Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình

Chương 126: 126: Chương 125

Dựa theo nguyên tác đã được hệ thống để lại, đúng thời điểm là Phạm Gia Huân lại lái xe đến gặp Giang Ngọc Ánh sẵn tiện làm bóng đèn hải đăng tỏa sáng cả một góc phố.


Đối với sự xuất hiện này của Phạm Gia Huân, nam chính Đoàn Vỹ ghét cay ghét đắng nhưng lại không thể công khai nổi giận trước mặt Giang Ngọc Ánh được, dù gã có là thiếu gia tùy hứng thì cũng không phải không hiểu luật bất thành văn rằng phải giữ hình tượng tốt đẹp với đối tượng muốn tán tỉnh, còn sau khi cô rời đi thì gã xử ngọn đèn hải đăng biết di chuyển kia thế nào lại là chuyện khác.


Hầu như lần nào ra về, Phạm Gia Huân cũng bị đàn em của thái tử chặn đường tẩn cho một trận, khác với lần đầu tiên, những lần này họ không đánh lên những phần dễ trông thấy.


Trong thời gian này, vì có thể toàn quyền sử dụng kho hàng hệ thống, hắn cũng không sợ Đặng Hữu Lộc thấy vết thương của hắn rồi lại đắc tội thái tử bởi hắn đã linh hoạt dùng một vài loại thuốc mà hệ thống đã lưu ý cho hắn từ trước.


Tính ra nếu cốt truyện được kể theo góc nhìn của nữ chính Giang Ngọc Ánh thì Giang Ngọc Sơn lại chính là một người em trai tiêu chuẩn, chắc chắn có tên trong danh sách nam phụ.


Ai đời cốt truyện máu tó thế này lại kể trên góc nhìn của thái tử Đoàn Vỹ chứ! Thế là Giang Ngọc Sơn trở thành một tên năm lần bảy lượt bán sỉ bóng đèn, xuất hiện nhiều đến ngứa răng ngứa lợi.


Quan trọng hơn mỗi khi gặp Giang Ngọc Ánh và Đoàn Vỹ, Giang Ngọc Sơn lại trở thành một em giai tâm cơ biết sử dụng sự huyền diệu trong câu nói để nghiêng bất lợi về nam chính.
Ví dụ như lúc Đoàn Vỹ tỏ ý khó chịu với nguyên chủ, y như rằng hắn sẽ phun ra những câu kinh điển trong khuôn mẫu đã định sẵn, kiểu:


"Chị ơi, hình như anh Đoàn Vỹ không thích em rồi!"
"Em chỉ là một người bình thường, cái gì cũng không có, làm sao giống thái tử đi xe sang, chơi bar thâu đêm, mỹ nhân xếp hàng dài để được kè kè bên cạnh"
"Nhìn cái dáng vẻ hằm hằm của anh ấy kìa, nhìn dữ ơi là dữ!"


"Hôm nay thái tử không đi cùng mấy chị đẹp đẹp, em thấy không quen"
"Ể, người trong tạp chí này chẳng phải là anh Vỹ sao? Chị Tâm Hoa xứng đôi vừa lứa với anh như vậy sao anh nỡ lòng nào chia tay? Chẳng phải cách đó không lâu hai người còn rải cơm chóa cho người ta sao?"


Gì thì không biết chứ cái tạp chí cũ có in hình Đoàn Vỹ và Lương Tâm Hoa chính là đòn mạnh nhất tấn công nam chính.


Lại còn nói hai người xứng đôi vừa lứa, nếu Lương Tâm Hoa không phải nữ công thì không nói, đằng này cô lại là một nữ công không khoan nhượng trước bất cứ ai, nói hai người xứng đôi khác gì chậu nước lạnh xối lên người gã.


Còn cái vụ Giang Ngọc Sơn đâm chọt nam chính là người không chung thuỷ và có lối sống bê tha thì đã quá quen rồi, lần nào gặp mà hắn chẳng nói mấy cái câu kiểu vậy.


Cũng vì tập hợp những câu tiêu biểu chọc phá tình cảm của người ta, lại thêm góc nhìn đến từ Đoàn Vỹ, tự nhiên Giang Ngọc Sơn trở thành cái pháo hôi to nhất thế giới nhiệm vụ này.


Trong một hôm vừa chọc phá nam chính xong, như thường lệ nhân sĩ bất khả kháng Phạm Gia Huân phải tham gia một vụ hội đồng quy mô nhỏ, dù sao hắn cũng không có chập mạch mà ngồi một chỗ cho người ta đánh nên lần nào lần nấy cũng thủ sẵn gậy hoặc thanh kim loại trong người để đánh trả.


Sau vài lần, Đoàn Vỹ cũng khôn ra mà báo công an hắn giấu hung khí nhưng chẳng lần nào tìm ra, cho dù có soát hết cả người hắn hay từng linh kiện trong cái xe máy hắn đi.


Mười Năm Thất Bát đã để lại cái kho hàng, Phạm Gia Huân cũng không ngu mà kè kè mấy thứ gậy gộc này nọ trên người, lý nào lại có thể khiến người ta tìm ra được.
Chuyện này cũng khiến thái tử cay một thời gian không ngắn tí nào.


Bình thường dùng dậy gộc thì không nói, tự dưng hôm nay không biết thái tử nghĩ gì mà cho người dùng roi mây bao vây hắn nữa.
Nhìn qua độ dài của mấy sợi roi mây đều khoảng hai mét, rồi lại nhìn gậy trong tay chỉ dài hơn nửa mét, Phạm Gia Huân quả thực muốn tàng hình ngay tại chỗ!


"Cậu em sợ rồi à? Có nguyện vọng nào muốn thực hiện không?"
Phạm Gia Huân lợn chết không sợ nước sôi: "Tao muốn cây cầu đột nhiên sập và bọn mày bị cuốn theo dòng nước"
Cầu được ước thấy, tiếng răng rắc vang lên, nguyên nhóm cầm roi mây kia đi theo những mảnh vỡ của cầu mà rơi xuống.


Có người phản xạ nhanh lập tức lấy roi mây ra quấn lên thanh rầm đỡ cầu nhưng cũng không có tác dụng vì chính đoạn kim loại đang mới toanh đó cũng nứt gãy ngay lập tức khiến ai kia rơi cái tõm xuống nước theo đồng bọn.


Nhìn thấy cảnh tượng trơ trơ xảy ra trước mắt, Phạm Gia Huân không tin nổi vào mắt mình, chẳng lẽ hắn đã có siêu năng lực miệng quạ rồi sao?


Nhưng rồi nhìn về cái cầu đã bị gãy mất một đoạn tần ba mét, Phạm Gia Huân cũng không còn tâm trí thấu hiểu siêu năng lực gì gì đó nữa, cái cầu thành ra như vậy thì hắn về nhà kiểu gì? Chẳng lẽ bằng niềm tin và hi vọng chắc!


Khi Phạm Gia Huân ngồi xổm tại chỗ nhìn phần cầu bị sập, hắn thấy một cái bóng người đi về phía này, quay đầu qua là một thanh niên có vẻ mặt trạc tuổi hắn.


Thanh niên nhìn về phần cầu bị lủng một đoạn, phất tay một cái, những mảnh vỡ của cầu bay lên ghép nối lại với nhau như hiệu ứng tua ngược video, kết quả cây cầu trở về nguyên vẹn như ban đầu.
Phạm Gia Huân mắt tròn mắt dẹt không thể tin nổi những chuyện đang xảy ra.


Niệm "Đây là ảo giác, chắc chắc là ảo giác!", hắn muốn lái xe về nhà.


Vừa mới ngồi lên xe, Phạm Gia Huân còn chưa kịp làm gì thì nam thanh niên kia đã vỗ vai khiến hắn sợ muốn dựng tóc gáy, còn chưa kịp định thần thì cả người, xe và thanh niên vẫn đang dùng bàn tay chạm vai hắn đã có mặt ở con đường quen thuộc, chính là đường gần chợ đêm gần nhà Đặng Hữu Lộc!


Phạm Gia Huân nhìn tình trạng hiện tại của mình, trong lòng gào thét ai đó hãy nói rằng hắn đang nằm mơ đi nhưng xung quanh không hiểu sao vắng lặng đến lạ, có lẽ do cách đây không lâu trời đã đổ cơn mưa nên mọi người nhác muốn ra ngoài chăng.


Đã không có ai ngoài thanh niên kia, Phạm Gia Huân chỉ đành tự véo mình thế mà cảm thấy đau thật!
Yến Thịnh Nam mặc cho Giang Ngọc Sơn biến hóa đủ loại biểu cảm, một hồi sau có vẻ như hắn đã chấp nhận hiện thực rồi, anh mới tự giới thiệu bản thân:


"Cậu nhìn thấy cái hẻm kia không? Cách đây mấy tuần cậu có cho một người cả người lấm lem bùn đất thức ăn, nước uống và tiền để ra bến xe; tôi là người đó!"
Phạm Gia Huân có phần không tiêu hóa nổi những gì mà bản thân vừa mới nghe được.
"Thế những chuyện vừa xảy ra là sao?"


"Đều là thật!" Nhìn thấy vẻ ngu ngốc của Giang Ngọc Sơn, Yến Thịnh Nam nổi lên ý định trêu chọc hắn: "Vì ơn cứu mạng, người ta muốn thấy thân báo đáp!"


Dùng cái giọng nũng nịu tự cho là dễ thương \(làm lố\), Yến Thịnh Nam còn muốn xà nẹo với Phạm Gia Huân ai ngờ bị hắn vô tình đẩy ra: "Tôi có trúc mã của tôi rồi, vui lòng giữ khoảng cách!"


Nói xong, Phạm Gia Huân lái xe một mạch đi thẳng về nhà Đặng Hữu Lộc, nhìn thấy y một cái là hắn rúc đầu vào trong lòng y ôm một hồi như muốn trấn an bản thân.
Hệ thống Mười Năm Thất Bát vừa online đã nhìn thấy cảnh tình ý bay đầy phòng, đập vào mắt là hai người đang ôm ấp: "…".