Chuyện người nhà Thạch Liễu muốn dùng bốn cân bột ngô đổi hai cái chân hoẵng, còn trộn lẫn vụn trấu trong bột ngô, không tới giữa trưa đã truyền ra khắp thôn.
Cũng may a cha Đại Thành xuống tay mau, nhà Thạch Liễu vẫn chưa kịp nói gì. Đợi đến lúc này, muốn nói gì nữa, cũng không ai nghe.
Ai nghe xong việc này, đều xuy một tiếng: Rất không biết xấu hổ! Cũng có người sợ nhà Thạch Hoài Sơn từ nay về sau cũng không đổi thịt cho người trong thôn nữa, lo lắng bị nhà Thạch Liễu làm liên lụy, trong bụng lại càng phẫn nộ bất bình. Hai cân bột ngô đã có thể đổi một cân thịt, chuyện tốt như vậy đến đâu tìm a? Một cân thịt xào với rau dùng tiết kiệm một chút, cũng có thể ăn 3, 4 bữa. Nếu như phải trở lại giống như trước kia, vài nhà trong thôn hợp lại đi một chuyến xe vào thành mua không nói, chỉ tiền thịt đó thôi, cũng phải mắc hơn phân nửa đâu.
Thạch Lương Tài chỉ đi dạo một vòng bên cạnh ruộng nhà mình, một đường đều bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, tức giận không ít, về nhà liền mắng vào mặt Thạch Liễu cùng a cha gã: “Hai kẻ hay gây chuyện các ngươi! Các ngươi đây là làm ra chuyện gì?! Hiện tại toàn bộ người trong thôn đều cười ta, các ngươi bảo ta còn có mặt mũi nào mà bước ra cửa?!”
Thạch Lương Tài vừa tức vừa vội, nói vài câu liền thở hổn hển.
A cha Thạch Liễu vội vàng đưa nước cho Thạch Lương Tài uống, “Đây không phải muốn tiết kiệm chút bột cho nhà sao…”
Thạch Lương Tài cả giận nói: “Ngươi tiết kiệm sao? Ngươi thế nào cảm thấy bản thân có thể diện lớn như vậy? Người ta có thể cho ngươi lợi dụng?”
A cha Thạch Liễu bị hỏi nói không nên lời.
Thạch Liễu lại căm giận nói: “Ai biết Hoài Sơn ca lại không nhớ tình cũ như vậy!” Hôm nay gã ra ngoài cũng bị người chỉ trỏ, lúc nãy đi ngang qua hai tiểu ca nhi cũng không thèm trả lời gã.
Thạch Lương Tài tức thì ném cái chén về phía gã, “Cái gì tình cũ không tình cũ! Đây là ngươi, một tiểu ca nhi chưa xuất giá, nên nói sao? Ngươi còn muốn kết hôn hay không hả!”
Thạch Liễu bị nện trúng đầu bả vai, tuy không đau lắm, nhưng gã cảm giác mình thực ủy khuất a. Đã đánh mất một người tốt như vậy không nói, ngay cả a phụ cũng đổ lỗi cho gã, liền ô ô khóc lên.
A cha Thạch Liễu đau lòng, ôm Thạch Liễu nói với Thạch Lương Tài: “Nói chuyện đàng hoàng, sao lại ném đồ, đem hài tử đánh hỏng làm sao sửa đây?”
Thạch Lương Tài ném xong cũng có chút hối hận, dù sao cũng là tiểu ca nhi nhà mình, tức giận thì tức giận, nhưng nên đau lòng cũng đau lòng. Nghĩ mắng hai câu thì thôi, kết quả đệ đệ Thạch Liễu từ bên ngoài chạy trở về, trực tiếp ngã thẳng vào lòng Thạch Lương Tài, gào khóc.
“Đây là làm sao?! Làm sao a?” Thạch Lương Tài hoảng sợ, nhi tử này có thể xem là đích tử tuổi già mới có, là miếng thịt trong lòng hắn.
Thạch Nhị Bảo nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt, khóc vô cùng thảm, “Tiểu Trụ bọn hắn đều không chơi với ta.”
A cha Thạch Liễu cũng vội vàng lại đây xem nhi tử, nghĩ đến nhi tử bị bắt nạt, la ầm lên: “Vì sao? Bọn hắn dựa vào cái gì không chơi cùng Nhị Bảo của chúng ta.”
Thạch Nhị Bảo xô a cha của nó ra, không muốn cho a cha đụng nó, “Đều tại ngươi! Còn có đại ca! Bọn hắn đều nói đại ca muốn làm (vợ) nhỏ cho Thạch Hoài Sơn, người ta lại không cần hắn. Tiểu Trụ bọn hắn nói làm (vợ) nhỏ cho người ta đều không phải người tốt, đều không chơi với ta.” Thạch Nhị Bảo nói xong lại tiếp tục oa oa khóc lớn, nó tuy không hiểu lắm làm nhỏ là ý tứ gì, nhưng mấy bạn nhỏ khác cũng không chơi cùng nó, kia nhất định là chuyện rất rất không tốt.
A cha Thạch Liễu trợn tròn mắt, làm, làm sao lại truyền thành như vậy?!
Thạch Lương Tài tức giận cho a cha Thạch Liễu một bạt tai, “Ngươi xem xem hai ngươi làm chuyện tốt gì! Lời này truyền ra, Thạch Liễu còn có thể thành thân?!”
A cha Thạch Liễu bị đánh cho hồ đồ, ngồi dưới đất, trên mặt nóng hừng hực, nhất thời cũng không biết làm thế nào mới tốt, cũng khóc lên.
“Khóc! Khóc! Tất cả đều khóc cái rắm! Ngươi còn có mặt mũi khóc?!” Thạch Lương Tài cảm giác mình thật là khổ tám đời, như thế nào gặp phải tề quân như vậy, cả ngày chỉ biết tính kế lung tung, không một lần tính kế thành. “Ngày mai ngươi nhanh chóng tìm tề quân của Thạch Lão Xuyên, nói ông ấy giúp sắp xếp cho Thạch Liễu xem mắt người ta!”
“Ta không muốn kết hôn!” Thạch Liễu khóc ầm lên, “A phụ, ta không muốn kết hôn.”
Thạch Lương Tài nói: “Ngươi là tiểu ca nhi, trưởng thành, còn muốn lưu ở nhà a phụ? Hiện tại lời đồn khắp thôn, ngươi không nhanh chóng kết thân để chặn miệng người khác, về sau muốn lấy chồng cũng tìm không được!”
Trong khi nhà Thạch Liễu long trời lở đất, Nghiêm Thu đang theo a cha Đại Thành học may quần áo, cũng không biết bên ngoài vì mấy cân bột ngô đó, lại có thể nhấc ra sóng gió lớn như vậy. Nếu không nói, cũng không biết lời đồn có sức mạnh lớn đến thế nào, lời bàn tán này truyền a truyền, sẽ bị biến đổi đi, ngươi có nghĩ cũng nghĩ không ra cuối cùng sẽ biến thành cái dạng gì.
~~~
Thạch Hoài Sơn từ tiệm gạo đi ra, xách hai bao gạo bỏ vào trong xe lừa.
“Đây là cái gì? Nhiều như vậy.” Lưu Tam thúc ngồi trên xe giúp hắn chỉnh lý đồ đạc hàng hóa. Thạch Hoài Sơn mua đồ chứa gần nửa cái xe, vải trơn mua không ít, xem qua có thể làm ít nhất 4, 5 bộ quần áo.
Thạch Hoài Sơn nói: “Mua chút gạo cùng hạt kê gì đó, trong nhà cũng chỉ có bột mì, đều ăn đến ngán.” Nghiêm Thu không quá thích ăn đồ ăn làm từ bột mì, hắn đã sớm nhìn ra, chuyến này vào thành, khẳng định phải mua chút gạo trở về.
Lưu Tam thúc cười nói: “Là tề quân nhà ngươi ăn đến ngán đi? Ngươi tiểu tử này, còn rất đau người ta a!”
Thạch Hoài Sơn bị nói trúng, cũng không nói gì, chỉ cười hắc hắc. Tề quân không phải đều là dùng để đau sao, huống chi Nghiêm Thu còn là tề quân tốt như vậy.
Lưu Tam thúc cũng rất hâm mộ, trẻ như vậy đã có năng lực tốt đến thế, chỗ da sáng nay bán, bán được cũng tới 12, 13 lượng. Ông có năng lực như vậy, ông cũng mua gạo ăn. “Còn có gì muốn mua không?”
Thạch Hoài Sơn bới bới kéo kéo trong đám đồ đã mua, lại nghĩ một chút, “Hẳn là không còn gì.”
Lưu Tam thúc nói: “Vậy chúng ta trở về đi, thời tiết thế này a, ta thấy không đến nửa tháng tuyết sẽ rơi. Trước khi tuyết rơi còn có thể đi thêm một chuyến nữa vào thành, đến lúc đó thiếu gì lại tiếp tục bổ sung đi.”
Ở vùng đất này, tuyết rơi chính là tuyết lông ngỗng[1], đến lúc đó con đường núi này khẳng định không thể đi.
Thạch Hoài Sơn gật đầu nói: “Được.”
Ngồi ở trên xe lừa, Thạch Hoài Sơn quả thực là nôn nóng muốn về nhà, hận không thể khiến con lừa này mọc cánh, bay nhanh trở về.
Rốt cục một đường xóc nảy về đến nhà, Thạch Hoài Sơn gỡ đồ đạc từ trên xe vào trong sân, đưa tiền xe cho Lưu Tam thúc, không thể đợi được muốn vào nhà ngay, muốn cho Nghiêm Thu một ngạc nhiên.
Kết quả trong phòng trống rỗng, một bóng người cũng không có.
Thạch Hoài Sơn vọt vào phòng bếp, vẫn không có ai, chỉ có bát đũa được để ngay ngắn gọn gàng.
Tâm Thạch Hoài Sơn trong chốc lát lạnh lẽo. Hắn không kịp nghĩ nhiều, quay đầu liền chạy ra bên ngoài, cầu nguyện Nghiêm Thu không có bỏ đi, chỉ là ra ngoài đi loanh quanh.
Nghiêm Thu vừa mới vào cửa thiếu chút nữa bị đụng té, hoàn hảo tay y mau, vịn được khung cửa, “Ngươi làm gì ni, vội vàng hấp tấp như vậy.” Vừa nãy ở trong sân nhà Đại Thành, nghe tiếng Lưu Tam thúc vung roi, nghĩ tới có thể là Thạch Hoài Sơn đã trở lại, nhanh chóng về nhà nhìn xem.
Thạch Hoài Sơn lặng đi một chút, sau đó một phát bắt lấy tay Nghiêm Thu, gầm lên: “Ngươi đã đi đâu?!”
Nghiêm Thu bị nắm đau vô cùng, sức lực của Thạch Hoài Sơn không phải người bình thường có thể so sánh, y tránh hai cái không sao tránh được, “Ngươi buông tay ra trước, đau quá. Ta chỉ đi qua nhà a cha Đại Thành thôi a.”
Thạch Hoài Sơn trừng hai mắt mang theo tơ máu, cái tay bắt lấy Nghiêm Thu đang run lên, hắn chưa từng sợ hãi đến như vậy. Nếu trước kia, hắn còn có thể nói ra câu đem Nghiêm Thu đưa trở về, nhưng hiện tại, có thể đưa trở về?! Nghĩ cũng không muốn nghĩ! Mấy ngày qua, nếm thử cảm giác được Nghiêm Thu chăm sóc, trải qua những ngày ấm áp, hắn như thế nào có thể trở về những ngày trước kia?
Thạch Hoài Sơn thở hổn hển vài ngụm, liền đem Nghiêm Thu vác lên vai, đi vài bước đã vào tới trong phòng, đem người ném lên giường. (anh thật thô bạo =)))
Nghiêm Thu nhất thời bị ném choáng váng mơ hồ, người này điên rồi a? Không đợi y nói gì, thân hình to lớn như con gấu của Thạch Hoài Sơn đã áp lên người y.
./.
[1] bông tuyết lớn như lông ngỗng, ý nói tuyết rơi rất nhiều, bông tuyết cũng lớn.