Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình

Chương 172: 172: Thế Giới Thứ Tám Tận Thế

Mười Năm Thất Bát không bao giờ ngán Võ Lương Lâm và cái con moè Mướp kia cả.
Nó cứ như là hiện thân của nghiệp chướng vậy, không ngừng xuất hiện, không ngừng khiến người ta lo âu.


Lâu lâu nó sẽ làm vài cái biểu tượng cảm xúc hay trưng ra mấy tấm hình ác quỷ gào thét cho mèo Mướp lẫn Võ Lương Lâm trợn ngược con mắt, hoặc là tự giảm độ sáng màn hình cùng màu nền, chỉ trưng ra cái gì đó trắng trắng thướt tha bay bay.


Không chỉ khiến cho một con người theo thuyết vô thần như Võ Lương Lâm phải liên tục âm thầm mời thầy về làm lễ trừ tà, Mười Năm Thất Bát còn khiến cho y siêng năng đi đình chùa lấy bùa cầu bình an.


Nếu không chơi trò cũ, thi thoảng nó sẽ cố gắng ẩn mình khỏi tầm mắt của con mèo Mướp mỗi lần sau khi Võ Lương Lâm mời thầy về làm lễ.
Điều này khiến Mướp trở nên thân thiết với y hơn nhiều, kiểu "Nhà mi có tố chất được hầu hạ trẫm!", cũng ít khi phá rối hai người hơn.


Cho đến khi Mướp bắt đầu có cái nhận định "Mi nhất định sẽ là một con sen tốt" thì Mười Năm Thất Bát lại lặng lẽ xuất hiện trong tầm mắt nó khiến nó quay ngoắt như cách người ta trở bánh tráng, tỏ ý: "Ông thầy mi gọi làm lễ không được sịn"


Mặc cho Võ Lương Lâm thấy muôn hình vạn trạng mà bản thân cố ý trưng ra thông qua ánh mắt mèo mà cuộn trào từng đợt lo lắng, hệ thống Mười Năm Thất Bát bày tỏ bản thân nó càng chơi trò này càng nghiện.


Nó theo đúng đúng nghĩa với ý định ban đầu, quyết không vì sự hoảng hốt nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh của Võ Lương Lâm khi ở bên Phạm Gia Huân mà bỏ qua cho y.


Lúc Mười Năm Thất Bát đang tổng hợp lại mấy biểu cảm trợn ngược mắt thần sầu của Mướp để làm một bộ meme thì lại thấy cái cảnh Phạm Gia Huân cùng Võ Lương Lâm ôm nhau ngủ ngon lành.
Tức, Mười Năm Thất Bát liền kéo linh hồn Phạm Gia Huân tới thế giới nhiệm vụ tiếp theo.


Không thể khiến hai người dừng yêu đương, chẳng lẽ nó lại không thể khiến hai người tạm tách ra chắc! Hừ!
Sau khi xoá hết trí nhớ và nhét linh hồn của Phạm Gia Huân vào thân xác của một kẻ qua đường.


Nhìn lại dáng vẻ lùn tịt mét rưỡi, quả mặt không thể bình thường hơn, cùng thần thái không thể dễ quên hơn này; hiện thân của nghiệp chướng - hệ thống Mười Năm Thất Bát rất vừa lòng với những gì mình làm ra.
Này thì vừa gặp đã thương, tiếng sét ái tềnh.


Đó là do nó chọn cho Phạm Gia Huân cái thân thể đẹp thôi, bây giờ nó cố ý chọn cái thân thể tầm thường này, ha ha, để xem Hoạ Kính Đình có dễ mà nhận ra Phạm Gia Huân không!
Khi Phạm Gia Huân tỉnh lại, sém nữa muốn ngất với tạo hình của bản thân.


Thừa nhận chính mình cũng không phải đẹp trai gì, cái tạo hình khuôn mặt này cũng OK rồi nhưng mà hắn không có lùn đến như vậy, được chứ!
"Mười Năm Thất Bát! Tao không có lùn như vậy!"
Mười Năm Thất Bát: "Chịu thì chịu, không chịu thì chịu!"
Phạm Gia Huân: "..."


Trước thái độ trơ trơ của hệ thống Mười Năm Thất Bát, Phạm Gia Huân quả thực không còn câu từ gì để bật lại.
Hắn chỉ có thể nhận mệnh tiếp nhận cái thân thể với chiều cao khiêm tốn này.


Hệ thống Mười Năm Thất Bát: "Buồn gì! Cậu vẫn có thể ngồi yên một chỗ rồi cả ngợi vẻ đẹp tâm hồn mình cơ mà!"
"…" Phạm Gia Huân: "Không có cái mã đẹp, không có chống lưng khủng thì ai rảnh tìm hiểu tâm hồn?"
Đây là thế giới của tận thế.


Thời điểm con người phải chống lại zombie tràn lan trên mọi nẻo đường cùng đủ kiểu thời tiết éo le đến không thể éo le hơn.
Tất nhiên, cái khó khăn trắc trở này lại chỉ là phông nền cho nam nữ chính thuận thế mà dùng năng lực bản thân để bước lê n đỉnh cao đời người.


Nữ chính Bạch Nhược Liên, người cũng giống như tên.
Thuần khiết, ngây thơ, yếu lòng với những mảnh đời bất hạnh; nàng như một bông hoa sen trắng.
Đọc đến đây, hẳn ai cũng có thể đoán ra tên nam chính.
Không sai, anh ta chính là con rồng kiêu ngạo của bầu trời - Long Ngạo Thiên.


Nàng - Bạch Nhược Liên, xuất thân bình thường.
Vì vậy nàng có lòng nhân ái với những cảnh khổ cực và tấm lòng cảm thông vô tận.
Có phần thực dụng, có khát khao tình cảm nhưng cũng đầy oán giận với thời thế.


Nhất là cái thời tận thế cướp đi cuộc sống yên bình trầm lặng qua ngày của nàng.


Có lẽ đã quá quen với cuộc sống bình dị, cho dù có hẳn một cái không gian có diện tích không khác gì cái nông trường, Bạch Nhược Liên vẫn cứ hoà mình trong đám đông, không cao ngạo, không vì lên mặt với nữ phụ mà tiết lộ bản thân cũng có không gian.


Bởi vì nàng biết điều, biết bản thân là ai và đang ở đâu, đây là thời đại như thế nào.


Biết sao được, cùng một diện tích nhưng không gian của nữ phụ là không gian linh sơn linh tuyền dành cho các bậc tu giả đạp mây ngự gió độ kiếp thành tiên, vốn không cùng đẳng cấp với cái không gian tầm thường hạ đẳng của nàng.


Nàng là "kẻ nghèo khỉ" trong tầm mắt Long Ngạo Thiên và là bé cưng trong mắt nữ phụ.
Các bạn không nhìn nhầm, trong thế giới nhiệm vụ này, nam chính và nữ phụ đánh nhau giành nữ chính.
Nhưng vì nữ chính thẳng, nữ phụ mới rút lui về sau.
Truyện BJYX


Còn cái thân thể với chiều cao khiêm tốn nhất dù số với họ hàng bên nội hay ngoại này tên là Bạch Khởi - anh ruột Bạch Nhược Liên.
Đến nữ chính là thấp thứ nhì mà còn có chiều cao một mét bảy mươi, Phạm Gia Huân không hiểu tại sao anh trai của nữ chính lại chỉ có một mét rưỡi.


Hệ thống 10578: "Chính xác thì chiều cao của Bạch Khởi chỉ có một mét bốn mươi chín"
Phạm Gia Huân: "Biết rồi thì mày cũng nên im đi!"
Hệ thống Mười Năm Thất Bát: "Tôi có im thì sự thật cũng không thể thay đổi đâu"


Tạm thời bỏ qua mấy cái thiết lập ngoại hình, tính cách nhân vật, đặc trưng nhận diện của gần hai mươi nhân vật mất hết sáu ngàn chữ.
Cốt truyện rất dễ khiến người ta rơi vào trầm mặc.


Vừa tấu hài vừa ngược, không thiếu ngây thơ cùng âm mưu, có cả ngọt ngào lẫn bão tố, cuối cùng là mưu sinh trong cái khắc nghiệt của cái thời tận thế dùng vũ lực thay cho độ uy tín cùng tiếng nói.


Đọc xong kịch bản, Phạm Gia Huân trầm tư, rơi vào chầm kảm nhẹ, trạng thái sang chấn tâm lý, có dấu hiệu khủng hoảng tâm lý lâu và dài: "Thứ tác giả ác ôn, đã tạo ra một thế giới toàn zombie thì thôi, mắc mớ gì còn có thiết lập đủ thứ người có siêu năng lực rồi còn đủ thứ hiện trạng thời tiết nữa!"


Hệ thống 10578: "Bạch Khởi cũng có dị năng mà, lại còn thức tỉnh sớm biết bao nhiêu so với nhân vật chính"
Phạm Gia Huân khinh bỉ: "Có cũng vậy, tạo cứ thấy cái năng lực này dành để tấu hài là chính".