Phòng ngủ không bật đèn, trong cơn nửa tỉnh nửa mê, La Lăng Vũ loáng thoáng thấy có bóng người đang ngồi, “…Thẩm Thư Kỳ?”
Thử gọi một tiếng, người đó không trả lời, La Lăng Vũ chóng bàn tay đè lên giường, dụi tầm nhìn nhập nhèm để thấy rõ hơn, “…Thẩm Thư Lân.”
Omega đang dựa vào đầu giường, lật tập tranh nhi đồng của Cỏ Bạc Hà ra xem.
La Lăng Vũ giơ tay xem đồng hồ, đã vào chiều muộn, thảo nào âm u như vậy. “Tối nay ăn gì thế?” Anh thuận miệng hỏi, cũng không cần Thẩm Thư Lân trả lời, sau đó giở chăn xuống giường, duỗi người.
Dù cho toàn thân không một mảnh vải, anh cũng không bận tâm. Làm một trận với Thẩm Thư Kỳ xong, xương khớp đều nhũn hết ra, trải qua một cuộc yêu không quá mất sức, thời gian, cường độ vừa đủ thế này khiến anh như bệnh nặng mới khỏi, từ trong ra ngoài đều cảm thấy sảng khoái.
Ngoại trừ ga giường, vỏ chăn, phần dưới của anh cũng sạch sẽ, hẳn là đã được rửa ráy qua rồi. Không biết Thẩm Thư Kỳ dùng vẻ mặt gì để đối diện với em trai mình, La Lăng Vũ nghĩ. Anh mở tủ quần áo, chọn ra một bộ đồ tròng lên người. Giọng điệu trần thuật bình tĩnh của Thẩm Thư Lân từ phía sau vang lên: “Em nói với anh hai rồi… Về sau, các anh muốn làm gì thì cứ làm ngay trước mặt em, không cần lảng tránh.”
La Lăng Vũ tiện tay chỉnh chu lại chiếc quần vừa mặc, giẫm chân trần sải bước tới trước mặt Thẩm Thư Lân, cậu để tập tranh xuống, thản nhiên nhìn anh.
“Em không ngại à?” La Lăng Vũ hỏi, khuỵu gối ngồi xuống, gác đầu lên đùi Thẩm Thư Lân rồi nghiền ngẫm ngẩng đầu, quan sát ánh mắt của cậu.
“…” Thẩm Thư Lân im lặng, qua vài giây, giống như phải lấy rất nhiều dũng khí mới bật ra được vài chữ, “Anh… là ngoại lệ.”
Khổ thân cậu ghê nhỉ. La Lăng Vũ cười thầm trong bụng, thẳng thừng hỏi: “Nhưng nếu anh để ý thì sao?”
“Anh…” Đồng tử Thẩm Thư Lân co lại.
La Lăng Vũ tốt bụng bổ sung thêm: “Không tốt cho việc dưỡng thai.”
Thẩm Thư Lân: “…”
La Lăng Vũ gối đầu lên đùi cậu, làm điều mà tất cả các ông chồng sẽ làm với người vợ đang mang thai của mình —— dí sát mặt vào bụng Thẩm Thư Lân, xuyên qua lớp vải thơm lên trên bụng cậu: “…Có em bé nằm trong đây thật hả?”
Anh hỏi một cách rất ngây thơ, trong sáng, như một cậu bé lớn phổng phao nhưng vẫn còn hiếu kỳ về thế giới quanh mình.
Thẩm Thư Lân bỗng xiêu lòng, xoa phần tóc sau gáy của anh, “…Lăng Vũ…” vò tóc, “Với em, anh…” Cậu còn tính nói gì đó thì điện thoại nội bộ vang lên. La Lăng Vũ đứng lên nghe máy, đoạn anh cười với Thẩm Thư Lân: “Đi, xuống nhà dùng cơm nào.”
Thẩm Thư Lân đành phải rút lại những lời chưa kịp nói.
Vợ chồng son quàng tay nhau xuống lầu, ngồi vào bàn ăn, Thẩm Thư Kỳ ngồi đối diện cả hai gấp tờ báo lại, gọi người làm dâng ba ly rượu lên.
Bởi vì Thẩm Thư Lân đang mang thai nên không được uống rượu. Sai người làm rót một ít rượu vang trắng từ chai rượu xanh thẫm vô hai ly trước, sau đó Thẩm Thư Kỳ kêu người rót đầy 3/4 nước ép trái cây vào ly thứ ba, rồi lần lượt đưa tới bên tay hai người, nâng ly.
Nếu La Lăng Vũ còn ấn tượng thì sẽ nhận ra đây là “Giấc Mộng Hải Âu” mà Thẩm Thư Kỳ từng mời anh nhấp thử. Khổ ở chỗ, về mặt phẩm rượu thì anh tài hèn đức mọn, không có chút tiến bộ nào nên đã quên bằng sạch, vì vậy khi uống, anh chỉ nếm được vị trái cây the thé, vương chút hương chanh tươi của rượu vang trắng, bèn khách sáo khen một câu: “Thơm đấy.”
La Tiểu Bảo ngồi trên ghế em bé huơ tay với bọn họ, ú ớ vòi uống chung, Thẩm Thư Lân đành chia một ít nước trái cây vào bình sữa, tiểu Beta nút núm bình sụt sùi, trông khá là thích thú. Thẩm Thư Lân nhếch môi vuốt ve mái tóc mềm mại của thằng bé, nâng ly nước trái cây của mình lên nhấp một ngụm.
Hương vị chua ngọt lành lạnh tan nơi đầu lưỡi, xuyên qua ly rượu thủy tinh, Thẩm Thư Lân có thể thấy được ánh mắt của Alpha vẫn đang say sưa trên người La Lăng Vũ, tựa như bất kỳ kẻ si tình nào trên thế gian, trong mắt chỉ có hình bóng một người. Khi La Lăng Vũ thốt ra câu “Thơm đấy”, niềm vui trong mắt Alpha lộ rõ mồn một.
Cảnh vật thảng thốt quay lại vài phút ban nãy, cậu đứng trước cửa, trơ trọi nhìn ngắm hai người đang lăn lộn trên giường, trong phòng ngập tràn mùi vị của cả hai.
—— Nếu được, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu thực sự muốn điên cuồng thét toáng lên, muốn xông thẳng vào, muốn mình được như những người vợ bắt gian tại giường khác, phát rồ phát dại đập phá, hủy diệt hết tất cả mọi thứ!
Nhưng cậu không thể làm vậy. Cậu những tưởng mình đã chuẩn bị sẵn tinh thần, những tưởng mình đã chấp nhận… Khi cậu tận mắt trông thấy những chuyện này xảy ra, ngay tại trước mặt mình… Trong vòng mười phút dài đăng đẳng, cậu chỉ biết đứng đực người ra.
Bởi vì người nằm dưới thân Thẩm Thư Kỳ, bị vùi đầu phang tới tấp – là La Lăng Vũ.
Bởi vì người nện La Lăng Vũ đỏ mặt đê mê, hai chân dạng rộng – là Thẩm Thư Kỳ.
Trơ mắt xem nguyên một thước phim cấp ba nóng bỏng, cơn rạo rực từ buồng tim lan tràn xuống phía dưới khiến hạ thân cậu căng trướng, sau đó lại lan trở lại trái tim. Cứ như thể đây lần đầu tiên cậu thực sự bị đẩy hẳn ra ngoài rìa, bị buộc phải tận mắt chứng kiến mối quan hệ giữa hai người này.
Mải đến khi Thẩm Thư Kỳ đột nhiên mở miệng: “Em đứng đó bao lâu rồi, Tiểu Lân?” Alpha bứt ra khỏi người anh, xuống giường, “Tại sao không lên tiếng?”
Tuy hắn quở trách, nhưng vẫn có chút đau lòng. Cơ mà cậu vẫn bắt được ánh mắt chột dạ thoáng phớt qua của hắn. Là yêu hay là hận, hai cảm xúc hoàn toàn khác biệt giằng co bên trong suy nghĩ của Thẩm Thư Lân, cậu không kiểm soát được mình, buông ra những lời móc mỉa cay nghiệt như một oán phụ: “Lên tiếng mất công quầy rầy hai anh thì sao, anh hai nhỉ.”
Giọng cậu hơi lớn, “Suỵt,” Thẩm Thư Kỳ đặt một ngón tay lên môi cậu ý bảo cậu hãy giữ im lặng, Thẩm Thư Lân im miệng, dõi theo tầm mắt của hắn là hình ảnh La Lăng Vũ đang nhắm mắt, lặng lẽ ngủ say.
Thẩm Thư Kỳ vỗ nhẹ gáy của Omega, tượng trưng cho sự an ủi thân mật, thân quen nào giờ, sau đó hắn quay trở lại, bế La Lăng Vũ lên, đi về phía phòng tắm.”Tiểu Lân, chỉnh nước nóng đi.”
Giọng điệu nghiễm nhiên của hắn, vào ngay giây phút này đây, làm cõi lòng Thẩm Thư Lân cay đắng chát chúa, nhưng cậu vẫn làm theo. “… Anh hai… chúng mình… có thể nào…” Cậu nghẹn ngào nài nỉ, “Có thể nào… đừng như vậy nữa không?”
Tiếng nước róc rách, Thẩm Thư Kỳ thử nhiệt độ, vừa ôm nửa người La Lăng Vũ để vào trong buồng tắm, vừa ngoảnh lại nhìn Thẩm Thư Lân đang đứng dựa tường: “Đừng gì cơ?” Hắn trầm giọng hỏi, không đợi Thẩm Thư Lân trả lời, bỗng nhiên bật cười, nhìn về phía La Lăng Vũ đang nhắm mắt: “Em nhìn anh ta mà xem,” Hắn nói với Thẩm Thư Lân, cùng lúc đó, giơ tay xoa gò má của La Lăng Vũ, “Thấy chưa… Lợi dụng anh xong thì ngủ ngon lành, không khách sáo chút nào hết.”
Khi Alpha nói chuyện, khóe miệng hắn bất giác nhếch lên. Ánh mắt ấy Thẩm Thư Lân đã từng nhìn thấy vô số lần, cũng từng nghĩ rằng nó chỉ thuộc về mỗi mình cậu.
Âm thầm chớp mắt, một giọt tinh thể lỏng nhỏ vào ly rượu, trôi bẵng mất, chỉ còn hương trái cây ngọt ngào thấm vào cổ họng, chua chát.
Trái tim của một người thực sự có thể tách đều thành hai nửa, không thừa không thiếu ư?
Thẩm Thư Lân tự hỏi bản thân.
Nhưng đó là một trái tim trọn vẹn kia mà… Có đôi khi dâng hẳn một trái tim ra ngoài, lúc trở về đã chẳng chịt vết sẹo, còn này, dùng dao bổ làm đôi, nó sẽ biết đau, nó sẽ đổ máu… Liệu một người sẽ có bao nhiêu trái tim chân thành? Có thể chia làm bao nhiêu phần?