Xuyên Việt ABO

Chương 75

Bảo là bệnh viện nhưng thực ra là phòng khám tư của bác sĩ gia đình Trình Vinh. Cơ mà phòng khám trông rất cao cấp, nhìn giống như viện hàn lâm khoa học vậy.

Khi tài xế chở bọn họ tới nơi thì thấy Trình Vinh đút tay vào túi áo blouse chờ trước cửa. La Lăng Vũ nhìn tòa nhà sau lưng hắn, ước chừng Thẩm Thư Kỳ đã đầu tư không ít tiền vào đây.

Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, cũng chẳng có gì cần nói lắm, La Lăng Vũ muốn nhanh chóng xử lý xong chuyện này vì anh còn phải về văn phòng xem công văn. “Rối loạn tiêu hóa thôi, bác sĩ cứ kê Chính Lộ Hoàn, thuốc đau dạ dày là được.”

La Lăng Vũ bảo, song Trình Vinh không gấp gáp như thế, “Xét nghiệm chỉ số H.P đã.” Y đưa một viên thuốc cho anh, kêu anh thổi hơi vào túi khí. La Lăng Vũ nói mình mới uống thuốc đau dạ dày, Trình Vinh hỏi anh uống thuốc gì, còn bảo không sao, vì y biết bắt mạch, kêu anh đi xét nghiệm máu. La Lăng Vũ ngồi phía sau bàn làm việc của y, ghẹo rằng: “Bác sĩ Trình biết đông y nữa cơ đấy?”

Trình Vinh thản nhiên đáp: “Biết làm sao được, thời thế thế thời mà, đông tây y kết hợp hiệu quả cao hơn.”

La Lăng Vũ cười ha ha, qua hai mươi phút sau, Trình Vinh lấy kết quả trở về, kê đơn cho La Lăng Vũ, “Anh đừng uống loại thuốc đau dạ dày trước nữa, không hợp đâu,” Y viết nguệch ngoạc lên giấy, nét chữ rồng bay phượng múa, huỵch toẹt ra là xấu như gà bới, “Anh nhờ người nào đó đun mỗi ngày hai thang thuốc, sáng tối uống một lần.” Xé tờ giấy ra vỗ lên tay La Lăng Vũ, “Nhà thuốc nằm bên góc phải cửa thang máy lầu một.”

La Lăng Vũ cầm xem, “…Lại là thuốc bắc hả?”

Trình Vinh: “Bài thuốc cổ truyền, tốt lắm.”

Khi hai người nói chuyện, Thẩm Thư Kỳ an phận đứng sau lưng La Lăng Vũ như người vô hình, đến khi La Lăng Vũ ra ngoài bốc thuốc, cả hai mới bắt đầu trò chuyện. Đêm hôm khuya khoắt rồi mà trong bệnh viện vẫn còn rất nhiều bệnh nhân, điện thoại ở quầy tiếp tân vang lên không ngớt, y tá dẫn anh tới nhà thuốc kế bên. Nhà thuốc tách biệt với phòng khám, không liên quan gì với nhau, cụ dược sĩ đông y đeo một cặp kính viễn thị, lặng im bốc thuốc, chia thành mấy gói đưa cho anh. La Lăng Vũ trả tiền xong, cầm thuốc đi về thì thấy Thẩm Thư Kỳ đang đứng trước cửa chờ mình, vẻ mặt hắn có chút bất thường.

La Lăng Vũ bước tới, “Bác sĩ nói thế nào?”

Thẩm Thư Kỳ: “Cũng không nói gì,” Dứt lời, hắn đón nhận những gói thuốc trong tay La Lăng Vũ, “Mắng tôi té tát thôi.”

Hắn làm một cách rất tự nhiên, La Lăng Vũ còn chưa kịp phản ứng đá bị những lời của hắn thu hút sự chú ý, phì cười: “Ha ha, không phải chớ?” Anh biết Thẩm Thư Kỳ còn đầu tư một dự án y khoa gì đó cho Trình Vinh, dám bất kính với quý nhân thế này, chắc hết muốn sống rồi, “Anh ta mắng cậu cái gì, nói nghe thử?”

Xe của Tiểu Trần vừa tới, Thẩm Thư Kỳ mở cửa xe, nhường anh vào trước mình vào sau, xong đáp: “Mắng tôi thú đội lốt người, là thằng súc vật.”

Quá đáng quá thể, nhưng La Lăng Vũ vẫn muốn bắn một ngàn trái tim cho bác sĩ Trình, “Sau đó thì sao,” Anh hỏi, tài xế Tiểu Trần đang cầm vô lăng thoáng nhìn phớt qua kính chiếu hậu, “Anh ta còn lành lạnh không thế?”

“…Ờ, ừm,” Thẩm Thư Kỳ dửng dưng ậm ừ đáp, không biết sao La Lăng Vũ lại cảm thấy có chút uất ức trong câu trả lời của hắn, “Xin lỗi nhé… Lăng Vũ,” hắn ôm La Lăng Vũ, thủ thỉ bên tai anh: “Do tôi sai, về sau tôi sẽ không loạn phát tình bậy bạ vậy nữa đâu…”

La Lăng Vũ nghĩ bụng, mẹ ơi, đừng nói là làm nhiều quá nên thọc lên bao tử luôn đấy chứ? Thế thì có mà chết vì nhục mất. Cơ mà anh thực sự không chịu nổi với việc Thẩm Thư Kỳ bất thình lình tỏ ra yếu đuối như thế này, bèn đẩy đầu hắn ra, “Đừng có ở đó nhõng nhẽo.”

Thẩm Thư Kỳ hừ hừ bất mãn, vẫn vùi đầu vào lồng ngực anh tới tận khi xuống xe khiến La Lăng Vũ thấy tự nhiên mình lại có thêm phiên bản thứ hai của Thẩm Thư Lân.

Đã khám bệnh xong, bốc thuốc luôn rồi, La Lăng Vũ dặn dò đầu bếp, sau đó cầm chìa khóa xe của mình đi tới gara, song lại bị Thẩm Thư Kỳ ngăn cản, không chỉ ngăn cản, hắn còn bồng anh đi lên lầu.

La Lăng Vũ đanh mặt: “Buông ra.”

Thẩm Thư Kỳ giả điếc không nghe.

La Lăng Vũ không khách sáo nữa, vung nắm đấm, giơ chân lên đập một phát, bị Thẩm Thư Kỳ từ sau kiềm lại, “Mẹ kiếp, tôi bảo không làm rồi mà——” Anh cả giận quát lên, giơ khuỷu tay dọng vào ngực làm Thẩm Thư Kỳ đau điếng. “Không làm, không làm gì hết, tôi chỉ muốn ôm anh thôi,” Alpha vội vàng dỗ dành, không dám dùng pheromone cưỡng ép anh mất công phản tác dụng. Hắn lôi lôi kéo kéo một hồi kéo anh trở lại vòng tay của mình, bế thóc anh lên, nhấc mông, quắp chân La Lăng Vũ lại, ngước lên nhìn anh, “Chỉ… ôm một chốc thôi.”

Ánh mắt trong veo như trai mới lớn làm La Lăng Vũ còn tưởng mình vừa nhập vào thánh nữ Maria, cục tức nghẹn trong cổ họng, anh đặt tay lên bả vai hắn, không biết hôm nay Alpha có uống nhầm thuốc gì mà không mà thần kinh thế này… Nhẫn nại một lúc, anh hỏi: “Ôm đủ chưa?”

Thẩm Thư Kỳ vẫn ôm anh cứng ngắc, nhìn sâu vào mắt anh hơn mười giây thì bỗng mỉm cười: “Anh nặng hơn rồi.”

La Lăng Vũ chỉ đáp lại vỏn vẹn một chữ: “Buông.”

Thẩm Thư Kỳ dường như muốn chống đối anh vậy: “Không buông.”

La Lăng Vũ nhấn mạnh: “Có buông ra hay không?”

Thẩm Thư Kỳ: “Không buông.”

La Lăng Vũ hết chịu nổi rồi, đang tính khuỵu gối đạp vào mặt hắn, cửa phòng ngủ vang lên giọng nam bùi tai thân thuộc, ngái ngủ hỏi: “Anh hai, Lăng Vũ, hai ngươi làm gì đó?”

Thẩm Thư Lân bị đánh thức mặc bộ đồ ngủ bằng tơ tằm dựa vào cửa nhìn bọn họ, ngáp ngắn ngáp dài.

“Tiểu Lân,” Thẩm Thư Kỳ mứng rỡ kêu tên cậu, nâng niu đặt La Lăng Vũ xuống mặt đất, thoáng chốc như trẻ lại vài tuổi, nhảy chân sáo lao tới chỗ Thẩm Thư Lân, khụy người xuống ôm vồ lấy cậu: “Để anh hai ôm em cái nào!”

“Hả? Ờ…” Thẩm Thư Lân rõ ràng chưa hiểu gì hết, sờ tóc Thẩm Thư Kỳ, nhìn La Lăng Vũ, hoang mang hỏi: “Hai người… ra ngoài à?”

Anh cũng không biết phải giải thích làm sao, đành bước về phía cậu hai bước: “…Thì tới chỗ bác sĩ Trình lấy thuốc đau dạ dày thôi.”

“…Thuốc đau dạ dày? Trong nhà hình như còn mà?” Thẩm Thư Lân ngáp một cái, ngoắc tay với La Lăng Vũ, trông cậu có vẻ rất buồn ngủ: “Lại đây~ lại đây~ để em xem thử… đau bao tử hay sao?”

Không thể không nói, cách hai anh em này chỉ tay năm ngón, sai bảo người khác trông y hệt nhau, tuy đặt trong trường hợp đang quan tâm ai đấy thì cũng không mấy phản cảm, “…” La Lăng Vũ bước lại, nhướng mi hỏi: “Em xem bằng cách gì?”

Thẩm Thư Lân còn chưa đáp mà Thẩm Thư Kỳ đã lên tiếng: “Lăng Vũ, Lăng Vũ, nó đang ngọ nguậy kìa!”

Thẩm Thư Kỳ ôm eo Thẩm Thư Lân, nghiêng đầu dán lỗ tai lên bụng Thẩm Thư Lân, trước tiên thì kéo áo La Lăng Vũ, sau đó kéo tay anh làm anh đành phải khuỵu xuống chung với hắn, bất đắc dĩ nhìn hắn với ánh mắt như nhìn một đứa trẻ to xác bị thiểu năng trí tuệ.

Thẩm Thư Kỳ nói nghe như thật: “Anh nghe thử đi.”

Alpha bây giờ trông mới lạ lẫm làm sao, La Lăng Vũ nghĩ, bắt chước áp má theo. Cơ mà Thẩm Thư Lân mang thai chưa tới hai tháng, phần bụng còn phẳng, La Lăng Vũ lắng nghe nãy giờ cũng chẳng nghe thấy gì cả, trái lại còn bị Thẩm Thư Kỳ phía đối diện dùng cặp mắt sáng lóa nhìn mình chằm chằm, rồi đột nhiên thơm cái chốc lên môi anh, một nụ hôn vội vã như chuồn chuồn lướt nước, La Lăng Vũ hãy chưa kịp định hình đã vụt qua mất rồi.

Hai người trốn dưới bụng Thẩm Thư Lân chơi trò hôn trộm, Thẩm Thư Lân hai mắt díp lại, hết sức buồn ngủ, một tay vò một cái đầu xù, vừa đứng vừa lảo đảo nên không phác giác điều gì, chỉ thấy dưới bụng tóc của ai đó cọ qua cọ lại làm cậu hơi tỉnh táo một chút, “Ừm, buồn ngủ quá, ngủ nha…”

La Lăng Vũ nghe cậu lơ tơ mơ bảo vậy, trong khi bản thân anh thì vẫn đang sa vào cảm giác ảo diệu mà ban nãy Thẩm Thư Kỳ hôn trộm anh để lại, cũng không biết phải nói việc phải lên công ty thế nào nữa. Thẩm Thư Kỳ phía đối diện vẫn còn nhìn anh với ánh mắt rất chuyên chú, vẻ mặt đong đầy tình cảm, âm thầm tạo một khẩu hình miệng, thoạt như xưng hô của người vợ dành riêng cho mỗi chồng mình vậy. La Lăng Vũ bỗng dựng hết tóc gáy, nghĩ bụng Thẩm Thư Kỳ đóng vai người vợ nhỏ nhập vai phết đấy chứ. Cõi lòng có chút bồi hồi, bất giác nhếch miệng lên, hồi đáp ba con chữ cũng bằng khẩu hình miệng: Vợ nhỏ ơi.

Bàn tay của cả hai đan cài nhau trên bàn làm việc.

“Đây là bảng kê hàng hóa năm ngoái của công thương nghiệp Hoa Vinh.”

Giọng trầm bổng của Alpha vang sau tai La Lăng Vũ.

Nói hai bàn tay đan cài thì không đúng, chính xác hơn là năm ngón tay của hắn nắm lấy bàn tay của La Lăng Vũ di chuyển con chuột máy tính, thi thoảng sẽ trượt vào kẽ tay ve vãn chút xíu. Trừ bàn tay ra, hắn còn ôm Beta ngồi lên trên đùi mình, cánh tay còn lại quàng qua eo Beta, lòng bàn tay dán sát lên vùng bụng của anh. Tư thế này khiến La Lăng Vũ cảm thấy cực kì kì cục, nó cứ sai trái thế nào ấy. Chưa kể đến nội dung hội thoại của Thẩm Thư Kỳ, đại khái kết luận như sau: Nhà họ Thẩm đầu tư vào sản nghiệp nào, lĩnh vực nào, cái nào thuộc danh nghĩa của hắn, hiện tại nguồn vốn nào dùng được, nguồn vốn nào không, dùng thế nào, kế hoạch đầu tư quý tới ra sao. Kiểu gì cũng giống như đang bàn giao sổ sách.

La Lăng Vũ chặn họng hắn lại: “Chủ tịch Thẩm chắc biết mà nhỉ? Tôi không có chút hứng thú nào với đồng tiền nhà họ Thẩm các người hết.”

Thẩm Thư Kỳ mỉm cười: “…Nhưng con trai anh rồi cũng phải trưởng thành, ắt sẽ có ngày thừa kế chúng nên qua tay anh sớm hơn tí cũng tốt mà.” Dứt lời, hắn từ tốn, dịu dàng hỏi một câu: “Lăng Vũ nè, sinh một đứa cho vợ nhỏ nhà anh nhé, được không nào?”

La Lăng Vũ cười nhạo hắn bị khùng, thẳng thừng đáp: “Không được.”

Thẩm Thư Kỳ không hề bỏ cuộc, vẫn tiếp tục tỉ tê, nỉ non bên tai anh: “Đi mà~ Đi mà anh~” rồi cầm lòng không đặng hôn lên vành tai anh, thì thào một tiếng “Ông xã”, cứ như coi mình là vợ của anh thật vậy.

Nói thật lòng là La Lăng Vũ hoàn toàn đỡ không nổi cách nói chuyện kiểu này của Thẩm Thư Kỳ. Vốn chất giọng của Alpha đã không giống ai rồi, còn cố tình đè xuống để nghe nó tình cảm, nom không khác gì có một chiếc bàn chải lông mềm đang chà vào màng nhĩ của anh hết. Hơn nữa mấy hôm nay hắn đều như vậy, hở một tí là ôm chầm lấy anh nói tùm lum thứ tục tằng, còn bắt chước nũng nịu như Thẩm Thư Lân làm La Lăng Vũ nổi hết da gà da vịt lên. An ủi là hắn cũng chưa làm gì quá đáng hơn nên anh cứ coi như đây là triệu chứng tìm bạn chịch độc lạ trong kỳ phát tình của Alpha vậy.

“Cạch.”

May Thẩm Thư Lân đẩy cửa đi vào, La Lăng Vũ như nhận được lệnh đặc xá, tức tốc nhảy khỏi đùi Thẩm Thư Kỳ, sải bước về phía Thẩm Thư Lân, giang rộng vòng tay, mỉm cười: “Bà La lại đây~ Để anh ôm xem có béo lên chưa nào~”

Mà bà La anh cưới hỏi đàng hoàng mới nở một nụ cười xán lạn, La Lăng Vũ chỉ vừa chạm vào áo cậu thì cậu đã bị Thẩm Thư Kỳ giành mất rồi. Alpha nhanh tay lẹ mắt ôm Omega vào lòng, nhìn chẳng không khác gì một màn cướp cô dâu trắng trợn, miệng hắn còn bảo: “Anh đừng ôm, để tôi ôm!”

Và thế là La Lăng Vũ ôm không khí.

Tuy Thẩm Thư Lân thoáng giật mình, song đáy lòng chợt thấy có chút sung sướng khó diễn tả thành lời, cũng có chút thấp thỏm. La Lăng Vũ rụt tay lại, mỉm cười thú vị: “Rồi, rồi, không giành với cậu nữa.” Tiện tay vò tóc Thẩm Thư Lân rồi đẩy cửa phòng sách, xuống lầu.

Nụ cười trên mặt anh vừa tới ngay trước cửa cầu thang lập tức tắt lịm. La Lăng Vũ đi một mạch tới vườn hoa, trong quá trình ấy có một người làm vườn bắt chuyện chào hỏi, nhưng anh không đáp lại. Hai cánh tay buông thõng hai bên người siết chặt thành nắm đấm bất giác run lẩy bẩy.

La Lăng Vũ đứng dưới bóng cây không người, không nhìn thấy phòng sách, phòng sách cũng không thấy được anh. Hai má nóng bừng, hành vi ban nãy của Thẩm Thư Kỳ như một cái bạt tai giáng thẳng lên mặt anh, bắt buộc anh phải nhận thức rõ ràng rằng mình chỉ là người chồng trên danh nghĩa của Thẩm Thư Lân, còn hắn ta mới là người bạn đời thực sự của cậu ta. La Lăng Vũ run tay tìm kiếm điếu thuốc lá, nhưng mò mẩm cả buổi vẫn không thấy, mới sực nhớ ra hai ngày trước Thẩm Thư Kỳ lấy lý do người mang thai không được phép tiếp xúc với khói thuốc, cho nên tịch thụ toàn bộ thuốc lá và bật lửa của anh… Phải! Phải! Phải! Bác sĩ nói Thẩm Thư Lân đang mang thai nên tốt nhất tránh xa thuốc lá ra, nhưng anh đâu phải Thẩm Thư Lân, chẳng lẽ lúc không có người, âm thầm hút điếu thuốc cũng không được à?!

Căn cứ theo những lời ban nãy Thẩm Thư Kỳ nói, cái thai này của Thẩm Thư Lân gần như chắc chắn mang họ Thẩm, không liên can gì đến anh… Làm như sợ họ La nhà anh đụng chạm huyết mạch nhà họ Thẩm bọn họ không bằng… Khiến La Lăng Vũ tự nhiên thấy khôi hài cùng cực, công cụ quả nhiên mãi mãi là công cụ, có quyền có thế cỡ nào, thân mật khắng khít cỡ nào thì cũng chỉ là một công cụ, một khi hết hứng thú, đạt được mục đích rồi, hai người sẽ về lại với nhau, còn công cụ sẽ bị vứt sang một bên.

Quả thực là vô nghĩa.

“Rốt cuộc mình là cái thá gì chứ?”

La Lăng Vũ tự hỏi, giễu cợt phì cười: Còn cần phải hỏi ư?

Bứt một chiếc lá trên cành xuống, phẩng phất tỉnh lại khỏi một giấc mộng đêm hè, thấp thoáng có ai đó đang gọi tên anh, nên trở lại thực tại rồi.

Trước kia Trương Hàng đề nghị cùng anh qua Mỹ khảo sát một dự án, nhưng bản thân La Lăng Vũ còn nghĩ xa hơn vậy. Mạng xã hội Tide thực ra thích hợp phát triển ở nước ngoài hơn, nếu nghiên cứu điều tra ổn thỏa, cải tiến kế hoạch phát triển thì mở một chi nhánh ở nước ngoài rồi đầu tư, di cư cũng không phải không được.Chương này dịch cười suốt (ღ˘⌣˘ღ)