Xuyên Về Năm 70

Chương 66: Chương 66

“Ha ha, ông chủ lớn của tôi ơi, anh thật giỏi quá.” Không biết cuối cùng mình đã bị La Gia Tề liệt vào bóng đèn Vu Đại Lực, hưng phấn nhìn hợp đồng trong tay, hết lời khen ngợi ông chủ của mình.


Nhìn một cái, ánh mắt của mình nhìn xa trông rộng cỡ nào? Năm đó anh biết vị sư huynh này chắc chắn là người sẽ thành tài, có biết bao người khuyên bảo anh, anh đi theo một thằng nhóc choai choai sẽ không có tiền đồ, nhưng anh vẫn cắn răng đi theo, cam tâm tình nguyện bánh bao dưa muối mỗi ngày, nay có ai ở nhà không hâm mộ anh? Bởi vì anh, em gái anh cũng được người khác xem trọng hơn, quả nhiên nhân phẩm của anh rất tốt.


“Đúng vậy, anh của em ra tay, một cân hai.” Nha Nha tự hào gật đầu theo, sau đó cười nói, “Anh Đại Lực, anh em nói gần đây anh rất vất vả, lát nữa chúng ta ra ngoài đi, khao anh một bữa hoành tráng, anh muốn ăn cái gì cứ tùy tiện gọi.” Cô bé rất hiền lành, có chuyện tốt tự nhiên đẩy lên đầu anh trai, giành vinh quang cho La Gia Tề.


“Thật sự? Ha ha, thế cảm ơn anh Gia Tề, nào nào nào, chúng ta mau chóng bàn đi, lát nữa đi ra ngoài ăn cơm sớm một chút, khoan hãy nói anh có hơi đói bụng.” Không biết mình bị lừa dối, Vu Đại Lực ủng hộ, anh Gia Tề đã đạt đến một trình độ nào đó, không uổng công mình làm trâu làm ngựa cho anh ấy.


Thật ra với địa vị của anh làm sao còn vui mừng vì một bữa ăn? Có điều anh bị áp bức thành nói quen, nay đột nhiên được cho một chút ấm áp nên anh hơi hưng phấn.


Nhìn Vu Đại Lực hưng phấn như vậy, La Gia Tề hiếm khi tự kiểm điểm hồi lâu, rồi yên lặng thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm của mình, dù sao anh trừng mắt cả nửa ngày mà bên kia cũng không phát hiện.
Quên đi, để cậu ta vui vẻ nốt đêm nay.


Vừa xong việc định ra ngoài đúng lúc gặp Lưu Nhược Tuyên sắp tan tầm, Vu Đại Lực thoả thích giúp đỡ mời khách: “Nhược Tuyên, ông chủ mời khách, cùng đi ăn cơm không?” Dù sao không phải mình trả tiền.


“Ha ha, không được, đêm nay tôi thật sự có việc, trong nhà có họ hàng đến.” Lưu Nhược Tuyên cười từ chối, thật ra là trong lòng cô có chút bối rối với Nha Nha.
Mỗi lần chống lại cô nhóc kia, cô đều ở phe thất bại.


Xem Chu Thanh định cướp La Gia Tề mà coi, nhìn nhìn lại muốn, hiện tại cô ấy chẳng còn mặt mũi ở lại tỉnh B, người khác không biết, nhưng cô phát hiện phương diện này không thích hợp.


Tiêu Tư Thần, Tiêu Tư Văn, thật sự không dính dáng chút nào à? Mặc dù hai dòng họ trùng âm rất nhiều nhưng trong họ cùng có ba bộ “nước” rất hiếm.


Người khác không biết chữ “Tiêu” trong họ Nha Nha là chữ nào, chẳng lẽ người ở cùng công ty như cô không biết? Tóm lại, cô muốn rời xa cô nhóc có chút tà tính này, đánh không lại đối phương, không đến mức cô không trốn nổi chứ? An toàn thứ nhất, tuyệt đối phải để an toàn thứ nhất.


“Thật đáng tiếc, đông người sẽ náo nhiệt hơn, có điều đừng lo, chị Nhược Tuyên, đợi em tốt nghiệp đến thực tập, cơ hội chúng ta cùng nhau ăn cơm còn rất nhiều.” Sợ trong lòng đối phương có ý tưởng, Nha Nha cười tủm tỉm an ủi.


Nha Nha không biết Lưu Nhược Tuyên không nghe câu này còn đỡ, vừa nghe lọt tai, cô cười gượng nhìn theo ba người đi xa, trong lòng kêu rên: Ô ô, tại sao cô lại quên, cô nhóc kia lập tức sẽ tốt nghiệp? Mỗi ngày cùng một chỗ, thật sự an toàn sao? À, có lẽ, chỉ cần mình không có ý tưởng với La Gia Tề, hẳn là sẽ an toàn?


—— tôi là đường ranh giới ——
Công ty phát triển rất tốt cũng đại biểu việc La Gia Tề xã giao càng nhiều.
Đêm đó lại có bữa liên hoan, anh sáng suốt dẫn theo Vu Đại Lực không muốn đi, kết cục chính là, đồng chí Vu Đại Lực bị chuốc say mèm, được anh đưa về nhà.


Có phần men say, La Gia Tề lắc lư đầu, vẫy tay gọi xe taxi, để đối phương đưa anh về nhà, mạng của anh rất trân quý, anh tuyệt đối không làm chuyện nguy hiểm như say rượu lái xe.
Đến tiểu khu, anh để xe taxi dừng lại cách một đoạn, muốn cho gió lạnh thổi bớt xem có thể tỉnh táo hơn chút nào không.


Nếu bây giờ anh lảo đảo đi về, nhất định làm Nha Nha lo lắng.
Kết quả chưa đi được mấy bước, đột nhiên cảnh giác phát hiện có người lao tới phía anh từ đằng sau lưng.


Anh cảm giác không ổn, thân mình nghiêng sang một bên, bị dao của đối phương xoẹt qua cánh tay, miệng vết thương truyền đến cơn đau khiến cả người toát mồ hôi lạnh, người hoàn toàn tỉnh táo.
Anh bất chấp xem xét miệng vết thương ở vết thương, vội vàng quay người.


Có hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi phía sau mình, một trong số đó thấy một phát không thành bèn xoay xoay chủy thủ trong tay.
Chủy thủ dài khoảng 60, 70 cm, nếu bị hắn đâm từ sau lưng không biết sẽ nguy hiểm đến đâu?


“A, thằng nhóc này thật cảnh giác, uống nhiều còn né tránh được? Lợi hại a.” Tên đâm La Gia Tề thấy không đâm trúng người, cười đứng vững, liếc người đàn ông khác một cái, một trái một phải bao vây anh.


“Hai vị đại ca, nếu thiếu tiền nói thẳng một tiếng, việc tôi có thể giúp đỡ nhất định sẽ hết lòng hỗ trợ, đừng ngoan độc vậy chứ?” Ngoài miệng nói xong, La Gia Tề chậm rãi lui về phía sau, quét mắt bốn phía, trong lòng anh âm thầm hối hận, sớm biết thế bao nãy bảo xe taxi đưa mình đến khuôn viên tiểu khu, chỗ này khá vắng.


Vốn dĩ anh uống hơi nhiều, hiện tại miệng vết thương ở cánh tay đau đớn khiến anh choáng váng, không biết có thể bỏ rơi hai người này chạy đến địa phương an toàn không.


Quan trọng hơn là trong tay đối phương có dao, không có dao anh còn có tin tưởng khoa tay múa chân chống chọi với hai người, song tình huống hiện tại xông lên chính là toi mạng.


“Ha ha, làm thịt này, chẳng lẽ tiền không phải của chúng tao?” Một tên khác khuôn mặt âm lãnh mở miệng, khi nói chuyện, hắn cũng lấy một con chủy thủ khác ra khỏi áo khoác.


Lưỡi dao lóe sáng trong bóng đêm, La Gia Tề lạnh cả người: anh tay không tấc sắt, thật sự có thể đánh bại hai gã đàn ông có vũ khí à? Ngẫm lại từ trước đến nay anh sống không trôi chảy, làm sao có thể dễ dàng bị hai tên lưu manh chém chết? Nếu anh chết, Nha Nha phải làm sao? Không còn người thân, ai chăm sóc em ấy?


Nghĩ vậy, anh thò tay lấy ra ví tiền, ném sang, cười nói: “Hai vị đại ca, chẳng những ở chỗ này tiểu đệ có tiền, còn có chi phiếu, tôi nói mật mã cho hai người, bây giờ các anh có thể đi lấy ngay.


Tính chất vụ án cướp bóc và án mạng hoàn toàn không giống nhau, có thể giữ lại một mạng cho tiểu đệ không? Các anh chạy trốn cũng thoải mái.” Nói xong, anh cẩn thận chú ý biểu cảm của đối phương, hy vọng có thể nhìn ra dấu vết đối phương động lòng.


Song khiến anh thất vọng là hai gã không hề nhìn ví tiền, một tên còn cười lạnh nói: “Cậu nhóc, mày nhận mệnh đi, mạng của mày đã có người mua, trên người hai anh em chúng tao có mấy vụ án mạng, không kém một mạng của mày.” Nói xong, hai gã tiếp tục chậm rãi đi về phía anh, chuẩn bị nhìn dáng vẻ anh hoảng sợ, hưởng thụ một chút cảm giác ưu việt.


Án mạng? Đậu xanh, hóa ra là kẻ tái phạm.
Biết hai người này sẽ không tha cho mình, La Gia Tề không hề nói nhiều, mạnh mẽ vứt áo khoác trong tay về phía hai người, sau đó xoay người bỏ chạy.
Phía trước có bảo vệ của tiểu khu, hiện tại xem mình có mạng lớn chạy thoát không.


Tên ban đầu đâm La Gia Tề, bắt được cái áo định đuổi theo.


Ai ngờ chưa kịp chạy, chợt nghe thấy bên cạnh mình rầm một tiếng, gã quay đầu nhìn, giật mình phát hiện, người anh em của gã nằm sấp trên mặt đất? Đang do dự, chưa hiểu mô tê, trước mắt có một cái cờ-lê ống đập tới, gã hoảng sợ vung dao định đỡ, nhưng hắn quên mất về chất liệu, chủy thủ của hắn chỉ là một thanh mỏng manh nhưng cờ-lê ống của đối phương chế tạo từ cục sắt thuần khiết, đánh nhau chiếm ưu thế lớn, gã nghe tiếng va vào nhau sau đó hai mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.


La Gia Tề đang chạy, nghe phía sau truyền đến tiếng vang hai vật nặng đổ xuống đất, chạy thêm hai bước không thấy có người đuổi theo, anh trộm ngoái lại: Hả? Kẻ giết người bị đánh gục?


Không biết có phải đen ăn đen hay không, anh không dám tiến lên trước, dừng bước chậm rãi nhìn xung quanh, chỉ thấy người giúp đỡ lên tiếng hỏi mình: “Vết thương trên cánh tay sao rồi? Tôi đưa cậu đi bệnh viện trước nhé?”


Nương ánh trăng mỏng manh, anh cẩn thận quan sát đối phương: có chút quen mặt? Lại tinh tế hồi tưởng: à, là bác tài xế lần đó chạm mặt ở cầu thang?


Thật ra đối mặt với một người xa lạ, anh không nên nhớ rõ sâu như vậy, nhưng trở về nghe Nha Nha nói, bác tài xế kia chẳng những giúp cô xách đồ, còn trực tiếp mang lên tầng, cho nên trong lòng anh cảm kích, tự nhiên ấn tượng khắc sâu hơn chút.


Nhìn thấy là người quen, anh đến cảm ơn: “Bác tài, cảm ơn bác, hôm nay nếu không có bác, cháu thật sự nguy hiểm.” Hai tên tội phạm đều là người đàn ông trưởng thành, nếu đuổi theo, hy vọng mình được cứu vớt thật sự rất xa vời.


“Đừng nói nữa, đi mau, tôi đưa cậu đi bệnh viện trước đã.” Thấy vết thương trên cánh tay La Gia Tề đã nhiễm đỏ một mảng lớn áo sơ mi, Tiêu Trung Thần lo lắng, lôi kéo anh sẽ đi bệnh viện.
Đây chính là con rể của ông, nhỡ có chuyện gì, con gái ông làm sao bây giờ?


Tại sao ông lại ở đây ư? Rất đơn giản, hôm nay là tiết Thanh Minh.
Hiện tại nhiều người đều bận rộn, chưa hẳn có thời gian trở về viếng mồ mả hoá vàng mã, cho nên đa số đều đốt vàng mã ở cửa nhà, tế bái người đã khuất.


Tiêu Trung Thần đốt một ít tiền giấy cho vợ ở cửa nhà, ông hơi nhớ con gái.


Hồi tưởng lại lúc gặp con gái vào đầu năm mới, ông định dừng dưới lầu đợi một lúc, kết quả vận may nhìn thấy hai người Nha Nha xuống dưới đốt pháo hoa? Có khi nào hôm nay ông cũng gặp hai đứa xuống nhà đốt vàng mã thì sao? Nghĩ vậy, ông không còn do dự, lái xe đến đây.


Đến cửa tiểu khu, anh dừng xe ở góc tối không ra ngoài, thấy có hai gã lắc lư gần đó cũng không để ý lắm.
Thấy La Gia Tề quay về, tinh thần ông lập tức tỉnh táo.
Ai cũng nói có một người con rể coi như có một nửa con trai, tình cảm của ông với La Gia Tề cũng như thế, càng xem càng thích.


Nhìn lúc thằng bé xuống xe taxi hơi lảo đảo, ông biết ngay xã giao ở ngoài uống hơi nhiều, đang suy nghĩ không biết lát nữa hai đứa còn xuống dưới lầu hay không.
Chỉ thấy hai gã lượn lờ xung quanh khu này ban nãy đột nhiên rút dao ra, lao về phía La Gia Tề chém một nhát?


Tiêu Trung Thần vừa vội vừa giận, cầm lấy cờ-lê ống sửa xe chạy ra ngoài, gặp La Gia Tề tạm thời không có nguy hiểm, ông lén lút vòng ra sau hai gã nên mới đánh gục cả hai tên.


Thấy bác tài xế này quan tâm mình như vậy, La Gia Tề cảm động rất nhiều lại bất đắc dĩ nói: “Bác ơi, chúng ta báo cảnh sát trước đã, nếu không thời gian quá dài, vạn nhất hai tên này chết thì phiền toái.” Tuy rằng không trông thấy đối phương đánh ngã hai tên xuống đất như thế nào, nhưng nhìn cái cờ-lê ống nặng trịch trong tay bác tài và hai tên không rên rỉ một tiếng, trong lòng anh không dám chắc.


Không đánh chết người chứ? Cứ việc hai gã này chết là đáng, nhưng nếu liên lụy đến người cứu mình thì không tốt.


Nhìn đến lo lắng trong mắt La Gia Tề, Tiêu Trung Thần cười nói: “Không sao, hẳn là không chết được, cho dù vạn nhất đã chết, cũng vì tôi cứu cậu, không sao.” Vì cứu con rể, thực sự đánh chết người có làm sao? Ông có thể ngồi tù thay gã trứng thối kia, sao lại không thể vì con rể mình? Hơn nữa, dù sao không đến mức ấy, hai gã này vừa nhìn chính là kẻ chạy chân, bằng vào mạng lưới giao thiệp hiện tại của ông, cùng lắm chi thêm ít tiền, dù sao đối phương định giết người.