Xuyên Về Làm Sủng Phi

Chương 46: Đột kích

. Mơ màng nghe được có người gọi mình, cô từ từ mở mắt liền nhìn thấy hai nam nhân vì cô mà lo lắng chau mày, nắm vai cô lay mạnh.

- Tuệ nhi, nàng tỉnh rồi?!

- Chuyện gì vậy?

. Cô ngồi dậy, cơn đau đầu ập tới làm cô choáng váng.

- Chúng ta về rồi hẳn nói, ở đây lạnh lắm!

. Hắn cùng Tam vương gia đưa cô trở về phủ, trên đường về hắn mới kể cho cô nghe, hoá ra trong tiềm thức của cô mà với đến nắm cái gì đó may mắn lại nắm được một cành cây, nhưng với sức nặng từ trên rơi xuống như vậy nên cành cây mém chút đã gãy, cũng may một hắc y nhân võ công cao cường cứu lấy cô sau đó liền bỏ đi không nói một lời, hắn cho người đuổi theo để hậu tạ nhưng Thiên ngăn lại bảo trước hết nên mang cô bình an mà trở về.

-----------

. Đoàn quân của Thất vương gia sau bao ngày đi đường vất vả thì dừng lại nghỉ ngơi ngoài bìa rừng, Tiểu Xuân một thân một mình loay hoay tìm cách dựng cái lều nhỏ của mình nhưng mãi không được.

- Ngươi ngồi nghỉ ngơi một chút đi, yếu đuối như ngươi sao có thể tự mình dựng lều được, lại còn không lên tiếng nhờ người khác, ngươi tính khi trở về thì chạy đi nói với Hàn Tuệ là bổn vương bạc đãi ngươi sao?!

- Nô tì không có.

. Tuy lời Thất vương gia nói là vậy, nhưng lại đích thân dựng lều cho nàng làm Tiểu Xuân hai má đỏ hồng một mảng. Đến chiều tối, Tiểu Xuân cứ đi qua đi lại trước lều của Hạo, linh tính mách bảo có điềm không lành.


- Tiểu Xuân, ngươi vào đây.

. Nghe hắn gọi nàng liền đi vào đầu cúi xuống hành lễ.

- Vương gia có gì căn dặn?

- Không có gì, bổn vương thấy ngươi cứ đi tới đi lui ở ngoài, lo lắng chuyện gì sao?

- Nô tì....

. Hắn bỏ cuốn sách xuống nhìn về phía Tiểu Xuân ý bảo nàng cứ nói.

- Nô tì cảm thấy bất an trong lòng, không biết ở nhà tiểu thư có xảy ra chuyện gì hay không?

- Ngươi đừng quá lo lắng, Hàn Tuệ sao có thể xảy ra điều gì được.

- Nô tì không biết, chỉ thấy trong lòng bồn chồn khó tả, như có gì đó không hay sẽ đến, lành ít dữ nhiều.

- Nếu ngươi sợ thì tối nay cứ ở lại lều của bổn vương đi.


. Tiểu Xuân đơ người, sau đó liền vui vẻ khuôn mặt đỏ ửng lên. Người gì mà dễ ngại ngùng.

- Tiểu Xuân, lại đây.

. Tiểu Xuân tiến lại chỗ của hắn, đây là lần đầu tiên nàng được lại gần hắn như vậy, tim đánh trống liên hồi. Nàng nhìn thấy hắn viết lên một mẩu giấy nhỏ hai chữ “ Tiêu Kì “ sau đó cuốn lại nhét vào một cái ống gỗ nhỏ, lấy từ thắt lưng ra một cây sáo trúc đẹp sắc sảo, trong tay áo còn lấy ra một ống gỗ nữa to hơn ống ban nãy rồi đưa nàng.

- Vùng này là Tiêu Kì, ống lớn là pháo tín hiệu, khi cần mới mở ra, lập tức sẽ có người đến cứu viện.

- Nhưng người đưa cho nô tì làm gì? Nô tì đâu biết dùng những thứ này. Người cứ giữ lấy đi, khi cần có thể giúp người.

- Bổn vương là vì lời nói lo sợ bất an của ngươi nên mới đưa cho ngươi giữ, nếu bổn vương...có việc gì, ngươi cứ dùng những vật bổn vương đưa mà nhờ người đến cứu, còn nữa, con dao này bổn vương cho ngươi, nếu gặp nguy hiểm thì dùng nó để đối phó.

. Hắn đưa nàng một cái túi đen, mở ra là con dao nhỏ, mũi dao sắc nhọn, thân màu trắng có hình con rồng vàng quấn quanh thân cán. Ở trên còn khắc một chữ nhỏ, Hạo.

- Ngươi cất vào trong người đi, không được để mất một vật nào, phải luôn mang theo. Giờ thì ra góc đó trải chăn mà ngủ.

. Tiểu Xuân liền nghe lời cất vào trong áo ngoan ngoãn đi ngủ.

. Tối, trăng sáng, lều trại của Thất vương gia đã im ắng, chỉ có vài tên lính thay phiên nhau canh giữ. Tiểu Xuân cứ trằn trọc mãi không ngủ được, đưa mắt nhìn người nằm trên giường đằng kia, Hạo cũng không ngủ ngon giấc, cảm giác được có người chăm chăm nhìn mình, mở mắt ra, hai ánh mắt giao nhau, Tiểu Xuân bị phát hiện nhìn trộm liền trở mình xoay đi. Mọi thứ đều im ắng trở lại nhưng một lát sau bên ngoài lại ồn ào. Có tiếng người thất thanh la lên.


- Cháy! Cháy! Kho lương cháy rồi! Cháyyy!

. Tiểu Xuân và hắn đồng loạt ngồi dậy chạy ra xem liền thấy một cảnh hỗn loạn, binh lính đổ xô chạy đi lấy nước dập lửa.

- Vương gia! Vương gia! Kho lương có người đốt bị cháy rồi, nơi đây không còn an toàn, chúng ta mau đi thôi.

. Có người chạy vào báo tin, hắn dặn dò Tiểu Xuân ở trong lều rồi một mình chạy ra ngoài. Một lát sau một toán người mặc đồ đen bịt mặt tràn vào lều trại của hắn mà đột kích khiến hắn không kịp trở tay, đi ra ngoài cũng không mang theo kiếm đành tay không đấu với địch, vừa đấu vừa chạy về phía lều của hắn.

- Lều của Thất vương gia lại có một nữ nhân, haha xinh đẹp lắm lại đây nào tiểu mỹ nhân.

- Áhh... ngươi tránh ra, đừng lại gần ta!!

. Tiểu Xuân bị dồn vào góc, liếc mắt nhìn thấy thanh kiếm của Hạo liền nhanh tay cầm lên chĩa về hướng tên kia.

- Ngươi không được lại đây, ta sẽ chém đó!!

- Hahha...tiểu mỹ nhân chém ta sao, lại đây nào đừng bướng.

. Tiểu Xuân liền nhắm mắt vung kiếm chém vào tên kia, nàng sợ hãi mở mắt ra, tên đó chết rồi, nhưng không phải chết dưới kiếm của nàng, mà là bị hắn đánh trúng tử huyệt mà chết ngay tại chỗ.

- Vương gia!

. Tiểu Xuân mừng rỡ chạy đến ôm hắn, Thất vương gia lấy lại kiếm sau đó mang nàng đi. Vừa bước ra đã bị một tên xông đến, hắn một tay ôm Tiểu Xuân vào lòng một tay đấu với tên kia, tình thế hỗn loạn, quân của hắn bị tàn sát gần hết. Không còn cách nào đành bỏ trốn vào rừng.


- Ôm chặt, nhắm mắt lại.

. Hắn dùng khinh công mang nàng bay đi. Chạy đến gần sáng sức lực của hắn cũng cạn kiệt, khi xác định không ai đuổi theo, hắn liền lăn ra bất tỉnh. Tiểu Xuân cắn răng chịu sức nặng của hắn mà dìu về một hang động gần đó.

----------

- Chàng trở về rồi.

- Ừm, chuyện ban nãy đã giải quyết rồi, cũng may nàng âm thầm báo cho Tiểu Hắc đến kịp lúc. Vừa nãy ta về đến phủ đã nhận được tin, phe ta giết hết quân của hắn nhưng lại để hắn sống sót chạy đi, còn mang theo một nữ nhân.

- Nữ nhân? Hắn chỉ biết có mỗi Lãnh Hàn Tuệ mà nay lại mang theo một nữ nhân khác đi cùng hắn sao, lại ra tay cứu nàng, đó chẳng phải phong cách làm việc của hắn.

- Hiện hắn đang ở trong rừng, ở đó thú dữ, lại không có thức ăn, ta xem hắn sống thế nào. Ta đã nể tình, cho hắn ba ngày sống, sau ba ngày liền cho người đến truy sát hắn. Còn nàng, đã lấy nó cho ta chưa?

- Thiếp vừa nãy đã lẻn vào thư phòng lấy rồi, đây.

. Nữ tử đó lấy trong chiếc hộp gỗ ra một thứ, nam nhân cầm lên xem liền hài lòng.

- Nàng giỏi lắm, muốn ta thưởng gì?

- Thiếp không cần gì hết, chỉ cần chàng cho thiếp được phép bên cạnh chàng, giúp chàng đạt được thứ chàng muốn đã là phần thưởng của thiếp rồi.

- Được, ta hứa với nàng, sau này ta đạt được nguyện vọng cũng sẽ không phụ nàng, cho nàng vinh hoa phú quý cả đời không hưởng hết.