“Các ngươi…. Các ngươi đừng đi. Ký cái này, ký cái này rồi đi.” Trong tay Vạn bà chính là hôn thư, cũng không biết nàng chuẩn bị từ khi nào, xem ra việc hôn nhân của Xuân Phong nàng đã sớm nghĩ xong.
Nhìn thấy mẹ già đưa qua hôn thư, Vạn cha thật lâu không nói gì, Vạn bà lại nói tiếp: “Vợ ngươi gả đến Vạn gia nhiều năm như vậy, ăn trong nhà dùng trong nhà, cũng không thể lưu lại cho Vạn gia một đứa con trai, việc hôn nhân này nếu nàng phản đối nữa, ngươi liền bỏ nàng đi! Lấy lý do làm ầm ĩ gia đình không yên để bỏ cho ta!”
“Lão nhị, ngươi không thể hồ đồ, tương lai chính Lâm tử mới là người chăm sóc cho ngươi trước lúc lâm chung, ngươi không thể đem gia nghiệp ngươi vất vả làm ra giao cho người ngoài. Ngươi nghe mẹ đi, ngươi đem Xuân Phong gả đi, đồ cưới cho tùy ý là được, còn lại thì giữ cho tốt, tương lai để cho Lâm Tử dùng, Lâm Tử là đứa nhỏ tốt sau này sẽ chăm sóc cho ngươi.” Thấy đứa con không hề hé răng, trong lòng Vạn bà liền cảm thấy có thể thông, nàng biết tiểu nhi tử tuy rằng nghe lời vợ, nhưng cũng rất hiếu thuận, hiện giờ mình một chân đã bước vào quan tài, lúc lâm chung nói những lời như vậy hắn nhất định sẽ nghe.
“Lão nhị, chỉ cần ngươi nhận lấy hôn thư này, nương chết cũng có thể nhắm mắt.”
“Nương.” Đem hôn thư đưa qua cho nương mình, vẻ mặt Vạn cha có chút không thích hợp, nhưng lại không nhìn ra không thích hợp ở đâu, bộ dạng vẫn bình tĩnh như cũ. Hắn từ từ mở miệng, cảm xúc thậm chí không hề biến động gì: “nương, ta rốt cục có phải con trai của ngươi không, Xuân Phong có phải tôn tử của ngươi không?”
“Từ khi đứa nhỏ sinh ra, ngươi cũng không nán lại nhìn hắn, ngươi nói ngươi vô duyên vô cớ đánh chửi hắn ít sao? Nhưng hắn chưa từng oán hận qua ngươi, trước đó vài ngày mỗi ngày đều đến nhìn ngươi, ngươi còn làm tay hắn bị rách da! Nương, ngươi chưa bao giờ coi Xuân Phong là tôn tử thì không có tư cách quyết định hôn sự của hắn!” vừa dứt lời, hôn thư trong tay bị chia ra làm hai rồi lại tiếp tục bị chia ra, tới khi biến thành mảnh vụn rơi đầy trên đất.
Mặc cho ai cũng không nghĩ tới, người từ trước tới nay hiếu thuận lại nói ra những lời như vậy với nương của mình, làm ra chuyện như vậy, không chỉ một nhà đại bá mà ngay cả Vạn nương cũng sợ hãi rồi, nàng không thể tin được lại gần trường phu một chút, hiện tại nàng cực kỳ sợ hãi!
Người khác không biết trượng phu mình, hoặc là hiện tại chỉ cảm thấy hắn tức giận, nhưng Vạn nương biết, trượng phu là bị tức mà ngoan tuyệt, hiện tại nàng lo lắng nhất chính là hắn chịu không nổi mà phát bệnh!
“Xuân Phong, kéo cha ngươi, chúng ta trở về, mau. » Đã rõ ràng luống cuống, bộ dạng trượng phu làm cho Vạn nương thật sự luống cuống, nàng muốn nhanh chóng rời đi, nhưng mà Vạn bà cả đời được đứa con ngoan ngoãn phục tùng làm sao chịu được con trai chửi nàng? Bộ dạng ôm ngực hô hấp không thoải mái như muốn ngất xỉu, sau khi cố gắng thuận khí xong, mới run rẩy mở miệng nói: “Ngươi là muốn ta chết, ta biết ngươi là muốn ta chết! ta cho ngươi như ý, ta cho ngươi như ý!”
“Đủ rồi! ngươi đủ rồi!” một trận trời đất quay cuồng, thời điểm hắc ám tiến đến, Vạn cha ngoại trừ tiếng khóc của con trai cái gì cũng không nghe được.
Vạn Xuân Phong quỳ gối ở bên người cha mình, tay nhỏ bẻ không ngừng vuốt toàn thân cha, nhưng cha vẫn như trước cả người run rẩy, hắn sợ hãi ngoại trừ tiếng khóc của mình cái gì cũng không nghe thấy, cũng không cho mọi người tới gần cha hắn, hầu như ai đi chạm cha hắn, hắn liền hung hăng cắn người đó.
Cuối cùng Vạn cha là được Vương Qúy về nhà lấy đồ cõng trở về, chuyện hôm nay hắn cũng nghe được đôi chút, trong lòng hắn oán giận lão thái thái bất công, nhưng hắn là người ngoài cũng không thể nói cái gì, nhưng sau khi biết lão thái thái khi thấy con của mình ngất xỉu bản thân cũng hét lớn một tiếng liền nghẹn khí, trong lòng liền lo lắng.
Một nhà Vạn lão đại cũng không phải người tốt gì, cũng không biết sau này ở trong thôn sẽ đối xử với huynh đệ của hắn như thế nào.
“Hắn nghĩ hắn ngất đi thì chuyện này sẽ bỏ qua sao? Hắn là đang giả vờ! Hiện giờ lão nương đều bị hắn làm cho tức chết, hắn như ý rồi?” trong nhà không có lão nương, Vạn lão đại đem cơn tức đều đổ lên đầu đệ đệ, mình thì dặn dò thê tử chuẩn bị tất cả mọi việc cho tang sự, mình thì canh giữ bên cạnh quan tài lão nương không rời một bước.
Nhìn người hiện giờ mới thể hiện con hiếu cháu hiền, Lí thị cũng không vạch trần, nàng biết tính toán của cha chồng, đương nhiên phải phối hợp tốt.
Bạn bè thân thích của Vạn gia không ít, người trong thôn phần lớn ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nhà ai có việc vui việc tang, hầu như đều tới cửa, hiện giờ Vạn gia lục đục còn có không ít người tới cửa.
“Haiz, lão thái thái dù sao cũng lớn tuổi, các ngươi cũng đừng quá đau lòng, nén bị thương đi.”
“Thím, lão thái thái nhà chúng ta tuy rằng lớn tuổi, nhưng mà tinh thần từ trước tới này rất tốt, nàng chính là bị nhị thúc nhà ta làm cho tức chết! ngài không biết, hôm qua….” Đem chuyện hôm qua thêm mắm dặm muối nói một lần, thôn nhân thích nhất là nghe ngóng chuyện nhà người khác, vài người tụ cùng nhau, chỉ mất hai ngày cả thôn dân đều biết.
Vạn cha là giữa trưa cách ngày mới tỉnh lại, vẫn là nhờ có Vương Qúy lên trấn trên tìm thầy thuốc, thầy thuốc châm cứu, lại dùng thuốc mới tỉnh lại, khi biết lão nương không còn hắn một câu cũng không nói, đứng lên mặc đồ tang liền dẫn theo cả nhà đến nhà đại ca.
Người ở trong nhà Vạn đại bá không hề ít, thời điểm nhìn thấy Vạn cha, tuy rằng không nghị luận nữa, nhưng phần lớn đều nói vài câu châm chọc, giống như là người khác làm chuyện gì tội ác tày trời.
“Haiz, đều nói nuôi con để dưỡng già, nếu là nuôi một đứa con bất hiếu không bằng nuôi một con bò con chó, có thể giúp gia đình cày ruộng.”
“Nói đúng.”
“Xuân Phong, đại tỷ nhị tỷ ngươi khẳng định lát nữa sẽ trở về, ngươi về nhà chờ xem.” Không muốn để con trai đứng ở trong này, Vạn nương chỉ cảm thấy con trai cách lão thái thái bất công này càng xa càng tốt.
Nghe người ta nói thời điểm người mới chết linh hồn rất hung dữ, nếu lão thái thái lại làm gì con nàng thì không tốt lắm.
“Nương, đại tỷ nhị tỷ sẽ tự mình tới, ta phải ở cùng cha.” Lại cách cha mình gần một chút, Vạn Xuân Phong thẳng tiểu thân thể của mình một chút, quỳ gối thật tốt trước linh đường, trong lòng hắn cực sợ hãi bà mình, có cha ở bên người hắn mới không sợ, hắn không đi.
Hai nữ nhi Vạn gia gả cũng không xa, Vạn nương nói chưa được một lát quả nhiên hai người đã tới rồi, chỉ là Vạn Xuân Hoa có trượng phu cùng trở về, nhưng Vạn Thu Nguyệt lại không có.
Vạn Thu Nguyệt vừa mới xuất giá không bao lâu, lẽ ra nên là lúc cảm tình tốt nhất, chính là trượng phu cũng không cùng về nhà, Vạn nương lập tức liền đỏ ánh mắt, nàng nghĩ có thể hay không nhà chồng cảm thấy nữ nhi xui xẻo? ghét bỏ nàng vừa thành thân trưởng bối nhà mẹ đẻ đã không còn.
Chỉ là ngày này nàng cũng đã sớm nghĩ tới, nếu là đợi cho mẹ chồng đi, việc hôn nhân này nói không chừng sẽ thất bại.
“Nương, tướng công đi cột xe ngựa, lập tức sẽ tới.” Liếc mắt một cái liền nhìn ra lo lắng của mẫu thân, Vạn Thu Nguyệt nhanh chóng giải thích, cũng nghe nữ nhi nói như vậy, vẻ mặt Vạn nương mới dịu đi một chút.
Trên đời này có người đồng tình kẻ yếu cũng sẽ có người bắt nạt kẻ yếu, lúc trước có người nơi chốn nhìn Vạn gia không vừa mắt, nhìn thấy nữ nhi con rể người ta trở về, mà bộ dạng con rể lại khiến cho người ta thấy muốn mù mắt, đương nhiên cũng liền buộc miệng khen.
“Haiz, chuyện khác không nói, nhưng nhà các ngươi chọn cô gia thật là tốt, thật sự là làm các cô nương trong thôn hâm mộ nữ nhi nhà các ngươi.”
“Loại thời điểm này không nói thì không ai nói ngươi là người câm đâu!”
“….” Đại khái cũng biết là không đúng thời điểm, phụ nhân kia xấu hổ cười cười liền rời đi, hai tỷ muội Vạn gia là nữ nhi đã xuất giá, cũng không cùng túc trực bên linh cữu, mà chỉ đơn gian đeo hiếu khăn đi tiếp đón những người đến phúng viếng.
Thời điểm hai tỷ muội Vạn gia biết tất cả mọi chuyện, trời đã muốn khuya khoắt, thấy nương mình khóc không ngừng, Vạn Xuân Hoa gần như cắn răng an ủi nói: “nương! Ngươi sợ cái gì? Chúng ta ngay thẳng không sợ người khác nói xằng bậy. nương, hiện tại cái gì cũng không quan trọng, việc hôn nhân của đệ đệ mới là quan trọng nhất, ngươi cùng cha ngàn vạn lần không thể hồ đồ, không thể bởi vì bà không còn mà đồng ý việc hôn nhân này! Đệ đệ phải để ở trong nhà, đây là từ khi hắn sinh ra đã quyết định, làm sao có thể dễ dàng sửa đổi!”
“Ta biết, chỉ sợ cha ngươi, ngươi cũng biết hắn từ trước tới nay hiếu thuận, cũng không chống đối bà ngươi nửa câu, nhưng hôm nay bởi vì ngổ nghịch bà ngươi, bà ngươi nàng…..” Vạn nương chưa nói hết lời Vạn Xuân Hoa liền hiểu là có ý gì, nhưng nàng vẫn cảm thấy nương mình thật sự là hồ đồ!
“Loại chuyện này người khác nói chúng ta còn muốn phản bác, ngươi như thế nào có thể tự mình nói ra? Bà không còn chính là do bà tự té bị bệnh, thầy thuốc cũng nói ngày cũng không còn nhiều, có quan hệ gì với cha? Hơn nữa, cha ta thân thể đang tốt như vậy, lại vì bà mà tức giận đến sinh bệnh, cha mới oan uổng mới ủy khuất!” Ở nhà chồng qua những ngày xuôi chèo mát mái, làm cho tính tình Vạn Xuân Hoa có thay đổi nho nhỏ, hiện tại nàng không ôn hòa như trước kia, làm việc đều cường ngạnh không ít.
“Nương, tục ngữ nói rất hay, mẫu từ tử hiếu, nếu mẫu không hiền đứa nhỏ làm sao có thể hiếu thuận, ngài….”
“Nha đầu ngươi, nói bậy cái gì vậy!” Trăm triệu không nghĩ tới nữ nhi có thể nói ra những lời như vậy, Vạn nương nhanh chóng nhìn con rể ở một bên, sau khi phát hiện con rể cũng không có biểu hiện khác thường gì, mới yên tâm một chút, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi nghĩ tới lời con rể trước đây nói, nữ nhi có thể nói ra lời như vậy, có lẽ nàng ở nhà chồng cũng tốt như mặt ngoài thể hiện.
“Quên đi, không nói. nương, ngươi đi ngủ sớm đi, ngày mai còn có nhiều chuyện phải làm, ta đi nhìn đệ đệ xem đã ngủ chưa, nếu ngủ rồi liền đưa hắn trở về.” buổi chiều, trở về nhà cũng chỉ có Vạn nương cùng hai vợ chồng nữ nhi, Vạn cha cùng Vạn Xuân Phong đều túc trực ở bên linh cữu, Vạn Xuân Phong còn nhỏ tuổi vốn dĩ không cần canh, Lâm Tử Đại Hoa đều đi ngủ, đến ngay cả Vạn đại bá cũng ngủ gà ngủ gật, nhưng Xuân Phong không chịu đi, vẫn luôn ở bên người cha mình.
Thời điểm Vạn Xuân Hoa đi qua, chỉ thấy đệ đệ như cũ quỳ trên mặt đất, thế nhưng thân mình nho nhỏ cũng ghé vào trên đùi cha, nhìn như vậy hẳn là đang ngủ.
“Cha, ta mang Xuân Phong trở về ngủ.”
« Ừ, cho hắn ngủ cạnh nương ngươi, để nương ngươi ôm hắn, có thể là hắn bị dọa rồi. »
« Vâng, ta biết. »
Vạn Xuân Phong quả thật là bị dọa, sau nửa đêm đang ngủ liền lớn tiếng khóc, nhưng ánh mắt vẫn nhắm như trước. Vạn nương đau lòng đem con ôm vào trong ngực, trong lòng lại oán mẹ chồng trước khi qua đời lại làm như vậy, tuy nói người đã chết rồi nàng còn nghĩ như vậy là không tốt, nhưng nàng vẫn không thể tha thứ cho chuyện mẹ chồng làm trước khi lâm chung được.
Mẹ chồng thật sự là không xem trượng phu mình là con, không có coi Xuân Phong của nàng là tôn tử.