Bốn tháng sau.
Trời đã vào hạ, ngọn gió mát lành mang theo mưa bụi, cát đất tạt vào trong xe.
“Kịch…”
La Lăng Vũ một tay để trên vô-lăng, một tay anh đóng lại cửa xe trong khi chờ đèn đỏ. Cần gạt nước lướt qua lướt lại tấm kiếng trước mặt.
Radio trên xe đang đưa một bản tin: “X giờ Y phút ngày 15 tháng này, tại khu Z, có một Omega đột nhiên phát tình ngay nơi công cộng, bị một Alpha họ Từ rót tuyến ngoại tiết, hoàn toàn ký hiệu, chưa hết, gã họ Từ là người Hồ Bắc, thầu khoán một công trình gần đó. Omega bị ký hiệu tức giận, nhất thời nông nỗi dùng dao cắt bỏ tuyến ngoại tiết của mình, vì mất máu quá nhiều hiện tại đang được cấp cứu tại bệnh viện đại học X. Tổ chức theo dõi nhân quyến Omega đã vào cuộc điều tra.”
Còn nói thêm: “Pheromone phân bố từ tuyến ngoại tiết bất kể là với giới tính nào cũng liên quan mật thiết với cuộc sống của ABO. Nếu như tùy tiện bỏ nó đi, ngoại trừ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản, đời sống tình dục, nó còn dẫn đến việc mất cân bằng nội tiết tố trầm trọng, ví dụ cao huyết áp, tăng lượng đường trong máu, béo phì, hội chứng chuyển hóa, lão hóa sớm vân vân, gây ra một loạt tổn hại đến tinh thần và thể xác con người. Mong tất cả Omega nếu gặp phải chuyện ngoài ý muốn như vậy vẫn giữ được cái đầu lạnh, đầu tiên nên vào viện thăm khám và tìm kiếm điều luật đúng đắn…”
Đến thế giới thần kỳ này cũng gần ba năm, nếu có chỗ nào La Lăng Vũ chưa thích nghi được thì giờ anh cũng có thể thích nghi rồi, nhưng ngặt nỗi ở đây quá giống với thế giới vốn có của anh, địa chỉ vẫn là địa chỉ ấy, vẫn cùng một lối kiến trúc, quần áo đang mặc trên người, những món ăn thức uống, máy tính đang dùng, đến cả chiếc xe anh đang lái vô-lăng đều nằm bên phải đều không khác chút nào. Lẫn trong quá nhiều sự tương đồng là những chi tiết linh tinh khác biệt, kì lạ như không thời gian trùng lặp, đôi khi anh bỗng nhiên trông thấy cái gì đó mới thình lình nhận ra rằng nơi đây đã không còn là thế giới trước kia của mình nữa rồi.
Buồn biết mấy.
Cơn mưa rào lác đác rơi trên cửa kiếng trước mặt, làm nhòe tầm nhìn của anh. La Lăng Vũ lại mở cần gạt nước để quẹt sạch nước mưa. Nghe radio gợi cho La Lăng Vũ nhớ tới kì phát tình xảy ra bốn tháng trước của Thẩm Thư Lân, hai anh em quấn lấy anh đòi biến anh thành Omega. Hai người họ chắc phát tình xong quên ráo rọi, nhưng La Lăng Vũ thì vẫn còn sợ, thậm chí anh bỏ cả thời gian tìm kiếm thử. Tuy rằng anh đọc không hiểu mấy từ ngữ thuật ngữ y học, nhưng mà câu “Do đó ban lệnh cấm hoàn toàn với bất kì trường hợp thí nghiệm chuyển đổi giới tính ABO…”, thì anh hiểu được. Hình như nguyên nhân là do y học hiện giờ vẫn chưa tiến bộ, pheromone nào cũng đều do gen quyết định. Trước kia có một quốc gia nào đó từng thí nghiệm cải tạo, dẫn đến bộ gen của hàng chục người bị hủy hoại, hình minh họa đi kèm khá là kinh dị.
Chung Hà Quân còn cười vào mặt anh: “Nếu thực sự có loại phẫu thuật đó, mọi người chắc ai nấy đều đổ đốn dành dụm tài sản để phẫu thuật thành Alpha rồi quá. Alpha sướng thấy mồ, tỏa pheromone là BO lập tức ngoan như cún, ký hiệu một cái thì muốn người ta làm gì người ta sẽ làm đó ngay. Anh nhìn xem mấy Alpha mình quen có ai không giàu có, quyền lực không?”
La Lăng Vũ lau mồ hôi: “Ờ, đúng rồi, chuyện thần kỳ như thế sao lại xảy ra trên người anh được nhở?”
Chung Hà Quân gác tay lên vai anh: “Đừng nói là do kỳ phát tình anh không thỏa mãn được vợ mình nên nghĩ ra biện pháp này nhé?”
Cô đang ghẹo anh vì hai ngày trước, Thẩm Thư Lân phát tình nên phải xin nghỉ năm ngày, chuyện quá xấu hổ nên La Lăng Vũ quả thực không cách nào nhìn thẳng cô nàng, đành bụm mặt cười trừ. May là Chung Hà Quân không nhây đi nhây lại chuyện đó, “Nhưng nếu anh chán làm đàn ông, muốn đổi sang làm phụ nữ thì phẫu thuật được đấy,” cô mỉm cười: “Ngon bổ rẻ, anh thích thì cứ nhích.”
La Lăng Vũ: “…”
“Giống như B nam biến thành B nữ, A nam biến thành A nữ á, anh đi đắp cặp ngực là xong ngay ấy mà.” Chung Hà Quân nói: “Vào thời của ba em, do mới ra mắt loại phẫu thuật này nên thành trào lưu, tất cả B đều đi đắp một cặp ngực cỡ D-Cup của Victoria đó! Hot lắm luôn!”
“…”
La Lăng Vũ thề là không mường tượng nổi viễn cảnh đó.
“Ộp ộp é~ ộp ộp é~~”
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của anh. Đây là tiếng nhạc chuông đăng tải trên Tide nhằm chúc mừng tuyển tập truyện cổ tích “Thanh Chi Khâu” mới ra mắt thị trường của Cỏ Bạc Hà, truyện kể về một con ếch sống trong đầm lầy gặp gỡ một con thỏ bị lạc đường nên dắt nó về nhà. Bởi vì gần vào mùa hạ, bèn phổ tiếng ếch thành một giai điệu, nhạc nền là tiếng suối chảy róc rách, khiến cả khoang xe phút chốc thấm đượm khung cảnh hồ sen dưới trăng đầy trữ tình.
La Lăng Vũ liếc nhìn, thấy là Thẩm Thư Kỳ gọi tới, bắt máy: “Nói đi chủ tịch Thẩm?” Bởi vì thuận tiện cho việc lái xe nên điện thoại liên thông với loa ngoài, vừa chấp nhận cuộc gọi thì radio tự động ngưng.
“Tan làm chưa?” Giọng trầm trầm vương chút ý cười của Thẩm Thư Kỳ tíc tắc vang vọng, lẩn quẩn khắp khoang xe.
La Lăng Vũ rất không chịu nổi cái cách nói chuyện này của hắn, hễ nghe là ngứa lỗ tai: “…Rồi, đang lái xe.”
Anh vừa nói dứt chữ ‘xe’, đầu dây bên kia không ử hử đã ngắt cái rẹt, loa ngoài được thay bằng tiếng radio.
Cũng may là hiện anh không cách biệt thự quá xa, băng qua hai cột đèn giao thông, quẹo một khúc cua lên dốc là tới. Qua bảo vệ, quẹt thẻ vào cửa, lái xe vào gara, thành thạo hoàn thành từng bước một xong, La Lăng Vũ không hiểu ra làm sao, mông lung mở xe thì bắt gặp ngay Thẩm Thư Kỳ.
“Mới nãy cậu muốn nói cái gì? Tự nhiên đùng một cái tắt máy là sao?”
La Lăng Vũ vừa thay giày vừa hỏi.
Thẩm Thư Kỳ: “Có một chuyện muốn nói với anh.” Nhưng tạm thời hắn chưa nói đó là chuyện gì, trái lại còn bảo: “Về sau khi đang lái xe nhớ là không được nghe điện thoại, phải tập trung coi đường, hiểu không”
La Lăng Vũ đến là cạn lời, “…” Thẩm Thư Kỳ lặp lại thêm một lần nữa, anh bèn cười đáp: “Hiểu rồi thưa dì hai.”
Thẩm Thư Kỳ đanh mặt: “Ai là dì của anh?” Sau khi đẩy thẳng anh lên tường hôn tới tấp, hắn cọ chóp mũi tuyên bố: “Tôi là người đàn ông của anh.”
Hơi thở của Alpha phả vào miệng, tiếng nói trầm bổng du dương trên vòm ngực anh. Có lẽ vì những ngày gần đây không ngừng bị Alpha ký hiệu, La Lăng Vũ cảm thấy mình ngày càng không chống cự được hơi thở của Alpha, tự nhiên anh nhớ tới lời Chung Hà Quân đã nói: “Nếu thực sự phẫu thuật biến đổi ba loại giới tính được thì người ta xếp hàng để trở thành Alpha hết thôi”, ngoài mặt anh vẫn đáp: “Hiểu rồi vợ nhỏ ạ.”
Thẩm Thư Kỳ trừng phạt cắn mạnh lên bờ môi anh, sau đó mới buông anh ra, nắm tay dẫn anh đi vào sảnh lớn.
Hai người bước qua cổng, Thẩm Thư Lân đang cùng bác sĩ gia đình Trình Vinh ngồi trên sô pha sau bàn trà, lật tài liệu bàn bạc gì đó, La Lăng Vũ hãy chưa kịp mở miệng thì bị một giọng nói chói tai cắt ngang “Papa!” ——
“Papa! Ôm!”
La Tiểu Bảo bắn lại đây như nòng pháo nhỏ, ôm ghì cẳng chân La Lăng Vũ và ngửa đầu ngóng nhìn anh.
Kể từ ngày thằng bé này bắt đầu học đi, học bay nhảy, nói chuyện thì trong nhà trở nên cực kì náo nhiệt —— đúng hơn là cực kì ồn ào. Không thể nói là nó không đáng yêu được, vì quả thực nó rất đáng yêu, nhưng với La Lăng Vũ, có khi nó lại trở thành cội nguồn cho những cơn đau đầu của anh. Quăng đồ chơi tứ tung, thích xé tập sách, ăn một bữa cơm cũng phải bò gầm bàn một vòng… Toàn là những thứ anh chưa từng nghĩ đến, quái đản lạ đời, chẳng ra làm sao… Cứ như đang giao tiếp với một giống loài khác vậy, nói đạo lý nó không hiểu, đành phải tự mình đích thân dạy dỗ từng cái một, nhưng ác nỗi đâu phải chỉ dạy một lần là nó hiểu ngay đâu, phải dạy đi dạy lại nhiều lần, anh không ở nhà thì Thẩm Thư Lân sẽ dạy, song quan điểm giáo dục của cậu và của anh không nhất quán. Ví dụ từ chuyện nhỏ nhất là, anh thấy rằng mỗi một món đồ chơi đều nên được giữ gìn kĩ lưỡng, không nên quăng lung tung, chơi xong thì phải biết dọn dẹp đàng hoàng; Nhưng theo góc nhìn của Thẩm Thư Lân thì cứ mặc sức vứt thoải mái, đồ chơi thôi mà, chọn loại đồ chơi chất lượng tốt không dễ hư là được, cậu còn cho rằng vứt đồ bậy bạ cũng là một loại nghệ thuật cần học hỏi… Phàm những quan điểm khác nhau một khi sống chung cọ xát sẽ dẫn tới mâu thuẫn, trao đổi chỉ giải quyết được khi có mặt cả hai người. La Lăng Vũ tự thấy mình là người tốt tính nhưng hễ đụng phải mấy chuyện này cũng không chịu được nổi đóa lên.
Quá nhiều chuyện cần làm thì không còn thời gian để nghĩ linh tinh. Nghe vú em bảo như vậy là tốt lắm rồi, gì mà “Con nít ba tuổi chó nó còn ngấy”, khuyên anh phải trân trọng khoảng thời gian này làm La Lăng Vũ muốn phát điên.
Thôi, thích thì ôm đi, La Lăng Vũ rút khỏi tay Thẩm Thư Kỳ, khom lưng, giơ tay bồng thằng bé lên: “La Tiểu Bảo.”
“Papa!” La Tiểu Bảo lớn tiếng kêu, phụt nước miếng văng lên mặt anh trước, sau đó nhoài tới thơm một cái.
“La Tiểu Bảo,” không biết nó học cái thói này từ ai, La Lăng Vũ oái ăm lau nước miếng, “Nói với con bao nhiêu lần rồi, ba không thích vậy mà.”
Thằng bé nằm trong lòng anh cười toe toét, nom có vẻ nó thấy bản mặt anh hiện giờ rất hài hước chăng.
“Non eo papa nắm!” Nó nhoài người ôm cổ anh, nước miếng ban nãy chưa kịp phun vào mặt anh giờ nó tính chùi hết lên cổ anh. La Lăng Vũ nhanh tay bế cục bông mềm oặt này ra xa, múa may hai vòng xong nhét vào tay Thẩm Thư Kỳ đang đứng bàng quan bên cạnh, “Để cậu con ôm nào, ngoan đi!”
La Tiểu Bảo vấu môi, ngó gương mặt chầm dầm của Alpha, tự nhiên đang méo mặt dợm òa khóc bỗng câm như hến.
Xem ra vẫn nên có một Alpha trong nhà, La Lăng Vũ nghĩ, thở phào nhẹ nhõm bước tới ngồi xuống kế bên Trình Vinh, lấy một tờ khăn giấy lau nước miếng trên cổ: “Ây dà, nuôi con đúng là chẳng dễ dàng.”
Ngờ đâu Trình Vinh đưa tờ giấy kiểm tra sức khỏe cho anh, mỉm cười: “Chúc mừng anh La, lại được làm cha rồi.”
La Lăng Vũ giật nảy người, quán tính liếc qua tờ kết quả rồi ngó qua Thẩm Thư Lân: “Em, đừng nói là em… em lại mang thai nha?”
Thẩm Thư Lân thấy mặt anh có vẻ không ổn lắm, nụ cười vơi bớt đi: “… Lăng Vũ, anh định kêu em bỏ nó hả?”
“…” La Lăng Vũ xoa trán, lật tờ kết quả ra xem: “…Sinh đi, sinh đi.” Anh chỉ thấy nhức đầu, một La Tiểu Bảo đã như vậy, giờ còn thêm một đứa…
Thẩm Thư Lân bước tới dựa vào người anh, quàng tay ôm: “La La, em chỉ muốn Tiểu Bảo có bạn thôi mà…” Lại nói: “Nếu anh thực sự không muốn, em sẽ…”
La Lăng Vũ chặn họng cậu lại: “Một tháng?” Để anh tính xem cách lần phát tình trước được bao lâu rồi.
Thẩm Thư Lân chớp mắt.
“Không sao, em sinh đi.” Vỗ vai Omega, La Lăng Vũ đứng dậy, ngoắc tay với bác sĩ gia đình Trình Vinh, tỏ ý muốn mời y ra nói chuyện riêng. Trình Vinh hiểu ý, chào hỏi Thẩm Thư Kỳ một cái rồi đi theo anh.
Thẩm Thư Kỳ bồng La Tiểu Bảo tới chọc ghẹo Thẩm Thư Lân. Trời đã ngừng mưa, La Lăng Vũ đi với bác sĩ vào trong vườn, bước vài bước trên mặt cỏ ướt sũng, lần lữa hỏi: “Bác sĩ Trình, Thư Lân… mang thai thật à?”
Trình Vinh bật cười: “Xác nhận mang thai, nên hai tháng tiếp theo phải tạm dừng chuyện giường chiếu.” Nghe vậy, La Lăng Vũ mới sực nhớ ra Thẩm Thư Lân nếu mang thai thì tương lai một năm tới sẽ không tới kỳ phát tình nữa, coi như cũng an ủi.
“Khoan đã, chẳng phải nói là tỷ lệ sinh sản giữa BO rất thấp à?” La Lăng Vũ hỏi.
Trình Vinh giải thích: “Thường thì đúng, nhưng tình trạng của cậu Tiểu Thẩm nó hơi đặc biệt. Hooc-môn sinh dục trong kì mang thai trước đại để đã điều tiết được chứng rối loạn nội tiết tố ban đầu của cậu ấy. Ví dụ mấy kỳ phát tình đầu tiên, cậu ta luôn tự mình chịu đựng, thành thử để lại không ít di chứng, phát tình nhiều sẽ ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống, sơ sơ là mỗi năm xảy ra năm, sáu lần, mỗi lần kéo dài tầm một tới ba ngày, rất không ổn định, kỳ phát tình lúc dài lúc ngắn nên khả năng sinh sản cũng thấp theo.” Y gật gù, “Lần phát tình trước, trước nữa của các anh đã khiến cơ địa của cậu ấy có nhiều cải thiện, đạt được thỏa mãn trong kì phát tình… Tuy là cơ địa của mỗi người khác nhau nên sẽ có vài trường hợp đặc thù, mấy Omega khỏe mạnh thì thường một năm phát tình ba lần, mỗi lần kèo dài năm đến bảy ngày.”
—— Vì sao nghe cứ thấy sai sai chỗ nào ấy nhỉ?
La Lăng Vũ: “…”
Trình Vinh châm chước: “Nhưng cậu ấy sẽ không khỏi nhanh vậy được đâu… Đúng rồi, tôi đã tính khoảng cách giữa hai kỳ phát tình gần nhất của các anh, chu kỳ của cậu ấy có lẽ là một năm bốn lần, mỗi lần ba đến năm ngày, tức là tháng Hai sẽ xảy ra một lần, tháng Năm một lần, nếu giờ không mang thai thì tháng Tám và tháng Mười Một sẽ lần lượt xảy ra thêm hai lần nữa.”
La Lăng Vũ còn muốn chửi thề, thảo nào kỳ phát tình mới đây hai người đó còn điên cuồng hơn hồi Lễ Tình Nhân, may anh thông minh bắt chước Thẩm Thư Kỳ kêu nhà bếp nấu nguyên một nồi thuốc bắc thuyên giảm cơn phát tình, thực sự không cửng nổi nữa thì đút cho mỗi người một bát thuốc. Sau khi uống xong, bất kể là do tác dụng của thuốc hay do cái mùi thuốc đắng ngắt, dù sao cũng làm dịu được khát vọng trong người, chí ít để anh nghỉ một chút, ngủ được mười mấy phút.
Kỳ phát tình của đám AO này quả thật quá đáng sợ, người thường sao chịu cho nổi.
Cơ mà chuyện ấy anh không cần nói lại với bác sĩ.