Sau khi rét đậm tiến đến, Vạn cha liền không cho Vạn Xuân Phong không có việc gì liền đi lên núi, kêu hắn đợi ở trong nhà. Nhưng hắn không chịu ngồi yên, ở nhà phiền liền thích ra ngoài đi dạo, cho dù kéo mấy khối băng trở về cũng rất vui vẻ.
Vạn Xuân Phong cầm chén nước ở trong nhà, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy tiểu cô của hắn, trong tay tiểu cô không biết cầm cái gì, vừa nhìn thấy hắn liền chột dạ dấu tay ra phía sau, dưới chân cũng bước nhanh hơn hai ba bước liền đi vào nhà Lâm Tử.
Thấy bộ dạng của tiểu cô, Vạn Xuân Phong bĩu môi liền hất nước ra ngoài. Hắn biết trong tay tiểu cô cầm thịt khô, đại cô tiểu cô là người một nhà, thỉnh thoảng cũng sẽ mang đồ ăn sáng cho nhà bọn họ, nhưng ở trong ấn tượng của hắn tiểu cô chưa bao giờ cho hắn cái gì, cũng không biết là vì sao.
Vạn Xuân Phong làm tốt chuyện mình quan tâm, hái được miếng băng về nhà, liền cho băng vào nước cho vào đó một ít đường, sau đó đặt lên bếp, liền đến trước người nương mình hỏi thăm, trong nhà có phải ầm ĩ mâu thuẫn với tiểu cô.
“Nào có mâu thuẫn gì, chẳng qua là có người ngại bần yêu phú ức hiếp người yếu đuối lại sợ ác, thấy người khác có tiền nàng không chịu nổi người ta sống khá giả, trong lòng nàng bất bình. Hiện giờ, coi như còn cho nàng chút thể diện, nếu nàng còn mặt dày tới cửa, ta còn không muốn để ý tới nàng.” Theo lời Vạn nương, Vạn Xuân Phong đương nhiên hiểu, nhưng hắn chưa hề nghe nương nói qua tiểu cô làm chuyện xấu gì, theo ý của nương, trước kia tiểu cô có ức hiếp nhà hắn.
“Lúc mới vừa ra riêng, cha ngươi ngoại trừ hai gian phòng rách thì cái gì cũng không có, nàng chính là thân đường tỷ, không giúp đỡ đường đệ thì thôi còn nơi nơi nói xấu cha ngươi, làm bại hoại thanh danh của hắn! sau đó, ta và cha ngươi thành thân, trong nhà cũng dần dần tốt lên, nhưng nàng vẫn không vừa mắt chúng ta. Ngươi cũng không biết nữ nhân kia xấu xa bao nhiêu, con của nàng cũng là kẻ xấu xa thôi! Những tiểu tử xấu xa kia bị nương nó dạy chỉ biết làm chuyện xấu, lúc đại tỷ ngươi ba tuổi, có một đêm nương quên thu quần áo vào nhà, kết quả ngày hôm sau không có bộ quần áo nào khô, ta biết chính là những tiểu tử kia làm, còn có làm gãy cây ăn quả mà cha ngươi trồng, đổ nước vào trong ruộng nước, những việc này đều là những việc nhỏ ta cũng không tính toán, chính là một lần hắn còn bỏ cỏ dại vào chuồng heo nhà chúng ta! Thật sự là khiến ta tức chết! lần đó chúng ta bắt được tận tay, liền cho cha ngươi trói hắn trở về, từ lần đó hai nhà ngay cả hòa khí ngoài mặt cũng không cần giữ, gặp mặt cũng không nói câu nào.”
Nghe giọng nói của nương Vạn Xuân Phong liền biết trong lòng nương rất tức giận, chính hắn cũng rất tức giận, nhưng kinh ngạc nhiều hơn, việc này nương chưa bao giờ nói với mình. Khó trách lúc trước hắn đụng phải tiểu cô, kêu tiểu cô chưa bao giờ nàng trả lời hắn, sau đó hắn liền không kêu, hiện giờ đã biết việc này, sau này đánh chết hắn cũng không kêu nàng.
“Nàng có phải có tật xấu gì hay không!” tuy rằng đã biết chuyện quá khứ, cũng biết trong nhà còn chịu loại khi dễ này, trong lòng Vạn Xuân Phong rất là khó chịu.
“Đúng rồi, nương, cha không phải có nhiều quần áo cũ không mặc nữa sao, ta có thể tặng cho người khác được không?” Rất muốn ra cửa đi dạo, Vạn Xuân Phong liền nghĩ tới tặng đồ cho La Thông, hắn hình như một bộ áo bông cũng không có, như vậy sao qua được mùa đông.
Vạn nương kể chuyện xưa này cho con trai, cũng không nghĩ xem hắn là tiểu hài tử, hiện giờ hắn cũng đã lớn như vậy, nên học cách làm chủ gia đình.
“Ngươi đã lớn như vậy, muốn làm chuyện gì không cần hỏi ta, ngươi cảm thấy được là được.” trong tay Vạn nương làm việc, cũng không chú ý tới con trai, nghĩ chẳng qua là vài món đồ cũ mà thôi, tặng người thì cứ tặng đi.
“Vâng, ta đã biết.” Vạn Xuân Phong nghe lời mẹ mình xong rất là vui vẻ đi thu dọn đồ, Vạn nương nhìn con trai đã cao hơn mình nửa cái đầu, vừa cảm thấy an ủi cũng có chút hối hận.
Vẫn là bởi vì rất để ý, bởi vì rất yêu thương đứa nhỏ này, cái gì cũng làm hết cho hắn, chuyện gì cũng quan tâm cho hắn, làm cho hắn bây giờ cũng giống như một đứa nhỏ, hắn nếu vẫn như vậy, sau này mặc kệ là cưới vợ hay là lập gia đình đều phải sầu lo.
Lúc Vạn Xuân Phong đi đến La gia, La Thông không có ở nhà, hắn ở cửa đợi hồi lâu mới thấy La Thông về, lúc thấy Vạn Xuân Phong, La Thông hiển nhiên là bị kinh sợ, hắn không nghĩ Vạn Xuân Phong có thể đến nhà tìm hắn.
“Ta…. Ta mang vài bộ quần áo sang cho ngươi, là đồ cha ta đã mặc qua, thế nhưng cha ta rất thích sạch sẽ, quần áo cũng là giặt sạch rồi mới xếp lại. » Cũng không có lập tức đưa quần áo qua, trong lòng Vạn Xuân Phong có chút không yên, hắn không biết có thể bị ghét bỏ hay không, hắn cũng không biết trước kia người này là người như thế nào, sinh ra ở nhà như thế nào, có thể cảm thấy mình làm như vậy rất đường đột hay không.
La Thông tuy rằng bị động tiếp thu tin tức của thế giới này, người trong thôn phần lớn hắn cũng có chút ấn tượng, nhưng cũng chỉ như vậy. Liền lấy người trước mắt này nói, hắn cũng chỉ biết tên của người này, biết tính cách hắn cũng tốt, những cái khác thì hoàn toàn không biết.
« Cảm ơn. » Chủ động giơ tay tiếp nhận đồ vật trong tay Vạn Xuân Phong, La Thông còn chưa mở miệng mời người vào nhà, Vạn Xuân Phọng tự mình tặng đồ vật sang liền trực tiếp rời đi.
La Thông cầm đồ vật đứng ở cửa, lại nhìn bóng dáng Vạn Xuân Phong lại nhìn đồ vật trong tay, bên miệng lộ ra một nụ cười, hắn thật sự không ngờ sống hai mươi mấy năm, hắn mới gặp được người đầu tiên quan tâm mình, mà người này lại là người mới chỉ quen biết vài ngày.
“Ở trong khe suối này thế nhưng lại nuôi ra một thiếu gia được nuông chiều.” Vạn Xuân Phong mặc một thân quần áo mới, bên trên thêu hoa văn màu lam, ngày thường thân thể hắn trắng nõn, làn da khá tốt, thời điểm nói chuyện giống như một tiểu thiếu gia khả ái không rành thế sự.
Trên đường trở về, Vạn Xuân Phong còn đang suy nghĩ lần sau có nên hỏi La Thông con người trước kia của hắn không, nhưng hắn còn chưa nghĩ xong liền nghe thấy tiếng tranh chấp, hắn còn chưa nghe rõ ràng, liền nghe thấy có người lớn tiếng kêu tên mình, còn nói cha mình đã xảy ra chuyện, hắn sợ tới mức nhanh chóng nhảy xuống bờ ruộng, chạy xuống ruộng nước nhà mình.
“Cha!” đất vườn Vạn gia đa phần đều cho tá điền thuê, chỉ chừa vài mẫu ruộng nước ở gần nhà để làm, hiện giờ Vạn cha ngã vào trong ruộng nước nhà mình, mà người nhà tiểu cô lại đang đứng bên cạnh!
“Chuyện này không liên quan đến chúng ta, là hắn tự mình ngã vào trong ruộng nước!”
“Các ngươi! Cha, cha!” nhanh chóng chạy tới bên người cha mình, nhưng ruộng nước dưới chân vừa mới cấy mạ non, hàng năm đều thả nước, bùn lây bên trong rất dính chân, Vạn Xuân Phong vừa không cẩn thận liền bị trượt ngã, cả người lập tức liền lạnh lẽo, cả người hắn đều ướt.
“Xứng đáng! Làm địa chủ thì giỏi lắm sao, còn không phải không có đứa con nào dưỡng lão chăm sóc lúc lâm chung! Không có huynh đệ giúp đỡ.”
“Đúng vậy, đại ca, chúng ta đi thôi, chẳng qua ruộng nước nhà bọn họ bị sụp cũng không liên quan gì đến chúng ta, bờ ruộng nhà hắn sụp đè vào ruộng nước nhà chúng ta, ruộng nhà chúng ta vừa mới cấy mạ, lập tức phải bón phân nuôi đất, các ngươi đừng giả chết nhanh chuẩn bị bờ ruộng của mình cho tốt.”
“Cha!” chân tay Vạn Xuân Phong phát run, hắn sợ hãi, hắn cực kỳ sợ hãi, hắn biết cha là đang phát bệnh, cha đã rất lâu rất lâu rồi không phát bệnh, từ sau khi bà qua đời thân thể cha cũng vẫn bình thường!
Tuyệt đối không phải như bọn họ nói! cha nhất định là bị bọn họ làm hại!
Nhìn thấy hai cha con chật vật trong đồng ruộng, hai huynh đệ Lý gia trên bờ ruộng cười ngửa trước ngửa sau, cũng không chú ý có người đang tới gần bọn họ.
“A! La Thông ngươi bị bệnh sao!” sau khi bịch một tiếng, một tiếng thét phẫn nộ truyền tới, nghe thấy hai chữ La Thông còn chưa có quay đầu lại, Vạn Xuân Phong liền phát hiện bên cạnh mình liền thêm một người.
“Nhanh nâng hắn lên, ngươi giúp một tay.” Trong lòng Vạn Xuân Phong đều là phẫn nộ cùng hoảng sợ, hiện tại hắn căn bản không biết làm gì bây giờ, chỉ có thể dựa vào người khác nói như thế nào hắn liền làm theo như vậy.
Sau khi hai người đem người nâng lên mặt đất, La Thông nhanh chóng ôm ngang người làm cho đầu người hướng xuống không ngừng vỗ lưng, qua một lúc sau miệng Vạn cha không ngừng phun ra nước bùn, chờ hắn không phun ra được gì nữa, La Thông mới nói với Vạn Xuân Phong: “Ngươi nhanh về nhà kêu nương ngươi nấu nước, ta cõng cha ngươi về.”
“Được, được.” Vạn Xuân Phong nhanh chóng chạy về nhà, nhưng sau đó La Thông lại không thuận lợi rời đi, hai huynh đệ Lý gia không thể thoải mái thả hắn đi.
“Ta nói với các ngươi! Các ngươi là mưu sát, nếu không để ta rời đi hắn mà chết các ngươi phải đền mạng ! nhanh cút ngay cho ta ! » La Thông nhìn thấy hai người vội vàng chạy đi, miệng còn nói Vạn gia đã xảy ra chuyện mới tiến lên hỏi thăm, vừa hỏi mới biết cha Vạn Xuân Phong đã xảy ra chuyện.
Hắn nhanh chóng đuổi tới đây, không nghĩ tới lại nhìn thấy hình ảnh như vậy, người một nhà ở bờ ruộng này cũng quá xấu xa ! đây đang là mùa đông lạnh giá ! trời lạnh như thế ! sao lại có thể độc ác như vậy ? nếu bọn họ thích mùa đông tắm nước lạnh, vậy liền thỏa mãn bọn họ đi.
Trực tiếp giơ chân đạp người vào trong ruộng, La Thông mới nhanh chóng đi hỗ trợ.
« Mưu sát ? ha ha ha ! ngươi hù dọa ai ? ai có thể chứng mình ? ai có thể chứng mình ? » Lý lão đại cũng không sợ La Thông, cũng trộm nhìn La Thông, mặc dù hắn cảm thấy La Thông khác thường, nhưng rốt cuộc cũng không để người vào trong mắt.
Từ trước tới nay La Thông đều biết vùng khỉ ho cò gáy sẽ có điêu dân, những người này có thể cảm thấy bọn họ cãi nhau quan gia căn bản mặc kệ, đương nhiên cũng không sợ hãi, hơn nữa người này rõ ràng ngày thường hoành hành ngang ngược, người như vậy muốn trị hắn phải ác hơn hắn mới được !
« Ngươi mẹ nó tránh ra cho lão tử ! » Trực tiếp đá vào chỗ yếu ớt của người ta, thấy người ăn đau ngã xuống La Thông lại đá vào đầu gối hắn hai cái, Lý lão đại bị đau trực tiếp không đứng thẳng được hai chân, cuộn mình kêu cha gọi mẹ.
Bị cả người âm ngoan của La Thông hù dọa, người Lý gia nhanh chóng vây quanh con trai, La Thông cũng mới nhanh chóng đưa người đi.