Nơi mà La Lăng Vũ sẽ dẫn bọn họ đi thực ra là công viên chủ đề lớn nhất trong thành phố.
Nói cho vuông là khu vui chơi.
Ba người gửi xe xong, La Lăng Vũ chạy đi mua vé.
Nghe cô nhóc cạnh bên huơ cây kẹo que vui vẻ nũng nịu với mẹ mình: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con muốn chơi trò chiến binh Balala! Vòng quay ngựa gỗ! Tàu vũ trụ! Đu quay đứng nữa!”
Nhìn trước cổng treo kiểu chữ đáng yêu ‘Hoan Lạc Thành’ to đùng, sặc sỡ màu sắc, hai em nhà họ Thẩm lặng người nhìn nhau, từ trong ánh mắt đọc được suy nghĩ “Biết vậy hôm qua phang tới bến với anh ta cho rồi”.
Hai người xịt nước hoa chứa chất ức chế, mặc đồ thường, áo cổ tròn, khoác áo phao và quần bò phổ thông, chưa kể gương mặt trẻ trung nên có lẫn vào đám sinh viên đi chơi vào dịp cuối tuần cũng không thấy có vấn đề gì. Hơn nữa, ngoại hình của hai người quá xuất chúng, ít phút đã có người tới bắt chuyện, hỏi cả hai học đại học nào, thuộc cộng đồng nào nhưng đều bị Thẩm Thư Lân khéo léo đuổi đi hết. Người đẹp thì luôn chiếm được cảm tình của người khác, người bị đuổi cũng không để ý, trái lại còn mỉm cười lấy hai nhánh hoa hồng chưa nở trong túi ra tặng cho cả hai người.
Thẩm Thư Kỳ vứt thẳng vào thùng rác, lúc nắm lấy tay Thẩm Thư Lân thì ngó thấy cô bé đang cầm cây kẹo que như bị thôi miên, đứng bần thần ngó Thẩm Thư Lân: “…Anh ơi, anh trông đẹp quá.”
Thẩm Thư Lân cười không đáp, loáng thoáng thấy La Lăng Vũ đang đi về phía mình, cậu kéo tay Thẩm Thư Kỳ tính bỏ đi. Cô bé òa khóc đòi đi theo bọn họ khiến mẹ của cô bé vừa lúng túng vừa bối rối. Thẩm Thư Lân rất yêu quý La Tiểu Bảo, nhưng không hề có chút kiên nhẫn với con nhà người ta. May rằng La Lăng Vũ vừa tới, không biết anh làm cách nào mà đứng trước mặt cô bé, lật tay một cái hô biến ra một đóa hoa hồng, “Tặng bé này!”
Cô bé nhất thời bỡ ngỡ nín thinh luôn, La Lăng Vũ tranh thủ kéo tay hai người chạy như bay.
Chạy thẳng đến cổng soát vé, qua cửa, Thẩm Thư Lân thường ngày không vận động nên chạy một chút đã thở phì phò, nín cười hỏi anh: “Sao em không biết… anh còn biết làm ảo thuật vậy?”
La Lăng Vũ ngây thơ hỏi: “Ủa, thế à?”
Thẩm Thư Kỳ ôm vai, dán sát lỗ tai anh, đề nghị: “Làm lại lần nữa đi.”
La Lăng Vũ nhướng mày, phẫy tay trước mặt bọn họ, bàn tay anh trống không.
Thẩm Thư Lân xụ mặt: “Chỉ có một bông thôi á?”
La Lăng Vũ bật ngón cái, ý bảo cậu thông minh đấy.
Thẩm Thư Lân bỗng thấy rất uất ức, cậu giãy khỏi tay La Lăng Vũ, dùng dằng cất bước đi trước, sau đó lập tức nhận ra mình lại đang giận lẫy không đáng, hiếm hoi được đi chơi một bữa, cậu nên cho La Lăng Vũ thấy mặt tốt của mình mới đúng chứ, bèn vội quay lại kéo tay anh. La Lăng Vũ đang lật bản đồ nên rút tay ra, vò đầu cậu một cái rồi nói với Thẩm Thư Kỳ: “Đi hướng này nè.”
Thẩm Thư Lân quàng tay anh, thấp thỏm hỏi: “Anh muốn dẫn tụi em đi đâu thế?”
Lần La Lăng Vũ không còn lấp lửng nữa, chỉ thẳng vào một địa điểm trên bản đồ: “Đi chơi điện tử không? Dẫn các em qua đó chơi.”
Khu trò chơi không có mấy ai, chọn ra một máy điện tử hình ảnh đẹp, vẻ ngoài còn mới, La Lăng Vũ đứng lại hỏi hai anh em: “Biết chơi không?”
Hai người chất phác lắc đầu.
La Lăng Vũ cười: “Đợi chút.”
Ai ngờ lúc anh mua xu về thì thấy hai người đã ngồi chơi mất rồi. Thẩm Thư Kỳ ngồi trước máy thao tác không ngừng, Thẩm Thư Lân đứng phía sau anh trai mình, một tay đặt lên vai anh trai, một tay thì phấn khích chỉ trỏ màn hình: “Bấm cái này, cái này nè! Đúng rồi! Đúng rồi! Sao không nhảy vậy! Nhảy đi, nhảy mau lên!”
“Đá lại nó ——”
Còn bảo: “Má ơi! Anh hai giỏi quá!! Mình thắng rồi kìa!”
Tiếng nhạc nền vang lên từ máy điện tử, Sau đó lại bắt đầu vòng khác. La Lăng Vũ đang thắc mắc là không có tiền sao chơi được hay vậy? Hay trước đó có ai chưa chơi xong đã đi mất? Anh bước lên xem thử, xém chút cười sặc.
Hai người này đang chơi với chế độ tự động của máy cơ đấy!
Đây là một dạng trò chơi người que đường phố, từ trên xuống dưới đều là tiếng Hàn, không có lấy một chữ Trung nào, nhân vật trên màn hình bay nhảy như chim, hoạt họa mượt mà, võ thuật đẹp mắt. Thẩm Thư Kỳ nhìn thẳng vào màn hình điện tử, ngón tay tiếp tục bấm phím, đẩy cần điểu khiển, ánh mắt chuyên tâm hiển nhiên đang tập trung chơi. Các tay chơi sành sỏi đi ngang qua đều trố mắt nhìn. La Lăng Vũ âm thầm ôm bụng cười như điên, tìm một hồi mới ra dòng chữ tiếng Anh “Demo Mode” bé bé xinh xinh nằm tuốt bên dưới góc phải màn hình, sau đó anh vỗ vai Thẩm Thư Lân đang khoa tay múa chân tưng bừng, lặng lẽ chỉ cho cậu xem.
Thẩm Thư Lân im bặt.
Thẩm Thư Kỳ cũng thấy được dòng chữ nhỏ đó.
La Lăng Vũ hắng giọng, nhịn cười hỏi: “…Không lẽ các cậu nghĩ là… chơi điện tử không tốn tiền hả?”
Anh vừa nói xong, Thẩm Thư Kỳ thình lình đứng dậy đi ra ngoài.
Thẩm Thư Lân há hốc mồm chết trân tại chỗ, ít giây sau cũng lao đi ra.
La Lăng Vũ cầm một bọc tiền xu đuổi theo, ôm chầm lấy hai người, bất chấp người khác có thấy không, hôn lên má mỗi người một cái, cười vang: “Cả hai cậu đáng yêu chết mất thôi!”
Thẩm Thư Kỳ hừ lạnh, ngoảnh mặt đi, không thèm nhìn La Lăng Vũ. Từ lỗ tai đến cần cổ của hắn đỏ lòm cứ như hai mươi mấy năm sống trên đời, chủ tịch Thẩm chưa từng mất mặt đến như vậy.
Hắn muốn giãy tay La Lăng Vũ nhưng vẫn bị anh nắm chặt. Thẩm Thư Lân bụm mặt dúi đầu vào lồng ngực La Lăng Vũ. La Lăng Vũ một tay thì ôm, một tay thì kéo, “Đến giờ vẫn chưa chơi qua điện tử đường phố thiệt ấy hả?” Anh không tin hỏi lại, không ai trả lời cũng không xá gì, anh vẫn cười to dẫn cả hai quẹo vào căn nhà ma kế bên.
Gặp phải chuyện đáng xấu hổ như vậy dường như là một cú sốc khá lớn với Thẩm Thư Kỳ, nên khi vào nhà ma cả buổi rồi, hắn mới giật mình hỏi đây là đâu, nhận được câu trả lời, mặt mũi hắn mếu xẹo xoay người đòi đi ra ngoài, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh. Còn Thẩm Thư Lân vẫn níu chặt quần áo La Lăng Vũ, chôn đầu vào bờ lưng của anh, rõ ràng là trước mặt chỉ toàn để mấy tấm gương, ấy mà cậu sợ đến mức không dám mở mắt ra nhìn. La Lăng Vũ sắp cười chết ngất với hai người này, chỉ đành cáo lỗi với khách tham quan khác, xin nhường đường đặng tìm cửa thoát hiểm gần nhất để ra ngoài.
Sắp xếp hai người ngồi xuống băng ghế dài gần quầy bán thức ăn, La Lăng Vũ đi mua hai chai nước suối đưa cho mỗi người một chai, còn lấy thêm hai cây kẹo que màu hồng trông giống hai đóa hoa hồng dúi vào tay họ: “Chớ sợ nha, anh hai mua kẹo cho các em ăn nè.”
Làm hai người dở khóc dở cười.
Tính theo năm sinh thì La Lăng Vũ lớn nhất trong ba người, tự xưng là anh hai cũng không sai, nhưng thường ngày Thẩm Thư Kỳ quá già dặn khiến người ta quên đi độ tuổi thật của hắn.
“…Tôi không ăn đâu.” Thẩm Thư Kỳ đẩy kẹo về cho anh.
La Lăng Vũ đón nhận, “Không ăn thật hử?” Thấy hắn quả quyết từ chối, anh tự mình bóc vỏ kẹo ra cắn một miếng, ngó quanh quất không thấy ai, cách một miếng kẹo ngọt, xoay mặt Thẩm Thư Kỳ qua, khóa môi hắn. Trong khi nấu cháo lưỡi, Thẩm Thư Kỳ miễn cưỡng nếm được hương kẹo ngọt ngào. La Lăng Vũ bỏ hắn ra, cắn thêm một miếng kẹo que, vênh váo nhìn hắn cười.
Thẩm Thư Kỳ thực sự bó tay với anh, đành chủ động cắn một miếng kèo, vị ngọt tan trên đầu lưỡi giống hệt với hương vị ban nãy nhấm nháp được trong miệng La Lăng Vũ. Hắn không cách nào hình dung được tình trạng hiện tại của mình, giống như một con rắn bị bắt chặt bảy tấc, hoàn toàn vũng vẫy không được. Nhưng cũng giống như một cậu trai mới chớm yêu, ý trung nhân chỉ đáp lại một chút đã mặt đỏ tía tai, bối rối không biết nên làm gì, ngây thơ một cách khó tin.
Không nên như vậy… Không nên như vậy… Thẩm Thư Kỳ tự nhủ thầm trong lòng, nhưng có làm thế nào cũng không thể bình ổn trái tim đang đập liên hồi của mình.
“Lăng Vũ,” giọng nói của Thẩm Thư Lân kéo hắn trở về thực tại, “Đợi mai này Tiểu Bảo lớn hơn một chút, mình dẫn nó tới đây chơi nhé?”
Omega cắn kẹo, trao nhau một nụ hôn với La Lăng Vũ.
Anh đương nhiên mỉm cười: “Được thôi.”
Thành thử trái tim vừa bình ổn của Thẩm Thư Kỳ, bỗng xuất hiện một cảm giác khác, tê tái, chưng hửng.
“Sao thế chủ tịch Thẩm?” La Lăng Vũ ghẹo hắn: “Ngưỡng mộ hỉ? Cậu cũng có thể kết hôn với ai đó rồi sinh một đứa đấy.”
Thẩm Thư Kỳ tái mặt: “…Anh mong tôi lấy người khác ư?” Sắc mặt của hắn giống như bị ai đó đâm một nhát, La Lăng Vũ thấy vậy, cũng thấy mắc cười.
“Tất nhiên là không rồi, cậu là vợ nhỏ của tôi mà.” ngoài mặt thì La Lăng Vũ nói đùa như vậy, trong lòng thì dửng dưng nghĩ: Liên quan gì tới tôi.
Nhưng anh không thốt nửa câu sau ra. Thẩm Thư Kỳ dường như lập tức nhận được sự khích lệ nào đó trong câu nói của anh, bẽn lẽn siết chặt nắm đấm: “Nếu, nếu như…là, là anh thì…”
Tàu lượn siêu tốc lướt thẳng qua trên đầu bọn họ, tiếng gió rít gào cộng thêm tiếng cười đùa nô nức đã che lấp mất những câu chưa nói thành lời của Thẩm Thư Kỳ. Thẩm Thư Lân chỉ vào đoàn tàu, hí hửng hô vang: “Lăng Vũ, anh hai! Chúng mình chơi trò đó đi!”
Chuyến đi này vốn để đền bù cho món quà mà hai người đã tặng, dù không hề tương xứng, song khi La Lăng Vũ trông thấy dáng vẻ hào hứng của Omega, hiển nhiên anh cũng sẵn sàng chiều theo: “Đi.”
Anh đứng dậy, nắm lấy tay Thẩm Thư Lân, hai người vừa bước một bước, ngoảnh đầu thì thấy Thẩm Thư Kỳ vẫn còn đang đứng yên một chỗ, không biết đang nghĩ gì mà vẻ mặt ngơ ngác, chần chừ.
Thẩm Thư Lân bỏ tay La Lăng Vũ ra, đưa cây kẹo que ăn dở cho anh, còn cậu thì lẻn ra sau lưng Thẩm Thư Kỳ, nhảy bổ lên quàng cổ anh trai mình: “Ha ha! Anh hai đang sợ kìa!”
Thẩm Thư Kỳ nghiêm túc vỗ cánh tay Thẩm Thư Lân: “Tiểu Lân, yên nào.”
La Lăng Vũ nhịn cười, lấy bọc đồng xu ban nãy mua ra, giơ lên trước mặt bọn họ: “Vậy các cậu… Chẹp, có muốn quay lại chơi điện tử không?”
Hai người đồng thời lắc đầu.
La Lăng Vũ hóm hỉnh nhìn bọn họ.
Tiếp theo, Thẩm Thư Lân bỗng chỉ vào người Alpha, ôm bụng cười ngặt nghẽo, chảy cả nước mắt: “Ha ha ha, anh hai chơi điện tử không cần tiền!”
Qua một hồi, Thẩm Thư Kỳ cũng bật cười: “Bỏ đi, ngồi tàu lượn siêu tốc đi.”Tuy có mùi tra công hồi đầu thật, nhưng ko thể ko công nhận chemistry giữa 2 bạn AB tốt ghê (´∀`)♡