Tần Miễn hỏi: “Ngươi có biết vì sao đại thiếu gia bắt ngươi quỳ không?”
Tiểu thiếu gia cười nói nghĩa là ngài và đại thiếu gia sẽ không phạt nặng hắn ta. Lôi Tần Nhạc liên tục gật đầu “Tiểu nhân hiểu rõ, đại thiếu gia là muốn tiểu nhân biết ‘Họa từ trong miệng mà ra’.”
“Hiểu được là tốt rồi.” Tần Miễn đi đến ngồi xuống cạnh bàn đá, hưởng thụ gió lạnh chầm chậm thổi đến.
“Đứng lên đi.” Lôi Thiết nhìn Lôi Tần Nhạc một cái, đi tới chỗ tức phụ.
“Đa tạ đại thiếu gia!” Hô xong, Lôi Tần Nhạc lớn tiếng hô với Tần Miễn “Đa tạ tiểu thiếu gia!” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Nói xong, nhanh như chớp rời đi, vẫn là bộ dáng năng nổ hoạt bát kia.
Lôi Tần Nhạc là người thông minh. Tần Miễn tin tưởng về sau hắn ta sẽ càng cẩn thận.
Hắn dựa vào người Lôi Thiết, sờ sờ cằm y trêu chọc: “Lần sau ta đóng vai phản diện cho. Nếu không sau này đám nhóc sẽ càng sợ huynh hơn.”
“Không quan trọng.” Lôi Thiết ôm hắn, không để tâm. Tần Miễn cho người báo tin đến Song Hưởng lâu, năm ngày sau, Song Hưởng lâu sẽ đẩy ra đồ ngọt và thức uống mới. Tôn chưởng quầy nhận được tin tức, hiển nhiên rải tin này ra.
Đúng hệt như lời Phương đại gia, bốn ngày sau, đào mật chín một phần ba. Quả kết đỏ rực cả cây tựa như được tô son, trông đẹp mắt, còn rất to, tùy tiện cầm một trái đã nặng trịch.
Tần Miễn gọt vỏ một trái đào mật, trong thịt quả trắng ẩn ẩn sắc hồng, cắn một ngụm, ngọt lành mọng nước. Tuy so ra kém đào sinh trưởng trong không gian, nhưng hương vị cũng tuyệt.
“Ăn ngon. A Thiết, huynh cũng nếm thử.”
Lôi Thiết cúi đầu, cắn một ngụm kế bên chỗ hổng hắn vừa cắn, gật đầu “Ăn ngon.”
Tần Miễn câm nín “Ý ta là huynh hái một trái khác ăn thử.”
“Không phải đều giống nhau sao?” Lôi Thiết ra chiều nghi hoặc.
Khoé miệng Tần Miễn giật giật “Trên cây nhiều trái như vậy sao huynh cứ phải giành ăn với ta.”
“Mấy trái kia để bán lấy tiền.”
Tần Miễn lau mồ hôi. Chẳng lẽ hắn đã sa sút đến độ nuôi không nổi nam nhân của hắn sao?
Đầu Lôi Thiết lại đến gần, lại cắn một ngụm lớn.
Tần Miễn há miệng cắn xuống miệng y một nhát, lưu lại một dấu răng.
Lôi Tần Nhạc bắt gặp, vội vàng rón ra rón rén lui ra sau vài bước, mắt nhìn thẳng lớn tiếng trình diện “Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia.”
Đám người Lôi Tần Thuận khiêng sọt cùng thang đứng phía sau hắn ta, đều thực thông minh cúi đầu.
“Ừ” Tần Miễn lập tức đẩy đầu Lôi Thiết ra “Lựa hai giỏ đào đỏ nhất để lát nữa làm mứt đào mật.”
“Vâng.”
Bốn người Lôi Tần Huệ, Lôi Tần Kiên, Lôi Tần Lý và Lôi Tần Viên ở bên dưới nâng cái sọt Bốn người Lôi Tần Cung, Lôi Tần Thuận, Lôi Tần Thành và Lôi Tần Tín trèo lên thang hình chữ 人 hái quả.
Thôn dân đứng cách xa tường vây thấp thoáng thấy bên này đang hái đào, trong lòng hơi tiếc nuối. Nay nhà Lôi Thiết mua nhiều hạ nhân như vậy, không cần thuê người trong thôn hái hoa quả nữa.
“A, lão già ta tới trễ, đã hái rồi sao.” Phương đại gia bước đi khoan thai, nện bước mạnh mẽ.
“Phương đại gia đến rồi. Do đã nói với tửu lâu ngày mai sẽ đưa nước quả qua nên hôm nay cần làm xong.” Tần Miễn hái một quả đào to trên cây đưa cho Phương đại gia, thuận tay đưa dao gọt trái cây cho ông luôn “Ngài nếm thử, bên trong này có một nửa công lao là của ngài.”
“Lão già ta không dám kể công, chỉ là làm theo phận sự.” Phương đại gia tiếp nhận quả đào và dao gọt “Bất quá vẫn muốn nếm thử.”
Đôi tay ông vô cùng linh hoạt, dao gọt nhanh nhẹn chuyển động vài vòng quanh liền gọt xong quả đào, hơn nữa phần vỏ rơi trên mặt đất còn là một dây liền.
Phương đại gia cắn một ngụm, khen không dứt miệng “Ừm! Vừa mọng nước vừa ngọt lành! Rất ngon!”
Đám Lôi Tần Thuận len lén chảy nước miếng.
Tần Miễn nhận dao gọt trái cây từ tay Phương đại gia đưa qua Lôi Thiết.
Lôi Thiết yên lặng nhận dao, chọn quả đào lớn nhất hái xuống, cũng gọt bỏ nguyên dây vỏ hoàn chỉnh, sau đó đưa quả thịt cho Tần Miễn.
Tần Miễn vỗ vỗ vai y tỏ vẻ khen ngợi.
Phương đại gia nhìn, thẳng thắn cười ha ha.
Sau khi hái đầy hai sọt đào mật, Tần Miễn bảo Lôi Tần Nhạc phát cho hạ nhân trong nhà mỗi người hai trái, dựa theo nhân khẩu nhà Phương đại gia biếu ông một rổ, lại dặn Phúc thúc tự mình đưa tặng nhà lý chính một rổ.
Cách làm mứt đào mật không chênh lệch mấy với mứt anh đào, cũng không có bí quyết gì. Tần Miễn làm mẫu cho Phúc thẩm một lần, sau nhiệm vụ làm mứt đào mật liền giao cho thẩm, sai Lôi Tần Thuận canh lửa cho thẩm.
Sáng sớm hôm sau, hai phu phu lưỡng tự mình chuyển quả đào và mứt đào mật đến Song Hưởng lâu.
Tôn chưởng quầy đã mua sẵn một ít đá băng để ướp lạnh mứt đào. Sau khi sai hỏa kế ép quả đào thành nước, cũng dùng đá băng để giữ lạnh.
Đến khoảng giờ Tỵ một khắc (9:10’), khách nhân trong tửu lâu dần nhiều lên. Vừa vào cửa liền bị bàn tròn chính giữa đại đường hấp dẫn, giữa bàn tròn là một tháp bánh bò bông hình tròn thật lớn, tổng cộng sáu tầng, từ dưới lên trên theo thứ tự là vàng, nâu, hồng nhạt, tím, đỏ và trắng. Tầng trên cùng dùng màu sáng của mứt đào mật vẽ thành hình độc đáo, có hoa, có chim, mỹ quan lại độc đáo. Chung quanh tháp bánh bày tám đĩa điểm tâm, từng đĩa đựng bánh bò bông màu sắc khác nhau cắt thành hình dạng khác nhau, có hình tam giác, hình bình hành, hình vuông, hình tròn,… Điểm giống nhau là trên mỗi một khối bánh đều quết một điểm mứt đào mật hồng nhạt, khiến người nhìn hận không thể một ngụm nuốt nó vào bụng.
Trên bàn còn bày một tách lưu ly, nước ép đào chiếm đến bảy phần ly, có thể thấp thoáng thấy đá viên bên trong. Hiện tại khí hậu càng ngày càng nóng, vừa phơi dưới thái dương đi vào, nếu được uống một ngụm nước quả mát lạnh chẳng phải sảng khoái lắm sao?
Tần Miễn, Lôi Thiết cố ý chọn một bàn hai người gần cửa, trên bàn gồm hai mặn một chay một canh, hai đĩa điểm tâm cùng hai ly nước ép đào có đá. Trông thì đơn giản, lại bởi tư thái nhàn nhã dùng bữa mà một bàn ăn này của họ vô cùng thu hút mắt người. Phảng phất như có thể ăn một bữa thế này là sự hưởng thụ tuyệt vời.
Nhất thời có khách nhân tính tình nóng vội, cấp tốc ngồi vào bàn, cũng gọi vài món ăn, vài phần điểm tâm, cộng thêm một ly nước đào mật.
Hoắc viện trưởng dẫn một phụ nhân cùng nhau vào cửa, nhìn trong đại đường không còn chỗ ngồi, âm thầm cứng lưỡi. Hoắc phu nhân trông thấy tháp bánh bò bông, ngạc nhiên đi tới đó.
“Tướng công, Song Hưởng lâu này quả nhiên không giống tửu lâu bình thường. Lần đầu tiên ta thấy loại điểm tâm này đấy, chỉ ngắm nhìn vài lần đã cảm giác tâm tình thoải mái.”
Hoắc viện trưởng cười nói: “Ha ha ha. Chờ nàng nếm thử món ăn nơi này sau sẽ càng cảm thấy chuyến đi này không uổng. Phu nhân, nếu tầng một đã hết chỗ, chúng ta chọn nhã gian vậy.”
Tần Miễn, Lôi Thiết thấy bọn họ, nhưng không có tự mình qua tiếp đãi mà là tránh đi. Lôi Hướng Trí còn đang đọc sách trong thư viện, nên tránh hiềm nghi thì phải tránh.
Chờ Hoắc viện trưởng và phu nhân ông đi lên tầng hai, Tần Miễn dặn Tôn chưởng quầy tặng riêng cho họ một phần điểm tâm và một giỏ trái cây. Giỏ nhỏ đan khéo léo *** xảo, có thể đựng ba bốn quả đào.
“Phản ứng không tồi.” Lôi Thiết nói với Tần Miễn.
“Đúng vậy. Nghe Tôn chưởng quầy nói nhã gian tầng hai gần như đã đầy chỗ.” Tần Miễn vui mừng ra mặt “Về sau chúng ta không cần tự mình làm nước quả, mứt quả nữa, có thể an tâm phủi tay cho chưởng quầy.” Từ lần trước Song Hưởng lâu bán mứt anh đào và nước ép anh đào, trấn trên và Huyện thành đều có vài tửu lâu bắt chước, nhưng hương vị kém hẳn Song Hưởng lâu, hơn nữa Song Hưởng lâu không có định giá cao, vì vậy không tạo thành ảnh hưởng rõ rệt đối với Song Hưởng lâu.
“Từ nay những việc ngươi không muốn ra mặt, để ta.” Lôi Thiết nắm tay hắn đi về phía phòng nghỉ.
“Được.” Tần Miễn cười tủm tỉm gật đầu.
Bảy ngày sau, phòng mới trong nhà cất xong. Ngoài kết toán đầy đủ tiền công, Tần Miễn tặng thêm mỗi người hai quả đào mật vừa to vừa đỏ. Nhóm nhân công vui vui vẻ vẻ rời đi.
Nhân dịp nhà xây phòng mới, Tần Miễn lại bảo Phúc thúc phát cho hạ nhân trong nhà mỗi người ba quả đào.
Vì lần này chỉ xây thêm nên không cần đãi tân gia. Sau khi phòng ở hong khô, hai phu phu đi sắm thêm gia cụ về.
Từ phòng ngủ nguyên bản ngăn ra một lối đi rộng chừng mét rưỡi, cuối lối đi là sảnh nhỏ diện tích bằng nửa gian phòng, bên trái sảnh nhỏ là phòng khách, bên phải sát tường là cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai.
Lên tầng hai liền đến một sảnh nhỏ khác, nơi nối giữa cầu thang và phòng lớn. Nếu vừa đi hết cầu thang liền đụng cửa phòng thì không khỏi có chút bất tiện. Bày trí sảnh nhỏ chủ yếu là đơn giản, chỉ kê một bộ sô pha cùng hai bồn hoa.
Phòng lớn tầng hai, tức là phòng ngủ mới của Tần Miễn, Lôi Thiết, mới là trọng điểm.
Trong phòng, nền đất lót ván gỗ, hai vách tường nam bắc đều có cửa sổ lớn sát đất, treo màn trắng ***, cả phòng vừa thông gió vừa sáng sủa. Tủ quần áo khảm gương to đặt dựa vào tường phía bắc Thành giường đôi lớn cũng kê sát tường bắc, chiều dài giường gần chạm tới tường nam. Giá sách cao bự dựa vào tường đông, có cả thảy sáu tầng, trước mắt trên giá chưa có mấy cuốn sách. Trước giá sách để hai ghế mây dựa và một bàn mây, thuận tiện ngồi đọc sách.
Cửa sổ sát đất phía nam cấu tạo trượt mở sang hai bên, cũng có thể coi là cửa phòng, bên ngoài là ban công có bày hai ghế nằm bằng vải bố mới làm ra cùng bàn tròn bằng gỗ, trưng thêm vài chậu hoa. Mùa hè buổi tối ra ngoài này hóng mát uống trà nói chuyện phiếm cũng rất thi thú.
Ngoài ra, vì xây kho hàng lớn nên đã tháo dỡ phòng tắm nguyên bản, phòng tạp vật nguyên bản thì cải tạo thành nhà tắm.
Vào ban đêm, Tần Miễn, Lôi Thiết liền chuyển sang phòng mới ở. Ngày hè gió nam thổi, cửa sổ chạm rỗng khắc hoa không cần khép lại, khỏi cần bàn mát mẻ bao nhiêu.
Tần Miễn vừa tắm rửa xong, quăng bỏ giày trên chân, bổ nhào lên chiếc giường mềm mại, tứ chi rộng mở, phát ra tiếng than thở thích chí. Giường lớn kingsize này là hắn nhập cư trái phép từ không gian ra, trải thêm khăn phủ giường thì sẽ không ai phát hiện có gì khác với giường họ. Huống hồ bình thường cũng không ai dám đến phòng ngủ bọn hắn. Nếu có quần áo, đệm giường hoặc chăn mềm cần giặt, hắn sẽ mang xuống dưới lầu trước.
Hắn quay đầu ngoắc ngoắc Lôi Thiết “Đến đây a, thử xem.”
Chưa kịp nói câu thứ ba, Lôi Thiết liền bổ nhào tới áp hắn, lật người hắn lại, tiện tay túm một chiếc gối lớn kê dưới lưng tức phụ.
“Oa a! Gối không phải dùng như vậy.” Tần Miễn nằm tướng ếch, giãy giụa một lúc lâu cũng không vùng dậy nổi.
“Không phải tức phụ nói phải tề gia cần kiệm? Vật gì cũng có chỗ dùng.” Lôi Thiết lẳng lặng nói xong, cúi đầu chuẩn bị khai tiệc.
“Wâu?”
Lôi Thiết quay đầu nhìn lại.
Nhất Điểm Bạch há miệng, ổ sói bị nó cắn rơi xuống nền nhà. Ổ sói này do Tần Miễn thiết kế bản vẽ, ủy thác Lôi Xuân Đào làm giúp nó, dùng vải mềm màu nâu và bông may thành, nhìn qua tựa như cái nấm hương lộn ngược. Nhất Điểm Bạch không sủa một tiếng, hai chân trước đẩy đẩy ‘nấm hương’ đến bên cạnh giường lớn xong, dùng ánh mắt vô tội nhìn Tần Miễn và Lôi Thiết.
“Ha ha ha…” Tần Miễn cười to.
Lôi Thiết mặt vô biểu cảm nhảy xuống giường, ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải kẹp lấy nấm hương, thuận tay ném, ‘nấm hương’ từ cửa sổ sát đất bay ra ngoài.
“Wâu!” Nhất Điểm Bạch kêu to với hắn một tiếng, dũng mãnh đuổi theo, ngoạm lấy ‘nấm hương’ ngay trên không, vững vàng rơi xuống đất, đắc ý ngẩng đầu nhìn Lôi Thiết.
Lôi Thiết thản nhiên nhìn lại nó, sau đó — xem xét cửa sổ sát đất, tiếp theo, đóng chặt cửa phòng.
Tần Miễn nằm lỳ trên giường, cực kỳ đồng tình với Nhất Điểm Bạch bị nhốt ở ngoài. Nhưng rất nhanh, hắn không còn rảnh tâm để thương cảm nó.
“Ưm… Nhẹ thôi… Ưm…”
-Hết chương 100-
———