“Ba năm lận à…” Tần Miễn gãi cằm, vẫn còn lưỡng lự “Ba năm không mở thêm cửa hàng cứ cảm thấy phí thời gian sao ấy.”
Lôi Thiết khẽ cọ cằm lên mái đầu hắn “Ta làm chủ, tiệm mới vẫn mở, tạm thời không bán bánh điểm tâm, chỉ bán đồ uống. Thức uống đơn giản, dễ hướng dẫn.”
Y hiếm khi trổ cường thế làm Tần Miễn hạ quyết tâm rất nhanh “Nghe lời huynh. Như vậy, trừ nho, hoa quả của chúng ta giữ lại một phần ba, còn lại bán cho Niếp Hành và Mộc Thần.”
“Ừm.” Lôi Thiết không có ý kiến.
“Ê a…” Mãn Mãn huơ huơ cánh tay bé tí. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn đi qua ôm bé con lên “Nhi tử, sao thế? Có phải không ai để ý đến con không?”
Mãn Mãn tựa vào lòng hắn, bộ dáng thật thích thú “A a”
Viên Viên nhìn Lôi Thiết.
Lôi Thiết cũng ôm nhóc lên, hai cha con ngươi xem ta ta xem ngươi, nhìn nhau không nói tiếng nào. Tần Miễn cười ha ha, trở lại cạnh Lôi Thiết, ngồi kế bên y, nắm bàn tay nhỏ của Mãn Mãn chạm vào Viên Viên “Đây, hai huynh đệ chơi với nhau đi.”
“Nha…” Mãn Mãn cười cong đôi mắt.
Viên Viên nâng cánh tay bé lên “A.”
Tần Miễn xem mà vui, vẻ mặt Lôi Thiết bình thản lại dịu dàng. Tần Miễn không phát hiện, ánh mắt Lôi Thiết hầu như đặt cả vào người hắn.
Hạ tuần tháng Năm, anh đào bắt đầu chín cây. Tần Miễn dạy cho Phúc thẩm, Toàn thẩm và thê tử Lôi Tần Nhạc phương pháp làm nước trái cây và trà sữa hoa quả, mấy ngày sau, cửa hàng thức uống Nhất Tuyến Thiên đường đi vào kinh doanh. Đồ uống ngọt được nữ tử và tiểu hài tử yêu thích, nhanh chóng trở thành món được hoan nghênh nhất tại trấn trên. Mỗi ngày vào giữa trưa, ngoài cửa tiệm luôn có một hàng xếp thật dài.
Từ lúc Song Hưởng lâu xây cất đến nay đã tròn một năm, kéo theo nền kinh tế trấn Lưu Thuỷ phát triển rõ rệt. Tiếp nối đoàn xe ngựa của Niếp Hành, trấn Lưu Thuỷ mọc thêm hai tiệm kinh doanh thức ăn cho gia súc, ba tiệm rau củ quả, hai tiệm trà, cùng với nhiều quán nhỏ buôn bán món đặc sản, áo mưa, vật dụng nhỏ linh ***. Không chỉ thế, có một vị thương nhân ánh mắt sắc sảo mua khối đất liền kề với Song Hưởng lâu, xây một cửa hàng bách hoá hai tầng, tập hợp đủ loại hàng hóa, không phải giống hệt mô hình cửa hàng bách hoá tổng hợp đời sau à? Đến trấn Lưu Thủy một chuyến, chỉ ở Song Hưởng lâu ăn bữa cơm nghe kể chuyện không phải hơi lãng phí ư, sao không thuận tiện vào tiệm mua ít hàng hóa trở về bán lại?
Như Tần Miễn dự kiến, trấn Lưu Thuỷ phồn thịnh hơn trước kia nhiều, xe chạy, người đi đường tấp nập. Bởi vậy, lợi nhuận tháng của cửa hàng thức uống Nhất Tuyến Thiên đường rất khả quan.
Nhất là thời tiết hiện ngày càng nóng, uống một ly nước trái cây thêm đá viên mát mẻ biết bao. Chủng loại thức uống cũng ngày càng đa dạng, anh đào, đào mật, dâu tây, dưa hấu…
Tháng Tám, nho chín muồi, từng quả nho tím sẫm to tròn tựa như những viên trân châu tím mỹ lệ túm tụm cùng nhau, rủ xuống tại giàn nho, làm người thèm nhỏ dãi. Hái một quả ăn thử, vị ngọt ngào khiến người muốn ngừng mà không được.
Mùa hè ngày nắng chói chang, mới giờ Thìn mà mặt trời đã nóng rực.
Hạ nhân trong Du nhiên điền cư đội mũ rơm, xách giỏ rơm tới vườn nho. Giữa những giàn nho màu xanh biếc tìm được mấy cây nho đã chín muồi, một tay họ nâng chùm nho, tay kia dùng kéo cắt cả chùm xuống, nhẹ nhàng bỏ vào giỏ đựng. Ước chừng nửa canh giờ sau sẽ có xe ngựa đến chở số nho này đi.
Tần Miễn trồng nho là để sản xuất rượu nho, lợi nhuận rượu nho mang về nhiều hơn trái của nó. Chỉ là nể mặt quan hệ giữa bọn hắn và Niếp Hành, Mộc Thần không tồi, mới đồng ý bán hai trăm cân nho cho họ, mỗi cân năm mươi văn. Giá này tương đối cao so với cây nho khác, nhưng đối với Tần Miễn chỉ là số lẻ.
Toàn bộ số nho còn lại dùng để ủ rượu. Ủ rượu nho khá dễ. Vì nho không bị phun thuốc trừ sâu nên không cần rửa, kỳ thật lớp mỏng ngoài màu trắng càng có lợi cho sự lên men. Ngắt từng quả nho bỏ vào chậu, dùng tay bóp nát, vỏ nho, hột nho và phần thịt quả đều giữ lại trong chậu. Sau đó pha theo tỷ lệ sáu cân nho một cân đường trắng, trộn nho và đường trắng thật đều, chờ đường tan hết, cho hỗn hợp trên vào bình đựng sạch sẽ. Quá trình nho lên men sinh ra một lượng khí thể lớn nên không thể đậy nắp quá chặt, đề phòng bị nổ. Dán kỹ miệng bình, mùa hè nhiệt độ cao, lên men nhanh, chừng hai mươi ngày sau là ủ thành, lấy vải thưa sạch lược bỏ vỏ nho, hột nho và thịt quả ra, phần thu được chính là rượu nho. Cuối cùng, rót rượu vào vò dung lượng hai cân để bán. Mỗi vò giá hai lượng bạc.
Tần Miễn giám sát một lần, xác nhận các hạ nhân đều học được thì giao lại cho Phúc thúc phụ trách. Nhiệm vụ chủ yếu của hắn và Lôi Thiết vẫn là chăm con.
Viên Viên và Mãn Mãn bốn tháng tuổi đã vô cùng khoẻ mạnh, chẳng những có thể xoay người, thỉnh thoảng còn ngồi dậy. Mắt to đen bóng, khuôn mặt trắng mềm, tay nhỏ mập mạp, lại mặc bộ áo liền quần mở được ở phần đáy, màu lam nhạt thêu hình hoa quả, lộ ra cái mông nhỏ trắng nõn, đáng yêu vô cùng. Trong thôn bất kể là tiểu cô nương, phụ nhân hay lão thái thái, ai thấy hai tiểu gia hỏa đều nhịn không được nhìn thêm mấy lần, đáy lòng mềm nhũn, hận không thể ôm chúng hôn mạnh mấy cái.
Tần Miễn cũng sẽ không cho các bà các cô cơ hội làm vậy. Con hắn sao có thể để người ta tuỳ tiện hôn, bao nhiêu vi khuẩn a.
Lôi Thiết càng không cho phép người ngoài hôn nhi tử mình.
Chạng vạng hôm nay, ăn xong cơm chiều, mặt trời cũng vừa xuống núi, khí nóng tan bớt nhiều. Phía tây, nửa vùng trời bao trùm trong ráng chiều. Vô số chuồn chuồn bay lượn trên không cần cù diệt muỗi. Gió hè từng đợt thổi qua, có chút mát mẻ.
Tần Miễn, Lôi Thiết tắm rửa rồi thay quần áo sạch sẽ cho hai đứa con, đặt chúng vào trong xe đẩy trẻ em, đẩy ra khỏi nhà.
Nhất Điểm Bạch và Kim Mao lười biếng theo sau.
Hai chiếc xe trẻ con này là Tần Miễn vẽ ra đặt làm, giống nhau như đúc, có thể tách ra, cũng có thể ráp lại làm một tiện cho hai đứa nhỏ liên hệ cảm tình. Một bên tay cầm của xe treo bình sữa, tay kia treo một túi vải, bên trong đựng tã sạch. Trên khung mái che nắng treo những đồ chơi hình hoa quả làm bằng vải dệt màu sáng sặc sỡ.
Viên Viên, Mãn Mãn rất thông minh, vừa ngồi vào xe liền biết chúng sắp được ra ngoài.
Mãn Mãn vui đến nhún nhảy “Ê a…”
Tuy biểu cảm Viên Viên không rõ ràng, nhưng nhìn ra được nhóc cũng vui vẻ.
Có lẽ là di truyền, Viên Viên cực giống Lôi Thiết, biểu cảm không nhiều, ‘nói chuyện’ cũng ít. Mới đầu Tần Miễn phát hiện còn muốn sớm uốn nắn, thời gian hắn ôm Viên Viên nhiều hơn, mỗi lần ôm đều trêu đùa, nói thật nhiều với nó, nhưng không hiệu quả, hơn nữa Mãn Mãn hình như bất mãn với sự bất công của hắn, cuối cùng đành phải thôi. Kỳ thật giống A Thiết cũng chẳng có gì không tốt, cũng đáng yêu mà.
Các thôn dân ăn cơm chiều xong cầm quạt hương bồ to ra ngoài, tụ dưới tàng cây hóng mát nói chuyện phiếm.
“Thiết tử, tức phụ Thiết tử, lại mang hài tử ra ngoài tản bộ à.”
Tần Miễn cười chào hỏi “Phải. Hai tiểu tử này thích đi dạo, một đôi mắt cũng không đủ cho chúng xài.”
Các thôn dân thấy cặp mắt Viên Viên và Mãn Mãn xoay tít, nhìn trái nhìn phải, đều cười rộ lên.
“Hai đứa nhỏ càng ngày càng đáng yêu.”
Lôi Thiết thấy lý chính, chắp tay nói: “Lý chính cũng ở đây, đúng lúc ta và tức phụ ta có chuyện muốn nói cùng ngài.”
Người nhà nông bình thường không có gì giải trí nên thích hóng bát quái, tò mò nhìn sang.
Lôi Thiết nói trước mặt nhiều người như vậy nghĩa là không ngại để họ biết, nên lý chính cũng hỏi thẳng: “Thiết tử, là chuyện gì?”
Lôi Thiết: “Phu phu chúng ta tính bỏ vốn xây một học đường trong thôn.”
Các thôn dân vừa mừng vừa sợ vội vây sang đây, nhưng chung quy e ngại Nhất Điểm Bạch và Kim Mao, không dám đứng quá gần.
“Thiết tử huynh đệ, là thật sao?”
Nói tới đây thì không thể không đề cập tới hoàn cảnh thôn Thanh Sơn. Vị trí của thôn hẻo lánh, điều kiện đất đai không mấy tốt, không cho nhiều sản lượng lương thực, do đó trước khi khu chế biến được xây dựng, thôn Thanh Sơn tương đối nghèo nàn, trong thôn không có học đường. Bọn nhỏ muốn đọc sách phải đến học đường ở trấn trên. Nhưng thôn Thanh Sơn cách trấn trên nửa canh giờ đi đường, qua lại không tiện. Như Lôi Hướng Trí, lúc trước đến trấn trên học thì ở trọ lại phòng do học đường cung cấp, tiết kiệm thời gian lãng phí đi đường. Các thôn dân cảm thấy mỗi ngày qua lại đưa rước hài tử rất phiền toái, để chúng tự mình sáng đến trường tối về nhà thì không yên tâm Ở trọ tại trường, chi phí mỗi ngày không nhỏ, bởi vậy rất nhiều người không thể không từ bỏ ý định cho con theo đường cầu học. Nhưng xưa nay người tri thức có địa vị cao, ai không mong hài tử mình mai sau có thể bụng đầy thi thư, thậm chí bước trên đường làm quan? Nói lui một bước, dù không trông cậy chúng đậu tú tài trúng Trạng nguyên gì gì, thì biết vài chữ cũng tốt, trưởng thành rồi tìm kế sinh nhai sẽ dễ dàng.
Có thể nghĩ lời Lôi Thiết nói tạo ra oanh động lớn nhường nào. Chỉ chốc lát sau, thôn dân nhận được tin đều chạy tới, ồ ạt truy vấn.
Vẫn là lý chính có uy nghiêm, quát to một tiếng, bảo mọi người ngồi xuống hết, đừng la hét ầm ĩ.
Lý chính cũng rất kích động,“Thiết tử, ngươi nói cụ thể đi.”
Viên Viên, Mãn Mãn thích thú sờ nắm lông của Kim Mao và Nhất Điểm Bạch.
“Chủ ý của tức phụ ta, để tức phụ ta nói.” Lôi Thiết rút khăn ra lau tay cho các nhi tử, bảo Nhất Điểm Bạch và Kim Mao lùi lại một chút.
Tần Miễn ấm áp trong lòng, mặt than nhà hắn không lúc nào là không nghĩ cách nâng cao địa vị của hắn trong thôn.
“Mấy năm nay nhà chúng ta có thể đặt chân trong thôn, hơn nữa còn suôn sẻ như vậy cũng nhờ các phụ lão hương thân ủng hộ. Để biểu đạt lòng biết ơn, cũng như để tương lai hài tử thôn Thanh Sơn chúng ta có tiền đồ hơn thế hệ cha ông trước, ta và A Thiết quyết định xây một học đường. Học đường sẽ thiết trí hai gian phòng, một gian dạy những hài tử chỉ muốn học biết chữ, có thể gọi là ban phổ thông Gian còn lại dạy hài tử có chí thi ân khoa, gọi là ban khoa cử. Bàn ghế vật dụng linh *** trong học đường đều do nhà chúng ta ra tiền. Hài tử ban phổ thông mỗi tháng chỉ cần đóng hai mươi văn học phí, dùng để trang trải chi tiêu cho phu tử Hài tử ban khoa cử mỗi tháng trả phí một trăm văn, phần tiền này cũng là trả cho phu tử. Nếu cộng lại vẫn chưa đủ thanh toán tiền công của phu tử thì nhà chúng ta sẽ bù thêm. Đương nhiên, việc quản lý tiền nong phải phiền lý chính phụ trách hộ.”
-Hết chương 139-
———