nhà tửu lâu chúng ta thi thố thì không có ý nghĩa. Ta thấy nếu muốn so, không bằng tổ chức một cuộc tranh tài trù nghệ quy mô lớn, kêu gọi danh trù nguyện ý thi đấu cả nước đến, mang theo lợi thế của nhà mình. Nếu Song Hưởng lâu thua, ta có thể miễn phí công khai cách điều chế gia vị Thập tam hương và Thập bát tiên. Chỉ không biết ý các vị thế nào?”

Mấy người Ngô Đức Vượng đều hít một ngụm khí lạnh. Khẩu khí thật lớn!

“Xem ra Tần lão bản rất tự tin.” Trịnh Hiển Quý lạnh lùng cười cười.

“Tự tin hay không không phải chỉ nói ngoài miệng.” Tần Miễn vỗ nhẹ lưng Viên Viên, để ngừa nhóc bị đánh thức “Nếu các vị có hứng thú, ta sẽ cho người thả tin này ra, một tháng sau tiến hành tranh tài trù nghệ tại Song Hưởng lâu. Nếu các vị không có hứng thú với cuộc thi cỡ lớn, ta có thể cung cấp sân bãi, cho bảy nhà các vị thi đấu với nhau. Về phần Song Hưởng lâu chúng ta, không có hứng thú tham gia các trận tranh tài nhỏ lẻ.”

Sắc mặt bảy người Ngô Đức Vượng đều khó coi. Đã nói đến nước này, nếu không đón nhận khiêu chiến, danh tiếng tửu lâu bảy nhà bọn họ liền xong.

Tần Miễn nhìn Tôn chưởng quầy, trách cứ “Tôn chưởng quầy, thất thần làm gì? Mau dâng trà cho mấy vị đại trù đây, tốt nhất là hạ hoả.”

Không biết là vị thực khách nào nhịn không được cười ra tiếng, vội vàng che miệng lại.

“Dạ, tiểu lão bản.” Tôn chưởng quầy hãnh diện phân phó tiểu hỏa kế “Nhanh chóng dâng trà, trà hoa cúc tửu lâu chúng ta mới đẩy ra cũng không tệ.”

“Vâng!”

Ngô Đức Vượng và sáu người khác liếc nhau, cắn răng nói: “Ta đại biểu Phiêu Hương tửu lâu huyện Văn Uyên đồng ý dự thi, về phần lợi thế, ta phải thương lượng với đông gia.”

Trịnh Hiển Quý gật đầu nói: “Ta cũng vậy.”

“Ta cũng…”

……

Cả bảy người đều đồng ý dự thi.

Tần Miễn nhìn bọn họ, tán thưởng “Thật mong được so tài cùng các vị. Ta sẽ cho người rải tin này ra, thời gian thi đấu định vào ngày Hai mươi hai tháng Sáu, các vị thấy thế nào?”

Bọn Ngô Đức Vượng không có dị nghị, vội vàng rời đi. Người ở gần thì vội vàng chạy về Người ở xa chút cũng muốn nhanh chóng viết thư báo cáo việc này cho đông gia nhà mình.

Sau khi bảy người đi xa, các hỏa kế đều nhịn không được hoan hô rần rần.

“Tiểu lão bản uy vũ!”

Tần Miễn muốn ngăn nhưng không kịp, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn Viên Viên và Mãn Mãn mờ mịt mở mắt ra.


Bọn tiểu nhị ý thức được mình gây họa, hổ thẹn cúi đầu.

Tần Miễn phẩy tay “Được rồi, không có gì đâu. Làm việc tiếp đi.”

Bọn tiểu nhị nhanh chóng cáo lui.

Tần Miễn đắc ý chớp mắt mấy cái với Lôi Thiết “A Thiết, danh vọng của ta cao hơn huynh đó nhé.”

Lôi Thiết nhàn nhạt nói: “Dù danh vọng ngươi tăng cao thì vẫn là tức phụ ta.”

Tần Miễn:m“…”

“Hì hì!” Hai tiểu gia hỏa Viên Viên, Mãn Mãn nhìn dáng vẻ phụ thân câm mín, vụng trộm cười.

“Lá gan không nhỏ nha, dám chê cười phụ thân.” Tần Miễn thò tay gãi gãi nách chúng.

“Ha ha ha… Lão cha cứu mạng.” Viên Viên, Mãn Mãn trốn vào lòng Lôi Thiết.

Lôi Thiết mỗi tay ôm một đứa đi nhanh về phía phòng nghỉ.

Tần Miễn đuổi sát nút “Đuổi theo, đuổi theo!”

Tôn chưởng quầy bưng trà nóng và nước trái cây giải nhiệt đi đến phòng nghỉ, cũng không lơ là Nhất Điểm Bạch, chuẩn bị cho nó một khúc xương to, nghe trong phòng nghỉ không còn tiếng đùa giỡn mới gõ cửa.

“Vào đi.”

“Đại lão bản, tiểu lão bản, hai vị tiểu công tử, chắc mọi người đều khát rồi?”

Viên Viên Mãn Mãn đồng thanh cảm ơn “Cám ơn Tôn gia gia.”

Niên kỉ hai nhi tử còn nhỏ, xưng hô với các hạ nhân trong nhà hầu như đều là gia gia, thúc thúc vân vân, Tần Miễn và Lôi Thiết không cố ý sửa đúng lại cho chúng.

“Ừm.” Tôn chưởng quầy mặt mày hớn hở.

Lôi Thiết sờ sờ cốc nước trái cây, không nóng, mới đưa cho Viên Viên, Mãn Mãn

Tần Miễn hỏi: “Tôn chưởng quầy, khoảng thời gian này trong nhà không có chuyện nào khác chứ?”

Tôn chưởng quầy nói: “Tiểu lão bản an tâm, ngoại trừ chuyện hôm nay, hết thảy đều bình thường. Lúc trước, lần đầu tiên đám người Ngô Đức Vượng tìm đến bị Niếp lão bản biết được, Niếp lão bản đích thân tới giúp chúng ta nói vài câu, còn phái bốn người lại đây phụ gác đêm. Ngoài ra, ngày Tám tháng sau Niếp lão bản thành thân.”

“Hở? Vậy chúng ta cần phải tặng đại lễ.” Tần Miễn nói “Bốn người đến hỗ trợ kia, mỗi người một phong bì đỏ hai lượng. Tiền tháng này của hoả kế Song Hưởng lâu tăng gấp đôi.”

“Dạ. Tiểu nhân thay mặt họ cảm tạ nhị vị lão bản.” Tôn chưởng quầy hỏi “Tiểu lão bản, nghe ý của ngài, đến lúc đó đích thân ngài sẽ đứng ra thi đấu?”

“Đúng.” Trên mặt Tần Miễn hiển lộ ra phong thái tự tin, hai mắt linh động sáng ngời “Ta muốn mượn cơ hội này khiến Song Hưởng lâu danh chấn cả nước.”

Nét mặt Tôn chưởng quầy cũng không khỏi hiện lên vẻ mong chờ.

Mãn Mãn đứng lên trên đùi Lôi Thiết, rướn người qua hôn mặt Tần Miễn một cái, cười tủm tỉm “Phụ thân giỏi nhất!”

Tần Miễn cố ý hỏi: “Vậy lão cha thì sao?”

Mãn Mãn không chút do dự nói: “Lão cha là giỏi nhất nhất.”

Rõ ràng hơn một chữ ‘nhất’. Bị thằng con đâm một đao, Tần Miễn che ngực nhìn trời. Ây, đâm đâm riết thành quen luôn rồi.

Lôi Thiết cười khẽ, ở dưới bàn thò tay nắm tay tức phụ, bị nắm ngược trở lại.

Tay nhỏ của Viên Viên vỗ vỗ ngực Tần Miễn, an ủi “Phụ thân, Viên Viên thương người.”

Tôn chưởng quầy thức thời lui ra, không quấy rầy một nhà bốn người hỗ động với nhau.

-Hết chương 155-

———-