Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 10

"Không phải đến bơi lội à?" Quý Khinh Chu hỏi.
Sở Thành cây ngay không sợ chết đứng, "Tôi đổi ý, tôi bơi, cậu không bơi."
"Vậy tôi làm gì?" Quý Khinh Chu không hiểu nói.
"Chỗ này WiFi rất tốt, cậu chơi điện thoại một lúc đi."
"Nên là, tôi thật xa tới đây, để lên mạng chơi điện thoại?"


"Hay cậu thân là hội trưởng support của tôi đứng trên bờ cổ vũ cho tôi đi?"
Quý Khinh Chu:...
"Cậu có ý kiến?" Sở Thành nói.
Quý Khinh Chu lắc đầu, cậu không có ý kiến, cậu chẳng qua là cảm thấy kim chủ ba ba của cậu mạch não có hơi khó get, quá khó đoán.


Sở Thành thấy cậu mặc xong áo choàng tắm, còn giúp cậu sửa lại cổ áo, buộc lại dây lưng, Quý Khinh Chu cảm thấy chẳng bằng không thay đồ bơi cho rồi, còn muốn cậu thay đồ bơi làm gì? Có điều cậu ngoan ngoãn không nói gì, để tránh kim chủ ba ba của mình lại nảy ra ý tưởng bất chợt, đưa ra yêu cầu gì nữa.


"Được rồi, cứ như vậy đi." Sở Thành thấy cậu trên cơ bản đều bị che kín, lúc này mới thoả mãn mang người ra ngoài.
Dư An Nghi đã sớm ôm cánh tay chờ bọn họ đi ra, Sở Thành mới vừa lộ diện, cô liền đứng lên, sải bước đi tới.


"A Thành," cô đi tới bên người Sở Thành, liếc nhìn Quý Khinh Chu, chỉ vào cậu hỏi, "Đây là ai? Mấy người Tần Học nói là bạn trai anh!"
Quý Khinh Chu nhìn cô khi nói chuyện nắm cánh tay Sở Thành, mang theo ý làm nũng bĩu môi, ám chỉ hai người bọn họ quan hệ không thường.


Bởi vì thời gian Sở Thành xuất hiện trong sách cũng không nhiều, chỉ làm phản diện thời kỳ đầu, dùng để thúc đẩy nội dung vở kịch phát triển, thúc đẩy tình cảm nguyên chủ cùng Phương Diệu Tuyên. Cho nên, Quý Khinh Chu kỳ thực cũng không rõ ràng về những thứ tác giả không viết, cuộc sống và bạn bè của Sở Thành như thế nào.


Sở Thành lấy tay Dư An Nghi xuống, ôm Quý Khinh Chu, "Như bọn họ nói."
Dư An Nghi không thể tin được, "Anh nói dối, anh lớn như vậy đã bao giờ yêu đương đâu, sao có thể mới mấy ngày đã có bạn trai."
"Gặp nhau thấy hợp thì quen thôi."


"Anh ta có cái gì tốt?" Dư An Nghi nhìn Quý Khinh Chu liếc mắt một cái, vừa nhìn về phía Sở Thành, không hiểu nói: "Anh thích anh ta cái gì, có cái gì anh ta có, em không có?"
Sở Thành bất đắc dĩ, lần thứ 100 nói với cô, "An Nghi, anh thích nam sinh, em có trăm tốt ngàn tốt cũng không phải nam sinh."


Diêu Tu Viễn nhịn không được, cúi đầu cười một tiếng.
Dư An Minh có hơi mệt tâm, hắn thật sự là không hiểu nổi, tại sao Sở Thành đều cùng Dư An Nghi nói nhiều lần như vậy là cậu ta thích nam sinh rồi, em gái ngốc của mình vẫn một lòng yêu thích cậu ta.
"Anh cũng chưa từng thử quen với em sao anh biết anh không thích em?"


"Anh thích nam sinh, anh còn đi quen em, biết này gọi là gì không?" Sở Thành nhìn cô, "Là lừa gạt tình cảm."
"Em không để ý."
"Anh để ý." Sở Thành nói, "Chân trời nơi nào không có cỏ lạ, anh thấy Tần Học cũng rất tốt."
"Này, cậu không thích sao lại đẩy qua tôi."


"Phi," Dư An Nghi cả giận nói, "Em nhìn anh còn không vừa mắt đấy."
"Vậy Thiệu Vĩnh cũng rất tốt."
"Được rồi," Dư An Minh mở miệng nói.
"Hai người xong chưa vậy." Hắn nhìn về phía Dư An Nghi,
"Lại đây, lần nào cũng như thế, em không mệt à?"
"Không mệt, chân thành sở chí kiên định." Dư An Nghi rất có sức bền.


Diêu Tu Viễn cười, "Rất quyết đoán, em nếu có thể bẻ thẳng cậu ta, anh thấy Sở gia sẽ thêu cho em một lá cờ khen thưởng."
"Cậu nói nhiều quá, đi bơi đi, đừng nói mấy chuyện không tưởng nữa," Sở Thành ghét bỏ nói, anh nhìn Dư An Nghi, "Một lần cuối cùng, em còn như vậy, lần sau tụi anh đi ra ngoài chơi không dẫn theo em nữa."


Nói xong, anh hướng Dư An Minh liếc mắt một cái, Dư An Nghi không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là không cam tâm tình nguyện về chỗ.
Cô lúc xông lên như một đóa hoa hồng có gai, lúc này giống như khinh khí cầu bị xì.


Dư An Minh đưa cho cô một ly nước uống, Dư An Nghi ngồi xuống, cắn ống hút, bi thương than mình nở hoa không kết quả.


Sở Thành thấy cô đi rồi, mới giải thích với Quý Khinh Chu, "Đó là Dư An Nghi, người vừa gọi em ấy trở lại là anh trai em ấy, Dư An Minh. An Nghi từ nhỏ lớn lên với tụi tôi, có chút thích tôi, có điều tôi không thích nữ sinh nên từ chối em ấy, em ấy tuổi còn nhỏ, tính tình thẳng, cho nên có lúc không đè ép được, cậu đừng để ý, kỳ thực con người em ấy rất tốt, không có tâm nhãn gì. Đúng rồi, cô ấy giống cậu, đều là minh tinh, nếu cậu thấy không có gì tán gẫu với người khác có thể nói chuyện với em ấy."


Quý Khinh Chu gật đầu.
Sở Thành mang theo cậu đi tới, Tần Học nhìn thấy Quý Khinh Chu mặc áo choàng tắm, hỏi, "Tiểu Quý không xuống bơi sao? Sao mặc kín thế."
"Bây giờ không xuống." Sở Thành nói.


Anh dàn xếp xong xuôi cho Quý Khinh Chu, tự mình xuống hồ bơi, Tần Học mới vừa nghỉ ngơi một lát, lúc này cũng lại xuống hồ lần nữa, những người khác lục tục đuổi tới, không bao lâu, khu nghỉ ngơi cũng chỉ còn sót lại Quý Khinh Chu cùng Dư An Nghi.


Quý Khinh Chu đang xem kịch bản, lúc trước Chu Thành Phong có gửi kịch bản điện tử cho cậu. Quý Khinh Chu đang yên lặng xem, cảm giác có cái bóng che phủ, Quý Khinh Chu ngẩng đầu lên, chỉ thấy Dư An Nghi chẳng biết lúc nào đứng ở trước mặt cậu.
"Ngồi đi." Cậu vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình.


Dư An Nghi nhìn cậu một chút, ngồi xuống bên cạnh, trong mắt tràn đầy soi mói.
Quý Khinh Chu cười cười, hỏi cô, "Có chuyện gì?"
"Anh và A Thành quen nhau lúc nào?"
"Mới mấy ngày nay."
"Hai người biết nhau bao lâu rồi?"
Quý Khinh Chu suy nghĩ một chút, "Hơn một tháng đi."


"Mới hơn một tháng!" Dư An Nghi kinh ngạc nói, "Mới hơn một tháng sao có thể bên nhau! Hai người các anh đùa tôi đi!"
Quý Khinh Chu cười cười, không nói gì.
Dư An Nghi nhìn cậu, tức giận nói, "Anh ấy thích anh cái gì?"
Quý Khinh Chu suy nghĩ một chút, "Có thể là mặt đi."


Dư An Nghi cười nhạo một tiếng, "Anh lớn lên cũng không ra sao a."
"Ừ," Quý Khinh Chu nói, "Cô rất đẹp."
"Đương nhiên." Dư An Nghi không khiêm tốn chút nào, "Vậy tại sao anh ấy nhìn trúng anh?"
Quý Khinh Chu suy nghĩ một chút, "Đại khái là tương đối hợp nhãn duyên đi."


Dư An Nghi rõ ràng không thể tiếp thu đáp án này, "Anh khoan đắc ý, hơn một tháng xác định quan hệ, có là gì đâu, Sở Thành phỏng chừng cũng không để trong lòng."
Quý Khinh Chu không nói gì.
Dư An Nghi xem xét cậu, liếc mắt một cái, "Anh thích anh ấy sao?"
"Thích." Quý Khinh Chu quyết định diễn trò làm luôn nguyên bộ.


"Anh theo đuổi anh ấy trước?" Dư An Nghi dùng suy nghĩ của mình đặt lên người khác.
Quý Khinh Chu cười cười, rất cho Sở Thành mặt mũi gật gật đầu.
"Vậy anh ấy nhất định là bị anh theo đuổi suốt không nhịn được mới đồng ý quen anh."
"Chắc là vậy."


"Tôi biết ngay, nếu không cái dạng này của anh tôi gặp nhiều rồi, tôi còn không thích sao anh ấy thích chứ." Cô nói, nhìn kỹ Quý Khinh Chu, càng nhìn càng cảm thấy quen quen "Anh nhìn giống một người." Cô nói.
Quý Khinh Chu sửng sốt một chút.


Dư An Nghi suy tư một lúc, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "La Dư Tân, mặt anh khá giống La Dư Tân, đặc biệt là lúc nghiêng đầu."
"Vậy à?" Quý Khinh Chu hỏi. Cậu đương nhiên biết nguyên chủ giống La Dư Tân, chỉ là không nghĩ tới, Dư An Nghi cư nhiên cũng nhìn ra rồi.


"Ừ," Dư An Nghi gật đầu, "Lớn lên khá giống, lại nói ban nãy tôi tới đây hình như có thấy La Dư Tân."
"A?" Quý Khinh Chu kinh ngạc, "Anh ta cũng ở đây?"
"Chắc là đi rồi, tôi nhìn thấy lúc anh tôi dừng xe, hình như có cả Phương Diệu Tuyên," Dư An Nghi nhún vai một cái, "Cũng có thể là tôi nhìn nhầm."


Vậy hẳn là không sai rồi, Quý Khinh Chu thầm nói, dù sao Phương Diệu Tuyên còn không phải là một lòng hướng về La Dư Tân à. Bất quá, Phương Diệu Tuyên cũng thật bận rộn, chân trước mới vừa ở bệnh viện bày tỏ đối với cậu là một mảnh thâm tình, chân sau đi khỏi bệnh viện liền hẹn với bạch nguyệt quang, thật đúng là người nào cũng không buông tha, ai cũng không thể thiếu.


Dư An Nghi nói xong, đứng lên, hướng cách đó không xa đi đến.


Quý Khinh Chu không hỏi cô đi đâu, thấy cô đi rồi, dựa vào ghế, chuẩn bị xem kịch bản tiếp. Cậu nhìn vào điện thoại, nghĩ đến Dư An Nghi nói cậu trông hơi giống La Dư Tân, đột nhiên thấy hơi phiền. La Dư Tân và Phương Diệu Tuyên đều là tiểu sinh đang hot. Khi đi quay phim, chắc chắn sẽ gặp phải. Nếu Phương Diệu Tuyên không khiêu khích cậu, vậy thì không sao cả, nhưng nếu hắn nhất định muốn khiêu khích cậu, khó tránh khỏi sẽ rắc rối.


Bất quá cũng hết cách rồi, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, cậu còn có thể vì tránh hai người bọn họ, không đi đóng phim hay sao? Cậu lúc đi học chính là học cái này, nếu không làm nghề này suy nghĩ một chút cũng không biết nên tìm công việc gì, vẫn là làm nghề này đi.


Cậu đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe Dư An Nghi kêu một tiếng, thanh âm không lớn, cậu nhìn qua bể bơi, những người khác còn đang bơi lội, đều không nghe thấy. Quý Khinh Chu lo lắng cô có phải là gặp phiền toái gì không, đứng lên đi về hướng cô vừa mới đi.


Kết quả còn chưa tới gần, liền nghe Dư An Nghi mắng, "Anh làm gì, Cao Hàm anh điên rồi, mau buông tay."


Quý Khinh Chu bước nhanh hơn, vừa mới chuyển tới chỗ ngoặt, chỉ thấy ở cửa phòng vệ sinh, Dư An Nghi đang bị một người lôi lôi kéo kéo nắm lấy cánh tay, cậu không nghĩ tới ở đây còn có người khác, bước nhanh tới, một tay nắm lấy tay người kia đang cầm tay Dư An Nghi, lạnh lùng nói: "Buông tay."