Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 128: Năm mới

Tân niên càng gần, nhưng Lôi Thiết vẫn không nới lỏng huấn luyện cho các gia tướng, buổi sáng rời giường, hoàn thành việc tu luyện mỗi ngày xong, y mang theo lương khô, dẫn các gia tướng ra phía sau núi, tiến hành thao luyện dã ngoại. Mấy ngày nay tuyết lớn bay lả tả, song huấn luyện không vì vậy mà bỏ dở. Chín người Lôi Tần Thuận cũng không hiểu vì sao đại thiếu gia huấn luyện bọn nó nghiêm khắc như thế, nhưng không ai hỏi ra nghi vấn, bọn họ minh bạch một đạo lý: Thứ chân chính học được mới thuộc về mình.

Đại môn ở nhà đóng chặt, Kim Mao nằm cạnh sô pha ngủ đến không biết trời trăng. Tần Miễn làm ổ trên sô pha, lưng tựa vào Kim Mao, đùi phủ thảm nhung, lấy chân làm bàn viết sổ ghi chép. Cách đó không xa bày một chậu than, lửa than cháy hừng hực, ánh lửa bừng bừng, than bị đốt thành tro trắng nổi lên theo ánh lửa, bị gió thổi xa. Giá nến bốn góc đều được châm lên, làm phòng khách đã ấm lại càng thêm ấm.

Thời điểm có quá nhiều việc cần làm, Tần Miễn theo thói quen viết tất cả ra giấy, tiện đà sắp xếp trình tự hợp lý. Hắn đang an bài công việc trước khi hết năm, ai phụ trách vệ sinh nhà ở, ai phụ trách trang hoàng Du nhiên điền cư, ai phụ trách mua đồ tết, ai phụ trách giết gà giết vịt… đều viết rõ. Năm trước, việc này do hắn và Lôi Thiết tự động thủ. Năm nay bọn hắn chỉ cần làm đại thiếu gia và tiểu thiếu gia của bọn hắn thôi.

Cửa nhà chính bị gõ vang, tiếng Phúc thẩm từ ngoài truyền vào “Tiểu thiếu gia, lão thân có chuyện cầu kiến.”

“Vào đi.” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Phúc thẩm đẩy cửa ra, gió lạnh cuốn theo hoa tuyết phà vào phòng, Tần Miễn quấn chặt tấm thảm nhung trên người mình.

Phúc thẩm rũ mi mắt, cũng không nhìn lung tung, quỳ gối thi lễ rồi nói: “Tiểu thiếu gia, gần đây có không ít người trong tối ngoài sáng hỏi thăm về Lôi Tần Nhạc. Lão thân nghĩ nghĩ, cảm thấy cần nhanh chóng nói với ngài một tiếng.”

“Lôi Tần Nhạc?” Ánh mắt Tần Miễn dời khỏi sổ ghi chép, khó hiểu nhìn bà “Lôi Tần Nhạc làm sao?”

Phúc thẩm nhìn ra tiểu thiếu gia chưa hiểu “Tiểu thiếu gia, lão thân đoán chừng là vầy. Quà tết cho nhân công xưởng miến và tửu phương đã phát ra, không ít thôn dân cảm thấy nhà chúng ta đối đãi hào phóng với nhân công làm thuê và các hạ nhân. Trong đó có mấy nhà điều kiện kém có cô nương còn chưa định thân…” Tần Miễn bừng tỉnh ngộ. Tuy rằng hắn là ‘đương gia chủ mẫu’ nhưng chung quy vẫn không phải nữ nhân, căn bản không xét đến phương diện này. Hắn nhớ Lôi Tần Nhạc đã hai mươi tuổi, qua năm chính là hai mươi mốt, với thời đại này đã là thanh niên lớn tuổi. Trong lòng chậc một tiếng, làm chủ tử cũng không dễ, còn phải phụ trách việc hôn sự cho hạ nhân. May là hiện tại người đến tuổi thành gia chỉ có mình Lôi Tần Nhạc, bọn Lôi Tần Thuận đều còn nhỏ, có thể qua mấy năm nữa mới tính.

“Lôi Tần Nhạc Khả có từng đề cập việc này với thẩm không?”

“Vậy thì không có.”

Tần Miễn gật đầu “Chuyện này ta đã có tính toán. Nếu lại có người hỏi, thẩm nói cho bọn họ, thê tử của Lôi Tần Nhạc cũng phải nhập vào nô tịch nhà chúng ta. Phúc thẩm, không cần ta nói chắc thẩm cũng hiểu, bí phương của chúng ta quá nhiều, không phải người nào cũng có thể vào.”

Phúc thẩm sáng tỏ “Thỉnh tiểu thiếu gia yên tâm, lão thân biết nên nói thế nào.”

“Ừ. Ngoài ra thẩm cũng nhắc tới chuyện này với Lôi Tần Nhạc, xem hắn có ý kiến gì không. Ta và A Thiết đều là đại nam nhân, trực tiếp quản việc này không tốt, nhờ thẩm và Toàn thẩm để tâm hộ.”

“Dạ.” Phúc thẩm đáp lời “Nếu không còn việc gì khác, lão thân xin phép cáo lui.”

“Ừ, lui ra đi.”

Cửa bị đóng lại. Một cảm giác tịch mịch bỗng ùa lên trong lòng Tần Miễn, đồng thời cảm thấy trong nhà im ắng vắng lặng quá. Mấy ngày nay Lôi Thiết vẫn luôn buổi sáng ra ngoài, trời sắp tối mới về. Đối với hắn đã thành thói quen cùng ra cùng vào với Lôi Thiết, là rất không thích ứng.

Hắn dứt khoát buông bút, xỏ giày lông thỏ vào, phủ thêm áo choàng, gọi Kim Mao cùng đi ra ngoài, không quên cài vòng khoá lên cửa, tránh cho gió thổi vào làm văng lửa than xảy ra hoả hoạn.

Bên trong Du nhiên điền cư, ngoài các hạ nhân quét đá cuội trên đường nhỏ, khắp nơi đều trắng xoá một mảnh. Trên mặt đất, tuyết đọng trắng *** giống như trải đệm lông màu trắng, dấu chân gà vịt lưu lại phảng phất như thêu lên đóa hoa, tĩnh mịch mà tao nhã Trên cây ăn quả, tuyết phủ trắng thân cây, tựa như ngọc thụ nở ngân hoa, tầng tầng lớp lớp, mỹ lệ như tranh hoạ.

Kim Mao nện bước vững vàng, không nhanh không chậm đi về phía trước, *** nghịch vỗ vào một cành đào làm bông tuyết rì rào rơi xuống đầy mặt. Nó bất mãn lắc lư thân hình vụng về, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu.

Tần Miễn theo đường nhỏ đi tới đại môn, Kim Mao lảo đảo theo sau, thỉnh thoảng vung vẫy hất bông tuyết trên đầu.

Tần Miễn thấy mà buồn cười không thôi. Theo hắn biết không phải tất cả gấu nâu đều không ngủ đông, không nghĩ Kim Mao chính là một trong số đó. Trừ lúc đói bụng tự mình ra ngoài kiếm thức ăn, những lúc khác nó đều ủ trong nhà.


Tần Miễn cảm thấy một trong các nguyên nhân quan trọng là Kim Mao luyến tiếc Lôi Thiết, bởi vì cứ cách vài ngày, Kim Mao lại đi khiêu khích Lôi Thiết, đấu với y mấy chiêu. Làm một người đứng xem, hắn tỏ vẻ không thể hiểu Kim Mao cùng nhân loại so chiêu rốt cuộc có ý nghĩa chỗ nào.

Toàn thúc đang trực ban tại phòng gác cổng, cũng đốt chậu lửa, đốt không phải than mà là củi, cũng ấm áp vô cùng.

Thấy Tần Miễn đến gần, ông vội chạy ra khỏi phòng “Tiểu thiếu gia, ngài định ra ngoài?”

“Tùy tiện đi dạo một chút.”

“Tiểu nhân mở cửa cho ngài.”

Có Kim Mao đi theo, Toàn thúc không có gì phải lo, sau khi Tần Miễn ra cửa, ông liền đóng cổng lại.

Tần Miễn lững thững tiến về phía trước, trời mênh mang, đất cũng mênh mang, một đường ngắm cảnh tuyết cũng rất thi vị. Đến khi hắn hồi thần, phát hiện bản thân đang đứng ở chân núi, không khỏi bật cười.

Kim Mao lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, lại đứng lên, tự vui một mình.

Gió lạnh gào thét bên tai, băng lãnh thấu xương, Tần Miễn chợt thấy hành vi hôm nay của mình có chút khờ khạo, bèn giương giọng hô với Kim Mao: “Kim Mao, về thôi.”

Vừa mới xoay người, một tiếng sói tru ngắn ngủn vang lên phía sau. Hắn nhìn lại, một thân ảnh màu đen nhanh như thiểm điện nhảy vọt trên tuyết, chỉ chốc lát sau liền đến trước mặt hắn.

“Wâu.” Hai chi trước của Nhất Điểm Bạch bám lên vai Tần Miễn, đầu lưỡi nóng hầm hập liếm mặt hắn một phen.

Lôi Thiết từ rừng rậm đi ra, vừa vặn nhìn thấy màn này, bước chân nhanh hơn.

Đám người Lôi Tần Thuận ngạc nhiên nhìn y gần như lướt bay trên tuyết, một dấu chân cũng không lưu lại, càng thêm kính sợ y.

“Tức phụ, đang đợi ta?” Lôi Thiết vững vàng hạ xuống trước mặt Tần Miễn, đẩy Nhất Điểm Bạch ra, nâng tay phủi đi tuyết vương trên áo choàng hắn, đôi mắt tối đen như mực ánh lên ý cười vui vẻ thoả mãn, tiếng nói trầm thấp nhu hòa.

Vui sướng trong mắt đối phương khiến Tần Miễn càng cảm thấy bản thân đã làm một chuyện thật ngốc nghếch, lại hồn nhiên không phát hiện khoé miệng mình đang vểnh “Không phải, ta đi tản bộ.”

“Ừ.” Lôi Thiết cầm tay hắn.

Xa xa, Triệu Tứ Phát đầy khinh bỉ và phẫn hận nhìn hai người họ, lại sợ sẽ khiến đối phương chú ý nên vội vã dời đi, người cũng nhanh chóng biến mất.

Tần Miễn nhìn sang đám người Lôi Tần Trung, nhóm tiểu bạch dương mảnh khảnh trước kia nay đã trở thành cây sam sừng sững.

Bọn Lôi Tần Trung lưng đeo cung tiễn, tay cầm con mồi, tiến lên mấy bước cùng nhau hành lễ, tiếng hô chỉnh tề, khí phách mạnh mẽ, khí thế như hồng “Bái kiến tiểu thiếu gia!”

Tần Miễn lo tính cách Lôi Thiết trầm lắng, có mấy lời nên nói lại không chịu nói, bèn phát biểu thay “Đại thiếu gia trong lúc trời đổ tuyết lớn vẫn tự mình dẫn dắt các ngươi lên núi tập huấn là vinh hạnh cỡ nào, các ngươi không nên cô phụ sự bồi dưỡng và tín nhiệm của đại thiếu gia và ta.”


Chín vị gia tướng vẻ mặt nghiêm nghị, cùng hô: “Tiểu nhân không dám!”

Tần Miễn mỉm cười gật đầu “Rất tốt. Các ngươi trở về trước đi.”

“Dạ.”

Chờ bọn nó đều đi xa, Tần Miễn, Lôi Thiết cũng chậm chậm trở về.

“A Thiết, huynh tiếp xúc với bọn họ đã lâu, cảm thấy phẩm chất họ thế nào?”

Lôi Thiết: “Tức phụ, yên tâm. Chín người họ đều không tồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Tần Miễn do dự chốc lát “Ngày mai còn lên núi không?”

Nguyên bản Lôi Thiết định ra thời gian tập huấn là mười ngày, lập tức thay đổi chủ ý “Còn phải tập huấn ngày mai và ngày tốt, bất quá không cần ta tự mình dẫn họ.”

Lúc này sắc mặt Tần Miễn mới tốt lên.

Lôi Thiết nâng mặt hắn lên, hôn nhẹ bờ môi hắn “Đi thôi, về nhà.”

Bốn ngày sau chính là giao thừa.

Lôi Đại Cường muốn Lôi Thiết, Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa đến lão trạch ăn cơm tất niên. Ba người cứ như thông đồng trước với nhau, không hẹn mà cùng từ chối.

Lôi Đại Cường và Đỗ thị hoàn toàn ý thức được, lực khống chế của họ đối với ba nhi tử càng ngày càng yếu.

Trong Du nhiên điền cư treo lên cờ nhiều màu và đèn ***g màu đỏ, cũng dán câu đối xuân đỏ rực. Cơm tất niên vẫn là Tần Miễn tự mình động thủ, sắp xếp một bàn đầy món ăn. Cơm tất niên của Nhất Điểm Bạch và Kim Mao cũng rất phong phú, Nhất Điểm Bạch là nguyên một con sơn dương, Kim Mao là một chậu cá lớn, khoai lang và mật ong.

Hai người một sói một gấu cùng nhau trải qua đêm giao thừa náo nhiệt.

Mồng Một tháng Giêng, Tần Miễn, Lôi Thiết mặc quần áo mới đến lão trạch chúc tết.

Bất ngờ là bọn hắn là người tới sớm nhất. Bái chúc Tết xong, hai người ngồi cùng Lôi Hướng Lễ, Lôi Hướng Trí, Lôi Xuân Đào ăn hạt dưa trò chuyện phiếm.

“Ồ? Chúng ta tới chậm rồi sao?” Triệu thị tay trái dắt Lôi Đại Bảo, tay phải nắm Lôi Nhị Bảo, bước vào phòng, cằm khẽ nhếch, cười rạng rỡ nói.

Ba người vừa vào cửa, Tần Miễn liền cảm thấy hai mắt toả sáng — thiệt sặc sỡ!

Triệu thị vận một thân áo đỏ váy lụa, trên vải dệt có thêu chỉ bạc, dưới ánh đèn lập loè toả sáng, đầu cài trâm vàng sợi tua, trán rũ xuống vòng bạc, vành tai xỏ trân châu, cổ đeo dây chuyền bạc, thắt lưng còn giắt cấm bộ(1) màu bạc Lôi Đại Bảo và Lôi Nhị Bảo đều mặc áo bông đỏ thẫm, cổ đeo khoá trường mệnh bằng bạc ròng, tuổi còn nhỏ đã lộ vẻ vênh váo đắc ý như nương chúng.

Lôi Hướng Nhân ưỡn lưng đi sau cùng, đầu đội mão cuộn vành, mặc một thân gấm hoa viền da hổ, bên hông đeo ngọc bội phỉ thuý.

Đỗ thị sờ sờ vòng ngân nhĩ đã đeo nhiều năm trên tai, ánh mắt dò xét phục sức phối trên người Triệu thị, trong lòng không biết là cảm giác gì, có phần hối hận vì đã phân gia quá sớm.

-Hết chương 128-

Chú giải:

(1) Cấm bộ: phái nữ đeo, là sợi dây đeo như hình này

cấm bộ 2

———–