Nhưng sau đó trời đổ mưa liên tục hai ngày.
Khi trời trong trở lại, Tần Miễn, Lôi Thiết mang theo sọt, đội mũ rơm ra vườn rau. Trong ruộng ớt, đám ớt gieo trồng sớm nhất chiếm khoảng năm phần, chia thành ba thửa. Những cây ớt xanh um cao tới đầu gối, quả ớt vừa thon vừa dài giắt trên chạc cây, sắc màu đỏ thắm tản ra sức sống mãnh liệt.
Hai người một tay cầm sọt, một tay nhanh nhẹn ngắt ớt.
Lúc này học đường của điền cư đang giờ lên lớp, tiếng đọc to chậm của đám Lôi Tần Thuận vang vọng truyền rõ tới đây. Tất cả mọi người thật quý trọng cơ hội không dễ có được này.
Sau giờ học, Lôi Tần Trung mang theo đám Lôi Tần Thuận mang theo sọt chạy tới, hành lễ với Lôi Thiết, Tần Miễn rồi cùng nhau hái ớt. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn, Lôi Thiết cầm hai sọt ớt trở về, lại vào không gian hái thêm hai giỏ. Tần Miễn chỉ huy Lôi Thiết đem một rổ ớt ngắt cuống, rửa sạch, băm nhuyễn rồi cho số lượng tỏi băm và muối vừa phải, tất cả thả vào bình gốm khô ráo đậy kín. Đây chính là ớt tươi xay đơn giản, có thể giữ trong thời gian khá dài.
Tần Miễn còn làm một ít ớt ngâm. Cách thực hiện cũng đơn giản, ớt nhỏ rửa sạch để ráo nước Vò ngâm(1) rửa sạch, cho lượng muối vừa phải và rải chút bột tần bì, lại đổ thêm nước sôi để nguội, sau đó bỏ ớt vào, cuối cùng thêm chút rượu trắng, đậy kín, khoảng sáu bảy ngày sau là ăn được.
“Tức phụ, nếu Phúc thẩm đã trông coi xưởng, nên mua thêm một người nữa.” Lôi Thiết nhìn thoáng qua đống ớt còn lại.
Tần Miễn ngẫm nghĩ vài giây, đồng ý “Cũng phải. Đúng lúc mấy ngày tới có việc lên trấn trên.” Sau khi Phúc thẩm đến xưởng miến, việc trong điền cư vốn thuộc về thẩm bị dở dang, như công việc ở vườn rau chẳng hạn, hắn và Lôi Thiết cũng phải tự mình động thủ. Nếu đã có điều kiện thì sao không để mình nhàn hạ thoải mái hơn chút? Đợi đến khi sản lượng miến sản xuất vượt quá hai trăm cân, Tần Miễn, Lôi Thiết mang theo một trăm cân miến tới Song Hưởng lâu.
Chưởng quầy Tôn Mậu Sinh thấy hai vị đông gia chở một xe đồ này nọ tới, đoán chừng liệu có phải sắp có món mới ra mắt.
“Tôn chưởng quầy, gần đây sinh ý thế nào?”
Nụ cười trên mặt Tôn Mậu Sinh hơi miễn cưỡng “Hồi bẩm tiểu thiếu gia, sinh ý của tửu lâu cũng không tệ lắm. Chỉ là hiện khí trời càng lúc càng nóng, so với đoạn thời gian trước kém hơn một chút.”
Tần Miễn hiểu chứ, nguồn khách thiếu hụt chung quy là trở ngại lớn của Song Hưởng lâu. Vấn đề này, trước khi xây dựng tửu lâu hắn đã nghĩ đến, cũng sớm có đối sách, bởi vậy thần sắc không mảy may thay đổi, thong dong thản nhiên.
Tôn chưởng quầy thấy thế, tâm liền chắc chắn.
Lôi Thiết, Tần Miễn nói một tiếng, trực tiếp đi tuần tra.
“Thời tiết nóng thì đẩy ra vài món rau trộn, đồ nguội, hoặc là tổ chức tiệc rau trộn tiệc đồ nguội gì đó.” Tần Miễn vừa nói vừa đi vào trong, ngang qua đại đường thì nhìn lướt một lượt. Hắn cố tình đến vào lúc sắp trưa, đại đường vẫn còn một phần ba bàn trống.
“Rau trộn, tiểu nhân hiểu được. Còn đồ nguội là?” Hai mắt Tôn chưởng quầy tỏa sáng. Có thể được tiểu thiếu gia đặc biệt đề cập, tất nhiên không giống bình thường.
“Cái này lát nữa hãy nói, hôm nay đẩy ra món ăn mới trước.” Tần Miễn đưa cho ông hòm bốc thăm hắn chuẩn bị sẵn “Hôm nay Song Hưởng lâu tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng tri ân khách hàng, tổng cộng ba giải. Ngươi đến từng bàn mời khách nhân thò tay vào hòm bốc một thẻ, thẻ có chữ ‘Đa tạ chiếu cố’ là phiếu trống, thẻ có hình vẽ là trúng thưởng. Người trúng thưởng, lão bản tệ tửu sẽ tự tay làm món ăn mới ‘Mãn chi phồn hoa’ kính tặng.” Kỳ thật đó là miến xào, nhưng hắn cảm thấy tên này không đủ tao nhã bèn đổi sang tên mới ‘Mãn chi phồn hoa’ cho có hình tượng.
Chỉ từ cái tên, Tôn chưởng quầy chưa thể mường tượng ra nó, nhưng vừa nghe là ‘món mới’, nhất thời kích động, lập tức ôm hòm thăm đi ra.
Tần Miễn tranh thủ vào bếp, bảo người dùng nước sôi ngâm miến để miến mềm trước, chốc lát sau liền nghe tiếng ồn ào huyên náo trong đại đường.
Rất nhanh, có *** tiểu nhị đến báo “Khách nhân bàn số mười hai trúng thưởng.”
Tần Miễn ra hiệu Lý đại trù nhường chỗ.
Ba vị đại trù còn lại liền hiểu món mới này sẽ do Lý đại trù phụ trách. Nhưng bọn họ không ghen tị, bởi vì món sở trường của từng người khác nhau, hơn nữa tiểu lão luôn luôn đối xử công bằng với cả bốn người, thậm chí biểu hiện tốt, tiểu lão bản còn có thể cấp thêm vài công thức món ăn. Nên biết, việc này cũng liên quan đến phần trăm trích mỗi tháng của họ.
Tần Miễn xắn tay áo, rửa tay, Lý đại trù đứng một bên quan sát học tập.
Dầu trong nồi sôi, cho tỏi băm, gừng giả nhuyễn vào phi thơm, Tần Miễn đổ thịt băm đã ướp sẵn, thêm chút muối, rượu gạo và nước dùng, tiếp theo cho miến ngâm mềm vào xào, thêm chút nước tương, sau cùng rắc hành thái, đảo ba lần rồi đổ ra đĩa.
Tiểu nhị bưng món ăn ra, cấp tốc mà vững vàng đưa đến bàn số mười hai.
Bên kia, một tiểu nhị vừa chạy vừa hô “Phòng nhã gian số bốn trúng thưởng!”
“Các vị khách quý, món ăn mới ‘Mãn chi phồn hoa’ đã đưa đến, xin mời thưởng thức!”
Bốn vị khách bàn mười hai nhìn miến chưa từng thấy qua trong đĩa, đối với món ăn này kỳ vọng hơn vài phần, lập tức động đũa, *** tế nếm vị, vẻ mặt đều hiện vẻ hài lòng, liên tục gật đầu.
Một vị trưởng giả trong đó càng không nhịn được, mở miệng khen “Ăn ngon! Thứ giống mì này rất thấm gia vị, phối hợp hoàn mỹ với vị thịt nạc, trơn mềm bóng nhuận, còn có chút dai, ngon miệng gợi thèm. Rất được!”
Khách nhân các bàn khác vừa nghe, âm thầm nuốt nước miếng, ảo não vận may mình không tốt, không thể trúng thưởng.
Một vị khách nhân tiếc nuối nhìn thẻ bài khắc bốn chữ ‘Đa tạ chiếu cố’, phía trên có ba chữ ‘Song hưởng lâu’. Góc dưới bên phải khắc hình con chuột nhỏ lấm la lấm lét, có chút kỳ quái, nhưng không để tâm, tiện tay nhét thẻ bài vào ngực, gấp gáp gọi tiểu nhị đến, hỏi: “Hỏa kế, món này giá cả thế nào? Bây giờ có thể gọi không?”
Điếm tiểu nhị tươi cười niềm nở ân cần “Vị khách quan này, món ăn mới chỉ vừa tung ra hôm nay, dù sao cũng phải để các vị đại trù có thời gian học tập đúng không? Bất quá, lão bản chúng ta vừa nói ngày mai sẽ tổ chức ‘toàn miến yến’ đủ sắc hương vị, toàn bộ món ăn đều chế biến với miến. Nếu khách quan có hứng thú, không bằng ngày mai lại đến.”
Lúc nói hắn cất cao giọng, đương nhiên không phải chỉ nói cho một người nghe.
Các thực khách khác chiếm được đáp án mình muốn, hài lòng, nhưng có chút ăn không biết vị, hận không thể trời lập tức tối rồi lập tức sáng.
Gần hoàng hôn, khách khứa tới Song Hương lâu nhiều hơn thấy rõ, ra ra vào vào, đại đa số đến hỏi thăm miến, còn có hai nhà tài đại khí thô muốn đặt bàn trước. Phải biết, một bàn miến yến phải tám lượng bạc! Cũng không rẻ!
Một vài khách quen đến Song Hương lâu ăn cơm chiều còn quấn Tôn chưởng quầy, muốn rút thưởng một lần, bởi vậy buổi tối Tần Miễn lại làm hơn mười đĩa ‘Mãn chi phồn hoa’, mệt đến ngất ngư.
Mấy tiệm cơm, tửu lâu khác ở trấn trên thấy tình hình này, chỉ có thể chua chua nói vài câu nói mát, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Không so được chính là không so được.
Sau giờ cơm tối, Tần Miễn giảng giải chi tiết các món chế biến với miến cho Lý đại trù. Lý đại trù làm đầu bếp hơn hai mươi năm, mẫn tuệ sâu sắc với món ăn nên học rất nhanh.
Dạy xong, Tần Miễn để ông nấu mỗi món một đĩa, cho hắn nếm thử.
“Tiểu lão bản, như thế nào?” Lý đại trù lau mồ hôi, có chút thấp thỏm hỏi, trong lòng cực kỳ nể phục tiểu lão bản. Nghe nói loại nguyên liệu nấu ăn chưa từng gặp bao giờ – miến là do tiểu lão bản và đại lão bản phát minh. Vì là nguyên liệu nấu ăn mới, nên dù lão luyện như ông cũng không tin tưởng mấy.
Sau khi Tần Miễn nếm thử từng đĩa, trên mặt nở nụ cười, gật đầu nói: “Không tệ, nếu điểm tối đa là mười, đây cũng được chín rồi.”
Giờ Lý đại trù mới treo nụ cười yên lòng “Vậy ta an tâm rồi.”
Vẫn im lặng đứng ở cửa – Lôi Thiết lúc này mở miệng “Tức phụ, ăn cơm.”
“Đến đây.” Tần Miễn buông đũa, bước nhanh qua. Bụng hắn đã sớm đói đến réo o o.
Trong phòng nghỉ, trên bàn hội nghị bày ba món một canh, một thùng gỗ bằng trúc *** xảo chứa đầy cơm, ngoài ra còn có hai chén cơm được xới đầy. Tần Miễn vừa thấy liền biết là Lôi Thiết sai đầu bếp vào phòng bếp nhỏ nấu cho bọn hắn.
Quay đầu nghía ra cửa, thấy không ai, Tần Miễn hào khí kéo Lôi Thiết vào lòng, ‘Chụt’ một tiếng, dâng cái hôn nóng bỏng.
“Huynh cũng chưa ăn nhỉ? Mau tới ăn.” Hắn kéo Lôi Thiết ngồi xuống ghế, mình cũng đặt mông xuống, bưng bát cơm lên, và từng miếng to vào mồm “Đói chết ta.”
“Chậm một chút.” Lôi Thiết gắp một khối thịt cá, tách hết xương ra, bỏ vào bát hắn.
“Huynh cũng ăn.” Tần Miễn gắp cho y một miếng sườn chua ngọt.
“Vừa nãy có ăn hoa quả.” Lôi Thiết múc một chén canh, dùng thìa quấy cho nguội bớt, ánh mắt vẫn đặt vào Tần Miễn, nhắc nhở lần nữa “Chậm một chút.”
“Ừ!” Tần Miễn ăn xong một chén cơm, dạ dày mới thoải mái hơn chút “Huynh cũng ăn đi.”
Lôi Thiết múc nửa thìa canh nếm thử độ ấm, đẩy bát canh đến trước mặt tức phụ, rồi bưng bát lên ăn cơm.
Tần Miễn cười tủm tỉm uống một hớp canh, múc một thìa đưa đến miệng Lôi Thiết.
Lôi Thiết nhìn hắn một cái, há miệng uống canh.
Buổi tối, hai người ngủ lại lâu Như Quy. Lững thững đi dạo trên cầu treo vắng lặng, gió đêm từng đợt thổi tới, mát mẻ sảng khoái vô cùng.
“Tức phụ.”
“Hửm?”
“Mỗi lần Song Hưởng lâu cho ra món mới quả thật có thể hấp dẫn rất nhiều khách nhân, nhưng lúc đó ngươi cũng sẽ mệt chết.” Lôi Thiết nói. Dù sao, công thức các món ăn mới đều chứa trong sách vở trong không gian tức phụ, không cần tức phụ phí quá nhiều tâm tư.
“Yên tâm.” Tần Miễn gác tay ngang qua vai y, nhìn lên trời sao, nhẹ nhàng nói “Ta có biện pháp, ngày mai huynh sẽ biết. Bất quá trong đó cũng có việc của huynh.”
Hắn ngoảnh đầu cười cười với Lôi Thiết.
Lôi Thiết gật đầu “Nghe ngươi an bài.”
Tần Miễn nắm cổ tay y “Không nói chuyện này nữa. Đi thôi. Hôm nay bận cả ngày, người đầy mồ hôi, về phòng tắm rửa đi.”
Trong phòng thượng khách tầng ba chuyên dụng cho bọn hắn, đèn đã thắp lên, bên trong thu dọn sạch sẽ ngăn nắp giống như chưa từng có người ở. Tần Miễn cởi giày, để chân trần bước lên sàn, vọt vào phòng tắm, sập cửa ‘Ầm’ một tiếng “A Thiết, ta tắm trước.”
-Hết chương 105-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]