Xuyên Về Năm 70

Chương 37

Anh ta biết có một người ngồi ở bên ngoài nhà mình, người này không phải ai xa lạ chính là người vợ bị mình đuổi đi. Dĩ nhiên Triệu Kiến Quốc không thể xem như không có chuyện gì cả, anh ta ở trong nhà lén lút nhìn ra mấy lần, thấy đối phương ôm túi quần áo ngồi ở ngoài cửa. Tuy không la lối ầm ĩ nhưng vẫn khiến anh ta đau đầu vì hàng xóng láng giềng cứ ở xa chỉ chỉ chỏ chỏ, không ai đến hỏi chuyện, tất cả mọi người đều cảm thấy tình thế bây giờ vẫn chưa rõ, tốt nhất không nên ăn nói lung tung.


Buổi tối, trước khi đi ngủ Triệu Kiến Quốc không yên lòng nhìn ra cửa xem xét, thấy không còn ai nữa thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Anh ta thầm cảm thấy may mắn vì đã đưa Hổ Tử sang nhà bà nội nó. Nếu con trai ở đây thế nào cũng vừa khóc vừa nháo muốn cho mẹ nó vào nhà, mình lại không biết nói với nó thế nào, dù sao tình cảm mẹ con không thể nào dứt ra được.


Hôm sau, Triệu Kiến Quốc nghĩ mình có thể yên tĩnh làm việc thì từ xa Vu Thục Phân mang theo nước và lương khô đến.


Tối hôm qua, ả biết chồng mình sẽ không cho ả vào nhà, ả ngồi đến tối chỉ muốn cho chồng mình thấy thôi. Thấy trời tối đen, ả ôm túi quần áo chạy qua nhà mẹ chồng ôm con trai ngủ suốt một đem, đã hơn một năm rốt cuộc ả có thể ôm con trai ngủ, hai mẹ con ôm nhau khóc rống, cụ bà nhìn càng mềm lòng. Bà biết lần này con dâu thật sự muốn vãn hồi trái tim con trai mình, lần này bà dốc sức giúp đỡ cho ả. Sáng sớm bà hấp bánh bao chay, luộc thêm hai quả trứng gà, trộn dưa muối xong, gói kỹ cho con dâu mang theo, để ả có thể làm phụ con trai mình.


Vu Thục Phân uống hai viên thuốc giảm đau, tràn đầy tự tin đi cấy mạ.
Triệu Kiến Quốc thấy vợ mình không la lối ầm ĩ mà chăm chỉ làm việc thì nhức đầu. Anh ta không thể đuổi người khi ả muốn đến làm việc, dù sao đất này có phần của Vu Thục Phân, anh ta không thể đuổi người được.


Lúc ăn cơm trưa, anh ta ngồi xuống một gốc cây, ăn bánh mì uống nước lã, chợt có một quả trứng gà đưa tới trước mặt anh ta.
Anh ta nhìn Vu Thục Phân một hồi, cúi đầu ăn tiếp bánh của mình.


“Đây là mẹ làm cho em, em có hai quả, còn có bánh bao mới hấp sáng nay, ngon lắm.” Thấy chồng vậy ả đau lòng, mình thì có bánh bao và trứng gà, chồng mình gặm bánh mì, sao ả có thể ăn tiếp chứ? Nếu như người khác gặm bánh mì trong lòng ả sẽ rất đắc ý, coi như không thấy còn nói vài câu như bánh bao cứng quá đại loại vậy. Nhưng đây không phải người ngoài mà là chồng ả, ả sẽ dùng mánh khóe để đối xử với những người khác, còn người đàn ông này ả thật sự không nỡ.


Triệu Kiến Quốc cúi đầu muốn tiếp tục gặm bánh, nhưng sau đó anh ta ngừng lại, cái này do mẹ làm nhưng là mẹ của ai, anh ta ngẩng đầu lên cau mày hỏi: “Tối hôm qua cô tới nhà mẹ tôi?” Anh ta biết tuy khoảng cách giữa hai làng không quá xa, nhưng lại không gần đến như vậy, sao ả có thể tới sớm như vậy được chứ?


À? Lỡ miệng rồi? Vu Thục Phân cười khì khì hai tiếng, khẽ nói: “Đó vẫn là mẹ em.” Bọn họ còn chưa ly hôn đâu.


Khóe miệng Triệu Kiến Quốc giật giật hai cái, cầm đồ của mình lên đi qua chỗ khác ăn bánh tiếp. Lúc này trong lòng anh ta biết, hóa ra mẹ đã sớm phản bội anh ta rồi, được thôi, con trai bà ở đây gặm bánh mì, ngược lại bà đối xử tốt với con dâu bị đuổi đi kia, còn chuẩn bị bánh bao và trứng gà? Đồng chí Triệu Kiến Quốc luôn chín chắn, nhưng vì quả trứng gà, trong lòng thấy hơi ủy khuất.


Thấy chồng không tiếp nhận lòng tốt của mình, Vu Thục Phân cúi đầu ăn, trong lòng tự an ủi bản thân, không sao cả, nhà mẹ đẻ bên kia mình trở về không được, ả sẽ ở đây ngày ngày làm việc cùng chồng. Kiến Quốc không phải người vô tình vô nghĩa, thời gian qua đi anh ấy sẽ mềm lòng thôi.


Thế là mấy ngày sau, mỗi ngày Vu Thục Phân đều ra đồng làm việc cùng Triệu Kiến Quốc. Tuy mặt rám đen, tay thô ráp, nhưng nhìn mạ tự mình cấy kia, nhớ lại hơn một năm nay mình không được gặp con và chồng mỗi ngày, trong lòng ả cảm thấy có chút thỏa mãn. Ả tin nhất định ả có thể được về nhà, sau đó, cả đời này ả đều cách xa yêu tinh hại người Nha Nha kia, không dám đụng vào đối phương. Còn nói không phải yêu tinh hại người? Nhìn ả xem, đều bị con bé đó hại thành thế nào rồi?


Hôm nay là ngày cấy mạ cuối cùng, chỉ cần cấy mạ khắp cả ruộng xong, coi như xong việc trồng trọt của màu xuân năm nay.


Triệu Kiến Quốc ở dưới nước cấy mạ, thỉnh thoảng không tự giác nhìn về hướng cô vợ vẫn hay xuất hiện kia, ngoài miệng anh ta nói lời tàn nhẫn nhưng trong lòng đã sớm mềm nhũn, Vu Thục Phân chưa từng làm việc nặng nhọc như vậy? Những ngày qua anh ta không ngờ đối phương có thể cắn răng kiên trì đến vậy, xem ra ả thật sự đã biết lỗi của bản thân rồi, ai mà chưa từng làm sai, mình thật sự có thể tha thứ cho ả không?


Không được, bác Đoạn chết thảm như vậy? Còn có Nha Nha, bị đuổi ra ngoài chịu biết bao nhiêu khổ cực?


Nhưng ả biết lỗi rồi, hơn nữa việc này không chỉ là lỗi của một mình ả, còn có Đoạn Vĩnh Quý và Chu Tiểu Mẫn, nhưng cái sai của họ không giống nhau? Bác Đoạn là mẹ ruột của bọn họ, còn Vu Thục Phân chỉ là người ngoài.


Không được, Triệu Kiến Quốc, mày phải giữ nguyên tắc của bản thân, không thể mềm lòng…


Tuy tiếp tục làm, nhưng trong đầu Triệu Kiến Quốc đang có hai loại tư tưởng không ngừng cấu xé lẫn nhau. Cấy xong mạ một mẫu đất, anh ta mới cảm thấy có gì không đúng, theo lẽ mỗi ngày vào giờ này Vu Thục Phân đã đến lâu rồi, sao tới giờ này còn chưa tới?


Vu Thục Phân là người thông minh, kiên trì làm nhiều ngày như vậy, hôm nay là ngày cấy mạ cuối cùng, sao ả có thể bỏ cuộc vào thời khắc mấu chốt như vậy chứ? Này không giống tính cách của ả? Chờ một hồi nữa, rốt cuộc anh ta cảm thấy không yên lòng. Nhìn về phía con đường đất, trên đường không có nhiều người, trong thôn có vài tên côn đồ không thích làm việc đàng hoàng, bây giờ bọn chúng đều biết ả không có chỗ dựa vào, nhất định sẽ hù dọa ả một phen.


Nghĩ tới đây, anh ta đặt mạ sang một bên, chạy về hướng mà Vu Thục Phận vẫn thường xuất hiện. Anh ta nghĩ mình chỉ cần chờ ở con đường nhỏ đầu thôn, thấy ả không có việc gì là được rồi.


Kết quả chạy chưa được bao nhiêu, đã thấy đối phương bị một tên đàn ông lạ hoắc nắm lấy không buông…
Lưu Lão Thất sốt ruột muốn cưới vợ, biết anh cả đi hỏi vợ cho mình thì vui vẻ hoa chân múa tay trong nhà. Cảm thấy giờ này chắc anh cả đã quay về rồi, nên hắn vội vàng chạy qua nhà anh cả.


Liếc mắt nhìn thằng em đang ở trước mặt kia, trong lòng anh cả nhà họ Lưu bất đắc dĩ thở dài, dù nó có xấu đến đâu thì vẫn là em trai mình? Hắn ta nói ngon nói ngọt khuyên em trai: “Em đừng nóng vội, cha mẹ của Vu Thục Phân giờ còn chưa suy nghĩ kỹ càng, nhưng anh trai và chị dâu của ả thì có vẻ đã đồng ý, còn nữa Vu Thục Phân tuy nhìn không tệ, nhưng dù sao ả vẫn là ngươi bị chồng bỏ đuổi về nhà, trừ nhà chúng ta ra, không nhà nào chịu có con dâu như ả.” Danh tiếng đã xấu, ai cần chứ? Nếu em trai mình có công ăn việc làm đàng hoàng thì mình không bao giờ chấp nhận cho Lão Thất cưới người phụ nữ này.


“Em đợi mấy ngày nữa, chờ anh trai và chị dâu ả khuyên mọi người trong nhà họ xong, việc này chắc sẽ thành.” Anh trai ả cũng sợ em gái cứ ở lỳ trong nhà chờ hắn nuôi, em trai phế vật nhà mình có tới sáu người anh nuôi, nhà họ Vu bọn họ gả được ả đi sẽ tiết kiệm được không ít.


Anh cả nhà họ Lưu nói cả đống, vậy mà Lưu Lão Thất chỉ chọn những gì mình thích nghe cho vào đầu: Việc này chắc sẽ thành, anh trai và chị dâu của ả đều đồng ý rồi hả? Nghe nói như thế, hắn vui vẻ ở lại nhà anh cả ăn nhiều hơn hai bát cơm, sau đó mang theo cải trắng, khoai tây anh cả đã chuẩn bị cho hắn ngăm nga đi về nhà.


Về nhà hắn nằm lên giường bắt đầu giấc mộng đẹp cưới vợ, nghĩ đến dáng dấp của đối phương, hắn không thể tự nén hưng phấn lại được. Nhưng vài ngày sau, hắn phát hiện việc này giống như sẽ không có kết quả, không có ai nhấc đến. Hắn sốt ruột, chạy qua nhà anh cả hai lần thì đều được bảo phải chờ đợi, hắn chạy qua nhà Vu Thục Phân, muốn nhìn bộ dáng nhỏ bé của ả để giải nỗi sầu tương tư của bản thân, kết quả nhận được tin người phụ nữ này đã đi tìm chồng trước của ả rồi?


Lưu Lão Thất tức giận, không phải đã đồng ý sao? Sao còn đi tìm tên Triệu Kiến Quốc kia? Đây không phải đội nón xanh cho hắn sao? Hắn nổi giận đùng đùng chạy tới thôn Ngũ Liễu bên cạnh, sau khi nghe ngóng mói biết, ừm, hóa ra ả không phải cho hắn mang nón xanh mà là chạy về trồng trọt mà thôi. Hắn càng cảm thấy hài lòng về Vu Thục Phân, nghĩ thầm: Thích làm việc là được, gia đình hắn còn có vài mẫu đất, chờ sau này hai người bọn họ phu xướng phụ tùy cùng nhau trồng trọt, nhưng không thể để cho ả ở lại đây được, ở lâu tình cũ bốc cháy trở lại thì sao?


Vì thế ngày hôm nay hắn đến sớm, hắn ngăn cản Vu Thục Phân đi ra ruộng, nơi có người hắn không dám quá trắng trợn. Dù sao không phải là làng mình, nếu thật sự xảy ra chuyện không ai bảo vệ được hắn.


Nghe những lời không sạch sẽ của đối phương, trong bụng Vu Thục Phân giận đến sắp phát hỏa luôn rồi. Lỡ như Triệu Kiến Quốc thấy được sẽ hiểu lầm thì sao, ả sẽ không được về nhà, nghĩ tới đây, ả lạnh mặt nói: “Tôi cho anh biết, tôi và chồng tôi còn chưa có ly hôn đâu, nhà anh cầu hôn tôi căn bản là không chấp nhận, anh đừng ở chỗ này bám lấy tôi, cẩn thận tôi đến nhà anh tìm anh cả của anh đấy.”


“Chưa ly hôn? Em gạt ai vậy? Chưa ly hôn mà hơn một năm không về nhà? Thục Phân, đi thôi, anh không chê em…” Nói, Lưu Lão Thất cười hì hì tiến lên trước muốn kéo tay của ả.


“Câm miệng, Thục Phân không phải để anh gọi, anh nhanh chóng cút khỏi đây cho tôi, nếu chồng tôi thấy được không chỉ đánh anh thôi đâu.” Vu Thục Phân vừa lùi về sau, vừa quát mắng đối phương. Hắn gọi tên mình thân thiết như vậy, nhỡ bị người trong thôn nghe thấy truyền ra ngoài, ả có nhảy vào Hoàng Hà đều không rửa sạch.


“Chồng gì chứ, chồng của em không phải là anh sao? Nếu em thích làm việc chúng ta về nhà làm, anh và em cũng làm, nào, nhanh về nhà cùng anh thôi.” Lưu Lão Thất cợt nhả tiến đến.


Vu Thục Phân nổi giận, lấy túi đồ trong tay ném vào hắn, trầm giọng nói: “Anh nói chuyện đàng hoàng một chút, gì mà về với anh? Tôi và anh không hề có bất kỳ quan hệ nào hết.”
“Nhìn kìa, còn thẹn thùng thế, đến đây đi, này có gì phải xấu hổ hay sao? Nam nữ yêu nhau có gì…”


“Anh nói láo, anh cút khỏi đây cho tôi, nhanh chóng cút khỏi đây, nếu không sau này tôi quay về sẽ không để yên cho anh trai của anh đâu.” Bình thường Vu Thục Phân mê hư vinh, nhìn thấy ánh mắt phát sáng của tên này tuy ả có hơi thích nhưng không có nghĩa là ả thích loại lưu manh thích đùa giỡn này. Thấy đối phương càng nói càng quá đáng, ả vừa vội vừa tức, ả chỉ là phụ nữ đánh không lại, mắng không dám mắng lớn tiếng, sợ người khác nhìn thấy lại bàn tán, chỉ có thể xoay người chạy về nhà.


Ả nghĩ tới nơi có nhiều người tên lưu manh này sẽ tự động bỏ đi thôi, ả không dám dẫn người đàn ông này tới chỗ Triệu Kiến Quốc, lỡ đối phương hiểu lầm thì ả biết làm sao đây.


“Thục Phân, em đi đâu đó? Chúng ta còn chưa nói xong mà, đừng làm việc này nữa cứ theo anh về nhà thôi, về nhà ở trên giường chúng ta từ từ nói…” Lưu Lão Thất thấy người vợ xinh đẹp bỏ đi, vội vươn tay nắm lấy cánh tay đối phương.


Vu Thục Phân tức giận tát lên mặt đối phương một cái: “Ngậm cái miệng thúi của anh lại, còn dám nói bậy bạ, tôi cào mặt của anh nở hoa.”


Lưu Lão Thất vừa nãy còn cợt nhã đã bị một cái tát chọc giận, một ả đàn bả bị chồng bỏ còn dám đánh Lưu Lão Thất hắn? Nếu không phải thấy ả có chút xinh đẹp, loại đàn bả này ai ham chứ?


Hắn nắm tóc của đối phương, tức giận mắng: “Con đàn bà thối, tao cho mày mặt mũi còn không biết điều, bây giờ nhanh chóng quay về cho tao, nếu không ông sẽ dạy dỗ mày ngay bây giờ.”


“Mày buông tao ra, mày là đồ lưu manh, bắt nạt một người phụ nữ mày sẽ không chết tử tế đâu.” Vu Thục Phân tức giận, Chu Tiểu Mẫn ả còn dám đánh, có thể sợ hắn? Vừa nãy ả còn có hơi lo lắng, bây giờ bất chấp tất cả, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ả nào còn mặt mũi nhìn con và Triệu Kiến Quốc chứ?


Miệng thì mắng, ả đưa tay cào mặt đối phương, Lưu Lão Thất không kịp đề phòng bị ả cào hai đường trên mặt, hắn đau đến nỗi la lên một tiếng. Sau đó hắn tức giận, một tay kéo tóc Vu Thục Phân, một tay hướng đến mặt ả muốn đánh.


Vu Thục Phân thấy đối phương giơ tay lên, biết mình không trốn được nữa, bản thân ả không tốt thì hắn cũng đừng mong được dễ chịu. Cho nên ả không chỉ không nhắm mắt lại chờ bị đánh, ngược lại trừng mắt dùng tay cào lên mặt hắn.


Lưu Lão Thất tức đến điên luôn rồi, một cái tát này hắn dùng toàn lực đánh xuống, kết quả còn chưa có đánh vào Vu Thục Phân, đã bị người kéo lại hất tay hắn ra.


“Kiến Quốc?” Thấy người đến, Vu Thục Phân vừa mừng vừa sợ, vội vàng chạy đến đứng cạnh Triệu Kiến Quốc ủy khuất nói, “Kiến Quốc, may mà anh đã đến, làm em sợ muốn chết.” Bộ dạng cào người hung hãn vừa nãy nhất thời biến mất.


“Người đàn ông này là ai? Sao hắn lại bám lấy cô?” Triệu Kiến Quốc mặt lạnh nhìn về phía Vu Thục Phân. Anh ta không phải người không nói lý, nhưng nói về lý, vợ mình bị người đàn ông khác lôi lôi kéo kéo trong lòng anh ta vẫn thấy không thoải mái, dĩ nhiên anh ta còn giận vì đối phương muốn đánh người.


“Kiến Quốc, anh nghe em nói…”


“Tên khốn mày từ đâu xuất hiện? Ông đây cãi nhau với người phụ nữ của mình thì mắc mớ gì đến mày chứ?” Lưu Lão Thất hoàn toàn không hề để tâm tới hai từ Kiến Quốc Vu Thục Phân gọi kia, trong nhất thời hắn không nghĩ đến Triệu Kiến Quốc chồng của ả kia. Thấy đối phương quấy rầy mình, hắn đúng lý hợp tình mắng chửi.


“Người đàn bà của anh?” Triệu Kiến Quốc nổi giận, quay đầu trừng mắt với Vu Thục Phân. Bên này còn chưa có ly hôn, ả đã thành người đàn bà của người đàn ông khác?


“Không phải đâu Kiến Quốc, anh đừng nghe anh ta nói bậy, anh ta nghĩ chúng ta ly hôn rồi, mấy ngày trước tới nhà em cầu hôn, em không đồng ý nên hôm sau chạy về đây, từ đó vẫn ở nhà mẹ với Hổ Tử, căn bản là em chưa từng quay về, anh ta ngậm máu phun người, anh ta nói dối.” Vào thời khắc mấu chốt Vu Thục Phân tuyệt đối nghiêm túc, chỉ mấy câu đã làm rõ chuyện này. Nếu như không nói rõ việc này, ả thật sự đừng mong được bước qua cửa nhà họ Triệu lần nữa.


Lưu Lão Thất vừa nghe không đồng ý, hắn chỉ vào Vu Thục Phân nói: “Vu Thục Phân, anh cả tôi đã nói, anh trai và chị dâu cô đều đồng ý, nói là chờ sau này sẽ cho chúng ta kết hôn.”


Nghe đối phương nói thẳng tuột, rốt cuộc Vu Thục Phân yên tâm, lời của đối phương xem như là rửa sạch oan cho mình, ả thành người bị hại rồi.


Xác thực, vốn Triệu Kiến Quốc còn nghi ngờ độ chân thật về những lời của Vu Thục Phân, khi nghe đối phương nói thế anh ta không còn tức giận nữa. Trong lòng tự nhủ, được lắm Vu Đông Đạo, tôi với em gái anh còn chưa ly hôn, anh đã muốn gả cô ấy đi? Tôi đều cho người đưa đồ đạc qua rồi, nhưng không ngờ cô ấy ở nhà mẹ đẻ còn bị bắt nạt như vậy?


Anh ta kéo vợ ra phía sau mình, chỉ vào mũi Lưu Lão Thất nói: “Nói cho anh biết, trên hộ khẩu người phụ nữ này vẫn là vợ của Triệu Kiến Quốc tôi, muốn kết hôn với cô ấy? Anh phải hỏi coi tôi có đồng ý hay không? Còn dám nói bậy bạ, cẩn thận tôi lột da của anh ra.”


Lưu Lão Thất hơi bối rối, người phụ nữ ly hôn và người phụ nữ không ly hôn là không giống nhau, nhìn lại bộ dáng cao lớn khỏe mạnh của Triệu Kiến Quốc, còn nắm đấm uy lực của đối phương vừa nãy, hắn không dám tiến lên trước, chỉ tức giận chửi: “Không ly hôn mày để con đàn bà này ở nhà mẹ đẻ hơn một năm, con mẹ nó mày có bệnh hả? Đàn ông ăn no không hiểu cảm nhận đàn ông đói, mày đùa giỡn tao đấy hả?” Thấy Triệu Kiến Quốc trừng mắt với mình, đi tới gần mình, hắn bụm mặt vội vàng bỏ chạy. Hắn có bản lãnh đánh bàn bà, đánh với đàn ông? Hắn không có dũng khí kia


Đàn ông ăn no không hiểu cảm nhận đàn ông đói? Ông đây đã đói hơn một năm rồi đấy, tháng ngày tốt ai không nghĩ tới? Ai rảnh trêu chọc đùa giỡn mày chứ? Triệu Kiến Quốc bị chọc giận xoay người đi nhanh về ruộng của mình.


Vu Thục Phân vội nhặt túi lương khô và túi đồ lên, một đường chạy chậm theo sau đối phương.


Nghe âm thanh ở bên cạnh, Triệu Kiến Quốc đè xuống lửa giận trong lòng dừng bước, xoay người đối diện với Vu Thục Phân: “Không sao chứ?” Vừa nãy anh ta nhìn thấy cảnh tượng kia, cô vợ dữ dằn của mình bị tên khốn kia kéo tóc, vậy mà vợ mình còn cào mặt tên kia ba đường, với sức lực của ả chắc không chịu thiệt thòi gì.


“Không sao.” Vu Thục Phân vò vò chỗ đầu bị túm làm ả đau kia, oan ức lắc đầu.


“Nhìn qua người đàn ông kia không phải là người đứng đắn sống nghiêm chỉnh, cô không đồng ý là được rồi, chuyện của chính mình thì tự mình quyết định, trở lại nói anh trai của cô, tôi đều đưa lương thực của cô qua rồi, chuyện của cô không cần bọn họ nhúng tay vào.” Cha mẹ vợ rất thương đứa con gái này, bằng không đã không nuông chiều ả thành tính vô pháp vô thiên như vậy, người có lòng bất chính chỉ có thể là đôi vợ chồng Vu Đông Đạo hẹp hòi kia.


“Kiến Quốc, em không cần ai cả, em chỉ cần anh, anh cho em quay về được không, em thật sự biết lỗi rồi, anh trai em vẫn luôn muốn gả em đi, cha em đã lớn tuổi, em rất sợ, Kiến Quốc, anh cho em về nhà được không.” Vu Thục Phân nhào vào lòng Triệu Kiến Quốc lớn tiếng khóc. Chuyện vừa nãy ả rất sợ, dù nói thế nào ả chỉ là phụ nữ, còn một người phụ nữ được nuông chiều nhiều năm như vậy, ả rất sợ, ả càng sợ Triệu Kiến Quốc hiểu lầm không cần ả nữa.


Cảm thấy vợ vì sợ mà run rẩy cả người, nhìn tóc ả bị túm mà loạn kia, trong lòng Triệu Kiến Quốc hoàn toàn mềm nhũn. Nhưng hắn không phải loại đàn ông biết dỗ dành người khác, chung quanh bất kỳ lúc nào đều có thể có người đi ngang qua, anh ta nhíu mày mặt không cảm xúc nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, để người ta nhìn thấy ra thể thống gì nữa? Cô về trước đi, tên kia đã biết hai chúng ta vẫn chưa ly hôn, nên không dám tới tìm cô đâu, tôi đi cấy mạ cho xong đã.” Nói xong, anh ta nâng người trong lòng dậy, xoay người rời đi.


Vu Thục Phân nhụt chí cúi đầu: Vẫn không được sao? Lau nước mắt, ả tự an ủi bản thân, vừa nãy anh ấy đã nói trên hộ khẩu mình vẫn là vợ anh ấy, chỉ cần mình không ly hôn, cả đời này anh ấy vẫn là chồng mình. Nghĩ thế, ả đi về phía nhà mình…


Buổi tối cấy mạ xong, Triệu Kiến Quốc mang theo đồ đi ở đằng trước, Vu Thục Phân như cô dâu nhỏ theo ở phía sau. Vào nhà, Triệu Kiến Quốc quay đầu lại nhìn vẻ mặt buồn bã của vợ ngoài cửa, bất đắc dĩ thở dài nói: “Vào đi.” Nói xong, không nhìn ả, xoay người vào nhà.


Vào đi? Vu Thục Phân vui mừng khôn xiết, nhìn cửa mở rộng, kích động chạy vào, hơn một năm rồi, ả cuối cùng đã được về nhà.
—— ta là đường ranh giới ——
Nha Nha và La Gia Tề đang ở trong nhà chuẩn bị rau để mai đi bán, nghe có tiếng gõ cửa, buông xuống rau cầm trên tay, Nha Nha định đi mở cửa.


“Anh đi.” La Gia Tề ngăn em gái, tự mình đi ra ngoài. Trời tối không có đèn, nhỡ người đến làm Nha Nha sợ thì sao giờ?


“Chú Kiến Quốc?” trong giọng La Gia Tề lộ ra kinh ngạc, cậu không ngạc nhiên khi thấy chú Kiến Quốc, cậu ngạc nhiên chính là Vu Thục Phân đi theo sau chú Kiến Quốc kia? Không phải là bị đuổi về nhà rồi sao? Rốt cục tha thứ cho mụ ta rồi hả?


Thấy vẻ mặt Triệu Kiến Quốc đầy lúng túng, cậu làm bộ như không có gì, cười mời người vào nhà.


Vu Thục Phân thế nào đã không quan trọng, bởi vì Triệu Kiến Quốc đối xử với bọn họ rất tốt. Năm ngoái lúc phân chia đất chú ấy nói muốn giúp hai anh em bọn họ trồng trọt, sau đó biết cậu muốn trồng rau, lại giúp lấy hai mẫu ruộng nước trong tay đổi thành mẫu ruộng cạn cho cậu, còn truyền lại cho cậu những kinh nghiệm trồng trọt của mình. Hơn nữa, đối phương vì Nha Nha người không có quan hệ thân thích mà đuổi vợ ra ngoài hơn một năm đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, dù sao cậu không thể không biết tốt xấu lại gây phiền phức cho đối phương.


Thấy Nha Nha, Vu Thục Phân thật sự nhận lỗi với bé, dù sao mặt mũi ả đã mất gần hết rồi, chỉ cần có thể cứu vãn tâm của chồng, mất mặt thêm đều không sao?


Trong lòng Nha Nha vẫn không thích người phụ nữ này, nhưng bé nghĩ giống La Gia Tề, đều đau lòng cho Triệu Kiến Quốc. Hơn một năm nay đối phương đen gầy không ít, chính mình ở nhà vừa làm cha vừa làm mẹ, mỗi khi làm việc xong về nhà cơm nóng hổi đều không có. Tính tình của Triệu Kiến Quốc còn rất bướng bỉnh, cảm thấy nhờ cha mẹ vào tuổi này giúp đỡ chăm sóc con cái đã có lỗi với hai ông bà, nhất quyết không chịu đến nhà họ ăn cơm. Vì thế cuộc sống càng cực khổ hơn, nếu không thể ly hôn vậy cứ bỏ qua đi, chỉ cần người đàn bà này không giở trò xấu nữa, bọn họ cũng như Triệu Kiến Quốc, không muốn nhìn thấy ả xui xẻo gì.


Rời khỏi nhà họ La, Vu Thục Phân cười lấy lòng chồng mình nói: “Thật ra Nha Nha rất đáng yêu, Kiến Quốc anh yên tâm, sau này trong nhà có gì tốt, em đều đưa qua cho cha mẹ, nhất định sẽ không quên mang qua cho hai đứa một phần.”


Trước kia đối tốt với mẹ chồng, vì Triệu Kiến Quốc hiếu thuận, ả biết mình làm như vậy có thể làm chồng vui vẻ. Nhưng bây giờ ả thật lòng muốn đối xử tốt với mẹ chồng, hơn một năm nay đối phương giúp mình chăm sóc con không nói, mấy ngày nay còn giúp đỡ ả như thế, vì vậy, ả phải thật lòng đối tốt với bà. Còn Nha Nha, thật ra trong lòng ả vẫn rất ghét, vẫn câu nói kia, ả biết mình làm như vậy có thể khiến Kiến Quốc vui vẻ, chỉ cần chồng vui, cả hai sống vui vẻ với nhau, trái lương tâm đối xử tốt với con bé kia có khó gì?


Thấy rốt cuộc vợ thay đổi suy nghĩ, Triệu Kiến Quốc thoả mãn gật đầu: “Sáng ngày mốt có thời gian, chúng ta mang Hổ Tử qua nhà thăm ba mẹ em, chúng ta làm lành, nên cho hai ông bà biết để họ yên tâm.”


“Vâng, em còn muốn tìm anh trai tính sổ, anh đưa phần lương thực của em qua rồi, bọn họ lén lút giấu không nói còn chê em vướng bận, em tuyệt đối không tha cho bọn họ.” Nhớ tới việc này, Vu Thục Phân lại đốt lên ngọn lửa chiến đấu.


Triệu Kiến Quốc dừng lại, sau đó bất đắc dĩ nói: “Quên đi, xác thực khi em ở nhà chi không ít, bọn họ còn vì em lo lắng sợ hãi, nên thôi đi.” Tuy rằng trong lòng anh ta bất mãn với anh vợ, nhưng hà tất để người già khó xử chứ?


“Không được, sao có thể bỏ qua được chứ? Nếu cho ba mẹ em thì cũng được thôi, rõ ràng là cả hai người tham lam, không thể bỏ qua vậy được, anh cực khổ làm việc, sao có thể để bọn tiện nghi vậy chứ? Ngày mai em… “


“Tôi bảo bỏ qua mà.” Hiếm khi thấy Triệu Kiến Quốc độc đoán ngắt lời vợ mình như vậy. Anh ta nghe nói cha mẹ vợ vì chuyện của hai người bọn họ đều ngã bệnh, nếu biết việc này có lẽ bệnh tình càng trở nặng hơn? Triệu Kiến Quốc anh có tay có chân, cần gì tranh chút lương thực này? Tuy đồ không ít, nhưng dù ai giữ cũng không thể làm giàu, vậy cần gì phải tranh chứ?


“Ừm, được rồi.” Vu Thục Phân bất đắc dĩ cúi đầu đi, trong lòng đang lớn tiếng mắng kẻ bỉ ổi kia: hai kẻ không có lương tâm, trộm lấy đồ của Kiến Quốc nhà tôi, tôi nguyền hai người mỗi ngày đều bị tiêu chảy!