Việc Thẩm Thư Lân coi anh như người dưng nước lã như thế nếu xảy ra sau khi ly hôn, La Lăng Vũ không những không ý kiến, còn vỗ tay ủng hổ, biết đâu chừng còn tấm tắc khen cậu cầm lên được, buông xuống được, làm đến nơi đến chốn, đúng là một thằng đàn ông thực thụ. Bảo là buông bỏ hết ân oán tình thù thì có lẽ quá phô trương, nhưng chí ít sẽ có một câu chúc phúc: Chia tay vui vẻ, mỗi người có cuộc sống mới. Cơ mà hiện giờ cậu lại trở mặt không đúng lúc tí nào, trước khi ly hôn lại trở mặt là kiểu gì.
Bị nhà họ Thẩm đóng cửa tiễn khách như vậy, La Lăng Vũ cảm nhận sâu sắc được sự tùy hứng không màng logic của Thẩm Thư Lân, ngoài trừ khó mà tin nỗi ra, anh còn thấy có chút dở khóc dở cười, chắc là nhãi con đó sẽ không nghĩ là chỉ cần mình cầm thẻ căn cước của cậu ta thì có thể tự mình ly hôn được đâu ha?
“Chú ơi, cho cháu cái bánh mì kẹp thịt đi ạ.”
“Ok, 2.5 tệ.”
La Lăng Vũ dừng chân tại quán ăn ven đường, ngửi mùi bánh thơm phức khi hai miếng bánh mì được áp lên chảo, miếng thịt nạc do các bác nông dân chế biến ăn kèm với rau xà lách tươi ngon, dù chất lượng thịt không quá tốt, nhưng đậm đà, thêm miếng bánh mì ngoài giòn, trong mềm, cùng với gia vị dù rẻ tiền nhưng ngon miệng đã dấy lên cơn thèm ăn của anh. Mấy hôm nay toàn ăn căn tin, chẳng thấy ngon lành gì, muốn trầm cảm luôn cơ. Trước đó, anh không biết mình lại kén ăn đến nhường này, đúng là chán hẳn. May anh đánh bài liều, đã dở thì cho dở tới bến, anh đi mua thử chiếc bánh mì kẹp thịt anh ghét nhất, cũng rẻ nhất để ăn thử, tuy mùi vị tục tằn thật, nhưng nó lại khiến anh có chút nhớ về quê nhà.
Trả tiền xong, La Lăng Vũ vừa đi vừa xử lý miếng bánh mì, thấy thích gì đâu. Anh vò tờ giấy dầu để gói bánh lại, ném vô thùng rác. Theo lý thì đồ ăn trong căn tin công ty chắc chắn ngon hơn quán ăn lề đường nhiều, nhưng lạ cái là bây giờ anh không nuốt trôi đồ trong căn tin, mà chỉ ăn được quán lề đường. Thôi, có ăn là mừng rồi, La Lăng Vũ không quan tâm, anh còn phải trở về làm việc. Đợi xong việc hiện tại, anh cần phải nghĩ tới làm sao để giải quyết vấn đề về giấc ngủ. Đậu xanh rau muống nó! Cái gối gì đâu mà khó ngủ thế này! F*ck , anh nghĩ sao cũng không hiểu nỗi, cái gối nhà họ Thẩm làm bằng gì không biết, anh lên cả Amazon mua tận hai cái gối xịn xò nhưng vẫn vô ích. Nếu thời gian có thể đảo ngược, cho anh cơ hội trở về nhà họ Thẩm, anh sẽ nói với mình ở quá khứ rằng: Mang theo cái gối đó cho tôi!
Bức xúc khi mất ngủ gần như muốn xuyên qua hai vành mắt đen thui thiêu cháy màn hình, em gái bên phòng mỹ thuật đi pha cà phê, sẵn pha cho anh một lý, “Đây, cho anh đấy”, “Cám ơn.” La Lăng Vũ nhận lấy cốc nước có quai, húp một lần nửa ly, cà phê không đường đắng hết hồn.
La Lăng Vũ giở báo cáo tiến độ ra xem ghi chú công việc, quảng cáo mừng ngày kỷ niệm cũng sắp hoàn thành, xử lý xong hai dự án trong tay nữa là anh chắc sẽ được giải thoát. Tuy dạo này anh không mấy khi gặp Thẩm Thư Kỳ, đúng hơn là hoàn toàn chẳng gặp được Thẩm Thư Kỳ, nhưng đây mới là những chuyện bình thường trong công việc. Một quản lý dự án nhỏ nhoi thì làm sao có thể gặp được chủ tịch, dưới tổng giám đốc có giám đốc, dưới giám đốc có phó giám đốc, dưới phó giám đốc có trưởng phòng ban, thôi bỏ đi, nếu thực sự muốn gặp còn phải hẹn trước với thư ký cơ.
Dù chỉ cách nhau tầng trên, tầng dưới, vài ván cửa kính, nhưng lại giống như cách nhau cả bầu trời, hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Bởi vậy, anh cũng không muốn kể với Thẩm Thư Kỳ việc Thẩm Thư Lân chơi đểu anh, không chịu ly hôn, mỗi khi tìm tới số điện thoại của hắn, anh cứ cảm thấy mình giống như đứa trẻ sắp mách với bố mẹ vậy. Chưa kể với tình cảm giữa hai anh em họ, lỡ đâu Thẩm Thư Kỳ phán một câu, tôi cũng hết cách với Tiểu Lân, thì anh biết làm sao đây? Không lẽ kêu anh khóc lóc, lăn lộn đòi người ta nhất định phải đứng ra giải quyết cho mình à? La Lăng Vũ không làm được đến bước ấy, người ấy mà, phải giữ thể diện. Đàn ông thất thân không sao, chứ mất thể diện thì không được.
Thôi, cứ vậy đi, tới đâu hay tới đó. La Lăng Vũ kêu gọi đồng bọn ở lại tăng ca năm ngày liền, cuối cùng cũng xong một dự án trước khi tới deadline. Mấy cái dự án thuộc platform như này, khách hàng chính là cộng đồng mạng, những chê bai, ý kiến, rồi góp ý bug ở chỗ nào dài như sớ, sau khi sản phẩm ra mắt, quản lý sẽ làm cuộc khảo sát phản hồi từ dân chúng. Giám đốc mời mọi người một chầu ăn, ăn xong, La Lăng Vũ vừa về nhà đã gục lên sô pha say giấc nồng. Anh ngủ một giấc từ chiều tan tầm tới sáng ngày hôm sau, mới ê ẩm bò dậy, khi ngã người lên giường, anh chợt phát hiện chứng bệnh kỳ thị gối nằm của mình không chữa cũng tự hết làm anh mừng hết lớn. Dù gì cũng là gối chất lượng cao, chắc chắn ăn đứt chiếc ghế sô pha cứng ngắc, quả nhiên mệt mỏi là thuốc an thần hữu hiệu nhất.
Đánh thêm một giấc, dù sao cũng là thứ Bảy, anh ngủ thẳng cẳng tới buổi trưa mới tỉnh. La Lăng Vũ đánh răng, rửa mặt, mở điện thoại xem tin tức ban sáng, chưa kịp mở tài khoản khách hàng thì đã bị một loạt cuộc gọi nhỡ đập vào mặt.
Mới tính hỏi ai đây, điện thoại bỗng lại reo lên, La Lăng Vũ bấm nhận: “Alo?”
“Quản lý La, chào buổi sáng, tôi có làm phiền anh không?” Một giọng nữ vừa lạ vừa quen đang cười với anh, “Tôi đây, Từ Phương của phòng Nghiệp Vụ Ngân Hàng Nhà Nước”. Cô ta thuật lại lý do gọi đến, khi nghe tới đoạn vay trả thẻ tín dụng, La Lăng Vũ hồi hộp, nghĩ, không lẽ anh cà thẻ vượt hạn mức rồi?
“Không biết khi nào anh có thời gian?” Cô ta hỏi.
La Lăng Vũ: “Giờ luôn được không?”
Từ Phương mỉm cười: “Anh cho tôi địa chỉ của mình đi, tôi qua ngay.”
La Lăng Vũ thoáng lưỡng lự, sau đó bỗng nhớ ra vì sao cái tên Từ Phương lại quen tai đến thế, năm ngoái khi còn làm trợ lý, anh từng đón tiếp cô ta, có hợp tác sâu sắc với với Phi Tấn công ty anh, “Được thôi.” Sau đó anh báo địa chỉ.
Anh cúp máy xong mới thấy có gì đó sai sai, Từ Phương chỉ tiếp những khách hàng lớn hơn năm mươi triệu tệ thôi mà nhỉ? La Lăng Vũ không biết là mình cũng nằm trong danh sách khách hàng của cô ta cơ đấy.
Alpha để tóc ngắn, mặc đồ công sở màu kem lịch sự, là quản lý cấp cao của ngân hàng, khi cô bước vào sảnh chính, lướt mắt nhìn xung quanh, vừa ngồi xuống đã mở miệng nói: “Nói thật với quản lý La, hôm nay tôi tới đây để đưa tiền cho anh đấy.”
Cánh tay rót trà cho cô của La Lăng Vũ khựng lại: “Hả?”
“Chắc luật sư Phương cũng đã nói với anh rồi,” Từ Phương nhíu mày, chân phải để lên chân trái, hơi rướn, “Hai ngày trước, chủ tịch Thẩm đã ra thông báo chính thức sang nhượng 1% cổ phần cá nhân của mình cho anh, ngân hàng của tôi cũng lập xong hồ sơ, tuy có điều kiện đi kèm là anh không thể bỏ, cũng không được bán tháo…”
“Khoan, đợi chút!” La Lăng Vũ giơ tay chặn lời cô, anh nhớ hình như có vụ này thật… Hai hôm trước có một luật sư tìm anh… Khi đó anh đang làm gì nhỉ? À, phải rồi, đang cùng thảo luận sôi nổi với các lập trình viên làm thế nào để giải quyết mạch chuyển đổi logic. La Lăng Vũ ngồi xuống, ra động tác tay, “Chị nói tiếp đi.”
Từ Phương lấy một tập catalog, cho La Lăng Vũ một quyển, sau đó giở ra giới thiệu các khoản vay khác nhau: “Có cổ phần trị giá hơn 10 triệu tệ của Phi Tấn làm tín chấp, anh không cần bận tâm đến năng lực tài chính của mình có đủ trả nợ hay không, như khoản vay 80 triệu tệ này,” Cô cầm máy tính, bấm tách tách một dãy số, “Lãi suất cuối năm anh nhận được, theo như tính toán của phòng chứng khoán cho biên độ gia tăng cổ phần của các anh, khi trả xong khoản nợ này, ít nhất anh sẽ còn lại được 20 triệu tệ.”
“…Ồ,” La Lăng Vũ hơi kinh ngạc, “Rồi sao nữa?”
“Là vậy,” Từ Phương nở nụ cười, “Tôi thấy thẻ tín dụng của anh sắp tới hạn mức rồi, nhưng khoản tồn của anh trữ trong ngân hàng tôi không đủ, vì quan hệ tốt với Phi Tần nên tôi nhớ… còn nửa tháng nữa mới tới ngày phát lương của các anh, đúng không?”
La Lăng Vũ còn trong tay 100 tệ tiền mặt lặng người: “…”
“Anh yên tâm, cái này giống như thẻ tín dụng vậy, cứ sử dụng trước rồi thanh toán sau thôi. Anh cũng biết đó, có rất nhiều xí nghiệp tư nhân đến ngân hàng tôi nài nỉ, xin cho vay, còn chúng tôi trước giờ đều đi theo nguyên tắc ‘Thà bỏ sót chứ không đầu tư mạo hiểm’,” khi đọc câu slogan nổi tiếng của ngân hàng mình, ngữ điệu của Từ Phương vừa nhanh vừa trôi chảy, “Nhưng bởi vì anh là khách hàng VIP của chúng tôi, chúng tôi cũng đã khảo sát qua tình trạng của anh nên về mặt lãi suất,” cô lại bấm một chuỗi số rồi giao cho La Lăng Vũ: “Anh xem thử giá này được không?”
La Lăng Vũ cầm chiếc máy tính, anh thấy mình hình như đang nằm mơ, không thể không thừa nhận với khoản vay này… lãi suất đúng là thấp thật, bất kể là mua nhà hay là lập nghiệp thì cũng quả là món hời to. Anh lật lại sản phẩm Từ Phương giới thiệu, ít lúc sau ngẩng đầu lên: “Tôi cần món tiền khổng lồ như vậy làm gì?”
Từ Phương hiểu anh muốn hỏi gì, cười híp mắt, lắc đầu cầm ra thêm một quyển catalog khác, “Anh có thể đầu tư,” cô giới thiệu cho anh vài dự án: “Dùng tiền để đẻ thêm tiền mãi mãi là cách làm giàu nhanh nhất.” Lại đưa thêm quyển catalog khác nữa, “Anh còn có thể mua bất động sản, giá nhà vẫn đang tăng chóng mặt, năm ngoài 12 nghìn tệ một mét vuông nhưng bây giờ lên 18 nghìn tệ rồi, giờ mà anh mua vào, sang năm vứt đó cũng kiếm được hơn cả chục nghìn tệ, chậm trễ thì sẽ lỡ mất vài khu đất tiềm năng đấy.”
Khi nói đến vấn đề tài chính, cô trở nên thao thao bất tuyệt: “Chuyên cơ cùng loại với chủ tịch Thẩm hiện đang có giảm giá, giá gốc 100 triệu, cộng thêm ưu đãi mua từ ngân hàng chúng tôi nên anh chỉ cần chi hơn 90 triệu là mua được rồi.”
La Lăng Vũ dở khóc dở cười: “Tôi làm gì nuôi nổi, mua rồi để nó ở đâu? Phí đỗ thôi cũng đã mất mấy trăm nghìn tệ rồi.”
“Ây dà,” Từ Phương cầm máy tính bấm tách tách giúp anh, “Anh đâu còn bảo dưỡng đâu, anh đầu tư thôi mà. Anh không có nhu cầu xài thì cho thuê, anh biết về ‘Mô Hình Timeshare*’ của Buffett không? Ngân hàng tôi có hợp tác làm ăn với hãng hàng không Trung Quốc, các chi phí quản lý hộ chúng ta sẽ bàn sau. Cứ nhìn vào báo cáo tài chính mấy năm qua sẽ thấy, gần như từ năm thứ hai khách hàng đã bắt đầu sinh lãi, sau đó, mỗi năm dựa theo thay đổi đường bay, chất lượng phục vụ, doanh thu dao động từng năm từ 80 triệu tới 130 triệu. Năm nay thì tôi không ủng hộ anh nhảy vào ngành ẩm thực nhé. Còn có hãng tàu, phải xem anh thích làm về mảng du thuyền hay tàu chở hàng…”
(*): Timeshare là hình thức một nhóm người mua chung phần tài sản là bất động sản và địa điểm du lịch với số hạn mức ngày sử dụng nhất định. Khi đó, người mua sẽ trả số tiền tương ứng cùng tiền phí hàng năm cho chủ đầu tư. Trong thời gian đó, người mua có thể làm bất kỳ điều gì với phần tài sản đó, họ có thể du lịch, nghỉ dưỡng hoặc kinh doanh bằng cách cho thuê lại. Thậm chí, nếu không muốn sở hữu họ có thể bán lại cho người khác.
Không chỉ vậy, hình thức Timeshare còn cho phép người sở hữu có quyền trao đổi giữa các tài sản với điều kiện tài sản phải được đăng ký hình thức Timeshare. Ví dụ như chuyển đổi từ resort này sang resort khác trên toàn thế giới với điều kiện resort có mặt trong danh sách Timeshare.
Từng câu từng chữ cô nói như một bức tranh trải dài ngay tầm mắt của La Lăng Vũ, một bãi chiến trường không thuốc súng —— Trong miệng cô, dường như những món tiền ấy chỉ đơn giản là một chuỗi số kí tự, những điều anh chưa từng nghĩ tới, chưa bao giờ mong đợi, chỉ xuất hiện trong những giấc mơ thời thơ ấu, những điều tưởng chừng như có thể, hoặc không thể xảy ra bỗng trở nên gần gũi đến lạ.
Anh biết, chỉ cần mình cầm 1% cổ phần cá nhân Thẩm Thư Kỳ cho mình đi thế chấp, mọi thứ đều sẽ được hiện thực hóa, và anh không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì cả.
Đây sẽ là… một bầu trời và một thế giới hoàn toàn khác.
Tương lai phía trước… rộng mở thênh thang!
Ngọn lửa tham vọng bắt đầu sục sôi.
Chúng là khát vọng mà bất cứ thằng đàn ông nào cũng ấp ủ trong tim.
Trước mắt La Lăng Vũ xuất hiện một đôi mắt thâm thúy, lạnh lùng của Thẩm Thư Kỳ.
Anh biết, đây là điều mà Thẩm Thư Kỳ muốn anh chứng kiến… Chẳng qua chỉ là 1% ít ỏi trong tay hắn thôi đấy.
Hắn đang nói: Xem đi, anh cứ đem mình giao cho tôi, tôi sẽ dẫn anh bước vào thế giới này.
“Ối trời, xem kìa, tôi quên mất,” Giọng nói của Từ Phương kéo anh về thực tại, cô Alpha che miệng, cười: “Anh đâu cần mua nhà, chủ tịch Thẩm có mua một căn nhà ở biển cho anh, ngắm được toàn cảnh non nước trùng điệp, cộng thêm biệt viện theo phong cách hoa viên đời mới, một căn trị giá 300 triệu, không nơi nào sánh bằng đâu nên anh có thể tiết kiệm được khoản tiền nhà.”
La Lăng Vũ quát hỏi: “Cái gì?”