Xuyên Việt Chi Gia Hữu Soả Phu

Chương 6

“Ngoan, Bảo Bảo thả ta xuống dưới trước.” Lục Thanh lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Nguyên, sau đó ôn nhu như nước nói với Tiểu Ngốc Tử.

Tiểu Ngốc Tử nghe được thanh âm của Lục Thanh, khuôn mặt lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn đến cực điểm, vội vàng nghe theo chỉ lệnh của Lục Thanh, thả hắn xuống đất.

Nhìn thấy ca ca rốt cuộc khôi phục bộ dáng trước kia, Tiểu Ngốc Tử hưng phấn không kềm chế được, lôi kéo tay Lục Thanh,  không ngừng gọi ca ca ca ca. Y cũng không quản còn có một Lục Nguyên như hổ rình mồi  đang đứng cách đó không xa, Tiểu Ngốc Tử hận không thể đem toàn bộ thân thể của mình đều treo trên người Lục Thanh. Y toàn tâm toàn ý tín nhiệm người trước mắt này, không có bất cứ hoài nghi cùng do dự nào.

Lục Thanh nhìn vết máu loang lổ trên mặt Tiểu Ngốc Tử, lấy tay cẩn thận lau sạch sẽ, lúc này mới vừa lòng mà giữ chặt tay Tiểu Ngốc Tử, để cho y đứng ở phía sau mình.

Tuy rằng Lục Thanh không rõ nước trong  hồ lô kia đến tột cùng là cái gì mà có thể làm cho hắn thống khổ nhiều đến vậy, thế nhưng hiện tại, cả người Lục Thanh lại đều tràn ngập khí lực, tinh thần thì vô cùng phấn chấn. Đó là một loại cảm giác thực kỳ diệu. Giống như sau khi được nước trong hồ lô gột rửa xong thì lỗ chân lông trên khắp thân thể đều giãn mở ra, một lần nữa phát tán sinh mệnh lực.

Lục Thanh cảm giác hiện tại thân mình nhẹ như yến, khác thân thể bệnh tật trước kia rất nhiều.

Dù cảm thấy thực kỳ lạ, thế nhưng Lục Thanh vẫn tin tưởng vững chắc rằng nước trong hồ lô kia nhất định không phải phàm vật. Dùng thống khổ cự đại đổi lấy tân sinh, tuy rằng quá trình làm cho người ta khó có thể chịu đựng, thế nhưng Lục Thanh vẫn cảm thấy thực may mắn khi bản thân có thể tìm thấy một bảo vật như thế. [yuki-hana: sai, hồ lô là tiểu ngốc tử tìm thấy nha]

Chỉ là có một việc mà Lục Thanh  không nghĩ tới là, ngay khi hắn mất đi ý thức, cư nhiên có người đánh chủ ý vào Tiểu Ngốc Tử. Nếu nói trước ngày hôm nay, Tiểu Ngốc Tử đối với hắn chỉ là một phần trách nhiệm không thể không nhận, nhưng bắt đầu từ bây giờ, Tiểu Ngốc Tử trong lòng hắn đã vượt qua cả trách nhiệm. Người bên ngoài đều nói Lục Thanh là người vô tình, nhưng có ai biết hắn thật sự là một người hữu tình nếu ai đó đối tốt với hắn. Tiểu Ngốc Tử đối xử tốt với hắn, cho nên hắn sẽ đối xử tốt với Tiểu Ngốc Tử hơn gấp trăm lần. Đạo lý thế gian, kỳ thật cũng chỉ đơn giản như thế mà thôi.

Về phần vài người không biết trời cao đất rộng của Lục gia, nếu bọn họ dám mạo phạm hắn thì nhất định phải làm cho bọn họ nếm được đau khổ.

Sau  khi được nước trong hồ lô gột rửa, thân thể tố chất của Lục Thanh đều tăng lên rất nhiều, dù vẫn kém với Tiểu Ngốc Tử có thần lực trời sinh, thế nhưng đối phó với một người bình thường thì vẫn là dư dật.


Lục Thanh cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy lệ khí, làm cho trong lòng Lục Nguyên lộp bộp một tiếng, hắn cho rằng ngay trong nháy mắt đó đã  thấy được Tu La từ Địa Ngục đến để đòi nợ. Lục Nguyên bắt đầu có chút hối hận về hành động hôm nay của mình, nhưng mà ván đã đóng thuyền, hết thảy tựa hồ khó có thể cứu vãn.

“Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm cái gì, ta nói cho ngươi, nếu trên người ta có một chút xíu vết thương, phụ thân cùng nương sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Lục Nguyên nhìn Lục Thanh đang từng bước đi về phía mình, ức chế được sợ hãi mà hô lớn.

Hiện tại Lục Thanh làm cho hắn muốn chạy trốn, nhưng cửa lại bị chính mình khóa rồi, quả nhiên là tự lấy đá đập chân mình mà.

Trời sinh Lục Nguyên không yêu thích đọc sách, mà Lục viên ngoại vì sủng ái tiểu nhi tử nên cũng không cưỡng cầu hắn quá nhiều, chỉ là tìm võ sư đến dạy hắn vài năm. Giờ phút này trong tình thế nguy cấp, mấy chiêu thức vốn đã bị lãng quên nay cư nhiên bị Lục Nguyên linh cơ vừa động nhớ lại, chuyện này làm cho hắn yên tâm trở lại.

Lục Nguyên nghĩ Lục Thanh chỉ là một thư sinh thì có thể nào ngang với chiêu thức của hắn.[yuki-hana: khinh địch là chết vì địch đó nhé]

Lục Thanh thấy Lục Nguyên đột nhiên trở nên trấn định, hơn nữa bay ra tư thế tiến công, nhíu mày, tựa hồ có chút mê hoặc.

Nhưng vào lúc này, Lục Nguyên lại đột nhiên động.

Động tác kia thật là quá nhanh, nếu người bình thường khẳng định tránh không được mà bị Lục Nguyên đạp xuống đất, nhưng mà ánh mắt của Lục Thanh trải qua gột rửa thì thị lực đã tăng lên rất nhiều, xoay người một cái, kham kham tránh thoát công kích của Lục Nguyên.

Điều làm cho Lục Thanh khó hiểu nhất chính là Lục Nguyên kia thoạt nhìn cũng chỉ là một cái bao cỏ, bộ dáng không giống như thuần thục, nhưng khi Lục Nguyên đá thì Lục Thanh lại cảm thấy vô cùng áp lực. Lục Thanh xác định, nếu hắn không được nước trong  hồ lô cải tạo, bị một cước này thì không chết cũng bị thương. Mà giờ phút này, sắc mặt Lục Nguyên cực kỳ tái nhợt, phảng phất một cước kia đã dùng hết khí lực của hắn.

Xem ra thế giới này, cũng không đơn giản giống trong tưởng tượng vậy……

Lục Nguyên đã là nỏ mạnh hết đà, vì thế,  đầu tiên Lục Thanh bỏ qua nghi hoặc trong lòng, chuẩn bị tiến lên cho Lục Nguyên một giáo huấn.

Tiểu Ngốc Tử nghi hoặc nhìn Lục Thanh làm cho Lục Nguyên ngã xuống đất, sau đó hắn dùng chân đạp vào nơi nào đó, tiếp theo thì Lục Nguyên liền phát ra tiếng kêu thống khổ thảm thiết.


“Ca ca, Bảo Bảo cũng muốn đạp đạp!”

Tiểu Ngốc Tử cảm giác thú vị, cũng nóng lòng muốn muốn tiến lên thử một cước.

“Hảo a, Bảo Bảo đến đạp đạp, như vậy về sau hắn liền không có thể làm chuyện xấu với Bảo Bảo.”

Lục Thanh rút chân ra khỏi người Lục Nguyên, Lục Nguyên vừa định đứng dậy, liền bị đạp một lần nữa. Lục Thanh lãnh đạm nói:

“Thành thành thật thật ngốc, nếu ngươi còn muốn sống.”

“Làm chuyện xấu, không tốt, không tốt!”

Tiểu Ngốc Tử lắc đầu giống trống bỏi, một bên lắc đầu, một bên đạp vào người Lục Nguyên. Khí lực của y thật lớn, một cước kia cơ hồ muốn lấy đi nửa cái mạng của Lục Nguyên. Tuy rằng không có đạp ngay bộ vị kia nhưng cũng đủ làm cho Lục Nguyên nằm trên giường mười ngày nửa tháng.[yuki-hana: 2 vk ck nhà này bạo lực quá]

“Hôm nay tạm thời cho ngươi một giáo huấn, nếu về sau còn dám tới quấy rầy chúng ta, thứ mà bị đạp gãy sẽ không là cái kia của ngươi, mà là cổ của ngươi.”

“Ta không dám, không dám nữa, ngươi bỏ qua ta đi, đại ca.” Lục Nguyên khóc rống chảy nước mắt.

Lục Thanh cười lạnh một tiếng:“Lúc này biết ta là đại ca ngươi, mới vừa rồi ta nghĩ rằng  bệnh hay quên của ngươi là quá nặng, ngay cả tẩu tử của ngươi đều không biết.”

“Nhớ kỹ nhớ kỹ, ta sẽ không dám quên nữa.”

Ban đầu Lục Nguyên đắc ý ngạo mạng, giờ phút này lại giống như một con chó nhà có tang, vô cùng chật vật. Hắn bị Lục Thanh đạp ở dưới chân, không còn kiêu ngạo như mới vừa rồi.


Lục Thanh vốn không nghĩ kết thù kết oán quá nhiều với Lục gia, chung quy là hiện tại thực lực của hắn còn yếu, chống lại với một Lục gia tài đại khí thô, tất nhiên sẽ rơi vào thế xấu. Thế nhưng Lục Nguyên này cư nhiên dám đem chủ ý đánh tới trên người Tiểu Ngốc Tử, điều đó vạn vạn lần không thể dễ dàng tha thứ.

Nếu hôm nay không cho hắn một giáo huấn mà cả đời khó quên, thì sau này sẽ tạo thành phiền toái càng lớn hơn nữa, cho nên Lục Thanh thực quyết đoán. Hắn muốn sống sót tại cổ đại này thì trừ có trí mưu, hắn còn phải có dũng mưu. Lục Thanh chỉ là lười trêu chọc thị phi, không có nghĩa hắn e ngại thị phi. Nếu Lục Nguyên kia không có mắt, lần sau lại tiếp tục rơi vào tay hắn, như vậy thì kết cục sẽ không chỉ là đoạn tử tuyệt tôn mà thôi.

Giáo huấn Lục Nguyên xong, Lục Thanh lục soát người Lục Nguyên lấy ra chìa khóa mở cửa phòng, mang theo Tiểu Ngốc Tử rời đi gian phòng này.

Nơi này là tửu lâu lớn nhất của Lục gia, cơ hồ chiếm cứ 80% thu nhập của Lục gia, mà Lục Thanh từng là đại thiếu gia cho nên  người bên trong tửu lâu tất nhiên là nhận thức hắn. Mọi người chỉ nói giữa hai huynh đệ nhất định là có mâu thuẫn, nhưng cụ thể là chuyện gì thì không ai dám hỏi nhiều.

Lục Thanh vừa đi vừa quan sát tửu lâu này, trong lòng âm thầm cảm giác người của Lục gia tuy đều  là cực phẩm, nhưng về phương diện làm sinh ý thì lại không sai.

Gian tửu lâu này vốn là tài sản của mẹ Lục Thanh lưu lại, xem như số một số hai trong huyện Phương Lâm, mà để có thể cùng gian tửu lầu này so sánh thì chỉ có một nơi nghe nói có lịch sử trăm năm và từng do một vị ngự trù quản lý.

Khi Lục Thanh ra khỏi cửa tửu lâu liền có suy nghĩ, hắn muốn một ngày nào đó làm cho khiến Lục gia cam tâm tình nguyện đem tửu lâu trả về cho hắn.

“Ca ca –”

Nghe được thanh âm của Tiểu Ngốc Tử, Lục Thanh nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Ngốc Tử dùng một loại ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn, ánh mắt kia cực kỳ giống tiểu động vật khiến trong lòng Lục Thanh mềm nhũn, hắn không tự chủ được liền sờ sờ tóc Tiểu Ngốc Tử.

“Làm sao?”

“Bảo Bảo đói bụng.” Tiểu Ngốc Tử sờ cái bụng, thành thực nói.

Lúc này Lục Thanh mới nhớ tới, hai người bọn họ từ sáng sớm đã chuyển ra khỏi Lục gia, còn chưa dùng qua cơm trưa. Tiểu Ngốc Tử lại ôm hắn chạy lâu như vậy, liền tính y có thần lực trời sinh thì cũng vừa mệt vừa đói. Sẳn dịp bọn họ cũng đang ở bên trong thị trấn, phố lớn ngõ nhỏ đều là đủ loại thức ăn ngon và đồ chơi, Lục Thanh nhớ đến thỏi bạc trong túi vải của mình liền quyết định mang theo Tiểu Ngốc Tử đi ăn ngon.


Có ý nghĩ này hiển nhiên không chỉ có một mình Lục Thanh.

Tiểu Ngốc Tử lôi kéo tay Lục Thanh nhìn chung quanh, nhìn đến thứ gì cũng đều nghĩ cắn một ngụm thử xem, y chỉ hận không được dùng bạc mua hết tất cả đồ ăn ngon trên đường mà ôm về nhà.

“Ca ca, Bảo Bảo muốn kiếm bạc.” Tiểu Ngốc Tử thực trịnh trọng nói với Lục Thanh.

Lục Thanh thực kinh ngạc nhìn thoáng qua Tiểu Ngốc Tử, cảm giác lời nói của Tiểu Ngốc Tử tựa hồ vượt qua chỉ số thông minh của y. Nhưng khi cẩn thận ngẫm lại  hắn liền nhớ ra,   Tiểu Ngốc Tử tổng cộng có hai lần thông minh, mà hai lần này đều là bởi vì y đói bụng muốn ăn.

Xem ra “dân dĩ thực vi thiên”, những lời này quả thực không có sai, dưỡng một người thích ăn như Tiểu Ngốc Tử, Lục Thanh càng xác định hắn phải kiếm nhiều tiền mới được. [yuki-hana: có vk trẻ là thế đó anh, ráng mà muôi nha]

“Bảo Bảo muốn ăn cái gì?, ca ca mua cho ngươi”.

Lục Thanh vui vẻ, khuôn mặt vốn bình phàm lại bởi vì nụ cười này mà trở nên loá mắt vạn phần, trong ánh mắt kia là nhu tình như nước, khiến cho bất luận kẻ nào khi nhìn vào đều không thể thoát ra.

Tuy nhiên Tiểu Ngốc Tử không hiểu nhửng điều đó, y chỉ biết là y lập tức có thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon. Y chỉ biết là, ở trong này, chỉ có ca ca mới sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với y.  Tuy rằng không rõ vì sao ca ca so trước kia càng thêm ôn nhu, thế nhưng Tiểu Ngốc Tử lại thích ca ca hiện tại hơn, càng nguyện ý tiếp cận hắn hơn.

Tiểu Ngốc Tử vui vẻ ôm lấy ca ca, muốn biểu đạt sung sướng trong lòng mình, lại bị Lục Thanh nghiêm khắc quát lớn một phen, nhưng y vẫn thực vui vẻ, chung quy ca ca của y đã trở lại, tất cả thống khổ đều bay đi, hơn nữa y lập tức sẽ có đồ ăn ngon.

Còn có cái gì có thể làm người ta vui vẻ hơn điều này sao?

“Đường hồ lô!”

“Tiểu bao tử!”


“Quế hoa đường!”

……

Đợi đến khi Lục Thanh mang theo Tiểu Ngốc Tử đi vào một tửu lâu thì trong lòng Tiểu Ngốc Tử đã ôm đầy đồ ăn vặt, khuôn mặt y tươi cười đầy ngọt ngào.