Xuyên Việt Chi Gia Hữu Soả Phu

Chương 46

Sau khi Lục Thanh có được công pháp, lập tức bảo Hồ Điệp  lấy đến một hồ lô bình thường khác, sau đó dùng linh dịch đổ đầy cái hồ lô kia, sau đó giao cho Hồ Điệp. Hắn nói chuyện giữ lời, nên báo ân thì tuyệt đối sẽ không keo kiệt. Hồ Điệp  có chút kích động cầm hồ lô trong tay, thanh âm tràn đầy vui sướng:

“Quá tốt, có nhiều linh dịch như vậy, ta nhất định có thể đột phá lại lần nữa.”

“Đó là tự nhiên, nhưng công hiệu của linh dịch này quá mức cường đại, cô nương vẫn nên tiến hành theo chất lượng thì tốt hơn.”

“Đi, ta biết, ngươi an tâm dưỡng bệnh đi, ta không quấy rầy ngươi.”

Dứt lời, Hồ Điệp  liền cầm một hồ lô đầy  kia đi ra khỏi cửa, thậm chí ngay cả chén thuốc cũng đều quên bưng đi. Lục Thanh nằm ở trên giường cẩn thận nghiên cứu công pháp mà Hồ Điệp  giao cho hắn, sau một khắc, vẻ mặt tự nhiên cầm ra hồ lô bảo bối kia.

Lúc mới vừa lấy hồ lô này ra, Lục Thanh liền cảm giác có chút không thích hợp.


Hồ lô vốn là màu vàng nhạt, không khác gì so với hồ lô bình thường, mà hiện tại hồ lô lại là hồng sắc giống như là bị dính máu vậy, kích thước thì cũng vẫn như trước. Hiện tại hồ lô tinh xảo đặc sắc, thật giống như là được điêu khắc từ một khối huyết ngọc vậy, vừa thấy liền biết đó tuyệt đối không phải phàm vật. Lục Thanh nghĩ, đây có lẽ mới là bộ mặt chân thật của hồ lô, về phần vì sao sẽ đột nhiên biến hóa, hắn suy đoán là bởi vì có liên quan đến máu tươi. Trước đó, Lục Thanh bị một đao của tên kia thị vệ kia chem. ra rất nhiều máu, cho dù Lục Thanh dùng linh tuyền trị liệu thì thân thể vẫn có chút suy yếu vô lực. Lục Thanh đem ánh mắt nhắm ngay vào cái miệng khéo léo của hồ lô kia, tựa hồ muốn xem coi bên trong hồ lô tột cùng có cấu tạo ra sao, nhưng mà ngay sau đó thiên hôn địa ám, Lục Thanh cảm giác thân thể mình bị một cỗ lực lượng không biết tên lôi kéo vào bên trong hồ lô. Đợi đến khi Lục Thanh khôi phục ý thì hắn đã đứng ở một địa phương khác.

Lục Thanh nhìn cảnh sắc lộng lẫy kỳ dị trước mắt, thầm nghĩ đây chẳng lẽ chính là không gian bên trong hồ lô bảo bối kia?

Một dòng sông rộng lớn từ xa xa chảy xuôi xuống, thẳng hướng thượng thiên, Lục Thanh nhìn theo hướng dòng nước thì thấy điểm cuối cùng của dòng nước tản ra một vòng tròn sáng lấp lánh. Lục Thanh lấy ngón tay chấm một chút nước sông trong veo kia, quả nhiên hương vị rất là quen thuộc. Nguyên lai hồ lô này cư nhiên còn có một Động Thiên khác, trách không được linh tuyền trong hồ lô là còn hoài không hết, có một  con sông lớn như thế thì với sức của một mình Lục Thanh thì làm sao có thể uống hết.

Dòng sông này chiếm cứ phần lớn không gian bên trong hồ lô, phần còn lại chính là một mảnh đất rộng lớn. Có rừng, có thảo nguyên cùng đủ loại linh thảo, thậm chí còn có tiểu động vật nhảy nhót, nếu không phải trước kia Lục Thanh phát hiện ra sự thần bì của linh tuyền, thì giờ phút này chỉ sợ sẽ cho rằng chính mình đang nằm mơ.

Lục Thanh bắt đầu minh bạch, bảo bối trong tay mình tương đương với tùy thân không gian linh tinh gì đó. Tuy nói là trong các truyện xuyên việt thì nhân vật chính thường mang theo không gian, thế nhưng không gian cũng có nhiều loại, mà không gian của Lục Thanh  không chỉ có thực vật, còn có thể có vật sống tồn tại. Lục Thanh nghĩ, trước kia hắn cũng đã từng  xem qua miệng hồ lô, nhưng chỉ đến hôm nay thì hắn mới có thể  tiến vào bên trong hồ lô,  xem ra vẫn là do tác dụng của máu.


Tâm niệm của Lục Thanh vừa động, thì lập tức hắn thấy mình lại xuất hiện ở trong phòng, cái gì cũng chưa từng thay đổi qua.

Hiện tại, hồ lô đã được Lục Thanh lấy máu nhận chủ, đây là chuyện tốt. Bởi vì tuy rằng hắn thực tin tưởng Hồ Điệp, lại   nói cho Hồ Điệp  biết bí mật của linh tuyền, thế nhưng khó tránh khỏi có người bụng dạ khó lường, nếu Hồ Điệp  không cẩn thận để lộ ra, không có hắn thì hồ lô này cũng không có bất cứ tác dụng gì. Có không gian, cơ hội Lục Thanh đoạt lại Tiểu Ngốc Tử lại lớn hơn một ít. Lục Thanh quyết định trong ngày hôm nay sẽ phải biết hết tất cả công năng của nó, không thì cho dù có bàn tay vàng thì cũng không thể tận dụng được. Đúng lúc này, cửa gỗ kêu lên, sau đó xuất hiện một móng vuốt đầy đặn màu trắng.

“Miêu ô ~”

Nghe được tiếng gào quen thuộc này, vẻ mặt Lục Thanh rốt cuộc thay đổi một chút. Mễ Mễ  không có việc gì, quả thực không thể tốt hơn, nếu lão hổ béo này xảy ra chuyện gì không hay, chỉ sợ Bảo Bảo nhất định sẽ thương tâm khóc đi.

“Mễ Mễ  lại đây.”


Lục Thanh hướng Bạch Hổ kia vẫy vẫy tay, Bạch Hổ lập tức thí điên thí điên chạy đến trước giường nhìn Lục Thanh.

Rất tốt, da lông không có bất cứ vết máu nào, động tác cũng thực linh hoạt, xem ra đại miêu thông minh này rất biết cách chiến đấu, không hề bị chút ngoại thương nào.

Mễ Mễ  quyến luyến cọ tay Lục Thanh, trong ánh mắt lộ ra thần sắc lo lắng.

“Yên tâm đi, thương thế của ta đã tốt hơn rất nhiều, chờ đến đêm nay chúng ta liền xuất phát.”

Lục Thanh rất muốn hiện tại lập tức xuất phát đi đến kinh thành, thế nhưng hắn còn chưa chuẩn bị thứ gì, thêm nữa, sinh ý ở huyện Phương Lâm cũng không thể cứ thế mà buông tay mặc kệ, nhanh nhất cũng phải đợi đến tối hôm nay mới được.

“Miêu ~” Mễ Mễ  thực thông nhân tính gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ ý tứ của Lục Thanh.

Lục Thanh lấy tay vuốt ve lông đại miêu, đột nhiên nghĩ, không biết hắn có thể đem Mễ Mễ vào  không gian được không?


Nghĩ là làm liền, Lục Thanh nắm lông Mễ Mễ, tâm niệm vừa động, một người một hổ liền xuất hiện không gian bên trong hồ lô.

Bạch Hổ không hổ là bách thú chi vương, không hề có một chút  kinh hoảng, ngược lại uy phong lẫm lẫm mà hét lớn một tiếng, dọa chạy không biết bao nhiêu tiểu động vật, lúc này nó mới dương dương tự đắc nhìn nhìn Lục Thanh. Lục Thanh vốn nghĩ, nếu hắn đi kinh thành thì không biết làm sao mà chăm sóc Mễ Mễ  lớn như vậy, thế nhưng hiên tại đã có không gian, vậy mọi chuyện có thể được giải quyết. [yuki-hana: con rể của tác giả có khác (^_^)]

“Về sau ngươi liền đứng ở nơi này, nhưng không cho ngươi giải quyết ở trong sông, đếu để ta biết thì ngươi sẽ không thể lưu lại bên người ta nữa.”

“Miêu!” Đó là đương nhiên!

Sau đó, Lục Thanh lại thí nghiệm rất nhiều thứ, lúc này hắn mới có bước đầu lý giải cùng nhận thức đối với không gian trong hồ lô. Nếu Lục Thanh muốn đem vật thể không có sinh mệnh dời đến trong không gian, như vậy chỉ cần tâm niệm là có thể, thế nhưng nếu là vật sống tỷ như Mễ Mễ thì  nhất định phải dùng tay bắt lấy mới có thể dời đi. Ngoài ra, thời gian lưu động bên trong không gian cũng thực kỳ lạ, một canh giờ trong không gian chỉ bằng một khắc chung bên ngoài. Lục Thanh tính toán tu luyện công pháp, tối khuyết thiếu chính là thời gian, có không gian này có thể nói là làm chơi ăn thật. Quan trọng hơn chính là Lục Thanh có thể ra lệnh cho hồ lô ẩn hình, cứ như vậy thì ai cũng đều không thể lấy đi hồ lô từ trong tay hắn. Hiện tại, Lục Thanh chỉ hận không có được khả năng làm cho Tiểu Ngốc Tử ẩn hình, làm cho trên thế giới này chỉ có một mình hắn mới có thể nhìn thấy Tiểu Ngốc Tử. Nếu thật sự có thể như thế, thật là tốt biết bao……[yuki-hana: tốt cái gì mà tốt, như vậy vk anh sẽ buồn chết]

Kiềm chế được cảm xúc  tưởng niệm của mình, điều mà Lục Thanh cần làm hiện giờ chính là dàn xếp tốt chuyện sinh ý ở huyện Phương Lâm, sau đó mới có thể vô ưu vô lự đi tìm Tiểu Ngốc Tử.