Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình

Chương 216: 216: Chương 215

Phạm Gia Huân cùng Hứa Mạc Phàm gặp phụ huynh hai nhà, phản ứng đầu tiên của hai người là ngơ ngác trước đoạn đối thoại dở của bọn họ.
"Cha, sao người ở đây?"


Giáo chủ bĩu môi: "Vừa có lại được trí nhớ, con không về nhà mà ở lại đây! Ta không đến đây thì chờ đến khi nào con mới đưa người về nhà ra mắt?"


"Về nhà" không phải về Ma giáo, hẳn là cha chưa nói với các vị nhà họ Khúc thân phận thật, cha đang giả danh làm phú ông nào đó thất lạc con cả năm trời sao?
Hứa Mạc Phàm vốn tưởng vậy cho đến khi nghe phu nhân nói: "Giáo chủ, cũng đừng trách Mạc Phàm, tuổi trẻ mà!"


Hứa Mạc Phàm: "..." Hình như người nhà họ Khúc chấp nhận chuyện y là thiếu chủ Ma giáo có vẻ hơi nhanh, họ cũng không sợ Ma giáo thì phải.
Hệ thống Mười Năm Thất Bát với trái tim khô héo ở bên cạnh khịt mũi khinh thường.


Đó là bởi kịch bản đã sai lệch chứ sao, chẳng có lý nào người bình thường lại không sợ thế lực lẫn tai tiếng của Ma giáo.
Khúc lão gia của ngày xưa thì cũng ngại Ma giáo thật, chứ Khúc lão gia sau khi lệch kịch bản lại chẳng ngán một ai.


Có điều sau khi bị thương nặng trong trận chiến mang tính chất "bên sứt càng bên gãy gọng" với một lão nào đó thích sống ẩn và nói đạo lý bên chính phái thì Khúc lão gia đã quy ẩn giang hồ, trở về với nhà họ Khúc kế thừa sự nghiệp.
Còn phu nhân, bà ấy vốn là cựu thánh nữ của ma giáo.


Sau khi đấm vêu mõm của minh chủ võ lâm vì lão ấy dám buông những lời thô bỉ thì bà ấy bị cả giang hồ truy nã.


Người bình thường bị truy nã thì trốn đông trốn tây, phu nhân thì chạy đến đập nát nhà người ta; nguyên tắc chỉ có một: Ai muốn đánh bà ấy hay muốn bà ấy nhận tội thì bà ấy sẽ tìm đến nhà người đó trước.


Về sau, phu nhân và lão gia nên duyên nên bà ấy mới ở lại nơi này, tuy vậy bọn họ vẫn là một trong các cao thủ ẩn danh của ma giáo, chỉ cần giáo chủ hô một tiếng là bọn họ lập tức có mặt.
Có thể nói hơn hai mươi năm về trước, Khúc lão gia và phu nhân khét tiếng cả giang hồ, không ai không biết.


Tai tiếng của hai người họ còn át cả cố giáo chủ và giáo chủ đương nhiệm nữa.
Dù có ba người con trai nhưng chỉ có Khúc Trường Niên là có tố chất luyện võ nên được phu nhân và lão gia truyền thụ võ công.


Còn Khúc Trường Khanh và Khúc Trường Lâm thì không có tố chất nên cũng chỉ học được mấy đường cơ bản để tự vệ chứ không học được thêm.


Thánh nữ, thánh tử của ma giáo là những người được chọn, bọn họ không có quan hệ máu mủ gì với giáo chủ nhưng họ có tố chất luyện võ và có cái đầu nhảy số rất nhanh, cho nên họ được nuôi dưỡng không khác gì thiếu chủ ma giáo.


Có thể nói bọn họ là những người dự bị cho vị trí thừa kế, nếu thiếu chủ không còn thì một trong số họ sẽ được truyền thụ võ công độc môn từ giáo chủ và trở thành thiếu chủ tiếp theo.
Để đảm bảo quyền lực cho bọn họ, bọn họ có quyền lực chỉ sau thiếu chủ một chút xíu.


Cùng thời với phu nhân còn hai thánh tử nữa, hiện tại hai người đó là hữu hộ pháp và tả hộ pháp của ma giáo.
Tính cách và lối hành xử giữa các đời thánh nữ, thánh tử cũng không có quá nhiều khác biệt, ngoại trừ một số sự tồn tại đặc biệt như tả hộ pháp.


Tính ra cái nhà này cũng ít có chống lưng lắm, Khúc lão gia và phu nhân là cao thủ Ma giáo, bây giờ đứa con út của lão với thiếu chủ Ma giáo cưới nhau.
Đứa con thứ hai thì đang tình ý mặn nồng với Vương gia, cái tên Dương Lăng ấy cũng đã nói chuyện với Hoàng thất rồi.


Chẹp, cả thành này nhà họ Khúc là nhất rồi còn đâu.
Nhìn đến ba người ở trên xà nhà, Mười Năm Thất Bát không hiểu họ lên đó làm gì trong khi họ có thể ngồi ở vị trí cạnh giáo chủ.


Cứ cho là thân phận của mỗi người đều khác nhau nhưng họ cũng là người của Ma giáo mà, leo tọt lên trên đó làm gì? Đã thế trong ba người thì Thoa Thục Quyên là thánh nữ nữa mới hay, cái bộ dạng hất mặt lên trời, tầm mắt song song với trần nhà của thánh nữ thánh tử nàng ta quăng đi đâu rồi?


Ể khoan, đáng lẽ giờ này cái tên sư đệ kia phải đang ở nhà họ Thoa thám thính tình hình đi chứ, ở đây làm gì? Cập nhật lại thông tin mới thấy hoá ra là Thoa Thục Quyên đã sai hai đệ tử Ma giáo khác đi canh chừng rồi.


Nhìn sang gương mặt với ánh mắt trợn ngược, biểu cảm như vừa nhận ra những gì bản thân từng biết vốn là sai lầm của Phạm Gia Huân và Hứa Mạc Phàm khi nghe các vị trưởng bối ôn lại chuyện xưa, Mười Năm Thất Bát lập tức chỉnh camera quay lại giây phút đáng nhớ này.


Bình thường toàn là ký chủ chơi trò sói đội lốt cừu, cao thủ giả ngu giả dại; nhân vật xung quanh ký chủ toàn cao nhân thế này có hơi lạ thật.
Vụt một cái, mấy cao thủ khác của ma giáo cũng đến đây, tuy nhiên họ không tranh cái xà nhà của ba người Dương Lăng mà trực tiếp ngồi xuống trò chuyện với nhau.


Hệ thống Mười Năm Thất Bát không ngờ là tất cả những thánh nữ thánh tử đương nhiệm đều đến đây.
Thoa Thục Quyên vừa nghe thấy tiếng gió đã lập tức phi ra ngoài, Dương Lăng và sư đệ cũng chẳng hiểu sao nhưng cũng chạy theo.
Kết quả nhìn thấy hỗn chiến của đám người.


Bình thường các thánh tử và thánh nữ mà gặp nhau sau một đoạn thời gian thì sẽ giao lưu võ nghệ thế này, ngoài mục đích xem có ai tiến bộ hơn thì không còn lý do nào khác.


Ở đầu kia, Thụy Hương được lệnh của phu nhân bưng trà bánh cho nhóm người Dương Lăng, bản thân nàng lại đứng đó quan sát những gì đang diễn ra trước mắt.
Khác với ba vị thiếu gia không hề hay biết về một thời lừng lẫy của phu nhân và lão gia, nàng được biết khá nhiều.


Bởi nàng cũng được phu nhân truyền thụ cho một ít võ công để khi nhỡ gặp tình huống bị dồn vào thế khó thì nàng có thể dùng nắm đấm của mình giải tán đám đông, giúp tam thiếu gia được bình an vô sự.


Trong thành này rất ít người biết võ công, người giang hồ lại càng ít, cho nên Thụy Hương hoàn toàn có khả năng thắng những kẻ muốn đánh tam thiếu gia.


Đối với trận đấu giữa bốn người trong sân, Thụy Hương đứng đó quan sát và chờ họ kết thúc để làm quen là chính, ít nhất nàng phải biết được tên và nhớ nét mặt của họ để sau này biết đường xưng hô cho phải phép..