Thẩm Thư Lân giận sôi người, trợn mắt nhòm cánh cửa một hồi lâu mà trong phòng vẫn không có động tĩnh gì. Sau vài phút, cậu quẹo vào phòng sách nhập mật mã, lấy chìa khóa quen thuộc mở căn phòng kia ra. Nào ngờ vừa mới bước vào, mùi thuốc là nồng nặc xộc vào mũi làm Thẩm Thư Lân sặc hai lần, tức muốn giết người.
Nhưng khi cậu che mũi đi vào trong mới thấy dáng vẻ La Lăng Vũ đang xếp bằng ngồi trên bể cửa sổ, trên đùi đặt một cái laptop, khóe miệng bầm tím đang cau mày hút thuốc, gõ chữ, không biết sao cậu lại hết giận.
Thẩm Thư Lân nghĩ tới anh là Beta thể lực và sức mạnh đều không bì nổi với Alpha ấy mà đánh một trận xong thì không nói năng gì, bất giác thấy lo lắng, “Lăng Vũ, anh ổn chứ? Em lấy hòm thuốc tới nhé.”
Khi hỏi thăm, cậu thấy La Lăng Vũ đứng lên, tưởng rằng anh cuối cùng cũng chịu trả lời mình, nào ngờ đâu La Lăng Vũ chỉ cầm điều thuốc ném xuống đất, dùng dép lê giẫm tắt đầu thuốc, trên nền gạch được chà sạch xuất hiện một vết cháy.
Sau đó La Lăng Vũ khép laptop lại cầm trên tay mang theo, đi lướt qua như cậu là người vô hình.
“Đứng lại!”
Thẩm Thư Lân quát.
La Lăng Vũ mặc xác, tiếp tục đi.
“Anh đứng lại cho tôi!”
Thẩm Thư Lân hậm hực giậm chân, lao tới ôm chầm lấy anh.
Lúc bấy giờ, La Lăng Vũ mới chịu dừng lại, còn mở miệng nói, dù chỉ có hai chữ.
“Buông ra.”
Giọng nói lạnh lẽo, vô tình.
“Không buông!”
Thẩm Thư Lân bướng bỉnh đáp, hai bàn tay vẫn siết chặt đặt trước ngực anh.
La Lăng Vũ lặng người ba giây, bỗng nắm lấy cổ tay cậu giật ra. Omega không đọ nổi với sức mạnh của anh, cổ tay bị nắm đau đớn.
“Làm gì thế hả? Bị điên rồi phỏng?” Anh ngoảnh đầu, lớn giọng mắng, “Đồ thần kinh! Có bệnh thì tìm bác sĩ đi!” Ánh mắt ghê tởm như thấy một thứ gì đó bẩn thỉu ấy khiến trái tim Thẩm Thư Lân đau nhói.
Cậu hoảng hốt lùi về phía sau một bước, lại một bước, cảm thấy như mình chưa từng quen biết anh vậy.
Bởi vì bộ dáng hiện tại của La Lăng Vũ thoạt nhìn quá đỗi xa lạ, chàng thanh niên hiền lành cởi mở, chân chất trước kia cứ như thể đã biến mất chỉ trong một đêm ngắn ngủi, và người đàn ông đằng đằng sát khí, miệng mồm ác độc, cộc cằn trước mặt này là ai?
Không có sự kiềm chế của Omega, Beta ung dung rời đi.
Thẩm Thư Lân im miệng, cả một buổi chiều hôm đó không đi quấy rầy đối phương nữa. Cậu ôm lấy Wacom vẽ tranh trong phòng sách, dựa vào chiếc ghế da bản to, tay cầm bút cảm ứng, Thẩm Thư Lân vừa đổ nét lên file tranh vừa suy tư vì sao chính mình cứ cố chấp với người ấy. Khác với anh trai luôn lạnh nhạt, kiệm lời, chỉ khi nhìn cậu mới xuất hiện vẻ dịu dàng ấm áp, La Lăng Vũ rất sôi nổi, lúc mới tiếp xúc với anh sẽ hơi không thích ứng được, vì anh đối xử với mọi người rất tốt, có chút hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, chưa kể có thể cười bất kể ở đâu, nào là cười sang sảng, cười ngây ngô, nhe răng cười, lúc Thẩm Thư Lân mới trở thành trợ lý của anh, cậu cứ thắc mắc tại sao con người này thích cười thế nhỉ? Cứ như anh không có phiền não gì cả… Không, không phải, anh cũng có lúc buồn rầu. Thẩm Thư Lân nhìn chằm chằm màn hình Wacom, chọn hủy bỏ, vẽ lại một nét mới.
Trước mặt cậu, dáng vẻ khó xử, vò đầu bứt tóc của La Lăng Vũ khi bị cậu ép phải tỏ tình hiện về, con người ấy khi bị cấp dưới đặt cho một biệt danh nào đó hoặc bị lấy làm trò đùa cũng chỉ cười ha ha bỏ qua, không để bụng… Hẳn lần ấy anh đã rất bối rối nhỉ, người đàn ông thường ngày giao tiếp với khách hàng rất lưu loát vậy mà bữa ấy trông lúng túng biết mấy… Vì sao nhỉ? Chỉ mới quen biết vài hôm thôi mà.
Anh thực sự chân thành nghĩ tới tương lai và rủi ro khi ở bên cậu… Thẩm Thư Lân cảm thấy lòng bàn tay mình đang ôm lấy một ngọn lửa.
Đôi mắt đó hễ nhìn cậu sẽ cong lên.
Ấy mà, kiểu gì cũng làm anh thất vọng thôi.
Cậu chồng thêm một tầng layer rồi chuyển về thanh option đổ màu xanh lên, xóa đi, bắt đầu trộn lại.
Trái tim của cậu cứng như đá, lạnh như băng, nên khi chứng kiến ngọn lửa trong lòng bàn tay bị dập tắt chỉ còn mỗi tro tàn, cậu thấp thoáng dấy lên niềm vui sướng ác độc.
Thẩm Thư Lân biết rất rõ mình muốn cái gì, cậu cầm lấy cánh tay của anh trai, hai mạch đập đồng điệu đã quá đủ rồi.
Nhân vật trên bức tranh đã hoàn thành bảng màu đại khái, Thẩm Thư Lân zoom nhỏ ngắm một chốc rồi hồi phục kích cỡ ban đầu, bắt đầu lên nét chi tiết.
“—— Van xin chúng mày! Van xin chúng mày tha cho tao con đường sống với!”
Hình ảnh anh quỳ mọp trên giường đau khổ, hoảng loạn trải đầy màn hình trước mắt.
Thẩm Thư Lân tròn mắt nhìn, một giọt nước mắt từ từ nhiễu xuống.
Từ lúc nào nhỉ… Nụ cười của anh ngày một ít đi, trong nét cười cũng đã nhuốm đầy gai góc, và anh cũng đã biết châm chọc, cười lạnh? Dẫu cho bàn tay anh khi nắm lấy vẫn ấm áp xiết bao.
Khiến cậu không nỡ buông ra.
Trong không khí phảng phất mùi pheromone của Beta, nó không nồng đến mức khó mà lơ đi như Alpha, pheromone của Beta như mùi cỏ xanh đã được phơi khô trên những cái bàn lúc chính ngọ, nó thoang thoảng gần như hư vô.
Thẩm Thư Lân nắm chặt cán bút, cậu biết La Lăng Vũ đang ở dưới nhà, vì anh trai của cậu đã căn dặn các gã bảo vệ trông coi, anh không thể đi đâu được cả.
Cứ vậy trước đi, Thẩm Thư Lân nghĩ, cậu ấn nút save, nếu anh không muốn nói chuyện, vậy tạm thời không cần nói.
Là một Omega, cậu có phương thức chờ đợi của riêng mình.
Ánh sáng màn hình hắt lên mặt cậu, nhòm cái icon xoay vòng đang lưu trên màn hình, Thẩm Thư Lân bất giác nhếch khóe miệng, cười lạnh.
Chim trong lòng thôi mà, cậu nghĩ: tôi cũng muốn xem thử coi anh sẽ vùng vẫy kiểu gì.
Nhưng tới tối, lúc anh trai Thẩm Thư Kỳ đang ăn cơm chung với bọn họ, Thẩm Thư Lân nhận ra mình nghĩ sai rồi.
“Ngày mai anh đi công ty với tôi.”
Thẩm Thư Kỳ thốt ra một câu mệnh lệnh hờ hững, không ai nghĩ rằng La Lăng Vũ sẽ trả lời vì anh im lặng như thế cả ngày trời rồi. Cơ mà La Lăng Vũ lại lên tiếng, nói ra câu nói đầu tiên trong đêm nay.
“Không đi.”
Thẩm Thư Lân hai mắt sáng bừng.
Thẩm Thư Kỳ buông đũa: “Vậy anh muốn tìm công việc gì?”
La Lăng Vũ bực dọc trả lời: “Mắc mớ gì phải nói cậu nghe?”
Thẩm Thư Kỳ cầm đũa gắp cho cậu một bông cải xanh, “Anh không nói tôi nghe, tôi cũng tra được mà, cần gì phải làm việc thừa thãi thế?”
La Lăng Vũ cau có trả bông cải về chỗ cũ, “…Chắc vẫn là marketing.”
Thẩm Thư Kỳ gắp bông cải lại cho mình tự ăn, “Được thôi, tôi sẽ nói với Trần Nghi chuyện này, đề án mừng kỷ niệm trước kia vẫn sẽ do anh phụ trách.”
La Lăng Vũ đập đũa xuống bàn: “Đã nói không làm cho công ty mấy người, nghe không hiểu tiếng người phỏng?”
Tuy giọng điệu vẫn rất cục súc, lúc nào cũng có thể nổi trận tanh bành, nhưng Thẩm Thư Lân đã cảm nhận được tín hiệu dịu xuống rõ ràng từ anh. Thẩm Thư Lân nhìn hai người này trò chuyện mà đỡ không nổi, La Lăng Vũ trước mặt anh trai cậu như một đứa con nít đang giận dỗi khiến cậu thấy thú vị, mấy lần muốn xen vào nhưng không có cơ hội.
Chờ hoài chờ mãi mới tới câu “Đừng xằng bậy” từ anh trai mình, khi mọi chuyện đã được dàn xếp xong xuôi, Thẩm Thư Lân hấp tấp hỏi: “Có cần em hỗ trợ gì không? Em có thể vẽ storyboard đấy!”
Anh trai nhìn cậu, Omega ám chỉ hắn tạm chớ lên tiếng. Dứt câu nói đã vài giây, thất vọng là La Lăng Vũ hoàn toàn không có phản ứng, giống như không nghe thấy gì sất.
“Các anh muốn style kiểu gì, em có thể tham khảo sửa cho, anh cứ đưa bản thảo kịch bản cho em rồi chúng ta tìm thời gian tổ chức một cuộc họp…”
“Thẩm Thư Kỳ,” La Lăng Vũ thẳng thừng chặn họng cậu, nhìn về phía Alpha: “Cậu kêu tôi trở lại tôi liền phải trở lại, không phải quá mất giá rồi à?”
“Ồ?” Thẩm Thư Kỳ nhường mắt nhìn cậu, cho em trai một ánh mắt an ủi chớ nông nổi, “Vậy anh có đưa ra điều kiện đi.”
“Phó tổng giám đốc, tiền lương 100 ngàn.” La Lăng Vũ đặt ra một điều kiện rất hời.
Thẩm Thư Kỳ bật cười, “Anh làm được à?” Thấy La Lăng Vũ trừng mắt nhìn mình, hắn nhanh chóng sửa miệng, “Thế đi, tôi cho anh tới mảng wireless, vẫn để Lưu Thành Lễ dẫn dắt anh, anh cứ tranh thủ cơ hội làm một dự án lớn, thấy sao?”
La Lăng Vũ nghiền ngẫm: “… Được thôi.”
Sau đó hai người lại bắt đầu tán gẫu chuyện khác, La Lăng Vũ nói rất ít, đa số là cọc lóc, nhưng hễ mà Thẩm Thư Kỳ hỏi, anh chắc chắn sẽ trả lời. Không như cậu… mỗi lần mở miệng là anh bơ toàn tập. Bị phân biệt đối xử như vậy khiến Thẩm Thư Lân bấu lấy vạt áo của mình, vùi đầu lặng lẽ ăn cơm. Cậu khó chịu muốn khóc.
Omega không biết mình chống chọi qua bữa cơm tối thế nào, khi từ toilet trở ra, còn chưa bước vào sảnh chính cậu đã nghe tiếng trò chuyện của hai người kia.
“Úi! Nhẹ tay chút coi!” La Lăng Vũ cả giận bảo.
Mũi Thẩm Thư Lân ngửi được mùi thảo dược thấp thoáng. Cậu trông thấy Beta đang ngồi trên ghế sô pha, và anh trai cậu cầm cây tăm bông nhẹ nhàng chậm lên khóe môi của anh.
“Sáng nay anh đấm tôi còn nặng hơn như này.” Thẩm Thư Kỳ buông tăm bông xuống, trêu đùa.
“Đáng kiếp!” La Lăng Vũ châm chọc.
Thẩm Thư Kỳ không đôi co với anh, ngược lại đổi đề tài: “Tiểu Lân biết sai rồi, anh nên nói vài lời với em ấy đi.”
Nghe anh trai nhắc tới mình, trái tim Thẩm Thư Lân nảy lên.
La Lăng Vũ: “Tôi không muốn nói chuyện với cậu ta.”
Trái tim Thẩm Thư Lân lại chùng xuống phân nửa.
Thẩm Thư Kỳ hỏi: “Vì sao vậy?”
“Không vì sao hết,” La Lăng Vũ lạnh mặt trả lời, còn bổ sung thêm: “Không có gì để nói.”
Thẩm Thư Kỳ còn toan khuyên răn: “Nhưng hai người là vợ chồng mà…”
Chọc trúng chỗ đau, La Lăng Vũ thiếu điều muốn nhảy dựng lên: “Tôi và cậu ta là vợ chồng? Thế tôi và cậu là gì?”
Thẩm Thư Kỳ vội giơ tay đầu hàng: “… Rồi, rồi, tôi không xen vào chuyện các người nữa.”
La Lăng Vũ vẫn không bỏ qua cho hắn: “Không xen vào thì có giỏi cũng đừng lên giường đi!”
Thẩm Thư Kỳ thản nhiên đáp trả: “Này thì không được đâu.”
La Lăng Vũ tức tối, “Cậu!” Thẩm Thư Lân thấy anh giơ nắm đấm lên, “Lại muốn ăn đòn đúng không!”
“Nếu đánh tôi vài cái mà anh có thể nguôi giận cũng không sao cả.” Và anh trai cậu cầm lấy nắm đấm chậm rãi đè xuống, “Nhưng anh phải cho tôi một con số, để tôi còn biết áng chừng.”
La Lăng Vũ: “Một ngày tám lần.”
Thẩm Thư Kỳ nhìn anh khó hiểu: “Tại sao lại tám lần?”
La Lăng Vũ: “Trước và sau khi ăn bữa sáng, trưa, chiều.”
Thẩm Thư Kỳ gật gù: “Thì sáu lần.”
La Lăng Vũ: “Còn có bữa ăn khuya.”
Thẩm Thư Kỳ á khẩu, Thẩm Thư Lân phát hiện đã từ rất lâu cậu chưa thấy nét mặt này của hắn.
“…Hình như anh rất ghét tôi thì phải.” Anh trai cậu hỏi.
“Đúng vậy,” La Lăng Vũ thừa nhận một cách rất thẳng thắn: “Tôi chướng mắt cậu lâu lắm rồi.”
Thẩm Thư Kỳ cúi đầu, bật cười hai tiếng: “Vậy có phải là…” Giọng điệu của hắn có chút ái muội: “Đánh xong có thể lên giường?”
La Lăng Vũ mắng: “Nằm mơ đi!”
Thẩm Thư Lân không nghe thêm được nữa bèn xoay người chạy đi ra ngoài, chạy một mạch tới cổng biệt thự. Màn đêm đen kịt, chỉ một ngọn đèn đường, bóng cây đung đua xào xạc theo ngọn gió. Cậu ngồi chồm hỗm trên cầu thang, bàn tay bụm mặt, nước mắt rơi như mưa. Cậu không rõ vì sao mình lại khóc, chỉ cảm thấy giữa các kẻ tay có cái gì đó trào ra, không nắm giữ lại được.
La Lăng Vũ sẽ không đánh cậu đâu, cậu biết điều ấy, vì Beta không muốn mang tội bạo hành gia đình và bị tống vào tù. Với tính chất đặc thù trong hôn nhân của BO, có rất nhiều điều khoản được đặt ra để bảo vệ Omega, đồng thời hạn chế Beta, trong đó có một điều khoản là nếu xảy ra bạo lực, gồm cả việc sử dụng vũ khí xâm phạm người gây giống, có hành vi tổn hại đến sức khỏe của người gây giống, một khi bị khởi tố, căn cứ vào báo cáo trình độ vết thương nặng hoặc nhẹ, bồi thường chi phí là việc chắn chắn xảy ra, còn phải ngồi từ ba đến mười năm tù giam.
Nhưng so với hiện tại—— thì thà anh giận dữ đánh cậu còn hơn!
Thẩm Thư Lân quát lớn trong lòng.
Cậu nhớ tới góc nghiêng hững hờ của La Lăng Vũ sau bữa cơm tối hôm nay, cùng với ánh mắt nhìn vào cậu như nhìn một món vật dụng, đồ trang trí…
Thẩm Thư Lân bỗng ớn lạnh người, bởi vì cậu nhớ tới một từ hay xuất hiện nhất trong các vụ án ly hôn của BO: Chiến tranh lạnh.