Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình

Chương 53: 53: Chương 52

Vì mang vòng đá Tàng Sinh trên cổ tay, Tây Môn Phong Vĩnh không lo lắng việc bị nhận ra, hiện nguyên hình là một mỹ nam có ngoại hình yêu mị.
Sau khi mấy lớp kết giới hôm qua đã bị người từ bên trong gỡ bỏ, chim béo Tây Môn Hinh Anh vác cái thân tròn vo lạch bạch chạy vào.


Tối qua thế mà trời mưa, kết giới của Lâm Thư lại chỉ phòng tấn công chứ không phòng tự nhiên như mưa nắng.
Tây Môn Hinh Anh phải lấy ra một pháp bảo, biến ra một căn nhà siêu nhỏ để tránh mưa chắn gió.
Cho nên, hắn thấy tủi thân kinh khủng, cần lắm một vòng tay an ủi.


Phạm Gia Huân chỉ vào con chim béo nục nịch kia, quay qua người bên cạnh, biết rồi còn cố tình hỏi: "Ngươi là Tây Môn Phong Vĩnh thì con chim béo này là ai?"
Tây Môn Phong Vĩnh: "Một con chim béo bình thường!"
Tây Môn Hinh Anh chân trái vấp chân phải té nhào mấy vòng trên mặt đất.


Cảm xúc dâng lên như muốn mổ thủng mỏ đại ca mình đến nơi.
Làm gì có cái thể loại đại ca nào lại đi giới thiệu đệ đệ mình kiểu đó!
Phạm Gia Huân nhận được câu trả lời vượt qua tưởng tượng: "…"
… … … …
Chẳng mấy chốc cuộc so tài giữa các đệ tử đã diễn ra.


Phạm Gia Huân dùng khuôn mặt cao ngạo đánh cho Túy Lưu Tinh một trận nên thân, lửa giận lửa hận lửa hi vọng lửa quyết tâm gì đó đều bị hắn dùng bạo lực dập tắt toàn bộ.


Trận trước vừa đưa ánh mắt khinh thường nhìn Túy Lưu Tinh, trận sau Phạm Gia Huân đã bị nam chính Âu Đình Quan dùng ánh sáng nhân vật chính sút ra khỏi đài.


Vì có Liêm Chính đạo dẫn đường, cách thức ra đòn của Âu Đình Quan cũng vốn đúng tinh thần giao lưu tài nghệ nên Phạm Gia Huân có bị đá đuýt ra khỏi vị trí đại sư huynh thì cũng không khó coi như Túy Lưu Tinh.


Ấy thế mà cái người mang dáng vẻ như thiên tai gió lớn vừa quét qua như Túy Lưu Tinh lại ném ánh mắt khinh thường về phía hắn! Ánh mắt như muốn nói Hống hách cho lắm vào, bây giờ ta xem ngươi còn hống hách được nữa không! Nhìn cái danh đại sư huynh mà ngươi luôn tự hào kìa, chẳng phải đã bị người ta ẵm trọn rồi sao!"


Phạm Gia Huân lườm hắn một cái như truyền thông điệp nói Ít ra ta cũng chỉ thua một người!
Sau đó bốn mắt nhìn nhau, hai bên lóe ra tia tử điện xoẹt xoẹt bắn về phía nhau.
Nếu có thể, Phạm Gia Huân muốn phóng ánh mắt hình cái phóng lợn về phía Túy Lưu Tinh thay vì hình dạng tia sét kinh điển.


Đôi khi Phạm Gia Huân không hiểu cái trạng thái giữa Lâm Thư và Túy Lưu Tinh rốt cục là có mối liên hệ gì, mà chỉ một cái liếc mắt cũng có thể hiểu đối phương muốn truyền tải thông điệp có nội dung như thế nào.


Rõ ràng là hai kẻ đối chọi nhau nhưng cái trình nhìn mặt đoán ý có thể hơn đứt các cặp tình nhân nổi tiếng là yêu sâu đậm.
Cái vấn đề này không quan trọng, quan trọng là các trưởng lão xuất hiện ý đồ giành nam chính về team mình.
Chưa gì đã bắt đầu cãi nhau.


Phong thái cao quý xuất thần coi như không còn cái gì, nguyên đám người lao vào đánh nhau.
Ban đầu thì chỉ luận võ nhưng một hồi thì dùng cả tu vi, tiếp theo thì dùng đủ thứ pháp khí đập lên đầu nhau.
Náo nhiệt cực kỳ!


Với tu vi thâm hậu, đạo hạnh hơn người; một vị trưởng lão giống như đã thấy được viễn cảnh Âu Đình Quan dâng trà gọi mình tiếng Sư tôn.


Chỉ tiếc viễn cảnh vẫn chỉ là viễn cảnh, trưởng lão còn chưa kịp ăn mừng thì một vị thái thượng trưởng lão vừa lúc xuất quan bay với tốc độ ánh sáng đến đây.
Dùng một tư thế bệ vệ hơn người đứng trên không trung chỉ điểm Âu Đình Quan sẽ là đệ tử của ngài.


Các vị trưởng lão: "…" Không phải sư thúc bảo muốn bế quan một trăm năm sao? Vì cái gì tính đến bây giờ mới có mười ba năm đã xuất quan? Khoan, nếu sư thúc muốn Âu Đình Quan trở thành đệ tử chân truyền thì không phải tên nhóc đó sẽ trở thành sư đệ của bọn họ và là sư thúc của tông chủ và nguyên đám phong chủ, trở thành sư tổ của nguyên đám cùng lứa hay sao!


Còn nữa, nếu sư thúc muốn nhận đệ tử thì sao không tới sớm một chút chứ, đợi bọn họ vứt hết hình tượng đánh nhau cho đã đời mới lộ mặt.
Dám khẳng định vị sư thúc này cố tình lắm.


Năm xưa sư tổ nhận sư thúc làm đồ đệ thì trước khi đạt đến hóa thần, sư thúc đi đến đâu thì gà bay chó sủa tới đó.


Sau hóa thần thì nhặt được một pháp khí che giấu tu vi, từ đó trượt dài trên con đường cao nhân bất lộ tướng, cưa sừng làm nghé trở thành nam chính trong các câu chuyện khinh người và cái kết.


Nghĩ lại chuyện năm xưa, các trưởng lão đều tự hỏi bản thân mình một câu rằng bọn họ có nên văng ra mấy câu chửi ra khỏi miệng không?
Cũng là các vị trưởng lão: "Sư đệ, mau lại bái kiến sư tôn của đệ"
Y như nguyên tác, Âu Đình Quan muốn cùng với Nhạc Khương cùng tiến cùng lùi.


Thái thượng trưởng lão cũng chấp nhận thu hai đồ đệ.
Đang nhìn cảnh tượng bái sư thì Túy Lưu Tinh bên cạnh lên tiếng: "Người ta mới có bốn năm đã có thể trở thành đồ đệ chân truyền của thái thượng trưởng lão.
Chẳng như sư huynh, bao lâu rồi vẫn cứ là đệ tử nội môn!"


Phạm Gia Huân quay qua cười cười: "Túy sư đệ còn là đệ tử nội môn thì ta vội cái gì!"
Ý là Túy Lưu Tinh gia nhập trước, đến bây giờ vẫn là đệ tử nội môn đấy thôi, lại còn bị đại sư huynh là hắn đè một đầu biết bao lâu nay.


Túy Lưu Tinh thì có tư cách gì mà phán xét người có thực lực cao hơn hắn chứ!
Túy Lưu Tinh hừ lạnh quay mặt sang chỗ khác.
Tây Môn Phong Vĩnh dưới hình dạng con mèo quay qua dùng đệm thịt vỗ lên đầu con chim béo màu vàng, ý là lo mà đi gây ức chế cho cái tên không biết sống chết kia.


Sau khi nhận phần thưởng cho các đệ tử xuất sắc nhất, thứ hạng của đệ tử nội môn cũng có chút thay đổi.


Đứng đầu vẫn là Phạm Gia Huân, đứng thứ hai không còn là Túy Lưu Tinh nữa mà là một người khác, bản thân Túy Lưu Tinh xuống hàng thứ ba, bảy vị trí còn lại thì chỉ có thêm một gương mặt mới.
Đến khi về tiểu viện thì đã xế chiều, Phạm Gia Huân thả lỏng cơ mặt mà nằm vật ra trên giường.


Bao nhiêu ngày phải mang khuôn mặt cười như hoa như ngọc, làm bộ dáng công tử nho nhã, thanh niên quý khí thiên tiên như gần như xa đối diện với hàng loạt người khác.


Đã vậy còn phải mang theo cái vương miện Tây Môn Hinh Anh trên đầu và hoàng thượng mèo Tây Môn Phong Vĩnh trên vai nhưng tư thế vẫn phải nhẹ nhàng thanh thoát, khí chất hiên ngang xuất thần.
Phạm Gia Huân mệt đến không còn bút mực nào có thể miêu tả được.


Thấy Lâm Thư đã ngủ, Tây Môn Phong Vĩnh biến về hình người quay qua nhìn chim béo Tây Môn Hinh Anh: "Sao đệ vẫn còn ở đây?"


Vì chênh lệch hình thể mà vị trí Tây Môn Phong Vĩnh đứng lại quay lưng về phía ánh sáng; Tây Môn Hinh Anh bị bao phủ bởi cái bóng của đại ca cảm giác như bản thân đang phải đối diện với ác quỷ, một luồng sợ hãi kỳ dị từ chân xông lên đầu, từ đầu lại tỏa ra toàn thân; lông vũ cả người Tây Môn Hinh Anh không tự chủ dựng lên khiến hình dáng chim béo vốn đã tròn lại càng to ra.


Vụt một cái, Tây Môn Hinh Anh bay ra ngoài tiểu viện đi tìm Túy Lưu Tinh.
Đang ở hình dạng một con chim, ban đầu Tây Môn Hinh Anh còn định toẹt một phát lên đầu tên mất nết dám đâm chọt ca phu.


Nhưng rồi hắn nghĩ lại bản thân vốn là một tu giả đại thừa kỳ đức cao vọng trọng, tuyệt không thể làm ra cái hành động khiếm nhã đó được.
Bí tịch huyễn hóa không chỉ giúp tu giả cùng luyện có thể giao tiếp với nhau mà còn có thể giao tiếp với loài động vật mà bản thân huyễn hóa thành.


Cho nên Tây Môn Hinh Anh liền bay về cánh rừng gần đó, dùng ngôn ngữ loài chim nhờ những con chim đã có linh trí giúp mình phóng uế lên đầu của kẻ nào đó.
Ngay cả Tây Môn Hinh Anh cũng không thể ngờ tới được mình lại có một nước đi mang cái tầm chất lừ như vậy..