Ba thiếu niên không thể cảm nhận được sự ấm áp và chua xót trong những câu nói của cô, nhưng so sánh với gia cảnh nhà mình, họ có thể tưởng tượng La Gia Tề không dễ dàng, nhất thời nảy sinh lòng khâm phục ( ) đối với anh Tiêu vừa ra ngoài mua đồ ăn.
( ) Nguyên văn “Túc nhiên khởi kính”: là một thành ngữ hình dung tâm trạng kính phục, hái độ nghiêm túc và dáng vẻ cung kính sau khi cảm động.
“Các cậu ăn hoa quả đi, đừng thất thần chứ.” Thấy ba người bị mình biến thành có phần trầm tĩnh quá mức, Nha Nha dở khóc dở cười nói, “Không đau khổ như các cậu hình dung đâu, bất luận thế nào bây giờ đã sống tốt rồi, các cậu sao thế?” Xem họ còn bốc hỏa hơn chính chủ là cô đây.
Chu Lang nhìn hai nữ sinh ngồi bên cạnh, cảm thấy mình hỏi vấn đề này thật sự là đáng chết, phát hiện không khí quá mức trầm trọng, cậu cũng cười nói: “Anh trai cậu giỏi thật, so sánh với anh ấy, vì học giỏi mà bọn mình đã tự cao tự đại, thật sự kém anh ấy quá xa.”
“Đương nhiên, có cô em gái ưu tú như mình, sao anh ấy không giỏi giang được?” Một câu nói khoác lác làm ba người sặc bọt.
Giai Giai bị quả táo trong miệng làm nghẹn, ho khan nói, “Tư Thần, cậu thật sự hiểu lầm, chúng ta không hề có ý khen cậu đâu, cậu đừng hiểu sai chứ.” Hai người khác cũng không ngừng gật đầu.
Thấy cảm xúc mọi người đã thay đổi, Nha Nha xua tay nói: “Được rồi, mình biết trong lòng các cậu tôn thờ mình, mau ăn hoa quả, sau đó đi luyện tập, mình chưa tìm ra cảm giác đây này.” Ô, cô không bao giờ tham gia mấy trò này nữa.
La Gia Tề trở về nhìn thấy cảnh là hai mắt em gái đẫm lệ lưng tròng, cùng với ba người đầu đầy vạch đen.
“Làm sao vậy? Chưa qua cảnh này hả?” Hiển nhiên cảm giác của em gái chưa tìm được.
“Anh —— em ngốc quá.” Ủ rũ nhìn anh trai, Nha Nha cảm thấy chính mình không cứu chữa được.
“Ngốc gì chứ? Nha Nha nhà ta thông minh nhất.” Miệng khen xong, La Gia Tề mang đồ ăn vào bếp.
Nhìn động tác quen thuộc của hai anh em, ánh mắt tôn kính nhìn anh của ba người lập tức cứng ngắc, hóa ra tính cách tự luyến của bạn học Tiêu Tư Thần hình thành như thế này.
La Gia Tề đặt đồ ăn xuống, đi ra cởi áo khoác mắc lên giá áo, quay đầu nói với bọn họ: “Các em không phát hiện lời kịch của bọn em thật sự có vấn đề à? Người làm anh trai liên tục cường điệu anh ta hy sinh vì em gái bao nhiêu, điều này khiến cho người làm em gái sao có thể không hề vướng bận đi đến trường? Có thể cảm động mới là lạ đó.”
Hả? Vậy à? Cẩn thận suy nghĩ một lúc đúng là có chuyện như vậy, nhưng mà anh trai xác thực biết hy sinh, chẳng lẽ không nên nói thế?
Nhìn biểu cảm của ba người, La Gia Tề biết ngay họ nghĩ gì, anh cười bước vào trung tâm phòng khách, nói với Nha Nha: “Tư Thần, đến, anh và em làm thử một lần.”
Diễn với anh? Bạn học Tiêu Tư Thần hưng phấn vui vẻ chạy qua: “Anh?” Ba người đứng xem, cảm xúc lúc này rất cao.
Hiển nhiên người làm anh trai cũng vui vẻ, hào hứng nói với em gái: “Tiểu Phân, ngày mai thu dọn các thứ, chuẩn bị đi đến trường.”
“Anh?” Em gái rốt cục phát hiện không đúng, ngạc nhiên nhìn anh trai.
“Ngày hôm qua anh hỏi qua ba mẹ, nhà chúng ta có tiền, đủ cho học phí của em, nếu học phí đủ, vậy đi thôi, ha ha, nhà chúng ta sắp có sinh viên.” Anh trai vui mừng cảm thán.
“Tiền trong nhà? Anh, đó không phải tiền lễ hỏi kết hôn của anh ạ?” Em gái rất bất an, cô sợ mình đến trường làm chậm trễ hôn sự của anh trai.
“Cô nhóc ngốc, bảo em đi học thì em cứ đến trường, quản nhiều như vậy làm gì? Không lấy được vợ thuyết minh anh trai của em không có bản lĩnh, liên quan gì đến việc học của em? Cố gắng học tập cho tốt, chờ em có tiền đồ, người muốn làm chị dâu của em nhiều lắm, đừng nghĩ lung tung.” Vuốt đầu em gái, anh trai rất tự hào, có cô em gái thông minh như vậy, làm sao anh có thể không kiêu ngạo?
“Anh ——” Nhìn anh trai trước mặt, Nha Nha đột nhiên nghĩ tới hồi còn nhỏ, khi mình nghĩ việc đi học là vô vọng, anh trai cũng nói với mình như vậy, đừng nghĩ lung tung, đi học thật tốt, mọi việc đã có anh trai.
Hai mắt dong đầy nước mắt, khóe miệng hạnh phúc nhếch lên, có người anh trai như vậy, cô thật sự rất hạnh phúc.
“Đúng vậy, đúng vậy, là loại cảm giác này.” Trịnh Giai Giai và Tần Giai Tuệ cười ra tiếng tán thưởng.
La Gia Tề lại sờ đầu em gái, quay đầu nhìn về phía Chu Lang: “Thấy chưa? Anh đã nói là kịch bản của bọn em có vấn đề, tuyệt đối không phải chuyện của Tư Thần.” Em gái anh rất thông minh.
Chu Lang không nói gì, cậu đột nhiên phát hiện con đường tình yêu của mình sẽ nhấp nhô lắm đây, thậm chí chưa nhìn thấy đường ra.
Có một người anh rể giỏi giang lại cưng chiều em gái như vậy, cậu thật sự có thể ôm mỹ nhân về sao?
Đến lượt bạn học Chu Lang lên sân khấu, cậu thử cải biến giọng điệu và lời thoại một ít, bởi vì có cuộc đối thoại lúc trước với anh trai, Nha Nha rất nhanh chìm vào nhân vật của mình.
Hai mắt Trịnh Giai Giai và Tần Giai Tuệ luôn đứng xem sáng lên, ánh mắt kính nể rơi xuống trên người La Gia Tề, không di chuyển được.
Thấy cảm giác của em gái đã tìm được rồi, La Gia Tề xoay người vào phòng bếp, anh mua khá nhiều thức ăn nên dọn ra chuẩ bị nấu cơm.
Trông thấy anh Tiêu xuống bếp nấu, hai nữ sinh tròn mắt.
Tần Giai Tuệ vốn đã hạ quyết tâm theo đuổi Chu Lang, nhưng hiện tại trải qua so sánh cô mới phát hiện, Chu Lang thật sự chỉ xem như một chàng trai, khoảng cách cách người đàn ông quá xa, mình nên suy nghĩ thận trọng.
Nha Nha đau lòng anh trai, đưa một ít đồ cần nhặt cho mọi người cùng làm, bởi vì Chu Lang là nam sinh, bị ba nữ sinh phân biệt đối xử bắt vào phòng bếp, nói là làm trợ thủ cho La Gia Tề.
Đối với anh trai của người trong lòng, Chu Lang có phần nơm nớp lo sợ, không đơn giản vì đối phương là anh trai Tiêu Tư Thần, càng bởi vì khí thế trên người anh ấy, cậu cũng ưu tú nhưng vừa so sánh với người đàn ông này, cậu luôn có cảm giác mình là đứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh.
Lúc vừa vào phòng bếp, cậu cảm thấy mất tự nhiên, nhưng từ từ nói chuyện với nhau, cậu bị một vài thứ trong lời nói của anh ấy thu hút.
Người đàn ông này, anh ấy biết rất nhiều về trang trí nội thất, anh ấy nói một số viễn cảnh làm cho chính mình hỗn độn.
“Anh Tiêu, anh giỏi thật, hôm nay em mới biết được ‘Nghe quân nói chuyện hơn mười năm đọc sách’ ( ) là cảm giác như thế nào.” Món ăn cuối cùng đã được xào xong, Chu Lang kích động đưa đĩa đến.
Vế thứ nhất: Quân (ở đây là một đại danh từ, ko nhất thiết chỉ đế vương) nói một buổi.
Vế thứ hai: Người nghe cảm giác nghe xong những lời này còn hữu dụng hơn mười năm đọc sách.
Đây là một điển cố xuất phát từ câu chuyện giữa một tú tài nghèo vào kinh đi thi và một gã Đồ Tể.
Sau buổi nói chuyện với Đồ Tể, tú tài được khai sáng và ít lâu sau đỗ Trạng Nguyên.
Hắn đặc biệt trở lại nhà Đồ tể, dâng lên hậu lễ và tự tay viết một tấm biển bằng đồng đưa cho Đồ Tể.
Trên đó ghi: “Nghe quân nói một buổi, thắng mười năm đọc sách”.
“Anh không phải họ Tiêu, anh họ La, em có thể gọi anh là anh La.” Nhanh chóng dọn đồ ăn lên bàn, La Gia Tề sửa đúng cách xưng hô của cậu, lên tiếng gọi người, “Tư Thần, bê thức ăn.” Sau đó anh xoay người rửa nồi.
Họ La? Không phải họ Tiêu? Đang cảm thấy đầu óc không đủ dùng, Chu Lang thấy Nha Nha chạy vào, vui vẻ khen một cậu “Anh cậu giỏi quá”, sau đó lại xoay người bưng đồ ăn rời đi, trong lòng cậu rốt cục tìm được cách giải thích, à, hóa ra là cùng mẹ khác cha? Ừm, cũng coi như bình thường, bình thường.
Một bữa cơm đơn giản đã thay đổi suy nghĩ của ba người trẻ tuổi.
Họ có niềm tin đối với chuyên ngành của mình, cũng có hy vọng với tương lai sau này.
Trịnh Giai Giai dốc hết sức lực muốn thay đổi cuộc sống hiện trạng, hai người còn lại thì thu hồi tình cảm nam nữ.
Chu Lang bị ép buộc, ban đầu cậu không biết vì sao Tiêu Tư Thần không thích chính mình? Hiện tại cậu đã biết rõ, hóa ra không phải tầm mắt cậu ấy quá cao, là vì bản thân quá yếu.
Cho nên mặc kệ vì người trong lòng hay tương lai của chính mình, cậu đều phải cố gắng, thỏa mãn với thực tại sẽ làm cho cậu hối hận cả đời.
Tần Giai Tuệ thì sao, cô phát hiện ý nghĩ của chính mình quá mức ngây thơ.
Chu Lang là chàng trai tương đối xuất sắc ở trường học của bọn cô, nhưng chàng trai này chưa trải qua sự đả kích của xã hội, thật sự còn khó mà nói, bạn trai của Tần Giai Tuệ cô chắc chắn là người tuyệt nhất, sau này Chu Lang như thế nào, còn phải xem cậu ta trưởng thành.
Buổi diễn của lớp rất hay, thành tích của lớp họ cũng rất tuyệt, nhưng đối với cuộc sống đại học của bọn họ mà nói, đây chỉ là một phần nhạc đệm nhỏ, đối với cuộc sống dài lâu của họ, thành tích này chỉ là phần bé nhỏ không đáng kể.
Lúc nghỉ đông, Nha Nha đến công ty bắt đầu hỗ trợ, tuyên truyền nghiệp vụ, phân phối nhân viên… vân vân, mãi cho đến phục vụ công việc của quý sau, việc của cô bận đến nỗi chân không chạm đất.
Ai bảo đây là sản nghiệp của nhà mình? Cũng do cô nhìn nó trưởng thành ngay từ ban đầu? Cho nên nếu nó thiếu người làm, cô nhất định phải góp một chân.
Nhưng mới bận rộn hai hôm, cô đã phát hiện điểm không đúng.
Vị quản lý nghiệp vụ mới vô này tại sao không đi chạy nghiệp vụ, cứ tìm cách vào phòng anh trai mình thế? Có biến.
“Gia Tề, đây là trà tôi vừa pha, cha tôi đặc biệt thích uống trà, cho nên vì cha, tôi đã đi học cách pha trà, cậu xem thử có thích độ đậm này không, nếu không thích lần sau tôi pha nhạt đi một ít.” Đưa tay đặt tách trà xuống bàn làm việc, Lưu Nhược Tuyên cười nhìn La Gia Tề.
Cô rất thích ông chủ của mình, mặc dù mình lớn hơn đối phương một tuổi, nhưng bất luận dung mạo hay cách giao thiệp, mình không hề kém cạnh, cho nên nếu cưới cô, cô tin chắc cậu ta sẽ không hối hận.
“Cảm ơn, chị được tôi mời đến để làm chuyện lớn, để Lưu đại tiểu thư mỗi ngày pha trà cho tôi thì tôi không dám.” Cười cầm tách trà, trong lòng La Gia Tề thấy hơi phiền.
Anh mời cô ta đến để làm việc, nhưng công việc thì không làm, cô ta cứ chạy vô phòng mình làm cái gì?
Bởi vì có rất nhiều người cũ đi theo mình từ thành phố A đến, nhóm người kia gọi anh là anh Gia Tề, cho nên rất nhiều người ở đây cũng gọi anh như thế.
Mặc dù có phần không chính quy nhưng không chính quy cũng có chỗ tốt nên anh không nói gì.
Tuy nhiên, tiếng gọi “Gia Tề” của vị này khiến anh hơi đau đầu, trông thấy cô ta cười tủm tỉm sau lưng mình, anh càng đau đầu hơn.
“Nha Nha, xong việc rồi à?” Đặt tách trà xuống, anh căng thẳng hỏi em gái, mặc dù rõ ràng không làm gì hết, nhưng nhìn ánh mắt của bé con, anh có cảm giác chột dạ.
Nhìn Tiêu Tư Thần đến, Lưu Nhược Tuyên đứng lên, cười nhìn đối phương nói: “Tư Thần, ban nãy ở ngoài còn nhắc đến em đấy, đại tiểu thư của công ty nhà chúng ta, chẳng những bộ dạng xinh đẹp, năng lực cũng rất mạnh, người làm chị đây cũng phải cam bái hạ phong (23).” Đây là em gái tương lai của chồng, người trước mắt mà La Gia Tề chú ý nhất, cô phải tạo dựng mối quan hệ thật tốt.
“Chị Nhược Tuyên đừng cười em, em mới bao nhiêu, làm sao so sánh được với chị? Đúng rồi, chị Nhược Tuyên, tóc chị đẹp thật, chị làm ở đâu thế?” Ánh mắt hâm mộ nhìn lọn sóng tóc của chị, Nha Nha ra tiếng hỏi.
“Nha Nha, tóc em đang đẹp, làm đầu cái gì?” La Gia Tề vừa nghe vội vàng ngăn cản, em gái như thế này là đẹp nhất, làm tóc như Lưu Nhược Tuyên, thành bộ dáng gì nữa?
“Phái nữ bọn em nói chuyện ai cần anh lo.” Thè lưỡi với anh trai, Nha Nha vô cùng thân thiết lôi kéo tay Lưu Nhược Tuyên đi ra ngoài, “Chị Nhược Tuyên, chúng ta đi ra ngoài bàn đi, đỡ cho một người đàn ông như anh trai em chen một chân vào.”
“Ai? Nha Nha không được uốn tóc, có nghe hay không?” La Gia Tề còn muốn nói cái gì, hai người kia đã tay trong tay ra ngoài.
Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, La Gia Tề nhíu mày, cô gái kia liệu có dạy hư Nha Nha của anh không vậy? Lúc trước sở dĩ anh chọn cô ta vì nghe nói cô ta rất được trong khoản xã giao, nhưng điều đó không có nghĩa là anh hy vọng em gái mình cũng biến thành loại người này.
Quay đầu anh sẽ nói chuyện với Nha Nha, nếu thật sự không ổn anh đành thay người, không ai quan trọng bằng Nha Nha của anh.
Nghe được tiếng la bên trong, Nha Nha và Lưu Nhược Tuyên nhìn nhau cười, Lưu Nhược Tuyên nói: “Anh em thực sự thương em, bây giờ nếu ở trong phòng, không biết anh ấy đã la rầy chị dạy hư em như thế nào đâu.” Người làm anh trai tốt, sau này chắc hẳn cậu ta cũng là người chồng, người cha tốt nhỉ?
“Ha ha, sẽ không, anh ấy chỉ biết trở về lải nhải em không được uốn tóc, chị Nhược Tuyên cũng biết, hai anh em sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, là người duy nhất của đối phương, làm sao anh ấy không lo lắng cho em được?” Tâm sự như hai chị em, Nha Nha kéo tay đối phương, chậm rãi đi ra bên ngoài.
Là người duy nhất của đối phương? Trong lòng cân nhắc những lời này, Lưu Nhược Tuyên cười nói: “Chị cũng nghe nói về chuyện của hai anh em, đúng là không dễ, có điều qua vài năm thì tốt rồi.
Anh trai em sẽ tìm cho em một người chị dâu, em lại dẫn về một chàng rể, một nhà bốn người sẽ náo nhiệt hơn.”
“Chị dâu?” Nha Nha ngạc nhiên quay đầu nói, “Không có chị dâu, càng sẽ không có em rể, chờ em tốt nghiệp hai chúng em sẽ kết hôn, đâu ra nhiều người như vậy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hiển nhiên cô có phần thẹn thùng.
“Hai người kết hôn? Hai người, hai người không phải là hai anh em à?” Lưu Nhược Tuyên ngây người, đây là có chuyện gì? Hai người bọn họ kết hôn? Vậy đâu là chỗ của mình?
“Em chỉ gọi anh ấy là anh mà thôi, đâu phải anh em ruột? Trước đây bà ngoại đã hứa gả em cho anh ấy, nếu không phải em còn đi học, bọn em đã sớm kết hôn.” Nói xong lời cuối cùng, bên môi Nha Nha mang theo sự ngọt ngào, lọt vào mắt Lưu Nhược Tuyên thì trong lòng nguội lạnh.
Còn có việc này?
“Mà chị Huyên này, anh trai em rất gia trưởng, bây giờ em chưa tốt nghiệp, anh ấy nhất quyết không cho em đi cùng anh ấy ra bên ngoài.
Nếu chị đi công việc với anh ấy, chị trăm ngàn lần trông chừng giúp em nhé, nếu có người muốn tìm anh ấy làm con rể giống như trên Tivi, chị nhớ nói với em, công việc kinh doanh không làm cũng được, không thể để người ta bắt mất anh ấy được.” Ôm cánh tay đối phương, Nha Nha rất tin tưởng nhờ cậy.
“Ách, được.” Mơ mơ hồ hồ đáp lời, Lưu Nhược Tuyên chưa từ bỏ ý định nói, “Tư Thần, hai người làm hai anh em nhiều năm như vậy, sẽ không cảm thấy quái dị sao? Em không nghĩ đến yêu đương như người bình thường à?” Trẻ con bây giờ không phải sẽ phản nghịch đi tìm tình yêu à? Làm sao cô bé này nghe lời vậy?
“Yêu đương?” Nha Nha buồn bực nhìn đối phương, “Nếu là chị Huyên, chị cảm thấy trên đời này có người giống như anh trai, coi em như toàn bộ mạng sống của anh ấy không? Nếu không có, em đây còn nói chuyện yêu đương gì nữa? Tình thân cũng tốt, tình yêu cũng thế, hai người bọn em đều muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nửa kia, là tình cảm gì có cần phân chia rõ vậy không?” Nói trắng ra như thế, chị còn chưa từ bỏ ý định à?
Lưu Nhược Tuyên nhìn cô gái trước mặt hồi lâu, nhẹ nhàng cười nói: “Tư Thần, không ngờ em nhỏ tuổi như vậy lại có thể nhìn nhận rõ ràng, không trách được cậu ta thương em đến thế.” Tuy rằng biết cô nhóc kia đang cong cong vòng vòng nói với bản thân, đừng đánh chủ ý lên La Gia Tề, nhưng có thể xem rõ ràng như vậy, tìm được một cô gái hiểu biết như thế thật sự không dễ dàng.
Có biết bao nhiêu người đã va chạm đến mức đầu rơi máu chảy, mới hối hận phát hiện mình đã làm tổn thương người quan trọng nhất với mình?