La Gia Tề lo lắng Nha Nha mang nhiều đồ thì về nhà bằng cách nào? Cho nên sau khi làm xong việc ở công ty thì vội vàng chạy về, lúc lên lầu, anh chạm mặt với Tiêu Trung Thần đi xuống.
Thấy người đàn ông này dừng lại nhìn mình, anh cười gật gật đầu với đối phương sau đó yên tâm đi lên tầng.
Gặp con rể tương lai lên lầu, Tiêu Trung Thần cảm thấy vui mừng đứng tại chỗ.
Ông cảm thấy cậu nhóc này thật sự không tệ, tuổi trẻ có bản lĩnh, đối xử tốt với con gái, thông qua cử chỉ ban nãy có thể thấy được, nhân phẩm đối phương không kém, Nha Nha có phúc khí.
“Anh, sao anh quay về nhanh thế?” Đây là âm thanh của Nha Nha.
“Em mang đồ về chưa? Em cầm lên bằng cách nào? Không ngốc ngếch đến mức tự mình xách về chứ?” La Gia Tề có vẻ lo lắng, em gái đừng nhét đồ vào không gian sau đó bê thùng không quay về chứ, nhìn cũng quá dọa người.
“Anh, em có ngốc đến thế không?”
Theo tiếng đóng cửa, câu nói sau cùng Tiêu Trung Thần đã không còn nghe được, ông thỏa mãn thở dài, cất bước đi xuống cầu thang.
Hôm nay chẳng những được quan sát con gái ở khoảng cách gần, còn nói với nhau rất nhiều lời, uống được nước con tự tay rót, tâm tình Tiêu Trung Thần tốt đẹp không cách nào diễn tả hết, trực tiếp chạy xe đến quán karaoke của cháu trai, chuẩn bị nói việc nhà với cháu, à thì cũng có thể nói là khoe khoang một chút.
Dù sao, hiện tại mối liên hệ duy nhất của ông với gia đình cũng chỉ có đứa cháu này.
Đến cửa quán karaoke, vừa vặn gặp Tiêu Tư Văn đưa Chu Thanh đi ra, Chu Thanh nhìn thấy Tiêu Trung Thần ăn mặc nghèo nàn thì nhíu nhíu mày, tuy rằng ngoài miệng không nói gì thêm, nhưng vẻ không vui trên mặt ai cũng nhìn nhận ra.
Nụ cười trên gương mặt Tiêu Tư Văn không thay đổi, ôn hòa nói với Chu Thanh: “Anh còn có việc, hôm nay không đưa em về, ngày mai anh đến gặp em.”
Chu Thanh bĩu môi có phần bất mãn, nhưng vẫn không tình nguyện gật gật đầu, xoay người lưu luyến đi mất.
“Cháu nghiêm túc à?” Nhìn thấy Chu Thanh đi xa, trong lòng Tiêu Trung Thần bất mãn, người phụ nữ này vừa nhìn đã biết phẩm hạnh không tốt lắm.
Tuy rằng ông không có cảm tình với nhà họ Tiêu, nhưng luôn có cảm tình với đứa cháu hết lòng quan tâm đến mình, ông không hy vọng cháu mình gắn bó nửa đời sau với người phụ nữ nông cạn như vậy.
Tiêu Tư Văn đưa tay đặt lên vai chú mình, cười lưu manh: “Chơi đùa thôi mà chú, chỉ bằng việc cô ta không tôn trọng chú, cháu đã không lấy cô ta rồi.”
“Đừng lấy chú làm cớ, cháu đâu có nói với người ta chú là chú của cháu, cháu bảo con bé tôn trọng cái gì?” Đẩy tay của cháu mình, Tiêu Trung Thần đi vào trong.
Người phụ nữ này kém xa Nha Nha và Gia Tề, kia trong mắt toát ra hèn mọn rất rõ ràng, có thể thấy không có tiền đồ rộng lớn gì.
Vào phòng, Tiêu Tư Văn ngả người dựa vào ghế, cười giải thích: “Người phụ nữ này có dã tâm lớn lắm, ban đầu người cô ta coi trọng không phải cháu mà là em rể tương lai La Gia Tề, vì hạnh phúc của em gái, cháu mới tự mình ra tay, chú à, người làm anh trai như cháu cũng ra gì phết chứ?”
“Cô ta nhìn trúng Gia Tề à?” Nếu nói ban nãy mặc dù trong lòng Tiêu Trung Thần bất mãn, nhưng ông cảm thấy, cháu mình lừa gạt tình cảm của con gái nhà người ta như thế không tốt, hiện tại ông có thể xác định, quả thực cô gái này đáng bị dạy dỗ, dám cướp chồng của con gái ông à?
Trông thấy tia sáng tàn nhẫn trong ánh mắt chú mình hơi híp lại, Tiêu Tư Văn cười khổ trong lòng, mười mấy năm ngồi tù khiến tính cách của chú ấy thay đổi một trời một vực.
Nghe nói chú ấy từng là người dễ tính nhất trong nhà, nhìn chú ấy bây giờ xem? Ra tù đã mấy năm? Chẳng những chưa quay về nhà một lần, bà nội đến gặp cũng bị chú ấy chặn ngoài cửa, còn có trước mấy ngày cho Diệp Uyển Oánh một bài học, haizz…
“Chú à, chú yên tâm đi, Gia Tề chướng mắt cô ta, có điều công ty em ấy có nghiệp vụ cần qua lại với bọn họ thôi.
Nếu không phải cháu thấy dáng vẻ Gia Tề phiền não vì cô ta, chỉ là cháu nhìn cô ta không vừa mắt, thuận tiện giúp Gia Tề dẹp tan mối phiền hà, mặc kệ nói như thế nào sau này em ấy còn tiếp tục hợp tác với Chu thị, nếu cô ta chơi xấu cứ dính lấy như kéo dán thì cũng là mối họa lớn.” Cho nên không cần chú ra tay, đừng nhìn lần trước chú không lấy ra thủ đoạn đặc biệt gì với Diệp Uyển Oánh, nghe nói cuối cùng còn vụng trộm đi theo Diệp Uyển Oánh, xem đối phương an toàn mới về nhà, đó là vì mặc kệ nói như thế nào, cô nhóc kia cũng là em gái La Gia Tề, chú của anh sợ nếu thực sự có chuyện, sau này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của con gái và con rể, nếu không chẳng nhẹ nhàng như thế đâu?
Tiêu Trung Thần im lặng hồi lâu, sau đó hai hàng lông mày nhíu chặt nói: “Lúc cháu đá cô ta thì nói cho chú biết một tiếng, nếu cô ta còn ôm tâm tư không đáng có, chú sẽ tìm cô ta ra ngoài nói chuyện.” Đúng là trong tù ông quen biết rất nhiều bạn bè, nhưng hiện tại ông không có dã tâm gì, thầm nghĩ nhìn con gái thoải mái là tốt rồi, nhưng nếu ai dám trở ngại hạnh phúc của con gái ông? Nghĩ vậy, vết sẹo Tiêu Trung Thần mang trên mặt lộ ra ý cười âm trầm, cuộc sống lao tù mười lăm năm ông cũng không phải ăn chay.
“Khụ khụ, chú à, ngài yên tâm, chờ đến lúc cháu đá cô ta, cô ta hẳn là không còn mặt mũi tìm Gia Tề.” Tiêu Tư Văn rót cốc nước đặt trước mặt chú mình, làm cho đối phương giải tỏa cơn tức.
Ban nãy chú anh cười thật khủng khϊế͙p͙, không biết bà nội thấy được sẽ có cảm giác thế nào, có hối hận quyết định lúc trước không?
Nói rõ ràng mọi chuyện, tâm tình Tiêu Trung Thần tốt lắm, nghĩ đến mục đích mình đến, biểu cảm biến đổi, vui vẻ nói với cháu mình chuyện vừa trải qua…
Cười nghe chú nhà mình kể lể, Tiêu Tư Văn thỉnh thoảng chen miệng hai câu, trong lúc nhất thời, không khí trong phòng trở nên ấm áp.
Cùng lúc đó, không khí Chu gia lại chẳng hài hòa, bởi vì rốt cục Chu Thuận Nghĩa biết con gái có bạn trai ở bên ngoài, ông còn chờ La Gia Tề trở thành con rể của mình, ai ngờ con bé này thay đổi ý kiến?
“Tiểu Thanh, con có nhớ mình từng nói gì không? Mới có mấy ngày? Tại sao con đã có bạn trai? Còn đi ra đi vào với người ta nữa, như vậy sau này làm sao con ở bên La Gia Tề được nữa?” Chu Thuận Nghĩa không vui, ông đã nghĩ kĩ tiền cảnh về sau, ai ngờ người con gái thích lại thay đổi? Tốc độ thay lòng đổi dạ này cũng nhanh quá?
“Ôi chao ba à, ba có biết bạn trai con là ai không? Anh ấy mạnh hơn La Gia Tề nhiều.” Chu Thanh tựa vào người cha cười làm nũng, không sợ hãi việc ông tức giận, cô tin tưởng, nếu ba đã biết bạn trai mình là Tiêu Tư Văn, nhất định sẽ thay đổi ý kiến, tán thành hai tay.
“Là ai? Còn ai khiến ba vừa lòng hơn La Gia Tề nữa?” Chu Thuận Nghĩa hầm hừ nhìn con gái, nếu con bé không cho ông đáp án vừa lòng, hôm nay ông sẽ nhốt nó trong nhà, không để nó đi ra ngoài.
Con gái lớn đã không thể kế thừa gia nghiệp, con gái út nhất định phải tìm chàng rể hợp ý mình.
“Là Tiêu Tư Văn nhà họ Tiêu đó, chính là ông chủ của khách sạn Quân Duyệt, sản nghiệp trong tay anh ấy không ít, tuyệt đối không phải phú nhị đại bình thường.
Ba nghĩ lại xem, vợ của La Gia Tề có thể so sánh với bà xã của Tư Văn không? Kể cả nhà chúng ta cũng kém cạnh.” Chu Thanh tự hào nói xong, lại không tin khi phát hiện cha cô không để lộ sự hài lòng như trong tưởng tượng của cô, “Ba, ba không hài lòng Tư Văn à? Nhà chúng ta có thể bắc cầu với nhà họ Tiêu không tốt à?” Con rể bao nhiêu người mong ước, tại sao ba cô lại mất hứng?
“Tiểu Thanh, Tiêu Tư Văn quả thật không phải phú nhị đại đơn giản nhưng trên người cậu ta đồng dạng có tật xấu của phú nhị đại, con có thể chắc chắn người cuối cùng cậu ta cưới là con không? Con có thể khẳng định sau khi kết hôn, cậu ta sẽ toàn tâm toàn ý sống với con không? Ba lúc trước coi trọng La Gia Tề, một lý do vì cậu ta có bản lĩnh, một cái khác vì cậu ta có trách nhiệm, nếu chọn người để lấy làm chồng, loại người đàn ông này đáng tin cậy hơn Tiêu Tư Văn kia nhiều.” Chu Thuận Nghĩa hết lòng khuyên bảo con gái, chính ông là người đàn ông, tự nhiên biết dáng vẻ xã giao ở bên ngoài của những người này như thế nào, La Gia Tề thật sự không thua kém, ông chọn con rể, một phần vì công ty, quan trọng nhất chẳng phải vì hạnh phúc của con gái sao?
Chu Thanh không hài lòng bĩu môi: “Ba, nghe ba nói kìa, Tư Văn rất tốt với con, làm sao có nhiều chuyện như ba nói được? Bằng thủ đoạn và dung mạo của con gái ba, con có thể làm anh ấy chạy mất chắc? Ba cứ yên tâm đi.” Nói cho cùng La Gia Tề kia trông thấy cô là bỏ chạy, tìm bao lần cũng không thấy bóng dáng, anh ta cho rằng Chu đại tiểu thư cô không có ai theo đuổi à?
Gặp cha mình còn định nói thêm, cô lười nghe, cầm túi xách đứng dậy trở về phòng.
Hừ, so với Tiêu Tư Văn, La Gia Tề là cái thá gì? Chờ xem, chờ đến ngày cô trở thành bà chủ của khách sạn Quân Duyệt, xem La Gia Tề kia có hối hận không?
—— tôi là đường ranh giới ——
Từ lần ở bữa tiệc nhìn thấy La Gia Thành, La Gia Tề phát hiện khi mình đi dự tiệc luôn tình cờ gặp đối phương.
Tuy rằng cảm thấy có chút chướng mắt, nhưng người ta cũng được mời, anh không lý do không đi, hơn nữa anh phát hiện, ảnh hưởng của La Gia Thành trong ngành này rất lớn, sau khi những người này biết anh có quan hệ với anh ta, con đường công việc kinh doanh của công ty anh bằng phẳng hơn nhiều, cho nên anh mở một con mắt nhắm một con mắt, gặp thì gặp, dù sao trong lòng hơi phiền, nhưng không lý do gì từ chối tiền cả.
Cái gì? Bạn bảo anh không cảm thấy lợi dụng đối phương rồi không nhận người thân có phải không tốt lắm không? Buồn cười thật, anh đâu vội vàng nói với người ta hai người có quan hệ huyết thống, là La Gia Thành tự mình nói ra ngoài, liên quan gì đến anh? Hơn nữa, bao năm qua chỉ sinh ra không nuôi dưỡng, lợi dụng chút quan hệ thì có sao? Muốn anh nhận người thân? Phi, không có cửa đâu.
Cứ như vậy, một người vui vẻ đuổi theo khắp nơi, một người ngấm ngấm kiếm tiền to trong lòng vụng trộm vui sướng, chớp mắt đã qua nửa năm, quan hệ giữa hai nhà vẫn liên tục ở mốc số không, chưa có nửa phần tiến triển.
Nửa năm qua mọi chuyện bình thường, điều đáng nói duy nhất là Chu Thanh bị đá, còn bị đá rất thảm, cô đã thông báo với tất cả bạn bè thân thích, nói sẽ đính hôn vừa Tiêu Tư Văn của Tiêu gia, nhưng đến ngày, chú rể không ra mặt, Chu gia không chịu ngồi yên đi tìm Tiêu Tư Văn, Tiêu Tư Văn lại cắn ngược một phát.
Cô ầm ỹ đòi đính hôn, tôi đâu có đồng ý, bạn bè thân thích của cô cũng đâu phải tôi thông báo? Ai nói thì tìm người đó đi.
Vụ việc này gây ra chê cười lớn, Chu Thuận Nghĩa vừa thẹn vừa giận, lại bất lực phản bác.
Đúng vậy, đây đều là con gái ông hưng phấn về nhà báo tin đính hôn, đến mặt cha vợ đối phương cũng chưa gặp, tại sao ông lại tin con nhỉ?
Nhìn Chu Thanh vừa khóc vừa gào thét, Tiêu Tư Văn còn chán ghét bỏ thêm một câu: “Chu Thanh, lúc trước khi làm quen chúng ta đã nói, chúng ta chỉ yêu nhau chứ không kết hôn, bây giờ cô trái lời hứa trước, quan hệ giữa hai chúng ta dừng ở đây đi.” Một câu nói khiến Chu Thanh hoàn toàn trở thành trò cười của tỉnh B.
Có lẽ đối với một cô gái, làm như thế gây ra đả kích quá lớn, nhưng Tiêu Tư Văn lại cảm thấy mát lòng mát dạ: em gái tôi và La Gia Tề có tình cảm bao nhiêu năm? Hơn nữa ngoại trừ La Gia Tề, Tư Thần không còn người nào khác để dựa vào, cô chặn ngang một cước đòi đào góc tường người ta hả? Không có La Gia Tề, đó chẳng phải lấy mạng Tư Thần sao? Hiện tại cô chỉ bị mất mặt, tôi đã quá lương thiện, nếu đổi thành chú tôi? Ha ha, cô nên vụng trộm vui vẻ đi…
Nói thật là ở thời điểm hiện tại bạn Lan không thích cách tác giả giải quyết một số vấn đề trong truyện này nữa.
Tuy nhiên, bạn cố gắng làm nốt vì sắp hết truyện.