Xuyên Việt Chi Dị Thế Hồ Khẩu

Chương 48

Lưu Tam thúc cũng chen vào một tiếng, “Thôn trưởng cùng Hoài Sơn nói không sai. Nhà ít người cũng đừng sốt ruột, phụ giúp làm công cho những nhà có thể nuôi, như vậy trong vòng một năm cũng có thể kiếm không ít.” Nhà ông chỉ vài người, cũng là không thể nào nuôi cua được. Cũng may trong nhà có hai nhi tử khỏe mạnh, sang năm lại làm công cho nhà Thạch Hoài Sơn, như vậy tiền kiếm được cũng ổn định.

Người ở trong sân cảm thấy có lý, liền bàn bạc với nhau, nhà có ít người cùng nhà có nhiều người nói chuyện với nhau.

Trong lúc nhất thời, trong sân hỗn loạn cả lên.

Thôn trưởng choáng váng cả đầu bởi tiếng ồn ào, “Đều trở về thương lượng đi. Còn thời gian cả một mùa đông để tính toán ni! Mọi chuyện nếu quyết định xong xuôi, đến chỗ ta đây báo một tiếng. Ngoài ra về việc cua con, đó là Hoài Sơn mua được từ địa phương khác, nhà ai chuẩn bị nuôi, thì bỏ tiền ra mua, không thể lấy không.”

Các hán tử sôi nổi nói: “Đó là đương nhiên, ta cũng không thể chiếm tiện nghi của Hoài Sơn như vậy.”

Sau khi chờ người trong thôn đều đi hết, Thạch Hoài Sơn nói với thôn trưởng: “Chúng ta nuôi cua như vậy, trong quan phủ có thể nhúng tay hay không? Thuế gì đó chẳng hạn, có cách gì để nói hay không?”

Thôn trưởng hai ngày nay đang đau đầu việc này, việc này cũng khó mà nói a, có nói gì đi nữa, toàn bộ dựa vào một câu của quan lão gia. Vị quan lão gia hiện nay, mới lên nhậm chức không lâu, thôn trưởng cũng từng gặp qua một lần, thật sự không thân, cũng không thể nói được gì. Nhưng chuyện này liên quan đến sự thịnh vượng của thôn, ông nhất định phải vượt qua vấn đề này, thôn trưởng thở dài, “Ngày mai ta đến huyện nha hỏi thử, chỉ mong vị quan lão gia này là một người dễ nói chuyện.”

Khi Thạch Hoài Sơn từ nhà thôn trưởng trở lại, Nghiêm Thu cũng đã nấu xong cơm trưa.

Từ đầu xuân, mấy con gà nhà nuôi đã đẻ trứng, các món ăn trên bàn cơm rốt cục lại nhiều thêm một loại.

Trứng gà thật sự là vật liệu tốt, có thể làm các món đa dạng khác nhau. Có điều, lúc trước chỉ nuôi 8 con gà, cũng không đẻ được bao nhiêu trứng. Còn có vài quả trứng không lấy được, Nghiêm Thu vừa đi qua muốn lấy, gà mẹ liền dùng sức mổ y. Nhưng có mấy quả, Nghiêm Thu đi nhặt, cũng không có con gà nào thèm ngó.

Mới đầu Nghiêm Thu còn rất buồn bực, trứng cùng trứng còn có cái gì khác nhau sao? Về sau a cha Đại Thành nói cho y biết, trứng mà gà mái bảo vệ, đó là trứng có thể nở ra gà con. Nghiêm Thu lúc này mới nhớ đến, trứng gà là có trứng thụ tinh và không thụ tinh.


Nghiêm Thu tổng cộng cũng nhặt được 12 quả trứng gà, nghĩ cái này nếu tráng trứng ăn, vài bữa liền hết. Vì thế liền ngâm làm trứng muối, cái này còn có thể ăn được lâu một chút.

Trứng muối ngâm cũng sắp được một tháng rồi, rốt cục có thể ăn.

Nhưng mà Thạch Hoài Sơn không nỡ ăn, đều để cho Nghiêm Thu ăn, y mang hài tử, vừa lúc bổ thân mình.

Nghiêm Thu cười nói: “Trứng muối phải ăn như thế này.” Vừa nói vừa dùng dao cắt đôi trứng ra, lòng đỏ trứng đỏ thẫm bóng mỡ*! Nghiêm Thu cầm nửa quả trứng, dùng đũa khẩy một cái, nửa trái trứng đều tách ra khỏi vỏ.

Nghiêm Thu trộn trứng muối vào trong cháo của Thạch Hoài Sơn, “Trộn như vậy vào cháo ăn mới là thơm nhất.”

Thạch Hoài Sơn cũng liếm sạch sẽ vụn lòng đỏ trứng dính trên dao, hắc hắc nhìn Nghiêm Thu cười, tề quân của hắn đối với hắn thật tốt. (hình tượng lãnh khốc của anh lúc đầu truyện đâu a:v)

Nghiêm Thu liếc xéo hắn một cái, “Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của ngươi.”

Thạch Hoài Sơn đem việc tề quân mình xem thường lấy làm hưởng thụ, uống cháo từng ngụm từng ngụm, “Thật thơm! Thu, ngươi thật lợi hại!”

“Bớt nịnh hót ta. Ngày mai có phải sẽ đem gạo vào thành bán hay không?” Nghiêm Thu gắp một đũa rau hẹ xào cho Thạch Hoài Sơn.

Thạch Hoài Sơn gật đầu nói: “Ân, mới vừa ở nhà thôn trưởng đặt xe với Lưu Tam thúc xong. Thôn trưởng ngày mai cũng muốn vào thành, vừa lúc đi cùng nhau.”


Nghiêm Thu hỏi: “Thôn trưởng vào thành làm gì?”

“Chính là hỏi thử chuyện thu thuế việc nuôi cua.”

“Nga, việc này phải làm rõ trước. Đúng rồi, ngày mai bán gạo xong, mang con ngựa con kia trở về a?”

Thạch Hoài Sơn còn cảm thấy có chút không ổn, “Sao thế? Không gấp, để tiền nhiều chút, nếu cần dùng thì còn có.”

Nghiêm Thu nói: “Đủ dùng, ngày thường cũng không có việc gì cần tiêu tiền, có thể dùng bao nhiêu? Đem ngựa lĩnh trở về trước, vẫn luôn để Vương chưởng quầy chăm sóc giùm cũng ngại a.”

Thạch Hoài Sơn suy nghĩ một chút, “Được rồi, ta buổi chiều dọn dẹp chuồng ngựa một chút.”

Xe lừa của Lưu Tam thúc một lần không chở hết được toàn bộ gạo mà nhà Thạch Hoài Sơn cần bán. Chỉ chứa được một nửa, chú lừa đã rất cố sức. Bốn mẫu ruộng lúa nước, có thể cho ra khoảng chừng hơn 2000 cân gạo, đem đi nộp thuế cùng để lại ăn, còn lại có thể bán hơn 800 cân. Đó cũng không phải là số lượng một con lừa có thể kéo được.

“Được rồi, một nửa liền một nửa đi. Dù sao cũng thường vào thành, còn lại khi nào bán cũng được.” Thạch Hoài Sơn không sao cả nói, vốn là, theo ý của hắn, còn lại tự ăn là tốt nhất. Tề quân của hắn thích nhất chính là ăn cơm a.

Vào thành, thôn trưởng tự mình đi nha môn. Lưu Tam thúc đưa xe cùng Thạch Hoài Sơn đi bán gạo trước, số gạo này của nhà hắn chỉ nhìn thôi đã thấy không tệ rồi, đến tiệm gạo so sánh với gạo của nhà khác, quả thực không cùng một cấp bậc. Lão bản của tiệm gạo còn đặc biệt trả cho hắn nhiều hơn hai đồng tiền mỗi cân, hi vọng Thạch Hoài Sơn sang năm sẽ đem gạo bán cho nhà ông.


Này không có gì không thể đáp ứng, Thạch Hoài Sơn lập tức nói theo, sang năm gạo chở tới khẳng định sẽ càng nhiều hơn.

Lưu Tam thúc nhìn túi tiền phình to kia của Thạch Hoài Sơn, một phen hâm mộ, “Ngươi cũng thật biết kiếm tiền ni!” Nếu ông có bản lĩnh này, hai nhi tử đã sớm cưới tề quân ồi.

Thạch Hoài Sơn nói: “Ngươi lo cái gì, hai tiểu tử nhà ngươi cũng đều là người tài giỏi.”

“Ai, ba mẫu đất này của nhà ta, vừa đủ ăn. Sau này ta hai chân duỗi thẳng**, còn hai thằng con trai, sao đủ chia ni?”

Gia đình từ bên ngoài đến ít đất, ngày qua luôn cực khổ hơn, Thạch Hoài Sơn cũng không đành lòng, “Như vậy đi. Sang năm lại để bọn họ đến giúp ta một tay, ta đây còn tính mở một quán ăn chuyên nấu các món ăn từ cua trong thôn, đến lúc đó hai người bọn họ lại qua phụ giúp trước sau. Những hộ đất ít, không phải cũng là tìm cách kiếm tiền từ những mặt khác sao? Hai tiểu tử nhà ngươi tài giỏi, lại chịu làm, yên tâm, sau này sẽ không thua kém người ta.”

“Gì? Thật đúng là muốn mở tiệm ăn các món từ cua a?”

“Ân, thực sẽ mở!”

Lưu Tam thúc khen ngợi: “Ngươi này cũng thật sự dám nghĩ dám làm.”

Thạch Hoài Sơn nói: “Này cũng đều là chủ ý của tề quân ta, ta nào nghĩ ra được a.”

“Ai da, người có học thức chính là không đồng dạng. Tiểu tử ngươi, chính là thực có phúc!”

Thạch Hoài Sơn được khen ngợi trong lòng vui sướng.

Tươi cười rạng rỡ tiến vào cửa hàng da của Vương chưởng quầy.


“Đây là có chuyện gì tốt a, vui sướng thành như vậy.” Vương chưởng quầy vừa lúc ở trong đại sảnh, thấy bộ dạng thích ý này của Thạch Hoài Sơn, liền hỏi một câu.

Thạch Hoài Sơn sờ sờ cái mũi, “Không có gì. Vương chưởng quầy, ta hôm nay đến để dắt con ngựa con kia về ni.”

“Ô, vậy cũng tốt. Ngươi nếu còn không đến, ta sẽ không nỡ đưa cho ngươi. Vật nhỏ kia lại lớn thêm một vòng, càng nhìn càng thấy thích!”

Ánh mắt Thạch Hoài Sơn sáng lên, không thể chờ thêm mà đi theo Vương chưởng quầy vào hậu viện.

Quả nhiên, con ngựa con này đã cao lên không ít, càng lộ ra tinh thần mạnh khoẻ.

Thạch Hoài Sơn càng nhìn càng thích, nhanh chóng cùng Vương chưởng quầy tính toán rõ ràng tiền của tiểu mã, lại cảm ơn một phen, lúc này mới thoả mãn dắt ngựa trở về.

Việc này càng làm Lưu Tam thúc hâm mộ đến hỏng mất, trái tim già này của ông, mỗi ngày đều chịu kích thích từ Thạch Hoài Sơn.

Hai người ở cửa thành chờ thôn trưởng, vừa chờ vừa nói chuyện phiếm.

Qua hơn nửa ngày, mới thấy thôn trưởng từ xa xa đi tới.

Thạch Hoài Sơn đi qua đón ông, “Thôn trưởng, thế nào rồi?”

Thôn trưởng như trút được gánh nặng cười, “Huyện thái gia mới nhậm chức này của chúng ta thật sự là người không tệ. Biết thôn chúng ta nghèo, hiện tại tìm được phương pháp kiếm tiền, rất ủng hộ. Có điều, cua như vậy không tiện đếm số lượng, liền tính theo số mẫu đất, một mẫu thu 1 lượng bạc tiền thuế.”

“Như vậy không tồi.” Thạch Hoài Sơn tính cẩn thận lại, vẫn chưa tới hai phần tiền bán cua.