Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 14: Thuê nhà

Tần Miễn lo lắng “Trong một ngày là có thể đắp xong nhà tranh sao?”

Lôi Thiết: “Sắp tới vụ thu, thuê nhà ở tạm trước.”

Tần Miễn vỗ ót “Quên mất sắp thu hoạch.” Tuy chỉ có hai người họ nhưng ít nhất phải xây hai gian phòng, không thể một hai ngày là xong. Xây nhà cần gỗ, cỏ tranh cần xử lý tốt chỉ hai người làm không xong, khẳng định được cần mời người, nhờ người giúp cần phải mời cơm, nguyên liệu nấu ăn linh *** cần chuẩn bị đủ. Mà tất cả đều cần thời gian. Mùa vụ thu, đến thời điểm thụ hoạch, nhà nào cũng trồng vội gặt vội, làm sao phân ra sức lao động đến hỗ trợ. Nên việc xây nhà đành tạm gác lại.

“Có thể thuê được nhà không?” Tần Miễn lo lắng, Lôi Thiết không thích nói chuyện, lại rất lâu không ở trong thôn, quan hệ với mọi người chỉ thường thường.

Lôi Thiết gật đầu, ý bảo hắn đuổi kịp. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Ban ngày thôn trang giống như tỉnh ngủ, rất náo nhiệt. Trong sân gà đẻ trứng, kêu lục cục như muốn tranh công với chủ nhân một đám vịt bầu cạc cạc không ngừng, lắc lư thân mình chạy vào hồ nước Ngẫu nhiên có một hộ truyền ra tiếng trách mắng của người lớn cùng âm thanh bướng bỉnh trẻ con, còn có bé mới sinh oa oa khóc lớn. Xa hơn, hán tử chăn trâu lớn tiếng hét trâu con đi nhanh lên. Trên ngọn cây, chim chóc cũng sôi nổi kêu to, không biết đang giao lưu cái gì.

Vài thôn dân ngồi dưới tàng cây nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng phát ra một trận cười, Tần Miễn và Lôi Thiết đến gần, tiếng nói chuyện tiếng cười đều im bặt. Các thôn dân dùng phức tạp ánh mắt nhìn họ, khi ánh mắt hai bên sắp chạm thì lại quay đầu trầm mặc.

Thần kinh Tần Miễn thực kiên cường, thoáng như chưa thấy, bình tĩnh đi qua.

Lôi Thiết trầm mặc như núi, bước tiến ổn trọng như cũ. Hai người đi không bao xa, các thôn dân bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.

“Ai, các ngươi nói coi, về sau hai người họ thật ở cùng một chỗ?”

“Không thể nào? Hai nam nhân thì làm thế nào?”

“Nói nhỏ chút. Tính ra lão Đại Lôi gia cũng thực đáng thương, vì một câu đoán mệnh liền phải cưới nam nhân, tạo nghiệt.”

“Ai bảo y có mẹ kế chứ? Lôi Đại Cường không quản được nhà! Mấy lần ta nghe Đỗ thị gọi Lôi Hướng Nhân là ‘lão Đại’, có bao giờ đặt Lôi Thiết vào mắt.”


……

Hai người đi sâu vào thôn, dừng lại trước cổng một toà nhà to lớn. Cánh cửa dày và to, trên ván cửa khắc phù điêu, tuy không *** xảo bằng các hộ giàu sang nhưng so với nhà dân bình thường thì khá giả hơn nhiều, có thể nhìn ra đây là một phú hộ của thôn. Trong sân có cây hồng cao lớn, một chạc cây từ bên trong vươn ra, quả hồng kết đầy như đèn ***g, đã hơi ố vàng.

Lôi Thiết cầm vòng cửa gõ nhẹ, bên trong truyền ra một tiếng nói thô lỗ “Đến đây.”

Cổng bị kéo ra, nam nhân trung niên phúc hậu ưỡn bụng to kéo cổng hơi ngoài ý muốn, lập tức nở nụ cười, thập phần khách khí “Là lão Đại Lôi gia phải không? Tiến vào.”

“Triệu bá.”

Tần Miễn cũng gọi “Triệu bá, quấy rầy rồi.”

Triệu Văn Trung mời hai người vào phòng ngồi, trong lòng nghi hoặc hai người này đến tìm mình có chuyện gì nhỉ. Ngoại trừ lần Lôi Thiết vừa trở về, lúc vô tình gặp nhau trong thôn, Lôi Thiết chào hỏi với ông thì hai bên không có lui tới gì.

Nương tử Triệu Văn Trung ở nhà, đang ngồi bên cửa sổ may quần áo, nghe được người bên ngoài nói chuyện, cũng rất tò mò với mục đích của hai người Lôi Thiết.

Lôi Thiết dừng lại ở trong sân “Triệu bá không cần khách khí. Hôm nay hai chúng ta mạo muội đến quấy rầy là muốn thuê tạm nhà cũ cuối thôn của Triệu bá”

Tần Miễn sợ y kiệm lời làm Triệu Văn Trung hiểu lầm họ không lễ phép, bổ sung: “Triệu bá, chuyện là như vầy. Ta và Thiết ca đã phân gia với cha nương, nhưng sắp đến mùa vụ thu, hiện xây nhà đã không kịp, nên muốn thuê nhà cũ của ngài ở tạm, nghe nói Triệu bá xưa nay thiện tâm nên chúng ta cả gan đến xin ngài.”

Lôi Thiết, “Tối đa hai tháng.”


Hai mắt nương tử Triệu Văn Trung chợt lóe, nhiệt huyết bát quái sôi trào. Lôi gia phân gia? Đây chính là tin tức lớn, còn là tin độc quyền. Nhất thời bà có chút không nhẫn nại nổi.

“Ra là vậy.” Triệu Văn Trung rất hào phóng “Cho các ngươi ở tạm cũng không có gì không tiện. Chỉ là có lẽ các ngươi không biết, căn nhà kia đã lâu không có ai dọn dẹp, chỉ sợ không ở được.” Đó là căn nhà lúc trước Triệu gia họ phân gia đã phân cho ông, sau này ông phất lên thành tiểu phú nên xây một căn khác, nhà cũ cuối thôn cứ để trống, cũng không đi dọn dẹp.

Lôi Thiết: “Có thể che gió tránh mưa là được.”

Triệu Văn Trung gật đầu “Nếu các ngươi không ngại vậy cứ chuyển vào ở.”

“Đa tạ.” Lôi Thiết lấy từ trong lòng ra một nắm bạc vụn, ước chừng năm sáu trăm văn “Đây là hai tháng tiền thuê nhà.” Năm sáu trăm văn tiền cũng không ít, đủ cho nhà bình thường chi tiêu hai ba tháng.

Triệu Văn Trung xua tay “Đều là người cùng thôn, nói thuê nhà cái gì.”

Nương tử Triệu Văn Trung từ phía sau ông xông ra nhận lấy đống bạc vụn trong tay Lôi Thiết, cười nhiệt tình với Lôi Thiết cùng Tần Miễn rồi lườm oán trách Triệu Văn Trung “Đương gia, ngươi không lấy, hai người họ có thể an tâm ở lại sao? Nhà Lôi Thiết, ngươi nói có phải không? Đây, đây là chìa khoá nhà.”

Tần Miễn cười gật đầu “Thím nói đúng, ngài thu đi ạ. Nhị vị cho chúng ta ở lại, chúng ta đã vô cùng cảm kích, nếu không thu tiền thuê chúng ta sẽ cảm thấy bất an.”

Triệu Văn Trung bất đắc dĩ trừng mắt nữ nhân nhà mình, đành phải nói: “Nếu đã vậy, chúng ta sẽ thu. Ta nhớ trong nhà còn có vài bộ bàn ghế, các ngươi cứ tuỳ ý dùng.”

“Đa tạ.”

Nhìn Tần Miễn và Lôi Thiết ra cửa, nương tử Triệu Văn Trung liếc trắng mắt ông ta “Ông nhiều có tiền lắm à? Năm sáu trăm văn nói không cần liền không cần.”

“Nữ nhân như bà biết cái gì! Đi Đi Đi!” Triệu Văn Trung lười nói chuyện vô nghĩa với bà, xoay người vào phòng.

“Ta không biết, ông biết chắc! Ta còn lười nói chuyện với ông.” Nương tử Triệu Văn Trung nói thầm, nghĩ đến tin lớn vừa nghe, khóe miệng nhếch lên, về phòng cầm sọt đựng đồ may vá rồi ra ngoài tìm người buôn chuyện.

-Hết chương 14-

———