Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 108: Tiếp tục dấy cao trào

Vì tránh né sinh thần Lôi Đại Cường, Tần Miễn, Lôi Thiết đi trấn trên rất sớm.

Làm bánh pudding, bánh trứng và bánh chén cần phải có lò nướng, Tần Miễn thay thế bằng rương sắt, để rương lên lò lửa nướng là có thể thay cho lò nướng. Nhưng như vậy dễ khiến độ nóng không đều, bánh nướng ra chỗ khét chỗ sống. Chợt bắt được linh cảm khi nhìn miệng bếp lò, hắn nhờ thợ rèn làm ra một cái nồi lớn hình nón, chính giữa lắp chín ống sắt kề sát nhau, xếp thành hình tròn. Lúc cần nướng thì đặt nồi lớn lên bếp lửa, đậy nắp. Nồi hình nón có thể tập trung ngọn lửa, lại thông qua chín ống sắt tán ra, như thế nhiệt độ sẽ đều hơn. Sau khi thử vài lần, Tần Miễn đã sử dụng thuần thục loại lò nướng đơn giản này, có thể thuận lợi làm ra các loại bánh nướng, hương vị còn không tệ.

Hôm nay là sinh thần Lôi Đại Cường, trong lão trạch khách khứa hội tụ đông đúc, bao gồm cả họ Lôi, họ Đỗ, họ Vệ, náo nhiệt tưng bừng. Duy chỉ không thấy Lôi Thiết, Tần Miễn xuất hiện, Lôi Đại Cường vẫn luôn sầm mặt.

Kỳ quái là Đỗ thị không hề có vẻ bất mãn, nhiệt tình tiếp đón khách tới, ánh mắt âm thầm tìm tòi trong đám người, có vẻ không tập trung.

Du nhiên điền cư, Phúc thúc cố ý đến trễ một chút, phỏng chừng khách nhân Lôi gia đã có mặt đông đủ, ông mới mang theo Lôi Tần Trung, Lôi Tần Viên tới lão trạch. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Vừa thấy Phúc thúc ăn mặc giống như quản gia hộ nhà giàu trấn trên, hai tiểu tử phía sau vận phục sức gia phó giống hệt nhau có quy có củ theo bên người Phúc thúc, khách nhân trong viện mỗi người một vẻ, khe khẽ nói nhỏ.

“Lão Đại Lôi gia thật sự phát đạt, nhìn hạ nhân nhà người ta kìa, huấn luyện chuẩn mực Lại nhìn người ta tặng lễ kìa, bao lớn bao nhỏ đầy ắp.”

“Xin thỉnh an lão gia tử!” Phúc thúc mặt mày tươi cười, tiến lên khom người “Chúc lão gia tử phúc như Đông Hải trường lưu thủy, thọ tỷ Nam Sơn bất lão tùng(1)!”

Lôi Tần Trung, Lôi Tần Viên đồng thanh hô: “Chúc lão gia tử phúc như Đông Hải trường lưu thủy, thọ tỷ Nam Sơn bất lão tùng!” Phúc thúc phảng phất như không thấy được sự không vui của Lôi Đại Cường, giới thiệu từng món hạ lễ mang đến “Lão gia tử, ngài xem, đây là sáu dạng điểm tâm, đây là sáu thước vải, đây là sáu cân đào mừng thọ, đây là sáu vò rượu ngon. Trong tửu lâu thật sự không ra được, nên đại thiếu gia và tiểu thiếu gia phái chúng tiểu nhân đến chúc thọ lão gia tử, thỉnh lão gia tử đừng chê trách.”

Toàn bộ thân thích đều đến, chỉ có nhi tử thân sinh và đại nhi tức phụ vắng mặt, trong lòng Lôi Đại Cường vẫn uất nghẹn, nhưng vừa thấy lễ vật đưa đến quy cách và giá trị cao hơn người khác nhiều, đành nuốt xuống bất mãn, nặn ra một nụ cười “Ha ha, không sao không sao, sinh ý quan trọng.”

Phúc thúc nói thêm vài lời bùi tai, rồi lấy cớ trong điền cư còn có việc, dẫn Lôi Tần Trung, Lôi Tần Viên rời đi.

Sau hôm mừng thọ Lôi Đại Cường chính là ngày Song Hưởng lâu tung ra thẻ hội viên. Sáng sớm, một ít kẻ có tiền đã phái tôi tớ trong nhà đến giành giật thẻ hội viên. Trước đừng nói về sau bọn họ có tới Song Hưởng lâu dùng bữa hay không, lúc này thẻ hội viên ở cả huyện Chiêu Dương, thậm chí toàn bộ châu phủ chính là thứ độc nhất vô nhị, ta có, ngươi không có, nghĩa là ta đây có thân phận có kiến thức hơn ngươi.

Cướp vị trí đầu tiên quả nhiên là tiểu tư Trường Kiện của Mộc Thần. Thẻ hội viên hắn ta là thẻ kim cương có màu tím tôn quý. Chính giữa tấm thẻ khảm một khối vàng ròng vuông vức, phía trên khắc ba chữ ‘Song Hưởng lâu’, trên cùng đánh số ‘001’ không rõ nghĩa, dưới cùng là một hàng chữ ‘Phủ Thanh Thiên, huyện Chiêu Dương, trấn Lưu Thủy’ nét chữ nhỏ hơn. Đi kèm với thẻ còn có một dãy mật mã, vạn nhất không cẩn thận làm mất thẻ hội viên kim cương, chỉ cần nhớ mật mã thì vẫn có thể sử dụng thẻ này như cũ.

Xuân Sinh cũng giống Trường Kiện, trời chưa sáng đã đứng chờ bên ngoài, sau khi dự tồn một vạn lượng bạc, cũng lấy được thẻ hội viên kim cương.

Thẻ hội viên hoàng kim được mạ vàng nguyên thẻ. Thẻ hội viên bạch ngân có màu xanh nhạt, thiết kế tương tự thẻ hội viên kim cương, chẳng qua chính giữa đính khối bạc ròng. Hội viên hoàng kim và hội viên bạch ngân cũng có mật mã. Thẻ hội viên phổ thông là giấy cứng, màu thuần trắng, trên thẻ in hình ảnh, địa chỉ và con dấu của Song Hưởng lâu, xét về thiết kế cũng rất *** mỹ, cũng có đánh số, bất quá là từ ‘00001’ mà xếp tiếp.

Bởi vì người quá nhiều, Tôn chưởng quầy cho bày một bộ bàn ghế trước cửa đại đường lâu Tân Chí, hai hỏa kế chuyên ngồi ở đây phụ trách xử lý thẻ hội viên phổ thông, bạch ngân và hoàng kim. Thẻ hội viên kim cương hưởng thụ phục vụ tôn quý nhất, do Tôn chưởng quầy tự mình xử lý tại quầy.

Tôn chưởng quầy và các tiểu nhị bận rộn mà không loạn, Tần Miễn, Lôi Thiết đứng cách đó không xa nhìn chốc lát mới đi khỏi.

Vừa rồi bọn hắn chú ý thấy có năm người đăng ký thẻ hội viên kim cương, nói cách khác, doanh thu hôm nay của Song Hưởng lâu đã đạt năm vạn lượng, về sau muốn mở rộng sinh ý cũng không cần lo không thể xoay vòng tài chính.

Thu hình hình này vào mắt không chỉ bọn hắn, còn có các hoả kế của Song Hưởng lâu, cố áp chế tâm trạng hưng phấn, tiếp tục làm việc đâu vào đấy. Sinh ý Song Hưởng lâu càng tốt, đãi ngộ của họ cũng càng tốt theo.


Tâm trạng Tần Miễn tốt, quyết định ngay giữa trưa nay tổ chức hoạt động rút thưởng.

Buổi trưa, Niếp Hành, Mộc Thần, Niếp Hiên, Triệu Vân Tường cùng Sở Hàm đồng thời xuất hiện tại Song Hưởng lâu.

Niếp Hành, Mộc Thần vừa thành hội viên thẻ kim cương, tiểu nhị nghênh đón họ lập tức gọi các tiểu nhị chuyên chúc ra phục vụ. Tiểu nhị chuyên chúc tướng mạo thanh tú, nho nhã lễ độ, ăn mặc chỉnh tề, kiểu dáng đồng phục giống như các tiểu nhị khác, nhưng có màu thuần trắng, trên cổ có hơn một chiếc nơ.

Bốn tiểu nhị chuyên chúc đứng phía sau Niếp Hành và Mộc Thần, thu hút ánh nhìn kinh ngạc ngưỡng mộ của các khách nhân.

Niếp Hành, Mộc Thần nhìn nhau, không thể không thừa nhận việc này quả thật thỏa mãn cảm giác hư vinh của họ ở mức độ nhất định, bởi vì có tiểu nhị chuyên chúc chính là tượng trưng cho thân phận.

Cả đám vẫn chọn ngồi ở đại đường, Niếp Hành hỏi tiểu nhị chuyên chúc của mình “Hôm nay lão bản các ngươi có ở đây không?”

“Hồi khách quan, hai vị lão bản đều ở.”

“Hửm? Không biết hai vị lão bản có thể bớt chút thì giờ ra gặp chúng ta không?” Mộc Thần hỏi.

Tiểu nhị chuyên chúc cung kính hành lễ, nói: “Khách quan là hội viên kim cương, trong phạm vi không đi ngược lại lợi ích của hai vị lão bản Song Hưởng lâu, tiểu nhân sẽ tận lực thoả mãn mọi yêu cầu của ngài. Xin các vị khách quý chờ một lát.”

Mộc Thần hài lòng gật đầu “Rất tốt.”

Ngồi đợi chốc lát, Mộc Thần thấy tiểu nhị chuyên chúc của mình dẫn hai người trẻ tuổi khí chất bất phàm đi tới, bèn tỉ mỉ đánh giá. Thiếu niên bên trái vận trường sam(2) màu trắng kiểu dáng mới mẻ độc đáo, tác phong nhanh nhẹn, tuy chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi nhưng từ ánh mắt điềm tĩnh, bước chân thong dong của hắn có thể thấy được đối phương tuyệt không đơn giản như vẻ ngoài Nam tử bên phải vận trường sam màu xanh nhạt, vẻ mặt vô cảm, hai mắt gặp nguy không sợ, khí thế nội liễm, nổi bật nét bí hiểm.

“Ta cứ nghĩ là ai, nguyên lai là Niếp công tử.” Tần Miễn mỉm cười đến gần, chắp tay ân cần thăm hỏi “Niếp công tử, lâu ngày không gặp, công tử vẫn khoẻ?”

Niếp Hành nói: “Nhờ hồng phúc nhị vị. Đây là xá đệ Niếp Hiên, ba vị này đều là hảo hữu của ta, Mộc Thần, Triệu Vân Tường cùng Sở Hàm.”

“Niếp tiểu công tử, Mộc công tử, Triệu công tử, Sở công tử, hạnh ngộ hạnh ngộ, đa tạ chiếu cố.” Tần Miễn cười nói “Niếp công tử cùng người nhà và bằng hữu đến chiếu cố sinh ý của tại hạ, tại hạ không bày tỏ một chút thì thật không phải. Không biết các vị có hứng thú tham dự hoạt động rút thưởng?”

“Có thứ gì đáng nói không?” Niếp Hành và Tần Miễn coi như quen thuộc nên nói chuyện tương đối tùy ý.

Tần Miễn nói: “Hôm nay đã chuẩn bị tổng cộng hai trăm phiếu rút thưởng, mỗi phiếu đều có giải thưởng. Giải nhất, một danh ngạch, được bao ở một đêm tại phòng xa hoa lâu Như Quy Giải nhì, ba danh ngạch, tiêu phí hôm nay được ưu đãi giảm năm mươi phần trăm Giải ba, mười danh ngạch, tuỳ chọn miễn phí một món trong thực đơn của Song Hưởng lâu. Còn lại đều là giải an ủi, tặng miễn phí một đĩa thịt bò rau ngâm.”

Mộc Thần nhướng mày, nói: “Nếu chúng ta đều chỉ trúng giải an ủi thì ‘bày tỏ’ của Tần lão bản không khỏi có chút keo kiệt rồi.”

Tần Miễn bình tĩnh cười cười “Lời này của Mộc công tử sai rồi, vận khí cũng là một loại tiền vốn.”


Mộc Thần trầm mặc một lát, không phủ nhận được, ý vị sâu xa nhìn đối phương. Khó trách Niếp Hành luôn nói vị Tần lão bản này không đơn giản.

Lôi Thiết thâm trầm nhìn hắn một cái “Tức phụ, trà thất bên kia còn đang chờ ngươi.”

Tần Miễn gật đầu, nói với mấy người Niếp Hành: “Chư vị, mời từ từ thưởng thức. Hoả kế phụ trách hoạt động rút thưởng sẽ lập tức đến ngay. Thứ lỗi tại hạ không thể bồi tiếp.”

“Mời.”

Mộc Thần nhìn bọn hắn sóng vai đi xa, quay qua Niếp Hành “Tình cảm hai vị lão bản này không tệ.”

Niếp Hành thuận miệng nói: “Nghe nói gia phó trong nhà đều mang họ ‘Lôi Tần’, ngươi nói tình cảm họ tốt hay không?”

Sở Hàm vỗ vỗ vai Mộc Thần, trêu chọc: “Ngươi hỏi như vậy, chẳng lẽ…?”

Mộc Thần hất tay hắn ta ra “Đừng đùa. Tùy tiện nói thôi.”

Bốn tiểu nhị chuyên chúc dù sao cũng là người của Song Hưởng lâu, cả đám không tiếp tục đề tài về Tần Miễn, Lôi Thiết nữa. Thời gian kể chuyện buổi chiều vừa đến, sáu mươi phần trăm khách nhân đến dùng bữa tại Song Hưởng lâu đều chọn tiến vào trà thất.

Toàn bộ vách trong gian trà thất đều ốp gỗ, còn bày trí một vài chậu cây. Giảng án(3) của thuyết thư tiên sinh đặt trên đài cao, trên bàn bày một chồng bản thảo, một bình trà và một khối kinh đường mộc(4). Thuyết thư tiên sinh Lâm Cường an tọa phía sau giảng án.

Phía dưới, dãy bàn ghế dành cho người ngồi nghe hết sức đặc sắc, mặt bàn là nửa khúc cây thô to bị bửa đôi mài nhẵn, băng ghế thì là đôn gỗ bọc đệm, cả gian trà thất với tông màu tươi sáng mát mẻ, tràn ngập hơi thở thiên nhiên. Trên vách tường treo bảng thực đơn, ghi rõ tên các loại nước trà, điểm tâm và giá mà trà thất cung ứng, tiện cho khách nhân xem. Nhìn các mức giá, có người líu lưỡi, có người mặt không đổi sắc.

Năm người Niếp Hành ngồi cùng một hàng, đều rất ăn ý gọi thức uống và vài phần điểm tâm chỉ có ở Song Hưởng lâu.

Hoả kế đứng đợi phục vụ ở một bên lập tức đi lấy.

Trong trà thất rất nhanh đã kín chỗ.

Tần Miễn và Lôi Thiết đứng ở cuối phòng, muốn tận mắt xem Lâm Cường phát huy, bọn hắn mới có thể an tâm.

Thời gian vừa tới, Lâm Cường vỗ kinh đường mộc một cái “Tại hạ họ Lâm, là thuyết thư tiên sinh phụ trách giấc trà chiều của Song Hưởng lâu, hoan nghênh chư vị đại giá quang lâm. Hôm nay, ta muốn kể cho các vị một cố sự anh hùng rung động tâm can có tên là [Anh Hùng Xạ Điêu], chuyện kể rằng, tại sông Tiền Đường xa xôi, nước sông mênh mông ngày đêm vòng qua thôn Ngưu gia ở Lâm An, không ngừng chảy vào biển lớn…”

Tần Miễn khẽ gật đầu. Khả năng tạo bầu không khí của Lâm Cường chưa đạt, nhưng thắng ở trí nhớ tốt, còn am hiểu vận dụng thủ thế, thời gian lâu dài nhất định có thể trở thành một thuyết thư tiên sinh vĩ đại.

-Hết chương 108-

Chú giải:

(1) Dịch: Phúc như biển Đông, dòng chảy mãi Thọ ví non Nam, tùng không già

(2) Trường sam: Áo dài nam, phần áo chỉ dài đến đầu gối

(3) Giảng án: giống mấy cái bàn dài của giám đốc ấy

(4) Kinh đường mộc: là cái miếng gỗ mà thời xưa các quan khi xử án hay đập xuống bàn

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]