Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình

Chương 145: 145: Chương 144

Đoàn Tùng đã bị Lưu Trúc Thanh lôi đi cũng có nghĩa kẻ có thể trấn áp được thái tử đã không còn.
Không có ai tồn tại để đại diện cho một loại quyền uy khó có thể xâm phạm, Đoàn Vỹ lại trở về với bản chất hách dịch thường ngày.


À không hẳn là hách dịch giống y như mọi ngày, dù sao hiện tại gã vẫn đang trong trạng thái có phần thảm hại nên tính tình cũng đỡ được một chút.


Đại thể thay vì dùng ma pháp quét hết những người ở đây ra khỏi mảnh dừng chân cho yên tĩnh thì vì sự có mặt của ma pháp sư cấp tám - Ngô Thị Phương, ma pháp sư cấp bảy - Đoàn Vỹ chỉ sai người hầu xua cả nhóm sang một góc, còn bản thân chiếm đến hơn một phần ba diện tích mảnh dừng chân.


Nếu muốn, Ngô Thị Phương hoàn toàn có thể sử dụng ưu thế cấp bậc ma pháp để trấn áp Đoàn Vỹ; thế nhưng cô lựa chọn lùi một bước.
Dẫu sao cũng phải nghĩ đến tương lai, bây giờ cô ta vẻ oai phong cool ngầu một chút thì chưa chắc những ngày tháng sau này sẽ được bình an.


Cứ cho cô có quen biết sơ sơ với Đoàn Tùng chăng nữa, điều đó cũng không thể thay đổi được sự thật rằng thái tử và ông trẻ của gã đều là người họ Đoàn; Đoàn Vỹ cứ nhất định nhằm vào cô, chẳng lẽ Đoàn Tùng lại ra mặt cho người ngoài? Huống hồ trước nay không thiếu những chuyện thái tử chỉnh người đến thảm hết phần thiên hạ, người nhà họ Đoàn không những mắt nhắm mắt mở cho qua mà còn bao che hết mực đó thây.


Thôi, một điều nhịn thì chín điều lành.
Gặp được thái tử cũng coi như đen lắm rồi, Ngô Thị Phương không muốn tương lai về sau của mình lại tăm tối như màn đêm đâu.
Huống hồ với thân phận hiện tại là người bình thường của cô, tin chắc số lần gặp phải thái tử chỉ có hôm nay.


Vì không gian dừng nghỉ bỗng nhiên bị thu hẹp, lều bạt của mọi người cũng phải xếp san sát nhau nhưng vẫn không đủ, huống hồ khá nhiều người cũng đã mang quần áo giặt nên ngoài không gian của lều còn có không gian của sào phơi đồ nữa.


Cả nhóm nhìn nhau, từ ánh mắt ngao ngán đầy phiền muộn của nhau, không ai muốn bước sang mở lời nhờ thái tử nhường thêm chút diện tích.
Vì vậy mọi người nhìn nhau, nhất trí ghép hai người chung một lều.


Có lẽ do cả nhóm thảo luận nên gây ra âm thanh, mà âm thanh lại khiến người đang muốn yên tĩnh là Đoàn Vỹ khó chịu nên đám người hầu của gã cũng bắt đầu gân cổ quát tháo.


Ngô Thị Phương nhíu mày không vui, trực tiếp gõ lên vòng che khiến nó mỏng manh thêm một phần, những mảnh vỡ mà chỉ người dẫn đường thấy nhanh chóng bong ra rồi ghép lại thành một màn chắn ngăn ra ranh giới khu vực nghỉ ngơi của thái tử và cả nhóm.


Mảnh biến thể không chỉ đóng vai trò che tầm nhìn mà còn có thể cách âm.
Cứ thế hai bên không nhìn thấy nhau, cũng chẳng thể nghe thấy tiếng của đối phương.
Thế giới vừa thanh bình, mọi người lại quay về chủ đề đang thảo luận.


Thêm cả Ngô Thị Phương thì cả nhóm có mười sáu người, vừa đủ tám nam tám nữ.
Như vậy việc ghép lều cũng không đến mức bối rối, theo như ý tưởng ban đầu thì tám nữ chia ra thành bốn lều, tám nam cũng tương tự chia ra thành bốn lều.


Thế nhưng hiện thực thì luôn luôn tàn khốc, trong nhóm nam ấy thực tế chỉ có bảy người bởi cậu trai luôn im lặng kia là một tomboy.


Theo như thói quen, người ta sẽ thích ở chung với người mà bản thân cảm thấy thân quen hơn, cho nên thanh niên Phạm Gia Huân gần như chẳng bao giờ góp mặt trong cuộc trò chuyện nào liền trở thành người duy nhất ở một mình.
Ở phía nhóm nữ thì có Ngô Thị Phương một mình một lều.


Chỉ cần là những người từng đi những chuyến hành trình như thế này, ai ai cũng ngầm hiểu rằng lời nói của người dẫn đường luôn có một ưu thế nhất định, cô đã nói bản thân ở một mình thì ai còn dám phát biểu chỉnh lại ý định của cô.


Như người anh em thiện lành đã thông báo trước đó, trận mưa kéo dài từ mờ sáng đến chiều muộn mới ngưng.


Ngô Thị Phương vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người đang tụ lại bên đống lửa, thông báo rằng sáng mai nếu không mưa thì mọi người lên đường nhưng lúc tập hợp bao nhiêu người thì đi bấy nhiêu, cũng có nghĩa họ sẽ bỏ lại thái tử Đoàn Vỹ và hai người hầu của gã tại đây.


Cũng chẳng có ai phản đối ý tưởng của Ngô Thị Phương.
Thái tử thì đúng là quyền thế thật, tin chắc gã sẽ gọi điện chờ người thân cưỡi thú bay tới đón chứ chẳng thể nào đi bộ dưới cái nắng oi bức.


Cứ nhìn thái độ hách dịch của Đoàn Vỹ thì hiểu, làm sao mà gã có thể hạ mình đi cùng thường dân bọn họ cho được.


Mảnh biến thể sẽ thay đổi vị trí và hình dạng mỗi ngày nhưng nếu được người dẫn đường biến đổi thì nó sẽ tồn tại dưới dạng vòng bảo vệ trong hai ngày kể từ lần cuối cùng bị tác động.


Vì thế họ rời đi rồi, khi đã tới được thị trấn Hồng Đào thì thái tử mới biết chuyện bản thân bị bỏ lại.
Tuy rằng điều này không làm thay đổi ý định cầu sự giúp đỡ từ người thân của gã nhưng đi mà không nói trước một tiếng nhất định sẽ khiến gã khó chịu.


Phạm Gia Huân trở về lều sớm, dù sao hắn cũng chỉ giỏi cào phím, ngoài đời thì không giỏi ăn nói, ngồi lại cũng chỉ nhìn người ta nói chuyện đến lạc lõng thôi.
Phạm Gia Huân: "Mày thử nói coi đoạn hành trình này đến bao giờ mới kết thúc?"


Trong trí nhớ của Giang Ngọc Sơn cũng có những đoạn hình dung mơ hồ về đoạn đường đến các thành thị khác nhưng lại không có hình ảnh nào liên quan đến thị trấn Hồng Đào.


Không thấy được điểm đích khiến Phạm Gia Huân cảm thấy có phần chán nản bởi hắn không biết được đâu mới là điểm đến.
Hệ thống 10578: "Đây là mảnh dừng chân cuối cùng khi từ thị trấn Hoa Mai đến với thị trấn Hồng Đào"


Nghe được lời khẳng định của Mười Năm Thất Bát, Phạm Gia Huân lập tức thấy nhẹ người hẳn.
Trò chuyện thêm đôi câu, hắn liền lăn ra ngủ rồi.


Mười Năm Thất Bát tự xem lại một phần kịch bản, thực tế chuyện bỏ mặc lại Đoàn Vỹ mà không báo trước không phải nguyên nhân chính khiến gã không vừa lòng.
Bởi trước đây, vì theo đuổi Giang Ngọc Ánh, gã cũng từng hạ mình giả làm thường dân trong chuyến hành trình để tiếp cận cô.


Năm đó, vì để có thêm thời gian nhìn thấy Giang Ngọc Ánh, Đoàn Vỹ đã không ngại cùng cô đi bộ trong chuyến hành trình dài mấy tháng.


Tuy rằng bản thân không thể khiến Giang Ngọc Ánh thân thiết với mình và giải trừ mối liên hệ "người qua đường", rồi phải dùng ưu thế gia tộc để cưới cô nhưng cuộc hành trình là thật, gã tự mình đi bộ trên mảnh biến thể cũng là thật, gã không mang theo người hầu, tự mình chăm lo bản thân cũng là thật.


Cho nên hành vi bỏ lại gã của nhóm người khiến gã cảm thấy bị xúc phạm khi bị cho rằng bản thân yếu đuối không thể chịu khó chịu khổ, bị coi như một công tử ngoài ăn chơi thì dựa vào ưu thế nhà họ Đoàn và cái danh "người thừa kế".


Cũng vì vậy mà Giang Ngọc Sơn và Ngô Thị Phương mới trở thành cái gai trong mắt thái tử.
Đoàn Vỹ cho rằng nếu Giang Ngọc Sơn không cố ý nói ra thân phận của gã thì đám người cũng sẽ không dùng thái độ như thế đối xử với mình, coi mình thành một con búp bê sứ.


Còn Ngô Thị Phương, đoàn người có thể rời đi, cố ý bỏ gã lại mà nói rằng không có sự đồng ý của cô thì đúng là đang sỉ nhục chỉ số thông minh của gã, có khi cô còn là kẻ đưa ra ý tưởng đầu tiên thì có!


Ngô Thị Phương từng cứu ông trẻ, nếu Đoàn Vỹ cho người xử lý cô thì không khác gì đang âm thầm tuyên bố đối đầu với người có vai vế cao nhất trong họ.
Huống hồ không những vị thế mà quyền lực của ông trẻ cũng rất lớn, mấy chuyện gã làm sao có thể lọt qua mí mắt của ông trẻ.


Cũng vì vậy, người được chọn để trút giận chỉ còn lại Giang Ngọc Sơn đã bị trục xuất ra khỏi gia tộc, không còn liên quan gì với nhà họ Giang..