Xuyên Việt ABO

Chương 65

Chớp mắt đã đến Lễ Tình Nhân.

Gần đây có vài chuyện La Lăng Vũ khá vui: Một là Tide đã vượt mốc 6 triệu người dùng đăng ký tài khoản, đồng thời số người lên mạng 130 ngàn; Hai là Cỏ Bạc Hà đã cập nhật chương mới.

Tuy rằng Cỏ Bạc Hà chỉ cập nhật truyện gối đầu giường cho thiếu nhi.

Chẳng là tuần này, La Lăng Vũ bận thử nghiệm tính năng APP “Trò chuyện thỏa thích”, và các hạng mục trong công ty nên mấy ngày qua không được ngủ một giấc trọn vẹn, nên khi tan tầm trở về biệt thự nhà họ Thẩm, trông thấy cảnh Thẩm Thư Lân cầm tập truyện trẻ em của Cỏ Bạc Hà kể chuyện cho La Tiểu Bảo bập bẹ học nói nghe, anh cảm thấy khá là bất ngờ.

“Chú ếch hỏi bé thỏ rằng: ‘Thỏ ơi, thỏ ơi, sao em lại khóc thế?’”, Thẩm Thư Lân một tay cầm máy tính bảng chuyên dụng đọc truyện tránh hại mắt, bồng La Tiểu Bảo ngồi trên đùi mình, một tay thì lật trang, dùng chất giọng đàn ông trầm ấm, dịu dàng đọc: “Bé thỏ buồn bã đáp ‘Em lạc mất đường về nhà rồi’.”

La Tiểu Bảo phụ họa “A a” hai tiếng.

“Nước mắt của bé thỏ rơi xuống mặt hồ tạo thành hai làn bọt nước.”

Cậu đọc đến đoạn này, ngẩng lên thì thấy La Lăng Vũ, anh đang đi lên lầu, Thẩm Thư Lân đặt máy tính bảng xuống, bồng La Tiểu Bảo: “Lăng Vũ, anh về rồi à.”

La Tiểu Bảo với hai cánh tay cụt ngủn: “Papa~ papa~”

La Lăng Vũ mỉm cười, vò mái tóc thưa thớt của nó, nói với Thẩm Thư Lân: “Đừng để ý anh, cứ làm chuyện của mình đi.”

Thẩm Thư Lân nói: “Anh, anh lại muốn lên công ty tăng ca nữa hả?”

La Lăng Vũ đáp “Ừ”, rồi lên lầu lấy gì đó, sau đó đi xuống. Thẩm Thư Lân mím môi: “Anh có thể… đừng tăng ca hoài vậy được không?”

Anh hai còn chưa bận bằng anh, nhưng câu này vừa tới miệng cậu đã dằn xuống.

Một cánh tay níu lấy tay áo La Lăng Vũ, “Tiểu Bảo mấy ngày rồi chưa được gặp ba đấy…”

Không phải giờ đã gặp rồi à, “Giải quyết xong sẽ rảnh thôi.” La Lăng Vũ vẫn giải thích như thế, anh xoay người nhìn cả hai người, rút tay áo khỏi tay Thẩm Thư Lân, nâng mặt cậu lên thơm một cái: “Ngoan nào.”

Anh dỗ cậu bằng cái giọng giống hệt lúc đang dỗ La Tiểu Bảo làm cậu thấy oái ăm làm sao.

La Lăng Vũ đến cửa, khom người mang giày: “Đợi lát Thư Kỳ về với em.”

Nói xong anh liền đẩy cửa ra ngoài.

“Anh hai là anh hai, anh là anh.” Thẩm Thư Lân bỏ La Tiểu Bảo xuống, đuổi theo quàng cánh tay La Lăng Vũ. Beta cười: “Anh biết rồi.” Kéo vai cậu xoay qua, “Mau đi, Tiểu Bảo sắp bò qua đây rồi kìa.”

Thẩm Thư Lân giật nảy mình, vội vàng chạy đi ôm lấy La Tiểu Bảo đang suýt chút bò xuống bậc thang.

Ít lát sau, khi nghe tiếng động cơ từ trong gara vang lên, cõi lòng cậu bỗng ngập tràn nỗi mất mát khó nói thành lời.

“Anh Vũ, em thấy anh thay đổi rồi.”

Hôm sau, trước khi tan ca, Chung Hà Quân để một xấp tài liệu đặt trước bàn làm việc của La Lăng Vũ, trịnh trọng nói với anh một câu như thế.

“Ồ?” La Lăng Vũ đang ký tên nghe vậy, ngẩng đầu lên, tựa người vào chiếc ghế da, xoay bút, thích thú hỏi: “Nói thử anh nghe thay đổi thế nào?”

Chung Hà Quân chăm chú quan sát anh vài giây: “Bảnh trai hơn.”

“Ha ha ha ha ——”

La Lăng Vũ cười vang, xong lắc đầu, “Không tăng lương đâu.” Nhìn cô bổ sung thêm: “Cũng không được nghỉ phép.”

Chung Hà Quân cũng mỉm cười: “Lễ Tình Nhân cũng không được hử?”

Gần đây sắc mặt cô hồng hào tỏa sáng, chỉ thiếu điều viết hẳn ra mặt: Chị đây đang yêu.

La Lăng Vũ: “Nay ngày mấy?”

Chung Hà Quân im lặng lấy điện thoại ra, bấm vài lần rồi dí màn hình đến chỗ La Lăng Vũ. Đầu trang Tide đề chữ: Chúc người có tình trong thiên hạ sẽ trở thành đôi lứa.

Chính là hôm nay.

La Lăng Vũ ngẩn ra: “…”

Chung Hà Quân: “Anh không nhận ra là công ty không còn mấy người hỉ?”

La Lăng Vũ vung tay lên: “Duyệt!” Lại nói thêm: “Không được, trở lại đây! Rốt cuộc là thằng nhãi nào đã bắt cóc phó giám đốc Chung nhà này!”

Chung Hà Quân làm mặt quỷ với anh, nâng giày cao gót nhanh chóng chuồn đi. Có lẽ cô tới trước cửa tuyên bố cái gì đó nên lập tức vang lên tiếng hoan hô. La Lăng Vũ xoa trán, cười mắng: “Mấy cái người này…” Anh bó tay giở một phần tài liệu khác, tiếp tục làm việc.

Chốc lát sau, bên ngoài còn yên tĩnh hơn mới nãy, chắc về sớm hết rồi. La Lăng Vũ thấy cũng sắp tới giờ cơm, bèn mở máy tính, rê chuột tới trang giao đồ ăn để xem thực đơn, đang tính đặt cái gì đó bỏ bụng thì có ai đó gõ cửa.

La Lăng Vũ nghĩ thầm: Sao còn người ở lại nhỉ? “Mời vào!”

Mở cửa là một cô bé cấp dưới của Lưu Thành, nhân viên mới vào trong năm nay, còn là Omega nữ hiếm hoi. Thường ngày cô bé hiền thục, nết na, xịt nước hoa ức chế ngoan ngoãn ngồi trong một góc quản lý nội dung đăng bài trên trang chủ, kế thừa truyền thống tốt đẹp của người đi trước. Không ai nhìn ra cô bé khi dùng tài khoản trang chủ lại gai góc, lạnh lùng, hay trêu chọc sếp mình như trên mạng hay thấy.

“…Anh, anh La” Cô bé mới nói có hai câu đã đỏ mặt, ngượng ngùng đi tới trước bàn La Lăng Vũ, dưới ánh mắt chuyên chú khích lệ của anh, cô bé bối rối lấy một chiếc hộp được gói đẹp đẽ giấu sau lưng ra.”Tặng, tặng anh.”

La Lăng Vũ đón lấy, trên hộp thắt một chiếc nơ. Anh dò dẫm nhìn cô bé, còn cô bé thì víu chặt áo quần, hết sức kiềm nén gật nhẹ đầu. La Lăng Vũ để xuống mở ra mới thấy bên trong hộp là socola, trên bao bì có một trái tim màu xanh đề chữ valentine trắng bằng tiếng Nhật. La Lăng Vũ bật cười, mở hộp, lấy một viên socola bóc ra ăn.”Ngon lắm.” La Lăng Vũ đền đáp cô bé bằng một nụ cười xán lạn: “Cám ơn.”

“…Không, không có chi…” Cô bé lí nhí như tiếng muỗi kêu, mặt đỏ như trái cà.

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.

Hai người nhìn qua thì thấy Thẩm Thư Lân đang tựa người lên cửa, bình tĩnh khoanh tay nhìn cả hai người. Cậu mặc một bộ đồ Tây, giày da màu trắng trông như minh tinh màn bạc ra ngoài dùng bữa tối, song khuôn mặt tuấn tú của cậu chẳng hề vui vẻ tí nào.

Cô bé thấy có người tới, đỏ mặt chạy ra ngoài.

“La Lăng Vũ, anh có nên giải thích tôi nghe thử không?”

Thẩm Thư Lân từ tốn bước đến, giọng điệu không hiền lành gì cho cam. La Lăng Vũ bò socola của cô bé ban nãy tặng mình vào túi, nhìn cậu một cách đầy thi vị: “Giải thích gì nhỉ?”

Thẩm Thư Lân chống hai tay lên bàn anh, cúi đầu gằn hỏi: “—— Con nhỏ đó là ai?”

“Nhân viên công ty.” Súc tích trả lời ngắn gọn, không buồn nói gì thêm, La Lăng Vũ thu dọn đồ đạc cần thiết rồi cầm lấy túi công văn, rời khỏi bàn làm việc, quàng lấy bả vai Omega: “Đi nào, anh mời em ăn tối.”

Vì ít khi đến đây nên Thẩm Thư Lân không biết ai là nhân viên mới, cáu giận quát: “Anh đừng có mà đánh trống lảng!”

Cậu hất tay La Lăng Vũ ra, bấu lấy cổ áo anh, “La Lăng Vũ ——”

Đôi môi bị chặn lại.

La Lăng Vũ đẩy cậu vào góc phải cạnh tủ thủy tinh và hôn ngấu nghiến.

“Lễ Tình Nhân vui vẻ.”

Beta xoáy sâu vào mắt cậu bằng một đôi mắt sóng sánh như thể đong đầy tình ý bên trong.

Omega bị anh hôn choáng váng đầu óc, cơn tức cũng vơi đi đâu hết.

La Lăng Vũ chạm vào chớp mũi của cậu, thì thào hỏi: “Tâm trạng đỡ hơn chưa?”

Thẩm Thư Lân đắm chìm vào đôi mắt của anh, như bị trúng thuốc mê nặng đô, vô thức gật gù.

Hai người dắt tay xuống lầu, Alpha đã ngồi trong xe chờ. “Anh hai!” Omega mở cửa xe ra ngồi vào trước, đến khi La Lăng Vũ cũng ngồi yên trong xe, cậu lại quàng tay anh, cười tít mắt. Trông họ chẳng khác gì các đôi tình nhân yêu nhau đang hòa mình trong bầu không khí lễ hội. Anh lướt qua Omega, mỉm cười chào hỏi Alpha: “Valentine vui vẻ, anh hai~”

Hai chữ từ đầu lưỡi nhấp nhô bật ra, chẳng biết sao lại khiến Alpha nghe ra ẩn ý đặc biệt.

Thẩm Thư Kỳ dời ánh mắt, lỗ tai ửng đỏ: “…Anh…Anh không cần gọi tôi như thế.”

“Vậy tôi phải xưng hô với cậu thế nào?” Dù Thẩm Thư Lân chắn ngang ở giữa, La Lăng Vũ vẫn cố tình dí sát vào vành tai của hắn, hà hơi: “Vợ-nhỏ.” Anh còn day cắn vành tai của hắn nữa. Kể từ khi trở về sau chuyến thăm quê, La Lăng Vũ cứ như bị nghiện, thấy chốn không người là gọi bậy gọi bạ thế đấy. Vừa thốt ra hai chữ ấy, Thẩm Thư Kỳ phản xạ có điều kiện nhìn về phía Thẩm Thư Lân đang kẹp chính giữa hai người, quả nhiên ánh mắt cậu lóe lên vẻ đau xót.

Vành tai thoáng nóng lên, “…Ngồi yên nào,” Thẩm Thư Kỳ để tay anh ra, hai mắt nhìn về phía trước, trấn an trái tim đang đập liên hồi, trầm giọng bảo: “Lái xe đi.”

Xe chạy vèo tới cổng một hội quán, khi đứa bé trông cửa mở cửa xe ra, ba người lần lượt đi vào. Ngọn đèn đổ xuống lộng lẫy như bầu trời đêm, tay phải Thẩm Thư Lân khoác tay La Lăng Vũ, tay trái khoác tay anh trai mình, suốt cả đường đến gian phòng đã đặt sẵn đều trò chuyện rôm rả. Phong cách trang trí của hội quán này rất trang hoàng, tao nhã, đậm hương vị cổ xưa. La Lăng Vũ thưởng thức, thấy ưng bụng bèn xin danh thiếp từ bồi bàn. Danh thiếp được thiết kế đơn giản, chỉ gồm hoa văn chạm rỗng và tên hội quán, một dòng chữ Phồn Thể đứng thẳng, thế là hết.

Trong thời gian chờ lên món, hai anh em tặng quà cho nhau trước, rồi ôm ghì, trao nhau một nụ hôn thắm thiết bên má, rõ ràng là năm nào cũng làm vậy riết quen. Cảnh tượng ấy sao mà tốt đẹp và chan hòa. La Lăng Vũ thưởng thức một hồi, ngờ đâu cả hai người để quà xuống, cùng nhìn về phía anh.

La Lăng Vũ nghĩ bụng, nên giả điên hay là nói thẳng anh chẳng chuẩn bị cái gì hết? Hai người chăm chú nhìn anh như vậy, còn anh thì da mặt không dày tới thế, đành lục cặp coi có gì không. Nói đúng hơn là anh không nhớ, chỉ khi Chung Hà Quân nhắc nhở anh mới biết hôm nay là Lễ Tình Nhân. Lục tung cặp cũng chỉ có hộp socola mà cô bé ban nãy tặng anh là coi được nhất. Song khi anh moi hộp socola đó ra, Thẩm Thư Lân lập tức đen mặt.

“Sorry, tôi quên bẵng mất.” La Lăng Vũ đẩy chiếc hộp về phía hai người, tùy tiện ngã người ra sau ghế, cười nói: “Tôi mới ăn một viên thôi, các cậu cũng ăn thử xem?”

Thẩm Thư Lân hừ lạnh, tính nổi cơn điên thì bị Thẩm Thư Kỳ ghìm tay lại.

Alpha lặng lẽ lấy một viên socola trong hộp ra, từ tốn bóc ăn, “Ngon đấy.” Mặt hắn trầm như mặt hồ, không nhìn ra bất kì cảm xúc gì.

Sau đó hắn để một chiếc hộp dài màu đen đặt trước mặt La Lăng Vũ.

Thẩm Thư Lân mặt mũi cau có đặt thêm một chiếc hộp vuông nhỏ màu đen lên trên.

La Lăng Vũ: “Tặng tôi á?”

Bọn họ không đáp, câu trả lời rất rõ ràng. Lần này La Lăng Vũ thực sự thấy có chút áy náy. Anh nhấn nút gọi bồi bàn đến, một phút sau, bồi bàn xuất hiện: “Xin hỏi anh cần thêm gì ạ?”

La Lăng Vũ giơ thẻ ngân hàng lên: “Làm phiền bữa ăn này để tôi thanh toán nhé.”

Ai ngờ bồi bàn đáp: “Ngại quá, hội quán chúng em theo chế độ VIP, không thể nhận thẻ của anh được.”

La Lăng Vũ phì cười, khi bồi bàn lễ phép rời khỏi gian phòng, anh có chút xấu hổ bụm mặt lại, khi buông tay ra, anh đã khôi phục dáng vẻ dung dăng dung dẻ như thường.

Nhìn hai người mặt mày bình tĩnh phía đối diện, “Thế này đi,” La Lăng Vũ nhớ tới mai là thứ Bảy, cười tươi rói: “Ngày mai dẫn hai người tới chỗ này.”